Nữ Cảnh Sát Thập Niên 80 Bá Đạo, Đội Trưởng Lạnh Lùng Tim Loạn Nhịp

Chương 119.




“Vậy nên, muốn tiếp xúc với người khác giới, đặc biệt là với người khác giới mình thích là một chuyện rất bình thường. Đây là bản năng của con người. Kìm nén bản năng, cần có một số trợ lực.” An Noãn nói: “Ví dụ như, tình yêu đủ lớn về mặt tâm lý có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về mặt sinh l/ý. Giống như việc sinh con đẻ cái cũng là một phần trong bản năng duy trì nòi giống, nhưng có những cặp vợ chồng không có con, vì tình yêu đủ lớn nên vẫn có thể sống bên nhau cả đời.”

Bản năng không phải thứ không thể thiếu, mà còn tùy thuộc vào việc bạn cho rằng điều gì quan trọng hơn.

Sở Tuấn nghe xong, suy ngẫm một lát.

Vậy nên, đối với Thịnh Tầm Tuyết, tình cảm này phải đủ mãnh liệt và sâu sắc để cô ấy không có nhu cầu thể xác với người đó.

Sở Tuấn nói: “Mục tiêu trọng tâm lần này là tìm xem trong cuộc sống của Thịnh Tầm Tuyết có người đàn ông nào mà cô ấy quen biết lâu dài, có mối quan hệ đặc biệt nhưng không phải là người yêu.”

Thịnh Tầm Tuyết rất có thể đang duy trì một kiểu quan hệ khá mới — một người đáp ứng nhu cầu sinh l/ý, một người đáp ứng nhu cầu tinh thần.

Sinh l/ý là phần bổ sung cho tinh thần.

Mối quan hệ này, bố mẹ Thịnh Tầm Tuyết không biết.

Nên cô ấy mới bí ẩn như vậy, những đối tượng cô ấy thích đều không phải là những ứng cử viên mà bố mẹ cô có thể chấp nhận.

Xe chạy vào làng nơi Thịnh Tầm Tuyết ở.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, họ đã đến đây mấy lần, đã quen đường quen lối.

Linh đường của nhà họ Thịnh vẫn chưa được dỡ bỏ nhưng họ hàng, bạn bè đến viếng cũng đã gần hết, bây giờ chỉ có bố mẹ Thịnh Tầm Tuyết ở lại trông coi.

Thấy Sở Tuấn, trong mắt họ tuy vẫn còn mong đợi nhưng không dám hy vọng nhiều.

Sở Tuấn vào thẳng vấn đề: “Vẫn còn một số vấn đề muốn hỏi một chút.”

“Anh cứ nói.”

Sở Tuấn nói: “Trước khi chết Thịnh Tầm Tuyết có qua lại với người đàn ông nào không. Hoặc không qua lại nhưng luôn có liên lạc, ví dụ như thanh mai trúc mã, bạn chơi thuở nhỏ, người từng giúp đỡ cô ấy, v.v. Đương nhiên, người này hai bác chắc chắn không vừa mắt nên đã từ chối hoặc chưa bao giờ nghĩ anh ta có thể trở thành con rể của hai bác.”

Trong nhiều trường hợp, người biết chuyện không phải là không muốn nói mà là căn bản không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Hoặc căn bản không nhớ ra chuyện này có liên quan đến vụ án.

Lúc này cần có người chuyên nghiệp dẫn dắt.

Hỏi chuyện cũng cần có kỹ năng, cũng phải có hướng đi đúng.

Sở Tuấn vừa hỏi như vậy, mẹ Thịnh nói: “Anh nói vậy thì đúng là có.”

“Bác nói thử xem.”

Mẹ Thịnh nói: “A Tuyết từ nhỏ đã hoạt bát, thích náo nhiệt, lại khá mạnh mẽ. Lúc nhỏ, người lớn bận, lúc rảnh rỗi, trẻ con trong làng đều tụ tập chơi với nhau. A Tuyết nó không thích chơi với con gái lắm, thích chơi với con trai hơn.”

“Trong đám con trai đó, có ai thân thiết với cô ấy không?”

“Có.” Mẹ Thịnh nói: “Đều là người trong một làng, đi ra đi vào lại chạm mặt nhau. Tuy lớn lên rồi mỗi người đều có nơi có chốn nhưng đa số người trong làng chúng tôi đều ở lại làng, không có nhiều người đi làm ăn xa.”

Highlands Redeem Zalo
Thịnh Tầm Tuyết cũng vẫn sống tại nhà, nên đương nhiên vẫn giữ liên lạc với những bạn bè thời thơ ấu.

Sở Tuấn nói: “Vậy, bác kể cho tôi nghe một lượt về những người quan hệ tốt với Thịnh Tầm Tuyết, kể chi tiết, có gì nói đó, đừng nghĩ là những chi tiết nhỏ rồi không nói.”

Lư Thụy Trạch lấy ra cuốn sổ nhỏ.

Bố mẹ Thịnh bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, từng người một.

Ngôi làng này không ít người, bạn chơi thời thơ ấu của Thịnh Tầm Tuyết cũng không ít.

