An Noãn nghe một lúc cảm thấy không ổn.
“Đồng chí.” An Noãn gọi người đang trò chuyện: “Các chị nói, hôm nay lúc chôn cất, bà cụ ôm xác ông cụ khóc à?”
“Đúng vậy.” Người kia gãi đầu: “Ồ, có thể tôi nói hơi quá… Ý là như vậy. Dĩ nhiên là có người ngăn cản, nếu không có ai ngăn, bà cụ chắc chắn sẽ ôm lấy thi thể ông cụ mà khóc.”
“Không đúng.” An Noãn nói: “Quan tài trước khi chôn không phải đã được đóng đinh rồi sao? Phong tục ở đây, lẽ nào không đóng đinh nắp quan tài?”
Phong tục này An Noãn vẫn biết.
Từ xưa đến nay việc hiếu, hỷ đều là chuyện lớn.
Vào thời đại của cô, cả nước gần như đã dùng hình thức hỏa táng. Nhưng ngay cả như vậy, nhiều vùng nông thôn sau khi hỏa táng người thân vẫn sẽ đặt hộp tro cốt vào quan tài rồi mới chôn xuống đất.
Quan tài sau khi chuẩn bị xong, được đặt trong nhà, thi thể hoặc hộp tro được đặt vào, sau đó đóng kín ngay. Không ai đợi tới khi ra đến mộ phần mới đóng.
Niêm phong quan tài phải dùng bảy cây đinh, thường gọi là “đinh con cháu”, nghe nói có thể giúp con cháu thịnh vượng phát đạt.
Mỗi bước trong tang lễ đều có quy củ, có người chuyên làm việc này, cái gọi là dịch vụ tang lễ trọn gói là từ lúc người mất mặc áo liệm sẽ luôn được sắp xếp chu đáo cho đến khi mọi nghi thức kết thúc.
“Ừm… vốn là đã đóng đinh nhưng đến nơi bà cụ nói muốn nhìn ông cụ lần cuối nên lại mở quan tài. Xem xong lại đóng đinh lại.”
An Noãn chỉ cảm thấy khó tin: “Như vậy cũng được à?”
Không có kiêng kỵ gì sao?
Vẻ mặt của người dân xung quanh cũng có chút kỳ lạ, rõ ràng họ cũng cảm thấy điều này không ổn lắm nhưng vẫn dùng cách của mình giải thích: “Đúng là có chút không ổn, nhưng bà cụ tuổi này rồi, sức khỏe lại không tốt, con cháu có thể làm gì? Người nhà đều đồng ý rồi, người ngoài tất nhiên cũng không có gì để nói.”
Một người khác nói tiếp: “Dù sao đây cũng là hủ tục phong kiến mà, không nên mê tín.”
An Noãn cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Một bên thì bảo đừng mê tín, một bên thì nghi thức vẫn giữ đầy đủ. Có lẽ chính họ cũng không rõ rốt cuộc là tin hay không tin.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác, đám con cháu quả là hiếu thảo. Nếu không hiếu cũng không vì mẹ già còn sống mà quấy rầy người bố đã khuất.
Chỉ là một ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong lòng An Noãn.
Cô chưa từng trải qua vụ án tương tự nhưng cô đã xem những bộ phim, chương trình truyền hình tương tự.
Ở nghĩa địa, nơi giấu người tốt nhất là đâu? Chính là trong mộ, chính xác mà nói là trong quan tài.
Dù người khác có lật tung cả làng, lật tung cả ngọn núi, ai có thể nghĩ đến đứa trẻ lại được giấu trong quan tài chứ?
An Noãn lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhưng cô không thể nói.
Không có chứng cứ, chỉ là một suy đoán vô căn cứ, chẳng lẽ lại đi nói với người ta là “đứa trẻ có thể bị nhốt trong quan tài”? Kể cả có nói, chắc chắn cũng không ai tin.
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Đào mộ, mở quan tài, đó là chuyện đại nghịch bất đạo.
Sắc mặt An Noãn rất tệ, cô tính toán thời gian.
Dù độ kín của quan tài không tốt, từ lúc chôn cất đến giờ đã gần 6 tiếng. Nếu bên trong thật sự có người, khả năng còn sống cũng rất thấp.
“Đồng chí.” Người nói chuyện bên cạnh thấy sắc mặt An Noãn không tốt liền hỏi: “Cô không khỏe à?”
“Không sao.” An Noãn lắc đầu.
Ý nghĩ này chỉ có thể đợi Sở Tuấn về rồi nói với anh.
Xem thử Sở Tuấn nghĩ sao đã rồi quyết.
Với những người khác cô không thể ngây thơ được. Trong hoàn cảnh này nếu cô mà nói ra mấy từ “đào mộ”, “mở quan tài”, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Khuông đánh chết — mà chết rồi cũng chẳng ai đứng ra bênh vực.
May mà Sở Tuấn chẳng mấy chốc đã về, anh còn phải chạy một chuyến nữa đưa thêm người lên núi.
An Noãn không nói hai lời liền lên ghế phụ.
Sở Tuấn nhìn cô một cái, cảm nhận được sắc mặt An Noãn không tốt.
Nhưng một khi cô không nói, có thể thấy chuyện này không tiện nói bây giờ, anh cũng không hỏi, liền lái xe về phía Dốc Xéo.
Đến nơi, mấy chục người đi xe đạp cũng đã đến. Đều là đàn ông trong làng, rất quen thuộc với ngọn núi này, được trưởng làng và cảnh sát sắp xếp, hai ba người một nhóm bắt đầu tìm kiếm.
Sở Tuấn xuống xe kéo An Noãn sang một bên.
Bọn họ là người ngoài, đã giúp rất nhiều rồi. Việc tìm người trên núi cũng chẳng ai để ý đến họ.
“Sao thế?”
An Noãn đối với Sở Tuấn thì không có gì giấu giếm, lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
Sở Tuấn nghe xong cũng thấy kinh hãi, nhìn An Noãn với ánh mắt như muốn hỏi: Sao em lại có suy nghĩ này.
“Em… có phát hiện gì sao?”
“Không có, chỉ là nghe họ nói trước khi chôn cất đã mở quan tài nên mới có suy nghĩ này.” An Noãn cũng rất bất đắc dĩ.
Tuy không có một chút bằng chứng nào nhưng có những ý nghĩ giống như độc dược, chỉ cần xuất hiện là không thể nào rũ bỏ được.
Vẻ mặt của Sở Tuấn cũng rất rối rắm.
“Chuyện này… không thể nói.” Sở Tuấn nói: “Anh đi tìm người phụ trách đóng nắp quan tài lúc đó nói chuyện một chút.”
“Được.”
Người phụ trách đóng quan tài cũng có quy định, dân làng làm tang lễ thường mời vài đạo sĩ, gần làng có một đạo quán.
Sau khi họ xuống núi cùng về nhà họ Khuông, cũng biết Tiểu Bảo mất tích nên đã tự nguyện đến giúp đỡ, bây giờ đang ở trên núi.
Sở Tuấn nói: “Anh vừa thấy họ lên núi rồi, chúng ta cũng lên tìm thử.”
Vừa tìm trẻ, vừa tìm người biết chuyện.
Bốn giờ rưỡi rồi, phía chân trời vang lên tiếng sấm, mưa sắp đổ đến nơi.
Sở Tuấn có chút lo lắng: “Hay là em đợi trong xe nhé, lát nữa mưa xuống, đường núi sẽ rất khó đi.”
Nhưng Sở Tuấn phải đi tìm người biết chuyện để hỏi, An Noãn chắc chắn không muốn ở lại một mình.
“Không sao, em đi cùng anh, ngọn núi này không cao cũng không hiểm trở, em không làm vướng chân đâu.”
Sở Tuấn gật đầu, không nói gì, dẫn An Noãn đi lên.
Ngọn núi này quả thực không cao và hiểm trở, anh nghĩ lát nữa dù An Noãn đi không nổi anh cũng có thể cõng cô xuống.
Hai người một trước một sau lên núi.
Rất nhanh đã đến nơi chôn cất ông cụ Khuông.
Chỉ cần nhìn là biết đó là ngôi mộ mới.
Bên cạnh mộ có một người đang quỳ.
Sở Tuấn nhìn kỹ, là cháu trai của ông cụ Khuông, anh hai nhà họ Khuông.
Lúc này không nhanh chóng tìm người lại quỳ ở đây làm gì?
Sở Tuấn và An Noãn đi tới.
Vừa rồi anh hai nhà họ Khuông vẫn luôn ở ngoài tìm Tiểu Bảo chưa về nên họ chưa nói chuyện được. Chỉ kịp gặp mặt trước lúc lên núi.
Nghe tiếng bước chân, anh hai nhà họ Khuông quay đầu lại.
Khi anh ta thấy người đến là An Noãn và Sở Tuấn thì vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Một vẻ mặt… như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Hai người lập tức cảm thấy không ổn.
Đối với anh hai nhà họ Khuông, họ là người xa lạ — vì sao anh ta lại có vẻ mặt như vậy? Có điều gì muốn nói riêng với họ sao?
Sở Tuấn lập tức nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh hai nhà họ Khuông nhíu mày do dự một lúc: “Đồng chí, anh là cảnh sát từ thành phố lớn đến đúng không?”
“Đúng, là tôi.” Sở Tuấn nói: “Anh có chuyện gì cứ việc nói với tôi.”