Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 27: Nỗi Khổ 1.




Câu hỏi cuối cùng của Trần Trường Sinh, "Nhưng mà ai trả tiền mì? ", giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào bầu không khí cao nhân, kiếm hiệp, tiên tử đang vô cùng căng thẳng và. .. hoang đường.

Lâm Phong, người vừa mới trải qua một loạt các cơn"đốn ngộ"về Đại Đạo, nụ cười tự hào trên môi lập tức cứng lại. Y theo bản năng sờ vào túi trữ vật bên hông, khuôn mặt vốn đang anh khí bức người bỗng chốc trở nên có chút lúng túng. Toàn bộ gia sản linh thạch của y, phần lớn đã được dùng để bố trí ba tầng đại trận lúc bế quan đột phá Trúc Cơ. Số còn lại, chỉ còn vài viên vụn vặt, có lẽ chỉ đủ để mua một cái bánh bao chay.

Tuyết Nguyệt thì càng không cần phải nói. Vẻ mặt lạnh như băng của nàng xuất hiện một vết rạn nhỏ khó có thể nhận ra.

Nàng là ai? Là Thánh nữ Băng Cung cao cao tại thượng, là hòn ngọc quý trên tay của Cung chủ. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ phải lo nghĩ đến hai chữ"tiền bạc". Ra ngoài du ngoạn, mọi thứ đều đã có trưởng lão và thị nữ lo liệu chu toàn. Trong túi trữ vật của nàng, ngoài pháp bảo, đan dược, y phục, thì chỉ có vài viên linh thạch thượng phẩm dùng để tu luyện khẩn cấp. Dùng một viên linh thạch thượng phẩm, thứ có thể khiến một tu sĩ Kim Đan kỳ phải đỏ mắt, để trả tiền cho một bát mì phàm tục? Nàng thà dùng Băng Phong Thiên Lý đóng băng cả quán mì còn hơn.

Giữa con hẻm nhỏ tan hoang, dưới ánh trăng mờ ảo, ba nhân vật mà nếu đồn ra ngoài có thể làm chấn động cả một vùng, đang đứng nhìn nhau, im lặng một cách đầy ăn ý.

Một"cao nhân tuyệt thế"đang xoa đầu vì đau và nghĩ đến mì.

Một"thiên tài kiếm đạo"vừa đột phá Trúc Cơ đang xấu hổ vì túi rỗng.

Và một"Thánh nữ Băng Cung"đang suy nghĩ xem nên dùng tiền hay dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Sự im lặng kéo dài khoảng mười hơi thở. Cuối cùng, vẫn là Trần Trường Sinh, người có mục tiêu thực tế nhất, đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng quay người, đi về phía tên cầm đầu của Hắc Sát Giáo đang nằm thoi thóp.

"Lão. .. Lão đại, ngài định làm gì? "Lâm Phong thấy vậy, có chút không hiểu, vội hỏi. Chẳng lẽ Lão đại định ra tay kết liễu hắn? Cũng đúng, trừ gian diệt ác là chuyện nên làm.

Tuyết Nguyệt cũng nheo mắt lại, nàng muốn xem thử vị"cao nhân"này sẽ xử lý kẻ thù như thế nào.

Nhưng hành động tiếp theo của Trần Trường Sinh lại một lần nữa đập nát tam quan của nàng.

Hắn không hề ra tay giết người. Hắn chỉ đi vòng quanh tên sát thủ, ánh mắt đảo qua đảo lại, giống như một tên trộm đang ngắm nghía con mồi. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở cây Ma Cốt Phá Sơn Búa đang nằm chỏng chơ trên đất, bị mẻ một góc.

Hắn bước tới, cúi xuống, dùng hai tay nhấc cây búa lên một cách khá vất vả. Hắn lật qua lật lại, gõ gõ vào thân búa, nghe âm thanh"coong coong"vang lên, rồi gật gù một cách hài lòng.

"Cái này, "hắn quay lại nhìn hai người, gương mặt vô cùng nghiêm túc. "Trông có vẻ nặng ký. Đem đi bán chắc cũng được kha khá tiền đấy nhỉ? Chắc là đủ cho ba bát mì"

Tên cầm đầu đang nằm hấp hối, nghe thấy câu này, tức đến mức phun ra một ngụm máu tươi nữa, rồi trợn mắt ngất đi. Hắn thà bị giết một cách vẻ vang, còn hơn là nhìn thấy pháp bảo tâm huyết của mình bị đem ra định giá bằng. .. ba bát mì.

Lâm Phong, sau vài giây hóa đá, bộ não đã được rèn luyện để"não bổ"mọi hành vi của"sư phụ", lại bắt đầu hoạt động với tốc độ cao.

Ta hiểu rồi! Ta lại hiểu rồi!

Sư phụ không phải là đang tham lam của cải! Ngài ấy đang dạy ta một bài học khác!

"Vật tận kỳ dụng! "

Pháp bảo của kẻ địch, sau khi chiến thắng, tại sao lại phải vứt bỏ? Nó có thể dùng để đổi lấy tài nguyên, tiếp tục con đường tu hành của chúng ta! Đây là một đạo lý vô cùng thực tế và sâu sắc! Tu sĩ không thể chỉ biết tu luyện một cách mù quáng, mà còn phải biết cách vận dụng mọi thứ xung quanh để phục vụ cho mục đích của mình!

Hơn nữa, hành động này còn mang một tầng ý nghĩa khác: dùng chính vũ khí của kẻ thù để mua lấy thứ chúng muốn cướp đi - sự yên bình của một bữa ăn. Đây là sự trừng phạt, là sự mỉa mai lớn nhất đối với Hắc Sát Giáo!

"Sư phụ anh minh! "Lâm Phong hai mắt sáng rực, vội vàng tiến lên, chắp tay nói. "Đệ tử ngu muội, suýt chút nữa đã lãng phí một món tài nguyên quý giá! Để đệ tử giúp ngài mang nó! "

Nói rồi, y vươn tay ra định cầm lấy cây búa.

Tuyết Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng hai thầy trò này một người đề nghị, một người tán thành việc"lột đồ"kẻ địch. Nàng chưa bao giờ thấy một"cao nhân"và một"thiên tài"nào. .. vô liêm sỉ đến vậy.

Nhưng nàng chưa kịp nói gì, Trần Trường Sinh đã lắc đầu.

"Thôi, cái này nặng lắm, ngươi đang bị thương, cầm không nổi đâu. Để ta. "

Dứt lời, hắn vác cây búa to gần bằng nửa người mình lên vai một cách khó nhọc, rồi quay người đi về phía đầu hẻm, nơi có ánh đèn le lói. "Đi thôi, tìm tiệm rèn nào gần đây bán sắt vụn. "

Lâm Phong nhìn bóng lưng"Sư phụ"đang vác cây búa ma khí um tùm đi tìm tiệm bán sắt vụn, trong lòng lại dâng lên một dòng cảm động ấm áp. "Sư phụ. .. ngài không chỉ dạy dỗ, mà còn quan tâm đến cả vết thương của mình. .. Tấm lòng này, đệ tử khắc cốt ghi tâm! "

Tuyết Nguyệt nhìn theo bóng lưng đó, rồi lại nhìn tên cầm đầu đã bất tỉnh, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi. Nàng cảm thấy từ khi gặp hai người này, số lần nàng thở dài còn nhiều hơn cả chục năm trước cộng lại. Nàng cất bước đi theo, trong lòng tự nhủ:

"Mình chỉ là đi theo để quan sát. Đúng vậy, chỉ là quan sát thôi. "

Sau một hồi hỏi đường đầy gian nan (bởi vì không ai dám lại gần một người đang vác một cây búa ma khí nồng nặc), cuối cùng họ cũng tìm được một tiệm rèn còn sáng đèn.

Ông chủ tiệm rèn là một lão già râu tóc bạc trắng, thân hình vạm vỡ, rõ ràng là một Luyện Thể tu sĩ cấp thấp. Khi nhìn thấy Trần Trường Sinh vác cây búa bước vào, ông ta giật nảy mình, suýt chút nữa thì làm rơi cây búa rèn trong tay. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Phong và Tuyết Nguyệt với khí chất bất phàm đi theo sau, ông ta mới bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn cây búa trở nên nóng rực.

Sau một hồi cò kè mặc cả (chủ yếu là Trần Trường Sinh khăng khăng đòi đổi lấy tiền đủ cho ba bát mì đặc biệt, còn lão chủ tiệm thì cứ cố nhét thêm cho họ mấy chục viên linh thạch hạ phẩm vì sợ đắc tội với cao nhân), cuối cùng, cả ba cũng có được số tiền đầu tiên trong sự nghiệp đồng hành của mình.

Họ tìm được một quán mì nhỏ ở góc phố, tuy không sang trọng nhưng lại vô cùng ấm cúng. Mùi nước dùng xương hầm thơm phức lan tỏa khắp không gian, khiến cho cái bụng rỗng của Trần Trường Sinh kêu lên một cách dữ dội.

Hắn gọi một bát mì lớn nhất, đặc biệt nhiều thịt, nhiều mì, thêm hai quả trứng. Lâm Phong và Tuyết Nguyệt chỉ gọi hai bát nhỏ.

Khi mì được bưng lên, Trần Trường Sinh không nói hai lời, cắm đầu vào ăn như hổ đói. Tiếng húp mì sùm sụp, tiếng nhai thịt rau rào rạo của hắn vang vọng khắp quán nhỏ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Lâm Phong thì chỉ ăn vài miếng, phần lớn thời gian là ngồi nhìn"sư phụ"ăn với ánh mắt đầy tự hào.

Tuyết Nguyệt thì khẽ nhíu mày, nàng dùng đũa gắp một sợi mì, tao nhã đưa vào miệng, cử chỉ thanh cao thoát tục, hoàn toàn đối lập với kẻ đang ngồi đối diện. Nàng nhìn tướng ăn của Trần Trường Sinh, rồi lại nhớ đến cái danh xưng"cao nhân tuyệt thế"mà Lâm Phong đã nói, trong lòng lại dâng lên một sự hoài nghi sâu sắc.

Sau khi ăn no uống đủ, Trần Trường Sinh thở ra một hơi dài đầy thỏa mãn. Hắn cảm thấy cơn đau đầu đã vơi đi một nửa, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều.

Họ thuê một khách điếm bình dân để nghỉ ngơi qua đêm. Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên còn chưa chiếu rọi, cả ba đã rời khỏi thành, tiếp tục cuộc hành trình về phía Tây Nam.

Vừa ra khỏi thành được vài dặm, cảm nhận được sự bình yên của núi rừng, Trần Trường Sinh vừa đi vừa ngâm nga, hai tay chắp sau gáy, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi nói:"Haizz, đi đường thật là thoải mái, "

Lâm Phong nghe vậy, lập tức quay lại, vẻ mặt đầy kính nể:"Lão đại nói phải! Đi vạn dặm đường, hơn đọc vạn cuốn sách. Dùng bước chân để đo đạc đất trời, dùng đôi mắt để quan sát hồng trần, đây chính là một hình thức tu luyện tâm cảnh tuyệt vời! "

Tuyết Nguyệt đi bên cạnh, nghe cuộc đối thoại này chỉ biết khẽ lắc đầu. Nàng vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao một thiên tài kiếm đạo như Lâm Phong lại có thể sùng bái một"phàm nhân"đến mức này.

"Được rồi, chúng ta nên tăng tốc thôi, "Tuyết Nguyệt lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng như thường lệ. "Mục tiêu của chúng ta là Băng Phong Sơn Mạch ở phía bắc, đường đi còn rất xa. Nếu cứ đi bộ thế này, e rằng phải mất mấy tháng mới tới nơi. "

Nói rồi, nàng không đợi hai người kia phản ứng, tâm niệm vừa động, một dải lụa trắng bạc Nguyệt Hoa Lăng đã bay ra từ tay áo, nâng cả người nàng lên không trung, hóa thành một vệt sáng trắng, nhẹ nhàng nâng nàng lên không trung, tà váy trắng tung bay trong gió sớm, trông như một vị tiên tử sắp bay về trời.

Lâm Phong thấy vậy, cũng mỉm cười. "Lão đại, tiểu đệ đi trước mở đường! "

Y vỗ nhẹ vào chuôi kiếm, thanh Phong Kiếm sau lưng cũng"ong"một tiếng rồi bay ra, dừng lại dưới chân y. Y quay sang nhìn Trần Trường Sinh, ánh mắt đầy mong đợi. Y rất muốn được chiêm ngưỡng xem"thần thông phi hành"của sư phụ sẽ bá đạo đến mức nào. Lẽ nào ngài ấy sẽ cưỡi rồng đạp mây? Hay là trực tiếp xé rách không gian mà đi?

Tốc độ của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ quả nhiên không phải chuyện đùa, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của cả hai đã chỉ còn là hai chấm nhỏ ở phía chân trời.

Trần Trường Sinh đứng ngây ra tại chỗ, miệng còn đang định nói câu"Từ từ đã. .. ". Hắn nhìn hai chấm nhỏ đang ngày càng xa, rồi lại nhìn xuống hai cái chân của mình.

Một sự im lặng đến đáng thương bao trùm.

"Này! Chờ ta với! "Hắn gào lên, nhưng đáp lại chỉ có tiếng gió vi vu.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải cắm đầu cắm cổ chạy. Hắn chạy thục mạng, hai lá phổi bỏng rát, mồ hôi túa ra như tắm. Thể chất của hắn tuy mạnh mẽ, sức bền cũng hơn người thường rất nhiều, nhưng chạy bộ so với ngự kiếm phi hành, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Khoảng nửa canh giờ sau, trên một ngọn đồi nhỏ.

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt đang đứng đó, vẻ mặt có chút lúng túng.

"Tuyết cô nương, có phải. .. chúng ta đã quên mất điều gì đó không? "Lâm Phong gãi đầu, cảm thấy có gì đó không đúng.

Tuyết Nguyệt không nói gì, chỉ đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía con đường họ vừa bay qua. Nàng cũng vừa mới sực nhớ ra, người đồng hành của họ, vị"Lão đại"thần bí kia, hình như. .. không biết bay.

Đúng lúc này, một chấm đen nhỏ từ xa xuất hiện, đang di chuyển về phía họ với tốc độ của một con ngựa đang phi nước đại. Khi đến gần hơn, họ mới nhận ra đó chính là Trần Trường Sinh. Hắn đang thở hồng hộc, hai tay chống gối, mặt đỏ bừng, quần áo ướt đẫm mồ hôi.

"Hai. .. hai người các ngươi. .. "Trần Trường Sinh thở không ra hơi, một tay chỉ vào hai người họ, một tay chỉ lên trời. ". .. Bay. .. bay nhanh. .. quá đấy. .. "

Cả hai người trên không trung, đồng loạt nhìn xuống Trần Trường Sinh đang đứng ngơ ngác dưới đất.

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ áy náy. Họ là tu sĩ, ngự kiếm phi hành đã trở thành bản năng, hoàn toàn quên mất trong đội ngũ của mình còn có một"người phàm".

"Xin lỗi Lão đại, tiểu đệ quên mất ngài đang tận hưởng chốn hồng trần, là tiểu đệ quá sơ xuất! "Lâm Phong vội vàng chạy tới, định đưa linh lực vào giúp hắn hồi phục.

"Tránh ra! "Trần Trường Sinh gạt tay y ra, ngồi phịch xuống đất. "Để ta thở đã. .. Mệt chết đi được. "

Trần Trường Sinh im lặng một lúc, rồi nói ra một câu khiến cho Lâm Phong suýt chút nữa thì mất thăng bằng rơi khỏi kiếm, khiến cho vẻ mặt lạnh như băng của Tuyết Nguyệt lần đầu tiên trong đời xuất hiện một biểu cảm giống như. .. bị sét đánh.

“Để ta nói cho ngươi biết ta không biết bay"

Một vị"cao nhân tuyệt thế", người có thể dùng đầu đỡ pháp bảo Linh Khí, người mà mỗi hành động đều ẩn chứa Đại Đạo. .. lại không biết một kỹ năng cơ bản nhất, một kỹ năng mà ngay cả một đệ tử Luyện Khí tầng bảy, tầng tám cũng có thể làm được?

Điều này còn phi lý hơn cả việc"cứng bẩm sinh".

Tuyết Nguyệt nhìn Trần Trường Sinh, trong đầu là một khoảng trống rỗng. Nàng không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với sự thật này nữa.

Lâm Phong, sau khoảng mười giây chết máy, bộ não"thần kỳ"của y lại bắt đầu tự động tìm kiếm một lời giải thích hợp lý.

Không biết bay? Không! Không thể nào! Sư phụ sao lại có thể không biết bay?

Đây chắc chắn là một ẩn ý khác!

Đúng vậy! Ta hiểu rồi!

Sư phụ không phải là không biết bay! Ngài ấy đang muốn nói với chúng ta rằng, con đường tu hành chân chính, không phải là dùng pháp thuật để đi đường tắt, mà là phải dùng chính đôi chân của mình để bước đi trên mặt đất, để cảm nhận từng ngọn cỏ, từng con suối, để trải nghiệm sự mệt mỏi, sự vất vả của thế gian. Chỉ có như vậy, đạo tâm mới có thể được tôi luyện, mới có thể thực sự hòa mình vào thiên địa! Ngự kiếm phi hành tuy nhanh, nhưng lại khiến chúng ta xa rời mặt đất, xa rời bản chất của tu hành!

"Sư phụ! "Lâm Phong đột nhiên hét lớn, giọng nói tràn đầy sự kính phục và hối hận. "Đệ tử ngu muội! Đệ tử đã sai rồi! Đệ tử chỉ nghĩ đến tốc độ, mà quên mất ý nghĩa thực sự của việc rèn luyện! Đa tạ sư phụ đã dùng hành động để một lần nữa cảnh tỉnh đệ tử! "

Nói rồi, không chút do dự, y thu lại phi kiếm, từ trên không trung nhảy xuống đất một cách nhẹ nhàng. Y đứng thẳng người bên cạnh Trần Trường Sinh, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Tuyết Nguyệt lơ lửng trên không, nhìn cảnh tượng này, cảm thấy thế giới quan của mình lại một lần nữa bị thách thức.

Cuối cùng, dưới cái nhìn đầy mong đợi của Lâm Phong, nàng cũng chỉ có thể thở dài, thu lại dải lụa, từ từ hạ xuống đất.

Cả hai quyết định cuốc bộ theo Trần Trường Sinh.

Nhưng vấn đề là…

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt, dù đã cố gắng đi chậm lại, nhưng với thể chất của tu sĩ Trúc Cơ, bước chân của họ vẫn nhanh hơn người thường rất nhiều. Họ thường vô thức đi được một đoạn dài, quay đầu lại đã không thấy"sư phụ"đâu, chỉ thấy một chấm đen nhỏ đang lững thững ở phía xa. Thế là cả hai lại phải dừng lại, tìm một tảng đá ngồi xuống, im lặng chờ đợi.

Trần Trường Sinh thì mệt bở hơi tai. Hắn phải chạy bộ gần như cả ngày để theo kịp hai người kia. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hai chân thì mỏi nhừ. Mỗi lần đuổi kịp, hắn chỉ kịp ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, uống vài ngụm nước, rồi lại bị kéo đi tiếp.

"Chậm. .. chậm một chút được không? "hắn thở dốc nói. "Hai người các ngươi đi gì mà nhanh như ma đuổi vậy? "

Lâm Phong nghe vậy, lại nghiêm mặt nói:"Sư phụ, đây là ngài đang rèn luyện tâm cảnh cho chúng con! Chúng con nhất định sẽ kiên trì! "

Trần Trường Sinh chỉ có thể trợn mắt lên trời.

Đêm đến, sự khác biệt lại càng thêm rõ rệt.

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Phong và Tuyết Nguyệt sẽ tìm một nơi linh khí tương đối dồi dào, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu quá trình tu luyện của mình. Đối với tu sĩ đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, họ đã có thể"tích cốc", tức là hấp thu linh khí đất trời thay cho thức ăn, và dùng thiền định thay cho giấc ngủ. Đây là một trạng thái vô cùng thanh tịnh và hiệu quả.

Nhưng sự thanh tịnh đó luôn bị phá vỡ bởi một giọng nói đầy mệt mỏi.

"Này, có ai biết nhóm lửa không? "

Lâm Phong và Tuyết Nguyệt mở mắt ra, thấy Trần Trường Sinh đang loay hoay với hai hòn đá lửa, cọ mãi không ra lửa.

Lâm Phong định dùng một cái Hỏa Cầu Thuật nhỏ để giúp, nhưng lại bị Tuyết Nguyệt ngăn lại bằng một ánh mắt. Nàng muốn xem thử"cao nhân"này sẽ làm gì.

Cuối cùng, sau nửa canh giờ, Trần Trường Sinh cũng nhóm được một đống lửa nhỏ bốc đầy khói. Hắn lôi từ trong túi trữ vật ra một con gà rừng vừa bắt được, bắt đầu công cuộc vặt lông, làm thịt.

Trong khi hai tu sĩ Trúc Cơ đang ngồi thiền trong không khí thanh tịnh, thì bên cạnh, một"cao nhân tuyệt thế"đang ngồi xổm bên đống lửa, mặt mày lấm lem khói bụi, tay chân thì dính đầy máu gà

Sau khi nướng xong con gà, mùi thơm béo ngậy lan tỏa ra xung quanh. Trần Trường Sinh không chút khách khí, xé một cái đùi gà to, bắt đầu ăn một cách ngon lành.

Tuyết Nguyệt, người đang cố gắng nhập định, không thể nào tập trung được. Mùi thơm cứ liên tục chui vào mũi nàng, cái tiếng nhai thịt"rôm rốp"của ai đó cứ vang lên bên tai. Cuối cùng, nàng không thể chịu đựng được nữa.

Nàng mở đôi mắt lạnh như băng ra, nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh, người đang gặm cái đùi gà thứ hai, miệng dính đầy dầu mỡ.

"Ta có một câu hỏi, "nàng lạnh lùng nói.

"Hửm? "Trần Trường Sinh ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn đang nhai.

"Với tu vi của các hạ, "nàng cố gắng dùng một từ ngữ trang trọng, "lẽ nào không cần phải'tích cốc'sao? "

Trần Trường Sinh chớp chớp mắt, dường như đang suy nghĩ về ý nghĩa của hai từ"tích cốc". Sau vài giây, hắn dường như đã hiểu ra. Hắn nuốt miếng thịt trong miệng xuống, rồi nhìn nàng, trả lời một cách vô cùng thành thật và thẳng thắn.

"Ta đói. "

Lâm Phong ở cạnh chỉ ung dung nói:"Lão đại quả nhiên thâm sâu khó lường! Ngài ấy không phải là không thể tích cốc, mà là ngài ấy đang dùng hành động để dạy cho chúng ta! Tu luyện không phải là đoạn tuyệt với hồng trần, mà là phải hòa mình vào nó! Ăn, uống, ngủ, nghỉ, đó đều là những quy luật cơ bản nhất của trời đất, là một phần của Đại Đạo! Chúng ta đã quá chú trọng vào việc hấp thụ linh khí mà quên mất đi những cảm nhận nguyên thủy nhất này. Lão đại đang nhắc nhở chúng ta, phải luôn giữ vững bản tâm, không được quên đi gốc rễ của mình! "

Tuyết Nguyệt:". .. "

Nàng cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận