Hai chữ"Ta đói"của Trần Trường Sinh và những đạo lí cảm ngộ của Lâm Phong, giống như một đòn tấn công thần hồn vô hình, trực tiếp đánh vào biển ý thức vốn tĩnh lặng như băng hồ của Tuyết Nguyệt.
Nàng, Thánh nữ Băng Cung, người có thể đàm đạo kinh văn suốt ba ngày ba đêm không mệt, người có thể nhập định tu luyện hàng tháng trời không cần một hạt gạo, lần đầu tiên trong đời cảm thấy. .. đuối lý.
Nàng phải trả lời thế nào đây? Nói với hắn rằng tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể hấp thu linh khí để duy trì sinh mệnh? Hắn không phải Trúc Cơ kỳ. Nói với hắn rằng nhịn đói có thể tôi luyện ý chí? Nhìn cái tướng ăn như hổ đói của hắn, nàng cảm thấy câu nói đó so với việc thuyết phục một tảng đá tự mọc chân chạy đi còn khó hơn.
Cuối cùng, sau một hồi giằng co nội tâm, nàng chỉ có thể từ trong kẽ răng nghiến ra một chữ:"Ồ. "
Rồi nàng quay mặt đi, không thèm nhìn hắn nữa. Nàng sợ nếu nhìn thêm một giây nào, đạo tâm băng khiết mà nàng tu luyện suốt mười mấy năm nay sẽ xuất hiện vết nứt vì tức giận.
Lâm Phong ngồi bên cạnh, nhìn cảnh tượng này, trong lòng lại một lần nữa cảm khái. "Sư phụ quả nhiên cao minh! Chỉ bằng hai chữ đơn giản đã khiến cho Tuyết Nguyệt tiên tử, người nổi tiếng lạnh lùng và kiêu ngạo, phải á khẩu không nói nên lời! Đây không phải là dùng tu vi để áp chế, mà là dùng'Đạo'để cảm hóa! 'Đạo'của Sư phụ đã chỉ ra một chân lý cơ bản nhất của vạn vật: Sinh tồn! Dù tu luyện đến đâu, cũng không thể thoát ly khỏi hai chữ này. Tuyết Nguyệt tiên tử chắc chắn đã có lĩnh ngộ! "
Nếu Tuyết Nguyệt biết được suy nghĩ trong đầu Lâm Phong lúc này, nàng chắc chắn sẽ không ngần ngại dùng Băng Phách Thiên Châm để đóng băng bộ não thần kỳ của y lại.
Hành trình tiến về phía Bắc còn rất xa đó là chưa kể họ phải đi qua rìa Nam Cương Vạn Thú Sơn vô cùng nguy hiểm. Đối với tu sĩ, đây là một chuyến đi dài nhưng không quá vất vả. Nhưng đối với một người như Trần Trường Sinh, đây không khác gì một cuộc hành xác.
Ban ngày, cảnh tượng quen thuộc lại tái diễn. Lâm Phong và Tuyết Nguyệt chỉ cần thả lỏng bước chân, đã đi xa cả trăm mét. Họ thường xuyên phải dừng lại, đứng trên một ngọn đồi hoặc một tảng đá, im lặng nhìn về phía sau, nơi một chấm đen nhỏ đang chậm chạp di chuyển.
"Sư phụ. .. có vẻ hơi mệt, "Lâm Phong nhìn bóng dáng lảo đảo của Trần Trường Sinh, có chút lo lắng nói.
"Hơi mệt? "Tuyết Nguyệt hừ lạnh một tiếng, giọng điệu có chút mỉa mai. "Lâm công tử, ngươi có biết một người phàm bình thường đi bộ mấy chục dặm đường núi mỗi ngày là một khái niệm như thế nào không? "
"Đây là Sư phụ đang rèn luyện chúng ta! "Lâm Phong vẫn kiên trì với lý lẽ của mình. "Ngài ấy đang dùng chính sự vất vả của bản thân để dạy cho chúng ta về sự kiên trì! "
Tuyết Nguyệt chỉ liếc y một cái, không thèm tranh cãi nữa. Nàng cảm thấy nói chuyện với tên đầu gỗ này còn mệt hơn cả việc đánh nhau với cao thủ cùng cấp.
Khi Trần Trường Sinh mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi đuổi kịp, hắn chỉ kịp ngồi phịch xuống đất, tu ừng ực hết cả một bầu nước.
"Nghỉ. .. nghỉ một lát. .. "hắn thở hổn hển. "Chân ta sắp gãy rồi. "
"Sư phụ vất vả rồi! "Lâm Phong vội vàng lấy ra một chiếc khăn sạch, định lau mồ hôi cho hắn, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như dao của Tuyết Nguyệt làm cho dừng lại.
Tuyết Nguyệt lật tay một cái, một luồng hàn khí ngưng tụ lại, biến thành một bình nước mát lạnh. Nàng ném cho Trần Trường Sinh. "Uống đi. "
Trần Trường Sinh mừng rỡ nhận lấy, uống một ngụm lớn. Nước vừa mát vừa ngọt, còn mang theo linh khí nhàn nhạt, khiến cơn mệt mỏi của hắn vơi đi không ít.
"Cảm ơn, nước của ngươi ngon quá"hắn nói một cách chân thành. Đây là lần đầu tiên nàng ta chủ động làm gì đó cho hắn.
Nhưng câu tiếp theo của nàng lại khiến hắn muốn phun ngụm nước vừa uống ra ngoài.
"Uống xong thì đi tiếp. Tốc độ của ngươi quá chậm, đã làm lỡ rất nhiều thời gian của chúng ta. "
Trần Trường Sinh:". .. "
Đêm đến, ……
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt ngồi đối diện nhau trên hai tảng đá lớn, hai mắt nhắm nghiền, tiến vào trạng thái tu luyện. Linh khí đất trời nhẹ nhàng lượn lờ quanh thân họ, một người thì kiếm khí sắc bén, một người thì hàn khí băng thanh, tạo thành một khung cảnh vô cùng thoát tục.
Còn ở giữa hai người họ, là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Trần Trường Sinh đang ngồi xổm bên một đống lửa bập bùng, hai tay cầm một con thỏ rừng đã được làm sạch, xoay qua xoay lại trên lửa. Lông mày hắn nhíu chặt, mắt thì nheo lại vì khói, thỉnh thoảng lại ho sặc sụa.
"Khụ. .. khụ. .. Chết tiệt, củi này bị ướt hay sao mà lắm khói thế. .. "
Sau một hồi vật lộn, con thỏ cuối cùng cũng chín vàng. Mùi thơm béo ngậy của thịt nướng lan tỏa trong không khí tĩnh lặng của đêm khuya. Hắn xé một cái đùi, thổi phù phù cho nguội bớt rồi đưa lên miệng cắn một miếng lớn.
"Rôm rốp. .. "
Tiếng nhai giòn tan vang lên một cách lạc lõng giữa không gian tu luyện thanh tịnh.
Lâm Phong, dù đang nhập định, khóe miệng cũng bất giác giật giật. Y phải vận dụng toàn bộ đạo tâm mới có thể ngăn cản bản thân mở mắt ra. "Sư phụ đang khảo nghiệm đạo tâm của mình! Nhất định phải vững vàng! Sắc tức thị không, không tức thị sắc. .. Thịt nướng tức thị không, không tức thị thịt nướng. .. "
Tuyết Nguyệt thì không thể kiên nhẫn như vậy. Nàng đột ngột mở mắt ra, đôi mắt đẹp trong đêm tối lóe lên một tia hàn quang. Nàng nhìn chằm chằm vào kẻ đang phá hoại sự yên tĩnh kia.
"Ngươi ăn một mình, không thấy chán miệng sao? "nàng lạnh lùng hỏi.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn đang nhai, ngơ ngác nói:"Đâu có, ngon mà. À, hai người có ăn không? Vẫn còn một cái đùi này. "
Nói rồi, hắn giơ cái đùi thỏ còn lại lên, tỏ vẻ mời mọc.
Tuyết Nguyệt nhìn cái đùi thỏ dính đầy dầu mỡ và tro bụi, rồi lại nhìn bàn tay lấm lem của hắn, một cảm giác buồn nôn nhẹ dâng lên trong lòng. Nàng hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện, quyết định không giao tiếp với tên"phàm nhân"này nữa.
Trần Trường Sinh thấy nàng không ăn, cũng không khách khí, vui vẻ xử lý nốt phần còn lại.
Cuộc hành trình cứ tiếp diễn như vậy. Ban ngày đi bộ, ban đêm một người ăn ngủ, hai người tu luyện. Trần Trường Sinh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng lại có một cảm giác bình yên kỳ lạ. Dù có hai cái đuôi phiền phức, nhưng ít nhất hắn không phải chịu những trận đòn vô cớ nữa.
---
Cách đó mấy trăm dặm, trên bầu trời, có hai bóng đen đang bay với tốc độ cực nhanh. Chúng mặc hắc bào của Vạn Độc Tông, toàn thân được bao bọc bởi một lớp sương độc mỏng, che giấu hoàn toàn khí tức. Đây là những con chuột trinh sát giỏi ẩn nấp và truy lùng nhất của Vạn Độc Tông.
"Phía trước có ba người, một nam một nữ tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, một tên còn lại không có tu vi, "một tên trong số đó nói, giọng a dua như tiếng cú vọ.
Hắn đang cầm trong tay một con bọ cạp màu tím, con bọ cạp đang không ngừng vẫy càng, chỉ về phía trước. Đây là một loại pháp bảo truy tung đặc biệt, có thể cảm nhận được mùi ma khí còn sót lại.
Thi thể của Thi Độc Lão Nhân, dù đã được chôn cất, vẫn để lại một chút ma khí vương trên người kẻ đã giết ông ta.
"Đúng là bọn chúng rồi, "tên còn lại cười khẩy. "Một kiếm tu của Thánh Kiếm Sơn, một con nhãi của Băng Cung, và một tên phàm nhân. Chắc chắn tên phàm nhân kia có mang theo một món phòng ngự pháp bảo cực mạnh nào đó. Lần này Thi Độc trưởng lão đã quá khinh địch. "
"Tông chủ đã ra lệnh, chỉ cần điều tra, không được hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng. .. "tên thứ nhất liếm đôi môi khô khốc, trong mắt lóe lên vẻ tham lam.
"Ngươi xem, chúng đang đi bộ! Tốc độ còn chậm hơn cả rùa bò! Đây không phải là cơ hội trời cho sao? Chúng ta chỉ cần tấn công bất ngờ từ trên cao, dùng một chiêu mạnh nhất, diệt gọn cả ba đứa. Đến lúc đó, pháp bảo phòng ngự kia, công pháp của Thánh Kiếm Sơn và Băng Cung. .. đều là của chúng ta! Tông chủ cũng sẽ không trách tội, mà còn trọng thưởng! "
Tên còn lại nghe vậy, ánh mắt cũng sáng lên. Lòng tham đã nhanh chóng lấn át mệnh lệnh của Tông chủ.
"Nói có lý! Vậy chúng ta chờ thời cơ. Đợi đến đêm, khi chúng nghỉ ngơi, phòng bị lơi lỏng nhất, chính là lúc chúng ta ra tay! "
Hai bóng đen nở một nụ cười tà ác, rồi ẩn mình vào trong những đám mây, lặng lẽ bám theo.
----
Đêm đó, cả ba người lại tìm một nơi quang đãng trong rừng để nghỉ ngơi. Trần Trường Sinh, sau một ngày cuốc bộ mệt lử, đã nhanh chóng nhóm lửa, nướng một con cá vừa bắt được ở suối.
Ăn no xong, cơn buồn ngủ ập đến. Hắn tìm một gốc cây êm ái, ngả lưng xuống, kéo tấm áo rách che mặt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy nho nhỏ đều đều vang lên.
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt thì như thường lệ, ngồi xếp bằng trên hai tảng đá cách đó không xa, tiến vào trạng thái tu luyện.
Không gian lại trở về với sự yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa cháy lách tách và tiếng ngáy của ai đó.
Nhưng sự yên tĩnh này lại ẩn chứa một sát cơ chết người.
Trên bầu trời cao, hai tên ma tu của Vạn Độc Tông đã lơ lửng ở đó từ lâu. Chúng nhìn ba người bên dưới, trong mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
"Thời cơ đến rồi! Một tên thì ngủ như chết, hai tên kia đang nhập định, đây là lúc chúng phân tâm nhất! "
"Chúng ta hợp lực, dùng chiêu mạnh nhất, 'Vạn Độc Hãm Hồn'! Trận pháp này một khi đã bao phủ, dù là Trúc Cơ trung kỳ cũng khó lòng thoát khỏi! "
Hai tên ma tu không chút do dự. Chúng đồng thời cắn vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu độc. Hai tay chúng nhanh chóng kết những pháp ấn phức tạp. Máu độc của chúng hòa quyện với ma khí trong không khí, biến thành một đám sương mù màu đen kịt, lớn dần, lớn dần, rồi hóa thành một cái lồng khổng lồ, không một tiếng động mà chụp xuống vị trí của ba người.
Đây là một đòn tấn công lén lút và vô cùng hiểm độc. Chúng không gây ra tiếng động lớn, mà dùng độc khí và ma khí để ăn mòn sinh cơ và linh hồn của con mồi từ bên trong.
Ngay khi Vạn Độc Hãm Hồn Trận sắp bao phủ lấy ba người, Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, với trực giác nhạy bén của tu sĩ, đồng thời mở mắt ra. Sắc mặt cả hai đều đại biến.
"Có địch tấn công! "
Họ cảm nhận được một luồng tử khí kinh khủng đang ập xuống. Nhưng đã quá muộn. Trận pháp đã hình thành, bao vây lấy họ trong một không gian đường kính mấy chục mét. Sương độc đen kịt cuồn cuộn, che khuất cả ánh trăng, những tiếng gào thét của oan hồn vang lên bên tai.
"Ha ha ha! Lũ ngu xuẩn, chịu chết đi! "Tiếng cười đắc ý của hai tên ma tu từ trên trời vọng xuống.
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt lập tức đứng dậy, lưng tựa vào nhau, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
"Là người của Vạn Độc Tông! "Tuyết Nguyệt lạnh lùng nói, tay đã cầm sẵn dải lụa Nguyuyệt Hoa Lăng.
"Hai tên Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, "Lâm Phong cũng rút Thanh Phong Kiếm ra, kiếm khí sắc bén tỏa ra, cố gắng chống lại sự ăn mòn của độc khí. "Trận pháp này rất quỷ dị, chúng ta phải phá trận mới được! "
Nhưng làm sao để phá trận? Họ còn chưa kịp suy nghĩ, trong màn sương độc, hàng chục con độc xà, bọ cạp, rết. .. được ngưng tụ từ độc khí đã lao về phía họ.
"Cẩn thận! "
Lâm Phong và Tuyết Nguyệt lập tức vung vũ khí, một người kiếm quang tung hoành, một người hàn khí bức người, đánh tan những con độc vật đang lao tới.
Nhưng đúng lúc này, cả hai mới nhận ra một vấn đề chí mạng.
Trần Trường Sinh đâu?
Họ quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng của vị"Sư phụ", "cao nhân"kia.
Và rồi, họ nhìn thấy hắn.
Hắn vẫn đang. .. ngủ.
Hắn vẫn nằm co ro dưới gốc cây, tấm áo rách che mặt, tiếng ngáy đều đều vẫn vang lên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sát khí ngập trời và độc khí ăn mòn xung quanh. Dường như, đối với hắn, Vạn Độc Hãm Hồn Trận này còn không bằng một cái mền ấm.
Hai luồng ma khí đen kịt, ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của tu sĩ Trúc Cơ, đã lặng lẽ xuyên qua trận pháp, không một tiếng động, nhắm thẳng vào trái tim và đầu của Trần Trường Sinh đang say ngủ.
Cả hai tên đồng loạt nghĩ: “để xem tên cao nhân giết được Thi Độc, mạnh đến cỡ nào! "