Một tấm thẻ công tác thực sự có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Đặc biệt là thẻ công tác của Sở Tuấn thật sự là đi đâu cũng hữu dụng.
Anh lập tức nhận được sự tin tưởng và ngưỡng mộ của hai cảnh sát. Dù sao cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự từ thành phố lớn đến, đối với hai cảnh sát này, đó là chuyên gia điều tra hình sự từ cấp trên cử xuống khi có vụ án lớn.
Nhưng đồng thời áp lực của Sở Tuấn cũng khá lớn.
Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến anh, chỉ là đi ngang qua, nhưng bây giờ đã nhúng tay vào liền trở thành người chủ trì. Nếu không tìm thấy đứa trẻ, không điều tra rõ sự việc thì anh cũng phải chịu trách nhiệm.
Nhưng chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ, điều này không phù hợp với tính cách của Sở Tuấn, cũng không phù hợp với nghề nghiệp của anh.
Thế là lập tức bắt đầu quy trình.
Bước đầu tiên là hỏi cung.
Nhưng bây giờ có một vấn đề rắc rối, mọi người đều đang hỗn loạn đi tìm người, anh cả và anh hai đều đã ra ngoài, chỉ có mấy đứa trẻ ở nhà.
Đứa lớn mười một, mười hai tuổi, đứa nhỏ bốn, năm tuổi, đều ở giữa độ tuổi biết chuyện và chưa biết chuyện.
Trong lòng An Noãn chợt nảy ra một ý, ra ngoài xe lấy một nắm kẹo xuống.
Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, còn có kẹo cứng hoa quả toàn chữ tiếng Anh. Ở thời đại này là đồ tốt, trong làng không mua được, phải lên huyện mới mua được. Trẻ con trong làng rất ít khi được ăn.
An Noãn cầm kẹo đi tìm trẻ con.
Nhà anh cả anh hai có tổng cộng năm đứa trẻ.
Người lớn bận, trẻ con không ai trông liền chạy chơi xung quanh.
An Noãn dùng một nắm kẹo dễ dàng thu phục được trái tim của bọn trẻ.
“Chị còn rất nhiều kẹo lắm, kẹo sữa và kẹo hoa quả rất ngon, cái này trong làng không mua được đâu.” An Noãn dùng giọng của bà ngoại sói mở túi ra, bên trong quả nhiên có rất nhiều kẹo.
Mỗi đứa trẻ đều được nhét một viên kẹo vào miệng rồi nhìn chằm chằm vào túi của An Noãn.
Túi phồng lên, quả nhiên còn rất nhiều kẹo.
Bọn trẻ vừa ăn vừa nuốt nước bọt, liên tục gật đầu.
“Hôm nay là ngày ông nội lên núi, các em đều đi đúng không?”
“Đi ạ.”
“Trên đường đi các em đều chơi cùng nhau à?”
Bọn trẻ tiếp tục gật đầu.
An Noãn lấy ra hai viên kẹo.
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
“Vậy hôm nay các em có chơi cùng Tiểu Bảo không?”
Vừa nói vừa lắc tay cầm kẹo.
Ánh mắt bọn trẻ đều dán vào kẹo, vừa nuốt nước bọt vừa gật đầu.
“Các em chơi cùng lúc đi hay chơi cùng lúc về?”
Bọn trẻ nhìn nhau.
“Nghĩ kỹ đi, chị còn nhiều thứ ngoài cả kẹo đấy.”
An Noãn lại móc ra mấy cái túi nhỏ từ trong túi.
Là bánh quy đóng gói riêng.
Mấy đứa trẻ này chưa từng ăn bánh quy như vậy.
Nhưng kẹo ngon thế, bánh quy chắc chắn còn ngon hơn.
“Nào, nói cho chị biết, lúc đi các em có chơi cùng Tiểu Bảo không?”
Lần này bọn trẻ liên tục gật đầu.
“Vậy lúc về các em có chơi cùng Tiểu Bảo không?”
Lần này bọn trẻ không gật đầu nữa.
“Vậy là lúc đi các em còn chơi cùng Tiểu Bảo, nhưng lúc về thì không chơi cùng Tiểu Bảo nữa?” An Noãn nhíu mày: “Lúc về các em đều không thấy cậu bé à?”
Đứa lớn nói không, đứa nhỏ hơn nói không rõ.
Nói hình như có chơi, lại hình như không.
Ông nội được chôn cất ở lưng chừng núi.
Trong lòng An Noãn dấy lên một dự cảm không lành.
“Vậy trên núi các em có chơi cùng Tiểu Bảo không?”
Bọn trẻ cũng không nhớ rõ lắm, có đứa nói có chơi, có đứa nói không.
Cũng có thể là thật, có đứa chơi cùng cậu bé, có đứa không chơi cùng. Điều này cũng rất bình thường, trẻ con cũng tụ tập rồi tan rã, không phải lúc nào cũng ở bên nhau.
Nhưng dù sao đi nữa, hiện tại phương hướng này là không tồi.
Đứa trẻ không phải mất tích trong làng, rất có thể là mất tích sau khi ông nội được đưa tang.
Khi Tiểu Bảo mới mất tích, những đứa trẻ thường chơi cùng cậu bé này cũng đã được gọi đến hỏi.
Nhưng người hỏi vội vàng, hỏi rất mơ hồ, đứa trẻ lại nhỏ, bị dọa một cái khóc lên là nói không rõ.
Đứa trẻ nói lung tung, người hỏi thấy vậy liền nghĩ chúng đều nói bậy. Thế là hỏi càng không kỹ, lời chúng nói cũng không được xem trọng.
An Noãn chia kẹo và bánh quy trong túi cho mấy đứa trẻ, quay người đi tìm Sở Tuấn.
“Sở Tuấn, các đồng chí.” An Noãn nói: “Em có phát hiện.”
Sở Tuấn vội nói: “Em nói đi.”
An Noãn nói: “Em vừa trò chuyện với mấy đứa trẻ nhà này, tổng hợp lại thông tin chúng đưa ra, rất có thể Tiểu Bảo đã mất tích trên ngọn núi chôn cất ông nội.”
An Noãn kể lại tình hình mình đã hỏi được.
Sở Tuấn nói: “Tụi anh cũng có ý đó, đang định sắp xếp người lên núi.”
Bây giờ đã là ba giờ chiều, hai tiếng nữa trời sẽ tối.
Tháng 10 tuy không quá lạnh nhưng ban đêm cũng phải đắp chăn mới ngủ được. Huống chi trên núi càng lạnh hơn.
Trời có chút âm u, còn có thể sẽ mưa.
Nếu Tiểu Bảo thật sự bị lạc trên núi, dù là tai nạn hay có người cố ý lừa cậu bé đến một nơi nào đó, một mình qua đêm đều rất nguy hiểm.
Ba tuổi rưỡi, tuổi này quá nhỏ, sẽ bị ngã, sẽ bị lạnh, sẽ rơi xuống núi, sẽ sợ hãi.
Điều may mắn duy nhất là ngọn núi này thường có người qua lại, sẽ không có thú dữ. Nếu không, có khi tìm muộn, thật sự chỉ còn lại một đống xương trắng.
Mấy người tụ lại nói chuyện, lập tức quyết định tổ chức người lên núi tìm đứa trẻ ngay.
Ngọn núi chôn cất ông cụ Khuông không có tên chính thức, người trong làng đều gọi nó là Dốc Xéo, cách làng đi bộ khoảng năm mươi phút, đi xe không xa, lái xe thì càng nhanh.
Thời gian là sinh mệnh, lập tức trong làng tổ chức thanh niên trai tráng, huy động tất cả các phương tiện giao thông có thể dùng trong nhà.
Chính là xe đạp, đây là phương tiện giao thông nhanh nhất trong làng.
Tiếp theo là xe của Sở Tuấn.
Sở Tuấn chở một xe người đi trước, định đến nơi sẽ quay lại chở xe thứ hai.
Tuy đường không dễ đi nhưng kỹ năng lái xe của anh tốt, lại không quan tâm đến việc quá tải, một xe nhồi nhét bảy tám người, đạp ga, vèo một cái là đi.
An Noãn cũng không lên xe.
Cô không phải người địa phương, lại là con gái sức yếu, đợt đầu đi cũng không giúp được gì nhiều nên ở lại nhà họ Khuông chờ.
An Noãn nhìn trời liền có chút lo lắng.
Khi tìm người thời gian trôi qua nhanh. Trên trời một đám mây đen, có vẻ như một lúc nữa sẽ mưa.
Cô đang đứng ngoài cửa nhìn trời thì nghe trong sân ồn ào, là bà cụ ngất đi.
Bà cụ tuy nhỏ tuổi hơn ông cụ nhưng cũng đã 70, mấy ngày nay chồng mất, tâm lực kiệt quệ. Bây giờ cháu cố lại mất tích, càng thêm như tuyết rơi trên sương giá.
Mọi người một phen hoảng loạn, vội vàng mời một bác sĩ già trong làng đến cấp cứu.
An Noãn không giúp được gì, đứng một bên nghe dân làng trò chuyện.
Ai cũng cảm thán: e rằng bà cụ không sống được bao lâu nữa. Hai ông bà tình cảm rất sâu đậm, ông mất rồi, lúc an táng, bà ôm xác ông khóc nức nở, suýt nữa cũng đi theo luôn.