Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 30: Quyết tâm tìm thú cưỡi.




Tiếng gào thét hoảng loạn của tên sát thủ Hắc Sát Giáo,

"Là chúng nó! Mau! Mau báo cho trưởng lão! Con quái vật đó đã xuất hiện ở đây! ", giống như một mồi lửa ném vào thùng thuốc súng, phá vỡ thế giằng co căng thẳng trong khu rừng.

Tên sát thủ đó, một trong bốn kẻ may mắn sống sót sau thảm kịch trong con hẻm, ký ức về cảnh tượng thủ lĩnh của mình tự chấn gãy tay, pháp bảo bị mẻ góc chỉ vì bổ vào đầu của"con quái vật"kia vẫn còn ám ảnh như một cơn ác mộng.

Hắn không có một tia dũng khí nào để đối mặt lại với Trần Trường Sinh. Trong mắt hắn, thiếu niên trông vô hại kia còn đáng sợ hơn cả Tông chủ của Vạn Độc Tông.

Cả hai phe đang giao chiến kịch liệt đều đồng loạt dừng tay, ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc đổ dồn về phía ba người mới đến. Đám tu sĩ của tông môn nhỏ thì thở phào nhẹ nhõm vì có người xen vào, nhưng cũng đầy cảnh giác.

Còn đám sát thủ Hắc Sát Giáo, khi nghe thấy tiếng hét của đồng bọn và nhìn thấy ánh mắt sợ hãi đến cực điểm của hắn, trong lòng cũng dâng lên một sự bất an khó tả.

Con quái vật? Bọn họ đã gặp phải nhân vật đáng sợ nào rồi sao?

Trần Trường Sinh nhìn thấy đám người mặc đồ đen quen thuộc, rồi lại nghe thấy cái danh xưng không mấy hay ho kia, trong lòng chỉ thấy mệt mỏi rã rời. Hắn chỉ vừa mới được trải nghiệm cảm giác"bay"không mấy dễ chịu, mông còn chưa ngồi ấm chỗ, vậy mà phiền phức đã lại tự tìm đến cửa.

"Sao đi đâu cũng gặp mấy người này vậy? "Hắn lẩm bẩm, giọng điệu đầy phiền muộn. "Bộ cả thiên hạ này chỉ có một môn phái sát thủ thôi à? "

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt thì lập tức vào trạng thái chiến đấu. Họ đứng hai bên, bảo vệ Trần Trường Sinh ở giữa, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám hắc y nhân.

"Lại là các ngươi, Hắc Sát Giáo! "Lâm Phong lạnh giọng nói, Thanh Phong Kiếm trong tay rung lên ong ong, kiếm khí Trúc Cơ kỳ không chút che giấu mà tỏa ra. "Xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ để các ngươi biết sợ. "

Tên sát thủ nhận ra Trần Trường Sinh, thấy Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đã sẵn sàng chiến đấu, hắn càng thêm hoảng sợ. Hắn biết thực lực của hai người này, cộng thêm con quái vật không thể lý giải kia, chỉ bằng vào mấy người bọn họ ở đây thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

"Rút lui! Nhanh! Gọi trưởng lão đến! "Hắn không chút do dự, gầm lên một tiếng, rồi quay người định bỏ chạy.

Nhưng đã quá muộn.

"Vèo! "

Một bóng đen từ trên trời giáng xuống như một con diều hâu săn mồi, tốc độ nhanh đến mức tạo ra một vệt tàn ảnh trong không khí. Bóng đen đó đáp xuống ngay trước mặt tên sát thủ đang định bỏ chạy, một bàn tay gầy guộc như móng vuốt đại bàng bóp chặt lấy cổ họng hắn.

"Rút lui? Ai cho phép ngươi rút lui? "Một giọng nói khàn khàn, âm trầm vang lên, mang theo một luồng sát khí đậm đặc khiến nhiệt độ xung quanh như giảm xuống vài phần. "Làm Hắc Sát Giáo ta mất mặt, còn muốn sống sót rời đi sao? "

Tên sát thủ kia bị bóp cổ, mặt mày tím tái, hai chân giãy giụa một cách vô vọng. Hắn nhìn người vừa đến, trong mắt vừa có sự kính sợ, lại vừa có sự sợ hãi. "Hắc. .. Hắc Ưng trưởng lão. .. "

Người vừa đến là một lão già gầy gò, mặc một bộ hắc bào thêu hình chim ưng màu máu. Hắn có một cặp mắt tam giác sắc lẻm, cái mũi khoằm như mỏ chim, toàn thân tỏa ra khí tức của một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, chỉ còn cách Trúc Cơ hậu kỳ một bước ngắn. Hắn chính là Hắc Ưng, một trong những trưởng lão khét tiếng tàn độc và mạnh mẽ nhất của Hắc Sát Giáo.

Hắc Ưng không thèm để ý đến tên thuộc hạ, hắn ném gã sang một bên như ném một con gà, ánh mắt sắc như dao cạo lướt qua Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, cuối cùng dừng lại trên người Trần Trường Sinh.

"Ồ? Thì ra đây là con'quái vật'mà ngươi nói? "Hắn nheo mắt lại, đánh giá Trần Trường Sinh từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ khinh thường. "Một tên phàm nhân không có chút tu vi. Chính là nó đã khiến thuộc hạ của ta ở Thiên Phong Thành thất bại? "

Lâm Phong tiến lên một bước, chắn trước người Trần Trường Sinh, kiếm khí càng thêm sắc bén. "Hắc Ưng? Ta nghe danh đã lâu. Trưởng lão của Hắc Sát Giáo, chuyên ám sát những thiên tài trẻ tuổi của chính đạo. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên ma khí ngập trời. "

Tuyết Nguyệt cũng lạnh lùng nói:"Thả những người của Phi Vân Môn ra, các ngươi có thể toàn thây rời đi. "

"Ha ha ha! "Hắc Ưng ngửa đầu cười lớn, tiếng cười của hắn chói tai như tiếng chim ưng gào thét. "Toàn thây rời đi? Con nhãi của Băng Cung, ngươi nghĩ mình là ai? Còn ngươi nữa, một tên tiểu tử của Thánh Kiếm Sơn, vừa mới đột phá Trúc Cơ mà đã dám lên mặt dạy đời ta sao? "

Sát khí trên người hắn đột nhiên bùng nổ. "Hôm nay, ta không chỉ muốn lấy mạng các ngươi để rửa mối nhục cho Hắc Sát Giáo, mà còn muốn xem thử, con'quái vật'kia, rốt cuộc có bí mật gì! "

Dứt lời, hắn không nói thêm một câu vô nghĩa nào.

Thân hình hắn nhoáng lên, hóa thành một vệt đen, lao thẳng về phía ba người. Mục tiêu của hắn không phải là Trần Trường Sinh, mà là Lâm Phong và Tuyết Nguyệt! Hắn vô cùng xảo quyệt, hắn muốn giải quyết hai kẻ có sức chiến đấu trước, sau đó mới từ từ"nghiên cứu"kẻ kỳ lạ kia.

"Cẩn thận! "

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đồng thời hét lên. Họ không ngờ đối phương lại ra tay nhanh và quyết đoán như vậy. Cả hai lập tức vung vũ khí lên nghênh đón.

"Keng! Keng! Keng! "

Một trận chiến kinh thiên động địa bùng nổ trong chớp mắt. Hắc Ưng một mình đấu với hai người, nhưng lại không hề rơi vào thế hạ phong. Pháp quyết của hắn vô cùng tà dị và hiểm độc, mỗi một chiêu đều nhắm vào những chỗ hiểm. Những chiếc lông vũ màu đen từ trong tay áo hắn bắn ra như những mũi phi đao sắc bén, mang theo độc tố ăn mòn.

Lâm Phong kiếm pháp đại khai đại hợp, kiếm khí tung hoành. Tuyết Nguyệt thì dải lụa như rồng bay, hàn khí bao phủ, mỗi một chiêu đều có thể đóng băng cả mặt đất. Cả hai phối hợp vô cùng ăn ý, một công một thủ, tạm thời cầm chân được Hắc Ưng.

Nhưng Hắc Ưng dù sao cũng là Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, tu vi cao hơn họ một bậc, kinh nghiệm chiến đấu lại vô cùng phong phú. Sau vài chục chiêu, Lâm Phong và Tuyết Nguyệt bắt đầu cảm thấy áp lực.

"Hai con kiến mà cũng đòi đấu với đại bàng sao? Ngu xuẩn! "Hắc Ưng cười gằn, tốc độ ra chiêu càng lúc càng nhanh.

Trong lúc trận chiến đang vô cùng khốc liệt và căng thẳng.

Đối mặt với áp lực ngày càng lớn, Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, gần như cùng một lúc, theo bản năng chiến đấu của tu sĩ, họ bay lên!

"Vút! "

Cả hai người đồng thời đạp lên phi kiếm và dải lụa, bay vút lên không trung, muốn chiếm lấy lợi thế trên cao, tránh đi những đòn tấn công hiểm hóc của Hắc Ưng. Đây là một phản xạ đã ăn sâu vào tiềm thức của bất kỳ tu sĩ nào biết bay. Trên không trung, không gian di chuyển rộng hơn, tầm nhìn tốt hơn, có thể thi triển những pháp thuật mạnh mẽ hơn.

Hắc Ưng thấy vậy cũng hừ lạnh một tiếng, bay theo. Cuộc chiến lập tức được dời từ mặt đất lên bầu trời. Kiếm khí, băng sương và hắc vũ liên tục va chạm, tạo ra những tiếng nổ vang trời, ánh sáng pháp thuật chiếu rọi cả một góc rừng.

Dưới mặt đất, Trần Trường Sinh đứng ngơ ngác một mình.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn ba chấm đen đang bay lượn, đánh nhau túi bụi trên trời. Gió từ trên cao thổi xuống, làm tóc tai hắn bay tán loạn. Hắn chớp chớp mắt, trong đầu là một khoảng trống rỗng.

Bay. .. bay hết rồi?

Bỏ mình ta ở lại đây sao?

Hắn đứng đó, giữa một đám sát thủ Hắc Sát Giáo và các tu sĩ Phi Vân Môn đang trợn mắt há mồm nhìn trời.

Không khí đột nhiên trở nên vô cùng lúng túng.

Một tên sát thủ Hắc Sát Giáo, sau khi hoàn hồn, liếc mắt nhìn Trần Trường Sinh, rồi lại nhìn trận chiến trên trời. Trong lòng hắn dâng lên một ý nghĩ. Trưởng lão đang bận tay, đây là cơ hội tốt để giết tên quái vật này! Hắn lấy hết dũng khí, cầm chủy thủ, rón rén tiến lại gần Trần Trường Sinh từ phía sau.

Nhưng hắn chưa kịp làm gì, tiếng gầm rú của dã thú đã đột nhiên vang lên từ trong rừng rậm.

"Gâu Gâu…à không…GÀO! !! "

Tiếng sói tru!

Mặt đất bắt đầu rung chuyển nhẹ. Từ trong các lùm cây, hàng chục con sói yêu màu xám tro, mắt đỏ ngầu, to bằng những con bê con, lao ra như một cơn lũ. Mùi máu tươi từ trận chiến lúc nãy đã hấp dẫn chúng đến. Đây là bầy Phong Lang nổi tiếng hung dữ và sống theo bầy đàn trong khu rừng này.

Đám tu sĩ Phi Vân Môn và sát thủ Hắc Sát Giáo thấy cảnh này, mặt mày đều biến sắc. Một con Phong Lang thì không đáng sợ, nhưng cả một bầy mấy chục con, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng phải đau đầu.

Họ không chút do dự, lập tức bỏ lại kẻ thù, quay người chạy trối chết. Không ai dại dột gì mà ở lại đối đầu với một bầy sói đói.

Chỉ trong nháy mắt, bãi đất trống chỉ còn lại một mình Trần Trường Sinh.

Hắn vẫn còn đang ngẩng đầu nhìn trời, hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm đang đến gần.

Bầy Phong Lang lao tới, nhìn thấy một con mồi duy nhất đang đứng ngây ngốc, chúng không chút khách khí, gầm lên một tiếng rồi đồng loạt xông vào.

"Hửm? "

Trần Trường Sinh lúc này mới cảm nhận được có tiếng gió sau lưng. Hắn quay đầu lại, và cảnh tượng trước mắt khiến hắn hồn bay phách lạc.

Mấy chục con sói, con nào con nấy miệng rộng ngoác, răng nanh sắc nhọn đang nhỏ dãi, lao về phía hắn.

"Á á á á á! "

Trần Trường Sinh hét lên một tiếng thất thanh. Hắn quay người, co giò lên cổ mà chạy bán sống bán chết.

"Đừng đuổi theo ta! "hắn vừa chạy vừa la hét.

"GÀO! "Bầy sói gầm lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.

"Quần áo này rách lắm rồi! !"

"Xoẹt! "Móng vuốt của một con sói sượt qua, vạt áo của hắn bị cào rách một mảng.

"A! Mông của ta! Đừng có cắn chỗ đó! "

"Grừ. .. "

Trần Trường Sinh dùng hết sức bình sinh để chạy, nhưng tốc độ của người thường làm sao so được với sói yêu. Chẳng mấy chốc, hắn đã bị bầy sói bao vây.

Hắn tuyệt vọng ngồi thụp xuống, hai tay lại theo bản năng ôm lấy đầu.

Bầy sói xông vào, cắn xé, cào cấu. Nhưng chúng nhanh chóng phát hiện ra, con mồi này. .. có chút gì đó không đúng.

"Cạch! "Một con sói cắn vào chân hắn, hai cái răng nanh gãy làm đôi.

"Keng! "Một con khác dùng móng vuốt cào vào lưng hắn, móng vuốt bị mài mòn.

Bầy sói ngơ ngác. Nhưng cơn đói và bản năng hoang dã khiến chúng không bỏ cuộc. Chúng không cắn được, thì chúng dùng sức để vật hắn ngã. Chúng xô đẩy, chen lấn, biến Trần Trường Sinh thành một quả bóng da, lăn qua lăn lại trên đất. Quần áo trên người hắn nhanh chóng biến thành những mảnh giẻ rách tả tơi.

----

Trên không trung, trận chiến cũng đã đến hồi kết.

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, sau khi phối hợp ăn ý, cuối cùng cũng tìm được sơ hở của Hắc Ưng. Lâm Phong dùng một chiêu kiếm hiểm hóc, chém một nhát vào vai hắn. Tuyết Nguyệt thì dùng hàn khí làm chậm tốc độ của hắn.

Hắc Ưng biết mình đã không thể thắng được, lại thấy thuộc hạ đã chạy tán loạn, hắn oán độc nhìn hai người một cái, rồi hóa thành một vệt đen, bay biến về phía xa.

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt không đuổi theo. Họ cũng đã tiêu hao không ít linh lực. Cả hai thở hổn hển, đáp xuống mặt đất.

"Tên ma đầu đó chạy rồi, "Lâm Phong nói, lau vệt máu bên khóe miệng.

"Ừm, "Tuyết Nguyệt gật đầu. Nàng nhìn quanh, rồi đột nhiên khựng lại. Nàng nhíu mày.

"Lâm Phong. "

"Gì vậy, Tuyết Nguyệt tiên tử? "

". .. Sư phụ của ngươi đâu? "

Câu hỏi này, như một tiếng sét đánh ngang tai.

Lâm Phong sững sờ. Y nhìn quanh, chỉ thấy một bãi đất trống tan hoang. Bóng dáng của Trần Trường Sinh đã biến mất không dấu vết.

"Sư. .. Sư phụ! "Y hoảng hốt gào lên. "Chết tiệt! Chúng ta mải chiến đấu, đã quên mất Sư phụ! "

Nỗi sợ hãi và hối hận bao trùm lấy Lâm Phong. Sư phụ đang trong trạng thái"tận hưởng chốn hồng trần", nếu gặp phải yêu thú hoặc tàn dư của Hắc Sát Giáo thì phải làm sao?

Cả hai không dám chậm trễ, lập tức bay lên không trung, điên cuồng tìm kiếm.

Và rồi, ….

Ở một bãi đất trống cách đó không xa, một bầy sói yêu đang xúm lại thành một vòng tròn, ở giữa là một"quả bóng giẻ rách"đang bị lăn qua lăn lại. "Quả bóng"đó thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng la hét đầy ai oán:"Tha cho ta đi. .. .. ."

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đứng hình trên không trung.

Một lúc lâu sau, Lâm Phong mới từ trong chấn động tỉnh lại. Y gầm lên một tiếng, kiếm khí từ trên trời giáng xuống chém bay đầu 1 con, dọa cho bầy sói sợ hãi chạy tán loạn.

Y vội vàng bay xuống, đỡ Trần Trường Sinh dậy.

"Sư phụ! Ngài không sao chứ? Đệ tử đáng chết! Đệ tử đã quên mất ngài! "Y quỳ một chân xuống, giọng nói đầy tội lỗi.

Trần Trường Sinh lúc này đầu óc quay cuồng, quần áo thì chỉ còn lại vài mảnh che thân, trông vô cùng thê thảm. Hắn ngồi trên đất, thở hổn hển, ánh mắt nhìn Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đầy oán trách.

Tuyết Nguyệt cũng bay xuống. Nhìn bộ dạng của hắn, nàng vừa thấy buồn cười, lại vừa thấy. .. có chút áy náy.

Sau phen hú vía, khi đã tạm thời an toàn, Trần Trường Sinh ngồi trên một tảng đá, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Hắn nhìn hai người, rồi lại nhìn bộ dạng tả tơi của mình.

Cuối cùng, hắn đập mạnh một cái xuống tảng đá, giọng nói vô cùng kiên quyết và dứt khoát, mang theo một nỗi uất ức không thể nói thành lời.

"Không được! Thế này không được! "

Hắn đứng bật dậy, chỉ tay về phía chân trời.

"Ta quyết định rồi! Ta phải tìm một con thú cưỡi! Một con thú cưỡi biết bay! "


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận