Xuyên Nhanh: Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi

Chương 182: Thế giới 5.




Khi hoàng hôn buông xuống,

Hai người cuối cùng cũng tới được điểm đến trong ngày.

Vừa bước xuống xe, giày của Giang Từ Vãn đã lún vào bùn ướt.

“Ôi giày của em ”

Cô kêu khẽ một tiếng, cả người loạng choạng, suýt ngã. May mà phản ứng nhanh, nếu không chắc đã ngã sõng soài xuống đất.

Vừa mới nhấc chân định bước qua, Lục Cảnh Thanh đã đi tới, dứt khoát bế ngang cô lên.

“Anh…”

“Đừng cử động.” Giọng anh vang lên từ trên đỉnh đầu, trầm ổn: “Anh ôm em đi vào.”

Anh bế cô bước qua vũng nước đọng trước cửa.

Lần này Giang Từ Vãn không phản đối. Nếu tự đi qua, giày cô chắc chắn đầy bùn đất.

Cô lén ngước mắt nhìn anh mấy lần.

Lục Cảnh Thanh nhịn không được mà trêu: “Gót giày này đem ra đồng cày ruộng cũng được đấy.”

Giang Từ Vãn xoay người, giơ tay đánh anh: “Anh mới cày ruộng ấy!”

“Đừng nhúc nhích, không thì rơi xuống bây giờ.” Lục Cảnh Thanh cố tình làm bộ cân nhắc sức nặng.

Giang Từ Vãn lập tức vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, sợ mình bị thả xuống vũng bùn.

“Sau này ăn cơm nhớ ăn nhiều một chút. Em gầy quá.”

Trong lòng anh, cô nhẹ hơn so với anh tưởng. Thêm chút thịt có lẽ sẽ tốt hơn.

Vừa bước vào trong nhà, Giang Từ Vãn đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Bữa tối đã chuẩn bị xong, chỉ chờ họ tới.

Lúc này bụng cô cũng đói meo, còn không biết xấu hổ mà “thầm thì” kêu vài tiếng.

Sau khi đơn giản rửa mặt mũi, hai người cùng ngồi vào bàn.

Trên mâm toàn là món nhà nấu thịt kho trong bếp củi dậy mùi khói, hương vị đậm đà lan tỏa khắp gian phòng.

Giang Từ Vãn vừa ăn vừa cười. Cô không ăn được ớt, thế là Lục Cảnh Thanh gắp riêng phần ớt bỏ ra khỏi chén cho cô.

Đại thẩm Vương còn bưng thêm một đĩa rau dại xào, vừa xoa tay lên tạp dề vừa nói: “Nhà quê chẳng có gì ngon, các cháu tạm ăn, sợ làm phiền các cháu.”

Giang Từ Vãn vội xua tay, giọng chân thành: “Không đâu ạ, ngon lắm ạ.”

Cô gắp một đũa rau dại cho vào miệng, vị hơi đắng nhưng cũng không khó ăn.

Lục Cảnh Thanh thấy cô ăn một cách nghiêm túc, trong lòng cũng yên tâm.

Ở đây trời tối rất nhanh. Cơm nước xong chưa bao lâu, màn đêm đã buông, bóng tối trùm khắp núi rừng.

Ban đêm trong thôn yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng côn trùng rả rích.

Tắm rửa xong, Giang Từ Vãn bước ra, trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng.

Lục Cảnh Thanh vừa trải xong giường cho cô. Rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, nhưng anh vẫn kiểm tra lại một lượt, còn dặn người mang thêm một tấm nệm, sợ cô ngủ không quen.

“Em nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì thì gọi cho anh, hoặc qua phòng bên cạnh tìm anh.”

Anh xoay người định đi thì Giang Từ Vãn kéo tay áo anh lại.

“Quần áo em thay xong để trong chậu rồi. Hôm nay phải giặt, không thì hôi mất…”

Ánh mắt anh vô thức liếc về phía phòng tắm. Trong chậu là quần áo cô vừa thay ra, còn trên thành bồn rửa, chiếc áo lót ren màu hồng phấn treo ở đó. Yết hầu anh khẽ giật một cái.

“Anh đi giặt cho em đi.” Giang Từ Vãn nói tỉnh bơ, giọng điệu đương nhiên.

Lục Cảnh Thanh khựng lại: “Có vài món em tự giặt thì hơn…”

“Em không biết giặt!” – Giang Từ Vãn đã nằm lên giường, cầm điện thoại chơi, chỉ nghe nửa câu sau của anh liền nghĩ anh không chịu giúp, “Anh mau đi đi, đừng cò cưa nữa. Em thật sự không biết giặt.”

Ánh mắt Lục Cảnh Thanh hơi tối lại, giọng khàn khàn: “Được rồi, anh đi giặt.”

Anh bưng chậu ra ngoài sân, mở vòi nước. Nước suối lạnh trong vắt chảy ra.

Anh ngồi xổm xuống, bắt đầu giặt từng món.

Khi gần giặt xong, anh hít sâu một hơi, như chuẩn bị tâm lý, mới dám cầm tới bộ đồ lót ren mỏng kia.

Nước giặt là loại bình thường mua ở siêu thị, mùi hương nồng.

Động tác anh đặc biệt nhẹ nhàng, từng đường vải mềm mịn lướt qua lòng bàn tay, nổi lên vô số bọt li ti.

Nếu ánh đèn trong sân sáng thêm một chút, hẳn sẽ thấy rõ trên gương mặt anh đầy vẻ ngượng ngập, không tự nhiên.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận