Những người và vật mà nạn nhân đã tiếp xúc trước khi chết đều rất đáng nghi.
Hiện tại tạm thời không có người đáng nghi.
Đồ vật cũng cần phải điều tra.
Chỉ là gói đồ đó trông khá nhiều nhưng đều là những món đồ thông thường trên thị trường. Dù sao cũng chỉ là một cửa hàng nhỏ ven đường, không thể có những món đồ hiếm lạ được.
Sở Tuấn lại sắp xếp lại, tiếp tục đào sâu mối quan hệ của Thịnh Tầm Tuyết.
“Thịnh Tầm Tuyết bề ngoài là một cô gái có tính cách cởi mở, mạnh mẽ, nhưng đời sống cá nhân của cô ấy lại hoàn toàn khác với bề ngoài. Mọi người vất vả thêm lần nữa, đến đơn vị công tác, bố mẹ, họ hàng thân thích của cô ấy để hỏi lại lần hai. Không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Tập trung vào các mối quan hệ nam nữ của Thịnh Tầm Tuyết, bất kỳ người đàn ông nào có khả năng đều phải đào sâu.”
Mọi người nhận nhiệm vụ, mỗi người một ngả.
An Noãn nhìn ghi chép cuộc họp trầm tư.
Thứ tình yêu và hận thù nào mới có thể khiến một người có hành động điên cuồng như vậy?
Người có tính cách như thế nào? Sẽ làm ra chuyện như vậy.
Tính cách của người này như thế nào?
Tình yêu của anh ta méo mó đến mức này, chẳng lẽ lý do cũng giống như Phùng Bang Huy? Vì tình d/ục mà sinh tình, vì tình mà sinh hận?
An Noãn cắn móng tay lắc đầu.
“Sao vậy?” Sở Tuấn sắp xếp xong, đi tới: “Có ý tưởng gì không?”
Lư Thụy Trạch cũng đi tới, anh ta vẫn đi cùng Sở Tuấn, hai người một nhóm. An Noãn cũng theo họ chạy đi chạy lại.
“Cũng không có ý tưởng gì chắc chắn, chỉ là luôn nghĩ về mối quan hệ giữa hung thủ và nạn nhân.” An Noãn gõ gõ vào cuốn sổ ghi chép: “Giữa hung thủ và nạn nhân nhất định có một mối quan hệ không bình thường Chính vì quan hệ đó là điều ta chưa nghĩ tới nên người này mới luôn nằm ngoài tầm ngắm của chúng ta, hoặc đã nằm trong tầm ngắm nhưng lại không được chú ý.”
“Đó là tất nhiên.” Lư Thụy Trạch nói: “Có thể khiến một người giết người, chắc chắn không bình thường.”
Nhưng, không bình thường như thế nào?
Lư Thụy Trạch nói: “Chẳng lẽ người này chơi còn bạo hơn? Ăn quen bén mùi, ngủ một lần khó quên.”
Vừa dứt lời Lư Thụy Trạch đã bị Sở Tuấn vỗ vào lưng một cái.
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Trong cuộc họp nội bộ thì thôi, thỉnh thoảng nói chuyện không giữ mồm giữ miệng anh cũng nhắm một mắt làm ngơ. Bây giờ còn có An Noãn ở đây, đây là nói cái gì vậy?
Lư Thụy Trạch lập tức nhận lỗi: “Đội trưởng Sở, em sai rồi, em không có ý đó… à, là có ý đó, anh hiểu mà.”
An Noãn không hề để ý, tự nhiên nói: “Tôi nghĩ không phải, tôi nghĩ ngược lại.”
“Tại sao?”
Highlands Redeem Zalo
“Vì Thịnh Tầm Tuyết đã tím đến Phùng Bang Huy mà.” An Noãn nói: “Nếu chúng ta giả sử Thịnh Tầm Tuyết và hung thủ là tình nhân, mối quan hệ này đã sâu sắc đến mức có thể giết người, vậy chắc chắn không phải là gặp một lần, ít nhất phải qua lại một thời gian chứ. Vậy Thịnh Tầm Tuyết và hung thủ chắc chắn không phải là tình yêu thuần khiết.”
Thịnh Tầm Tuyết là một người nồng nhiệt như vậy, cô ấy có thể tìm một người vừa mắt để tìm hoan lạc, còn có thể chấp nhận anh trai của tình nhân gia nhập giữa chừng, người như vậy không bị ràng buộc bởi lễ nghi thế tục, nếu thực sự có một người tình yêu nồng cháy như vậy, sao có thể không ngủ.
An Noãn nghiêm túc nói: “Nếu đã ngủ, tại sao lại đi tìm Phùng Bang Huy? Bắt cá hai tay vừa mệt vừa phiền phức, hơn nữa dễ xảy ra chuyện.”
Lư Thụy Trạch nhíu mày nói: “Chẳng lẽ không phải vì… không đủ?”
“Không, tôi nghĩ không phải.” An Noãn nói: “Anh xem, sau khi Thịnh Tầm Tuyết tìm được Phùng Bang Huy, khá hài lòng. Thêm một người nữa đã không chịu nổi rồi. Vậy nên cô ấy có nhu cầu nhưng nhu cầu cũng có hạn.”
May mà đang ở phòng họp của đội cảnh sát hình sự, nơi mọi người đều từng trải, nếu không, những lời này nói ra sẽ trở nên kỳ quặc.
Sở Tuấn khoanh tay, ngồi bên cạnh An Noãn.
“Em nói vậy cũng có lý.” Sở Tuấn nói: “Mối quan hệ giữa hung thủ và Thịnh Tầm Tuyết và mối quan hệ giữa hai anh em Phùng Bang Huy và Thịnh Tầm Tuyết có lẽ không giống nhau. Thậm chí rất có thể, hoàn toàn ngược lại.”
Giữa hung thủ và Thịnh Tầm Tuyết là tình yêu.
Nếu không sẽ không đi khắp các rừng đào trên núi Hương Sơn, sau khi giết Thịnh Tầm Tuyết, còn treo từng mảnh xác của cô ấy trên cây đào.
Tình yêu sâu đậm cần có thời gian.
Không giống như Thịnh Tầm Tuyết và Phùng Bang Huy, vừa nhìn đã chọn.
Dĩ nhiên trong thực tế vẫn có yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng yêu từ cái nhìn đầu tiên rất khó có được tình cảm sâu sắc, nồng cháy ngay lập tức, luôn cần có một thời gian qua lại.
Tình nhân lên núi ngắm hoa đào cũng sẽ chọn lúc hoa nở, sẽ không đi xem những cành cây trơ trụi và lá xanh um tùm.
Điều này cũng có nghĩa là Thịnh Tầm Tuyết và hung thủ đã qua lại một thời gian khá lâu. Ít nhất đã qua một mùa hoa.
“Đúng, em cũng nghĩ vậy.” An Noãn nói: “Quan hệ giữa hung thủ và Thịnh Tầm Tuyết có hai khả năng lớn nhất. Thứ nhất, Thịnh Tầm Tuyết rất thích người đó, nhưng người đó bị bất lực, ít nhất là phương diện đó không được. Nên nhu cầu tinh thần là một mặt, nhu cầu thể xác là một mặt. Thịnh Tầm Tuyết chia tay, bị hung thủ phát hiện, tức giận vì xấu hổ, đã giết Thịnh Tầm Tuyết.”
Lư Thụy Trạch liên tục gật đầu, giơ ngón tay thứ hai: “Còn một khả năng nữa, Thịnh Tầm Tuyết nhẫn nhịn một thời gian, không nhẫn nhịn nổi nữa, quyết định chia tay. Làm hung thủ tức giận, mới bị giết hại dã man.”
Sở Tuấn lấy chìa khóa xe: “Đi, chúng ta đến gần nhà Thịnh Tầm Tuyết dạo một vòng nữa.”
Một người đàn ông có thời gian tiếp xúc thường xuyên với Thịnh Tầm Tuyết nhưng lại không đủ năng lực.
Lên xe, Lư Thụy Trạch lái xe, An Noãn và Sở Tuấn ngồi hàng sau.
Xe đi được một lúc, Sở Tuấn nhìn An Noãn, định nói lại thôi.
“Sao vậy?” An Noãn ngạc nhiên: “Có chuyện gì thì cứ hỏi.”
Sở Tuấn sờ sờ mũi.
Đây là một hành động che giấu sự ngượng ngùng.
Sở Tuấn lại ngượng ngùng.
Câu hỏi kinh thiên động địa gì mà khiến Sở Tuấn ngượng ngùng.
“Anh cứ nói đi, không sao đâu.” An Noãn nói: “Hay là… anh nói nhỏ với em.”
An Noãn liếc nhìn Lư Thụy Trạch đang ngồi phía trước, chẳng lẽ là chuyện riêng tư giữa hai người? Có Lư Thụy Trạch ở đây nên không tiện nói?
Nhưng con người của Sở Tuấn công tư phân minh, cũng không nói chuyện riêng trong giờ làm việc.
Lư Thụy Trạch còn rất tự giác thêm một câu: “Hay là, dừng xe ven đường, em xuống hút một điếu thuốc?”
“Cũng không cần.” Sở Tuấn nói: “Đúng là anh muốn hỏi một câu hơi ngượng, nhưng là liên quan đến vụ án.”
“Anh cứ nói, không sao đâu.” An Noãn nói: “Em là người chuyên nghiệp.”
Sở Tuấn nói: “Anh muốn hiểu thêm về Thịnh Tầm Tuyết nhưng trong đội chúng ta cũng không có nữ đồng nghiệp nào khác.”
“Ừm, anh nói đi.”
Sở Tuấn ngập ngừng: “Đối với phụ nữ, hoặc là đối với các cặp đôi ổn định, tầm quan trọng của đời sống vợ chồng trong cuộc sống chiếm bao nhiêu phần trăm? Quan trọng đến mức nào?”
Lư Thụy Trạch cũng vểnh tai lên nghe.
Quả nhiên anh ta vẫn nên ra ngoài hút một điếu thuốc.
Câu hỏi này dù có nghiêm túc đến đâu, cũng ngượng.
Nhưng nếu để họ đi hỏi các nữ đồng nghiệp ở văn phòng khác còn ngượng hơn.
Vấn đề có chút ngượng nhưng An Noãn rất bình tĩnh.
“Cái này à… cũng khá quan trọng.” An Noãn nói: “Khi nam nữ có cảm tình với nhau, cơ thể sẽ tiết ra một loại hormone gọi là phenylethylamine, chất hóa học này sẽ khiến chúng ta cảm nhận được sự hấp dẫn mãnh liệt. Cộng thêm sự thúc đẩy của dopamine, khi hai người tiếp xúc, ôm, hôn, nồng độ norepinephrine trong cơ thể sẽ tăng nhanh, huyết áp và nhịp tim tăng, mang lại cảm giác căng thẳng và phấn khích, khiến người ta không thể dừng lại.”
Lư Thụy Trạch ở phía trước vểnh tai nghe, nghe một lúc lại cảm thấy vấn đề này không hề ngượng, ngược lại rất học thuật.