Hôm qua, Giang Từ Vãn ngủ rất muộn.
Tuy rằng miễn cưỡng đã có thể thích nghi với hoàn cảnh mới nhưng dù sao đây cũng là một nơi xa lạ, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy bất an.
Ngoài phòng, lúc nào cũng vang lên tiếng ếch kêu, tiếng côn trùng không rõ tên rả rích.
Cô trằn trọc trở mình, mãi đến khuya vẫn không tài nào chợp mắt.
Càng về sau, đầu óc nặng trĩu, nhưng thế nào cũng không ngủ được.
Trong lúc ấy, nỗi tủi thân dâng lên trong lòng, cảm giác phiền muộn khiến nước mắt cô trộm rơi vài giọt.
Mãi đến nửa đêm, khi cơ thể thật sự không chịu nổi nữa, cô mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Cảnh Thanh dậy rất sớm. Anh còn có việc gấp nên đã cố tình đặt báo thức.
Ngoài cửa sổ, sương mù bao phủ khắp ngôi làng miền núi.
Từ xa xa vọng lại vài tiếng gà gáy.
Thấy Giang Từ Vãn vẫn còn ngủ say, anh không nỡ đánh thức. Chỉ để lại một tờ giấy viết lịch trình, đặt dưới ly nước trên bàn, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Mãi đến gần 11 giờ trưa, mặt trời đã lên cao, Giang Từ Vãn mới lờ mờ tỉnh giấc.
Rửa mặt xong bước ra ngoài, cô phát hiện chẳng còn ai trong sân.
Khoảng sân vắng lặng.
Hương thơm dìu dịu của những loài hoa dại không tên phảng phất trong gió.
Trên dây phơi, mấy bộ quần áo của cô phấp phới lay động, đã gần như khô hẳn.
Chiếc xe việt dã hôm qua chở họ đến cũng không còn, Lục Cảnh Thanh và mấy người trợ lý đều không thấy bóng dáng.
Giang Từ Vãn siết chặt áo khoác trên người, ngẩng đầu nhìn ra cổng sân thêm mấy lần.
Con đường đất đỏ in hằn những vệt bánh xe mới, kéo dài đến tận đầu thôn.
Có lẽ bọn họ đã ra ngoài làm việc.
Trong lòng Giang Từ Vãn thoáng có chút hụt hẫng.
Không ngờ Lục Cảnh Thanh lại bỏ đi mà không đợi cô, cũng chẳng để lại một tin nhắn báo trước.
Vương đại thẩm từ bếp bước ra, trên tay còn vương bột mì, hình như đang chuẩn bị làm mì phở.
Thấy cô đã dậy, bà vội vàng đi đến gần, giọng đầy thân thiết:
“Vãn Vãn, dậy rồi à? Trong nồi tôi vẫn hâm cơm cho cô đấy. Mau vào ăn đi, chắc đói bụng rồi? Hôm qua trời mưa, trong núi lạnh lắm, bụng đói thì chịu không nổi đâu.”
“Dạ… vâng ạ.” Giang Từ Vãn gật đầu, theo bà vào phòng.
Vương đại thẩm bưng thức ăn lên, cũng gần giống như bữa tối hôm qua.
Cô không ăn được nhiều, chỉ múc một bát cháo trắng nhỏ, uống vài thìa rồi đặt xuống.
Lúc ấy, cô mới để ý đến tờ giấy bị ly nước đè trên bàn.
Cô cầm lên đọc.
[Vãn Vãn, anh có chút việc cần gấp. Sáng sớm nên không gọi em dậy. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi. Nếu cảm thấy buồn, có thể nhờ Vương đại thẩm đưa đi dạo quanh thôn. Gần đây có tổ chức mấy hoạt động lễ hội dân gian, đợi anh xong việc sẽ đưa em đi chơi.]
Thấy lời giải thích rõ ràng, tâm trạng bực bội trong lòng cô cũng vơi đi.
Trên bàn còn đặt một giỏ tre đầy lê rừng, vẫn còn đọng sương sớm.
Giang Từ Vãn chọn quả tròn đẹp nhất, đem ra giếng rửa sạch rồi cắn một miếng.
Vị chua ngọt lập tức lan tỏa, nước quả căng mọng tràn ra đầu lưỡi.
Dù vẫn là hương vị quen thuộc nhưng lại mang một chút thanh khiết đặc trưng, ăn tạm cũng thấy ngon miệng.
Ngoài sân vang lên tiếng trẻ con ríu rít nô đùa.
Giang Từ Vãn bước ra, thấy mấy đứa nhỏ đang ngồi vây quanh dưới gốc cây cổ thụ bên chiếc bàn gỗ cũ kỹ.
Trên bàn, chúng dùng cành cây và đá sỏi để bày thành “đồ chơi”.
Một bé gái lanh lợi phát hiện ra cô trước tiên, liền reo lên:
“Chị ơi, chị đẹp quá!”
Nó lon ton chạy đến gần, đôi tay nhỏ chỉ vào chiếc váy liền áo có ánh kim tuyến lấp lánh trên người Giang Từ Vãn.
“Váy của chị sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao vậy!”
Phía sau bé, mấy đứa bạn nhút nhát hơn cũng rụt rè ló đầu ra, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn cô.