Bố mẹ Thịnh một hồi nhớ lại, Lư Thụy Trạch ghi chép mấy trang.

Lúc rời khỏi nhà họ Thịnh, Lư Thụy Trạch cầm sổ nói: “Đây có 5 người, đội trưởng Sở, hay là chúng ta chia nhau đi hỏi.”

Sở Tuấn nhận lấy sổ xem.

“Được.”

Lư Thụy Trạch xé trang đầu tiên của cuốn sổ, trên đó ghi ba cái tên, trên tờ giấy còn lại còn hai cái tên.

Phân công hợp tác, nâng cao hiệu quả.

“Theo danh sách mà bố Thịnh Tầm Tuyết cung cấp, trong ba người này, người quan hệ tốt nhất với Thịnh Tầm Tuyết là người này.”

Sở Tuấn chỉ vào Khổng Tinh Hàn.

“Được, đến tìm anh ta trước.”

Chỉ là bây giờ không phải thời điểm tốt, thứ Ba, lại là giờ làm việc, rất nhiều người không ở nhà. Đặc biệt là người trẻ tuổi có công việc ổn định chắc chắn không ở nhà.

Hỏi người dân trong làng đường đi, hai người tìm đến nhà Khổng Tinh Hàn.

Nhà của Khổng Tinh Hàn ở đầu làng, một cái sân, bên trong có ba gian nhà cấp bốn.

Sở Tuấn gõ cửa.

Một lúc sau có người ra mở cửa.

Là một bà cô khoảng năm mươi tuổi, trông có vẻ là mẹ của Khổng Tinh Hàn.

Mẹ Khổng nhìn hai người.

“Xin hỏi… các anh tìm ai?”

“Chào bác.” Sở Tuấn nói: “Bác là mẹ của Khổng Tinh Hàn phải không ạ?”

“Phải, là tôi.” Mẹ Khổng nghi ngờ: “Hai vị là?”

“Chúng tôi là người của đội cảnh sát hình sự.” Sở Tuấn nói: “Có một số vấn đề muốn hỏi bác một chút.”

Sở Tuấn lấy ra giấy tờ.

Mẹ Khổng nghe thấy mấy chữ đội cảnh sát hình sự liền giật mình.

Thời gian này trong làng đã xảy ra chuyện, có người chết.

Cái chết của Thịnh Tầm Tuyết trong làng không phải là bí mật, hơn nữa cô ấy bị giết cũng không phải là bí mật. Nhưng cụ thể chết như thế nào thì chỉ có bố mẹ Thịnh Tầm Tuyết biết.

Điều này khó tránh khỏi mang lại một chút hoang mang, nghe thấy hung thủ thì sợ, sợ hại đến mình. Thấy cảnh sát cũng sợ, sợ cảnh sát nghi ngờ chuyện này có liên quan đến mình.

“Anh… anh chờ một chút.” Mẹ Khổng khá cẩn thận: “Cũng không biết các anh là thật hay giả, tôi… tôi phải tìm người xem giấy tờ của anh.”

“Được.”

Sở Tuấn để mẹ Khổng mang giấy tờ của mình đi tìm hàng xóm xác minh.

Người dân có tinh thần cảnh giác như vậy là điều rất tốt.

Như vậy có thể tránh được những kẻ bất hảo lợi dụng sơ hở.

Chỉ có An Noãn nhìn mà vô cùng cảm thán.

Tinh thần cảnh giác của quần chúng đúng là càng ngày càng cao. Ở thời đại của cô, mức độ cảnh giác của quần chúng cao đến mức không nghe lời ai cả, lời của bọn lừa đảo không nghe, điện thoại của cảnh sát cũng không nghe, khiến người ta rất đau đầu.

Một lúc sau, mẹ Khổng đã xác minh giấy tờ của Sở Tuấn là thật, quay lại.

Bà trả lại giấy tờ cho Sở Tuấn: “Đồng chí Sở, mời anh vào.”

“Được.”

Hai người theo vào nhà.

Mẹ Khổng mời hai người vào phòng khách rồi định rót nước.

“Không cần phiền phức.” Sở Tuấn vội nói: “Bác Khổng, chúng tôi đến đây lần này chủ yếu là muốn hỏi một số chuyện về con trai bác, Khổng Tinh Hàn.”

“Tinh Hàn… sao vậy?”

Giọng của mẹ Khổng đã hơi thay đổi.

“Bác đừng căng thẳng, chỉ là hỏi qua loa thôi.” Sở Tuấn an ủi: “Bác chỉ cần trả lời thành thật là được.”

Mẹ Khổng lo lắng gật đầu.

Đột nhiên An Noãn đứng dậy: “Bác Khổng, cháu muốn đi vệ sinh một chút.”

“Ồ ồ, được.”

Mẹ Khổng nói: “Ở ngay đằng kia.”

An Noãn cảm ơn rồi đi ra ngoài.

Nông thôn thời đại này, nhà vệ sinh không ở trong nhà như ở thành phố mà là một phòng riêng ở ngoài. Rửa mặt đánh răng gì đó cũng đều ở ngoài.

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận