Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 29: Bay.




Trong khoảnh khắc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc, thời gian dường như ngưng đọng lại.

Đối với Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, cảnh tượng trước mắt chính là cơn ác mộng tồi tệ nhất. Họ, hai thiên tài Trúc Cơ kỳ, đang bị cuốn vào cuộc chiến với những con độc vật huyễn hóa từ trận pháp, trong khi hai đòn tấn công lén lút và hiểm độc nhất lại nhắm thẳng vào tử huyệt của người đồng hành đang say ngủ. Họ có thể cảm nhận được luồng ma khí tinh thuần và tà ác chứa đựng trong hai đạo hắc quang kia, đó là đòn tấn công toàn lực của hai tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong!

"Không! !! "

Lâm Phong gầm lên, hai mắt đỏ ngầu. Y điên cuồng chém ra một đạo kiếm khí, muốn phá vỡ vòng vây để lao đến cứu viện. Nhưng những con độc xà, bọ cạp kia như vô tận, vừa bị chém nát đã lập tức ngưng tụ lại, ngăn cản bước chân của y.

Tuyết Nguyệt cũng tái mặt. Dải lụa Nguyệt Hoa Lăng trong tay nàng múa lên như một cơn lốc tuyết, hàn khí kinh người đóng băng tất cả những gì nó chạm vào. Nàng cũng đang cố gắng mở một con đường máu. Nhưng khoảng cách quá xa, mà tốc độ của hai đạo hắc quang lại quá nhanh!

Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hai mũi tên tử thần, một nhắm vào đầu, một nhắm vào tim, sắp sửa xuyên thủng cơ thể của Trần Trường Sinh.

Trong khi đó, hai tên ma tu của Vạn Độc Tông lơ lửng trên cao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn độc và đắc ý. Chúng đã tính toán tất cả. Tên phàm nhân kia, dù có mang theo pháp bảo phòng ngự mạnh đến đâu, cũng không thể nào kích hoạt khi đang say ngủ. Đòn tấn công này, chắc chắn sẽ thành công! Giết chết hắn, đoạt lấy trọng bảo, sau đó từ từ xử lý hai tên thiên tài kia. Một mũi tên trúng hai đích!

Và rồi, hai đạo hắc quang đã chạm vào mục tiêu.

Không có tiếng nổ kinh thiên động địa.

Không có cảnh tượng máu me tung tóe.

Chỉ có hai tiếng"bụp. .. bụp. .. "nhẹ hẫng vang lên giữa chốn rừng rậm.

Hai đạo hắc quang, ẩn chứa toàn bộ ma khí và độc tố của hai cao thủ Trúc Cơ kỳ, khi chạm vào da thịt của Trần Trường Sinh, đã vỡ tan thành từng đốm sáng li ti rồi biến mất không dấu vết. Chúng thậm chí còn không thể làm rách được lớp áo vải thô vốn đã rách nát của hắn.

Sự tĩnh lặng bao trùm lấy chiến trường.

Nụ cười trên mặt hai tên ma tu cứng đờ.

Động tác của Lâm Phong và Tuyết Nguyệt khựng lại.

Những con độc vật đang gào thét cũng như bị một sức mạnh vô hình nào đó làm cho đứng hình.

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về"nạn nhân"đang nằm dưới gốc cây.

Trần Trường Sinh, người vừa mới hứng chịu hai đòn tấn công toàn lực, không hề tỉnh giấc. Hắn chỉ khẽ nhíu mày trong giấc ngủ, dường như cảm thấy có thứ gì đó hơi khó chịu. Hắn lật người, quay mặt vào trong gốc cây, miệng lẩm bẩm vài tiếng không rõ ràng:

"Ưm. .. muỗi. .. nhiều quá. .. "

Nói rồi, hắn còn theo bản năng giơ tay lên, gãi gãi vào vị trí trái tim vừa bị tấn công, giống như đang gãi một vết muỗi đốt. Sau đó, tiếng ngáy đều đều của hắn lại tiếp tục vang lên, nhịp nhàng và yên bình, hoàn toàn đối lập với khung cảnh chết chóc xung quanh.

Hai tên ma tu nhìn nhau, trong mắt không còn sự đắc ý, chỉ còn lại một sự hoang mang và sợ hãi đến từ tận cùng linh hồn.

Chúng đã thấy gì?

Đòn tấn công mạnh nhất, lén lút nhất của chúng, thứ mà chúng tự tin có thể trọng thương cả một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, lại chỉ bị đối phương xem như. .. một con muỗi đốt? Lại còn chê. .. giống như gãi ngứa?

Đây là loại quái vật gì? Lẽ nào. .. lẽ nào tin đồn là thật? Kẻ này thật sự chỉ cần một cái liếc mắt là có thể giết người? Bây giờ hắn còn chưa thèm mở mắt, nếu hắn mở mắt ra, bọn họ còn có mạng để về sao?

Nỗi sợ hãi vô hình nhanh chóng lan tỏa, bóp nghẹt lấy trái tim của hai tên ma tu. Chúng không còn một chút ý chí chiến đấu nào. Trong đầu chúng lúc này chỉ có một chữ:

Chạy!

"Rút lui! "

Không biết tên nào đã hét lên câu đó. Cả hai không chút do dự, quay người thi triển bí pháp, hóa thành hai vệt máu, điên cuồng chạy trốn về phía chân trời, thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn. Chúng chỉ hận cha mẹ không sinh cho thêm hai cái cánh để có thể bay nhanh hơn, thoát khỏi con quái vật đáng sợ kia.

Khi hai tên ma tu bỏ chạy, Vạn Độc Hãm Hồn Trận mất đi sự chống đỡ, lập tức tan vỡ. Màn sương độc đen kịt nhanh chóng tan đi, để lộ ra bầu trời đêm đầy sao và ánh trăng bàng bạc. Những con độc vật huyễn hóa cũng hóa thành từng làn khói rồi biến mất.

Con dế trong bụi cỏ, cảm nhận được sát khí đã tan biến, lại bắt đầu gáy lên những tiếng"ri ri"quen thuộc. Không gian lại trở về với sự yên tĩnh vốn có, dường như trận chiến sinh tử vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đứng sững tại chỗ, đầu óc vẫn còn trong trạng thái trống rỗng. Họ nhìn hai vệt máu đang biến mất ở phía xa, rồi lại nhìn Trần Trường Sinh vẫn đang ngủ say sưa dưới gốc cây.

Một lúc lâu sau, Lâm Phong mới từ trong chấn động tỉnh lại. Y hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh không còn là sùng bái nữa, mà đã gần như là đang nhìn một vị thần.

Bộ não thần kỳ của y lại bắt đầu tự động"đốn ngộ".

Ta hiểu rồi! Ta hoàn toàn hiểu rồi!

Đây mới chính là cảnh giới phòng ngự tối cao! Không phải"Bất Động Như Sơn", không phải"Phản Phác Quy Chân", mà là một cảnh giới còn kinh khủng hơn nữa:"Vô Thức Ngự Đạo"!

Khi một người đã hoàn toàn hòa mình vào Đại Đạo của đất trời, thân thể của người đó sẽ tự động được Đạo bảo vệ. Trạng thái vô thức, đặc biệt là giấc ngủ, chính là lúc tâm thần thả lỏng nhất, gần với trạng thái nguyên thủy nhất của sinh mệnh, cũng là lúc gần với Đại Đạo nhất! Trong trạng thái đó, mọi đòn tấn công nhắm vào Sư phụ đều không phải là tấn công vào một cá thể, mà là tấn công vào chính Đại Đạo! Thiên địa sẽ tự động hóa giải nó!

Sư phụ không phải là không biết có địch tấn công! Ngài ấy biết! Ngài ấy cố tình ngủ say, chính là để dùng phương thức trực quan nhất, chấn động nhất để dạy cho ta bài học này!

"Sư phụ. .. "Lâm Phong lẩm bẩm, giọng nói run rẩy vì kích động. Y cảm thấy cánh cửa của một thế giới tu luyện hoàn toàn mới lại một lần nữa mở ra trước mắt mình.

Tuyết Nguyệt đứng bên cạnh, nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lâm Phong, nàng chỉ liếc y một cái. Nàng không có khả năng"não bổ"thần kỳ như y. Trong đầu nàng lúc này chỉ có một mớ hỗn độn.

Nàng từ từ bước tới, đứng trước mặt Trần Trường Sinh đang say ngủ. Nàng cẩn thận quan sát hắn. Hơi thở đều đặn, sắc mặt hồng hào, không có một chút dấu hiệu nào của việc vừa mới bị tấn công. Nàng thậm chí còn lấy can đảm, đưa một ngón tay ngọc ngà ra, nhẹ nhàng chọc vào lồng ngực của hắn, nơi vừa bị một đạo hắc quang đánh trúng.

Cứng! Rất cứng! Cảm giác giống như đang chọc vào một khối Huyền Thiết ngàn năm, thậm chí còn rắn chắc hơn.

Nàng lại đưa tay lên sờ vào trán hắn. Vẫn cứng như vậy.

"Rốt cuộc. .. ngươi được làm bằng cái gì? "Nàng thì thầm, giọng nói mang theo sự bất lực và hoang mang sâu sắc. Bí mật của người này, giống như một màn sương mù dày đặc, nàng càng cố gắng tìm hiểu, lại càng cảm thấy lạc lối.

Sáng sớm hôm sau.

Khi những tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu rọi qua kẽ lá, Trần Trường Sinh mới từ từ tỉnh giấc. Hắn duỗi người một cách lười biếng, cảm thấy đêm qua mình ngủ rất ngon.

"A. .. thoải mái quá. .. "hắn lẩm bẩm.

Hắn ngồi dậy, thấy Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đã ngồi đợi ở bên cạnh từ lúc nào. Lâm Phong thì nhìn hắn với ánh mắt cuồng nhiệt như thường lệ. Còn Tuyết Nguyệt, ánh mắt nàng có chút phức tạp, vừa tò mò, vừa kiêng dè, lại có cả một tia. .. bất lực.

"Chào buổi sáng, "Trần Trường Sinh gãi đầu, cười nói. "Đêm qua có chuyện gì không? Ta ngủ say quá, không biết gì cả. "

Lâm Phong nghe vậy, lập tức nghiêm mặt, chắp tay nói:"Bẩm Sư phụ, đêm qua quả thật có hai con muỗi của Vạn Độc Tông đến làm phiền. Nhưng dưới'thần uy'của ngài, chúng chưa kịp làm gì đã sợ đến vỡ mật mà bỏ chạy rồi ạ. Hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngài. "

Trần Trường Sinh"à"một tiếng, hoàn toàn không để tâm. Hắn chỉ quan tâm đến một vấn đề khác.

"Có gì ăn không? Ta đói. "

Tuyết Nguyệt nghe thấy những chữ quen thuộc này, khóe mắt giật giật. Nàng hít một hơi thật sâu, từ trong túi trữ vật lấy ra một quả linh quả màu đỏ mọng, tỏa ra linh khí dồi dào, ném cho hắn.

Nàng đã học được cách đối phó với hắn: dùng đồ ăn để bịt miệng hắn lại.

Sau khi ăn sáng xong xuôi, cả ba lại chuẩn bị lên đường.

"Sư phụ, Tuyết Nguyệt tiên tử, "Lâm Phong nói một cách nghiêm túc. "Sau chuyện đêm qua, ta nghĩ chúng ta không thể tiếp tục đi với tốc độ này được nữa. Kẻ địch có thể tìm đến bất cứ lúc nào. Chúng ta phải nhanh chóng đến một nơi an toàn. "

Tuyết Nguyệt cũng gật đầu đồng ý. Tốc độ rùa bò này đúng là một thảm họa.

Trần Trường Sinh nghe vậy, trong lòng cũng thấy có lý. Cứ đi bộ thế này, vừa mệt vừa nguy hiểm.

"Vậy phải làm sao? "hắn hỏi. "Ta không biết bay. "

Lâm Phong mỉm cười, dường như đã có sự chuẩn bị. "Sư phụ, lần trước là do đệ tử suy nghĩ không chu toàn, không hiểu được thâm ý rèn luyện của ngài. Nhưng tình thế bây giờ cấp bách, xin ngài hãy tạm thời gác lại việc'rèn luyện', để cho đệ tử được dùng chút sức mọn, cõng ngài đi một đoạn. "

Nói rồi, y quay lưng về phía Trần Trường Sinh, hơi khom người xuống, ra hiệu cho hắn leo lên.

Trần Trường Sinh nhìn tấm lưng rộng rãi và vững chãi của Lâm Phong, trong lòng có chút do dự. Bị người khác cõng, cảm giác này có chút. .. mất mặt.

Nhưng nghĩ đến việc phải cuốc bộ thêm cả tháng trời, rồi lại nghĩ đến việc có thể bị kẻ thù tấn công bất cứ lúc nào trong lúc mình đang ăn hoặc ngủ, hắn cắn răng một cái.

"Thôi được rồi. Chỉ một đoạn thôi đấy. "

Hắn leo lên lưng Lâm Phong.

"Sư phụ, ngài bám chắc vào nhé! "Lâm Phong dặn dò, rồi Thanh Phong Kiếm bay ra dưới chân.

Nhưng ngay khi y chuẩn bị bay lên, cả người y đột nhiên lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt xuống đất.

"Ơ. .. ơ. .. "

Lâm Phong gắng sức đứng vững, khuôn mặt vốn đang hưng phấn bỗng chốc đỏ bừng lên vì phải dùng sức. Y cảm thấy trên lưng mình không phải là một người, mà là một ngọn núi nhỏ!

Nặng! Nặng không thể tưởng tượng nổi!

Y là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sức lực hơn xa người thường cả trăm lần, đừng nói là cõng một người, dù là cõng một con trâu mộng bay lên cũng không thành vấn đề. Nhưng tại sao. .. tại sao Sư phụ lại nặng đến vậy?

"Sao thế? "Trần Trường Sinh ở trên lưng hỏi.

"Không. .. không có gì ạ! "Lâm Phong nghiến răng, dồn toàn bộ linh lực vào phi kiếm. Thanh Phong Kiếm run lên bần bật, phát ra những tiếng"ong ong"ai oán, dường như đang phải chịu một sức ép cực lớn.

Cuối cùng, sau một hồi cố gắng, y cũng từ từ bay lên được. Nhưng tốc độ bay của y chậm hơn bình thường ít nhất là năm lần, phi kiếm thì lảo đảo như sắp rơi, trông vô cùng chật vật.

Tuyết Nguyệt bay bên cạnh, nhìn cảnh tượng này, khóe miệng vốn lạnh lùng cũng không nhịn được mà hơi cong lên, lộ ra một nụ cười gần như không thể nhận thấy. Nàng cuối cùng cũng đã tìm thấy một điểm yếu của tên quái vật kia.

Đối với Trần Trường Sinh là một trải nghiệm này không mấy vui vẻ.

Bị người khác cõng bay trên trời, cảm giác chông chênh, không có chỗ bám víu khiến hắn vô cùng bất an. Gió thì thổi vù vù bên tai, lạnh thấu xương.

Còn đối với Lâm Phong, đây là một cuộc khổ tu thực sự. Y phải vận dụng toàn bộ linh lực chỉ để duy trì việc bay, mồ hôi túa ra như tắm, hai tay cầm kiếm run lên bần bật. Y vừa bay vừa thầm than trong lòng:"Trời ạ, 'Đạo'của Sư phụ, quả nhiên nặng nề và thâm sâu! "

Bay được khoảng nửa ngày, họ đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt từ một khu rừng rậm phía dưới.

"Có người đang giao đấu! "Lâm Phong nói, y cũng đã mệt lử, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

Cả ba người hạ xuống. Họ đi về phía có tiếng động, thấy hai nhóm người đang chiến đấu với nhau. Một bên là mấy tên tu sĩ mặc trang phục của một tông môn nhỏ, đang chật vật chống đỡ. Bên còn lại, là một nhóm hắc y nhân, trên áo có thêu một hình đầu lâu và cây búa bắt chéo.

"Là người của Hắc Sát Giáo! "Tuyết Nguyệt lập tức nhận ra.

Đúng lúc này, từ trong đám người của Hắc Sát Giáo, một tên cầm đầu dường như cảm nhận được có người đến. Hắn quay đầu lại, và khi nhìn thấy bộ ba Trần Trường Sinh, ánh mắt hắn lập tức co rụt lại, sau đó biến thành một sự oán độc và sợ hãi điên cuồng.

Hắn chính là một trong bốn tên sát thủ đã may mắn chạy thoát khỏi con hẻm ngày hôm đó!

"Là chúng nó! Mau! Mau báo cho trưởng lão! Con quái vật đó đã xuất hiện ở đây! "hắn hoảng hốt gào lên.

Cả Hắc Sát Giáo và tông môn nhỏ kia đều đồng loạt dừng tay, quay lại nhìn.

Trần Trường Sinh nhìn thấy đám người mặc đồ đen quen thuộc, trong lòng chỉ thấy mệt mỏi.

"Sao đi đâu cũng gặp phiền phức thế nhỉ? "


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận