Mặt của anh hai nhà họ Khuông nhăn lại như một quả táo tàu, không biết đang do dự điều gì.
May mà thời gian anh ta do dự không lâu, chỉ khoảng một hai phút đã đứng dậy.
Anh hai nhà họ Khuông đi về phía hai người, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Ở một nơi hoang vắng và có mộ mới như thế này không khí được tạo ra đặc biệt tốt, giống như đang quay phim kinh dị.
May mà Sở Tuấn là cảnh sát, tự nhiên có một luồng chính khí không sợ yêu ma quỷ quái.
Sở Tuấn nói: “Anh có chuyện gì cứ nói thẳng, yên tâm, nếu là chuyện không tiện tôi sẽ giúp anh giữ bí mật.”
“Được.” Anh hai nhà họ Khuông dường như đã quyết tâm: “Đồng chí Sở, tôi nghi ngờ Tiểu Bảo… có thể ở trong quan tài này.”
Tuy An Noãn là người rất bình tĩnh nhưng khoảnh khắc này suýt chút nữa đã không kiềm chế được.
Không ngờ nhà họ Khuông vậy mà cũng có người nghĩ như vậy.
An Noãn lập tức nói: “Tại sao anh lại nói vậy? Có phải lúc chôn cất đã phát hiện ra điều gì không?”
Mắt anh hai nhà họ Khuông sáng lên.
Rõ ràng anh ta và An Noãn có cùng suy nghĩ.
Không ngờ lời này nói ra An Noãn và Sở Tuấn lại không mắng anh ta nói bậy mà lại bình tĩnh chấp nhận như vậy.
Quả nhiên là người từ thành phố lớn đến đúng là khác, kiến thức rộng.
“Cũng không có phát hiện cụ thể gì.” Anh hai nhà họ Khuông nói: “Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng thấy không ổn. Nhà người ta đều là liệm xong là niêm phong quan tài nhưng nhà chúng tôi ở trước mộ còn mở quan tài một lần, trước khi mở hình như tôi còn thấy Tiểu Bảo đến, nhưng sau đó thì không thấy nữa… Chuyện này tôi cũng không dám nói, tôi sợ nói ra cũng không ai tin.”
Vấn đề bây giờ càng thêm rắc rối.
Nếu anh hai nhà họ Khuông có bằng chứng hoặc nhìn thấy rõ điều gì đó thì bây giờ không cần lo ngại gì cả, nên mở quan tài.
Nhưng không có gì cả, chỉ dựa vào trực giác của mình.
Ba người họ muốn mở quan tài thì không thể được.
Khi những người khác không đồng ý, dù Sở Tuấn có ủng hộ cũng vô dụng. Đây không phải là ở Bắc Kinh, anh không có quyền lực lớn như vậy. Cưỡng ép mở quan tài không thể giải thích được.
Sở Tuấn nghĩ một lát: “Anh thử nghĩ kỹ lại, nếu có mấy phần chắc chắn thì phải về bàn với người nhà mới được.”
Anh hai nhà họ Khuông khổ sở nói: “Chuyện này gia đình làm sao có thể đồng ý, nếu dễ dàng như vậy thì tôi đã nói từ lâu rồi. Đồng chí cảnh sát, các anh có cách nào không?”
Một lúc sau ba người đứng trước mộ ông cụ Khuông nhìn nhau.
Nếu việc đào mộ mở quan tài là một việc đơn giản có khi ba người đã làm ngay, đào ra rồi lấp lại, không ai hay biết. Nhưng rõ ràng là không được, không có công cụ, không có đủ người, không đào được.
Cuối cùng vẫn là Sở Tuấn là người quyết đoán, anh quyết định: “Bây giờ chúng ta về tìm người nhà anh, bà cụ và những người có tiếng nói trong nhà đến. Việc mở quan tài phải được sự đồng ý của mọi người.”
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Anh hai nhà họ Khuông buồn rầu gật đầu.
An Noãn thì thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu cô có chút lo lắng.
Sở Tuấn là người có tinh thần chính nghĩa rất mạnh, nếu anh cũng cảm thấy đứa trẻ ở trong mộ, lỡ như liều mình cứu người, ép buộc mở quan tài, đến cuối cùng lại không phát hiện ra gì thì chuyện này sẽ rất khó giải quyết.
Dù anh có thân phận và gia thế ở Bắc Kinh có thể cũng sẽ bị kỷ luật.
Hơn nữa còn rất có thể trở thành cái cớ để người khác nắm thóp nhà họ Trạch, nói nhỏ thì ảnh hưởng đến tiền đồ của Sở Tuấn, nói lớn thì có thể ảnh hưởng đến cả nhà họ Trạch.
May mà tuy Sở Tuấn chính nghĩa nhưng không bốc đồng đến thế.
Sở Tuấn nói: “Vậy thì xuống núi, chúng ta mau về nói chuyện.”
Trên núi có thêm một người hay bớt một người tìm kiếm cũng không khác biệt nhiều.
Họ lái xe về cũng chỉ mất hai mươi phút, chỉ cần nhà họ Khuông đồng ý, nửa tiếng nữa là có thể mở quan tài.
Anh hai nhà họ Khuông và An Noãn đều đồng ý, ba người bèn định xuống núi.
Đang đi thì đột nhiên nghe có người la lên: “Mau đến đây, có phát hiện…”
Tinh thần ba người chấn động, quay người chạy tới.
Việc Tiểu Bảo có trong quan tài chỉ là suy đoán của họ. Nếu thực sự là đứa trẻ đi lạc trong núi mà giờ tìm được vậy thì quá tốt.
Chỉ mấy bước chân, mưa đã rơi xuống.
Mây đen phủ kín, trong chốc lát mưa như trút nước.
Mưa trong núi dường như to hơn ở ngoài.
Mọi người theo tiếng la đi về phía trước, rất nhanh đã đến nơi có người la lên lúc nãy.
Nơi này còn cao hơn nơi chôn cất ông cụ Khuông.
“Nhìn đây.” Một thanh niên chỉ vào một mảnh vải trắng treo trên cành cây: “Đây là vải trên áo tang, mộ ông cụ Khuông ở dưới, người đưa tang hoàn toàn không đi đến chỗ này. Có thể nào là Tiểu Bảo tự chạy lên núi, không cẩn thận vướng vào cành cây, để lại mảnh vải này.”
Hôm nay lên núi đưa tang, bất kể nam nữ già trẻ đều phải mặc đồ tang.
Tiểu Bảo cũng vậy.
Ngược lại những người khác sẽ không mặc, mảnh vải trắng này chỉ có người nhà họ Khuông mới có.
Mọi người nhìn thấy, bàn bạc xong thì ai cũng vui mừng.
Điều này chứng tỏ đứa trẻ chắc chắn ở trên núi.
Trưởng làng lau nước mưa trên mặt: “Một khi đứa trẻ đã chín phần mười ở trên núi, vậy mọi người tiếp tục tìm. Nhưng mưa càng lúc càng to, nhất định phải chú ý an toàn. Nếu trời tối thì đừng đi vào những nơi nguy hiểm. Tìm người quan trọng, an toàn của mình cũng quan trọng.”
“Được, biết rồi.”
Họ ra ngoài tìm người cũng có người mang theo đèn pin nhưng không phải ai cũng có.
Nơi này chưa từng có lở đất, trận mưa lớn này cũng không đến mức làm sạt lở núi nhưng trong núi ban đêm vẫn có nhiều nguy hiểm.
Phân công xong, Sở Tuấn và An Noãn cũng đi một con đường tiến về phía trước.
Họ mỗi người mang một cái đèn pin nhưng thấy người khác không có liền chia một cái ra. Bây giờ hai người dùng chung một cái, đủ để soi đường là được.
Trưởng làng sắp xếp cho họ con đường tương đối dễ đi, tuy không có bậc thang nhưng lại có một con đường nhỏ do dân làng đi lại mà thành.
Con đường nhỏ cứ thế đi về phía trước dẫn đến một vách đá.
Nhiệm vụ của họ là kiểm tra xem con đường này có ai đi qua, có để lại dấu vết gì không.
“Nếu như mưa đến sớm một chút thì tốt.” – An Noãn vừa đi vừa nói –
“Nếu mưa nhỏ xuống sớm, đất sẽ ẩm, có thể thấy rõ dấu chân. Dấu chân của trẻ con thì càng dễ nhận biết.”
Tiếc là không có nếu.
Trên mặt đất không có dấu chân.
An Noãn vừa nói vừa lau mặt – cả mặt ướt sũng nước, tóc tai rối bù.
Sở Tuấn cũng thở dài: “Hy vọng có thể tìm thấy đứa trẻ trên núi, nếu không tìm thấy, Tiểu Bảo… lành ít dữ nhiều.”
Việc thuyết phục nhà họ Khuông mở quan tài – cơ hội không cao.
Hoặc nói là gần như không có
Mưa càng lúc càng lớn, hai người đi suốt nửa tiếng nhưng với tốc độ hiện tại thực ra không đi được bao xa.
Đường khó đi, mưa lớn che khuất tầm nhìn, hơn nữa không phải chỉ đơn giản đi về phía trước, vừa đi vừa phải quan sát xung quanh để không bỏ sót điều gì.
Cuối cùng, trời tối hẳn.