Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 184: Thế giới 5.




Bọn trẻ đều tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt sáng long lanh dán chặt vào chiếc váy lấp lánh kim tuyến trên người Giang Từ Vãn.

Một cậu bé mặc chiếc áo vá chằng vá đụp khẽ kéo tay áo Tiểu Lê, nhưng bị con bé hất ra ngay.

“Chị sao lại đi một mình thế? Chị mới đến à?” Tiểu Lê nhanh nhảu hỏi, rồi hào hứng mời “Bọn em đang chơi trò gia đình, vui lắm. Chị có muốn chơi cùng không?”

Trong thôn, thỉnh thoảng lại có người lạ đến. Đó thường là những anh chị hoặc các cô chú tốt bụng, họ sẽ chơi cùng bọn trẻ, dạy học chữ, tặng truyện tranh hay sổ dán hình.

Nhưng họ đến rồi cũng đi bất chợt.

Thường thì một sáng nào đó, giường chiếu của họ trong phòng tập thể đã biến mất, chẳng ai kịp chào tạm biệt.

Lâu dần, Tiểu Lê không còn muốn quá thân thiết với những người như thế nữa vì biết rằng chẳng bao lâu, họ cũng sẽ rời đi mà không một lời.

Thế nhưng hôm nay, vị “chị gái” này thật sự xinh đẹp, chẳng khác nào tiên nữ trong tranh, lại còn có vẻ hiền lành.

Tiểu Lê không kìm được, vẫn muốn làm bạn với cô.

Dù biết chị chắc chắn sớm muộn cũng đi, nhưng con bé vẫn muốn được quen biết.

Nhìn vào đôi mắt sáng rỡ của Tiểu Lê, Giang Từ Vãn cũng không nỡ từ chối.

Cô ngồi xổm xuống, xoa đầu con bé, mỉm cười:

“Được rồi, chị sẽ chơi cùng em một lát. Nhưng chị chỉ vừa ra ngoài dạo thôi, không thể ở lại lâu quá được.”

Nói trước để nếu lát nữa có việc phải đi gấp, bọn trẻ cũng sẽ không buồn.

“Dạ được!” Tiểu Lê reo lên, lập tức kéo tay cô đến chỗ bàn gỗ “Bọn em đang chơi trò gia đình, còn thiếu một chị gái lớn nữa đó!”

Nói rồi, nó nghiêm túc nhét vào tay Giang Từ Vãn một bọc vải vụn, bên trong lót mấy mảnh giẻ rách giả làm “em bé”.

“Đây là em út, chị phải chăm sóc cẩn thận nha!”

Sau đó, nó chỉ về góc sân, nơi mấy viên gạch được xếp thành “bếp nấu”:

“Em là ba, giờ phải nấu cơm cho cả nhà.”

Giang Từ Vãn vừa buồn cười vừa thấy ấm lòng, liền nghiêm túc nhập vai.

Cô cũng bắt chước bọn trẻ, dùng cành cây làm đũa, miệng lẩm nhẩm lời thoại như đang thật sự ăn cơm.

Chơi chán ở sân, bọn trẻ lại kéo Giang Từ Vãn ra phía sau núi nhỏ sau thôn.

Sườn núi phủ kín cỏ xanh non, điểm xuyết đủ loại hoa dại rực rỡ.

Tiểu Lê thần bí móc từ trong bụi cỏ ra một chiếc diều tự chế, khung tre xiêu vẹo, dán bằng báo cũ đã ố vàng.

“Đây là mẹ làm cho em. Chị ơi, mình cùng thả diều nhé!”

Gió núi thổi ào ạt, bọn trẻ vừa chạy vừa kéo dây, chiếc diều lắc lư bay lên bầu trời.

Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp sườn núi.

Bọn trẻ thì hăng hái chạy tới chạy lui, còn Giang Từ Vãn chỉ đứng nhìn, bởi cô vốn lười chạy, hơn nữa đã hơi mệt.

Áo váy trên người dính lấm lem bụi đất nhưng cô chẳng mấy bận tâm, nghĩ bụi bẩn một chút, lát về thay quần áo là được.

Cô cởi áo khoác, trải xuống cỏ để ngồi nghỉ. Không để ý điện thoại trong túi rơi ra, lăn vào bụi cỏ bên cạnh.

Lúc này, một cậu bé lại gần, chìa ra vài quả dại đỏ mọng vừa hái, đưa đến trước mặt cô:

“Chị ơi, cái này ngọt lắm, chị thử đi!”

Giang Từ Vãn nhìn mấy quả ấy, hơi do dự.

Hình như chưa rửa qua…

Nhưng cô không muốn làm bọn trẻ mất hứng. Không sạch sẽ một chút cũng chẳng sao, ăn chắc không đến nỗi.

Nghĩ vậy, cô đón lấy, khẽ cắn một miếng.

Vị chua ngọt lan tỏa trong miệng, hương vị cũng na ná lê rừng cô đã ăn sáng nay.

“Chị ơi, bọn em chuẩn bị vào núi hái rau dại, chị có đi cùng không?” Mấy đứa trẻ ríu rít chạy lại hỏi.

Giang Từ Vãn vốn nghĩ chúng chơi mãi cũng sẽ mệt, nào ngờ vẫn còn nhiều việc để làm.

“Những quả dại này cũng hái trong núi đó, ngon lắm.” Cậu bé bổ sung thêm.

Giang Từ Vãn chần chừ một lát.

Cô nghĩ bây giờ vẫn còn sớm, Lục Cảnh Thanh chắc cũng chưa về ngay. Nếu ở một mình trong phòng thì thật buồn chán, thôi thì đi cùng bọn trẻ cho vui.

“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Cô gật đầu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận