An Noãn thực ra không có ý định đi vệ sinh, vừa ra khỏi cửa cô liền đi một vòng quanh sân.
Mấy ngày trước cô cũng đã dạo vài vòng ở đây, cách bố trí của những nhà này không khác nhau nhiều, nhà vệ sinh, nơi rửa mặt, bếp núc gì đó đều ở cùng một hướng.
An Noãn đi đến bên vòi nước, đây là nơi gia đình Khổng rửa mặt. Có ly, bên trong có bàn chải đánh răng, bên cạnh treo một sợi dây, trên đó phơi mấy chiếc khăn mặt.
An Noãn nhìn tuýp kem đánh răng.
Thịnh Tầm Tuyết đã mua mấy tuýp kem đánh răng từ tiệm tạp hóa, nhãn hiệu Kinh Ngọc, nhãn hiệu này bán khá chạy trong thành phố nhưng ở làng không có nhiều người dùng.
Người trong làng đa số gia đình dùng kem đánh răng của tiệm tạp hóa đầu làng, không phải nhãn hiệu này.
Mỗi cửa hàng nhỏ đều có nguồn hàng riêng, có thói quen nhập những nhãn hiệu quen thuộc. Nếu là cửa hàng lớn sẽ có nhiều nhãn hiệu cho người ta lựa chọn, còn cửa hàng tư nhân nhỏ vì không muốn bị dồn vốn nên chỉ chọn một vài mặt hàng nhất định.
Kem đánh răng tuy là đồ tiêu hao nhưng tốc độ tiêu hao không nhanh.
Dùng tiết kiệm, một gia đình ba người một tuýp kem đánh răng có thể dùng đến hơn nửa tháng.
Lần trước Thịnh Tầm Tuyết đã mua hai tuýp kem đánh răng.
Hai tuýp kem đánh răng này dù có dùng ngay trong ngày mua, bây giờ chắc cũng chưa dùng hết.
Đa số mọi người vẫn sống cần kiệm, đặc biệt là ở thời đại này, kem đánh răng chưa dùng hết sẽ không vứt đi.
An Noãn đặt tuýp kem đánh răng trong tay xuống, có chút thất vọng đứng dậy, nhưng cũng có những ý tưởng khác.
Hay là… đi từng nhà kiểm tra kem đánh răng? So với việc đi từng nhà hỏi chuyện có vẻ cũng không phiền phức lắm.
An Noãn nhìn một lúc rồi đứng dậy quay về.
Sở Tuấn đã hỏi xong, liếc nhìn An Noãn, từ vẻ mặt của An Noãn có thể thấy… không có phát hiện gì.
Rời khỏi nhà Khổng, Sở Tuấn nói: “Em đi kiểm tra kem đánh răng à?”
“Đúng.” An Noãn nói: “Em đã xem các nhà trong làng, đa số dùng một loại nhãn hiệu ở tiệm, nếu có nhà nào dùng loại Thịnh Tầm Tuyết đã mua, nghi ngờ của người đó sẽ lớn hơn, có thể đào sâu.”
Vào ngày xảy ra vụ án, nếu người đó không có chứng cứ ngoại phạm, chiều cao vóc dáng phù hợp với suy đoán từ khám nghiệm tử thi, trong nhà lại có kem đánh răng hiệu Kinh Ngọc mà không nói rõ được mua ở đâu — mỗi điều kiện khớp một chút, nghi phạm sẽ tiến gần hơn đến hung thủ.
An Noãn theo Sở Tuấn đi 5 nhà, có hai nhà đến xem ảnh, nói bâng quơ vài câu rồi đi ra.
Con trai trong nhà chiều cao, vóc dáng, khác xa nghi phạm.
Cuối cùng là một nhà họ Vũ, con trai tên Vũ Chí Kiên, năm nay 24 tuổi, chiều cao, vóc dáng, có chút tương đồng với dữ liệu được suy đoán sau khi pháp y khám nghiệm tử thi.
Bố mẹ Vũ không có ở nhà, anh ta làm việc tại một nhà máy cơ khí trong thành phố, làm ba ca, sáng, trưa, tối, luân phiên mỗi tuần.
Hôm qua làm ca đêm, lúc này đang ngủ bù.
Bị tiếng gõ cửa đánh thức, Vũ Chí Kiên có vẻ mặt không vui.
Highlands Redeem Zalo
Sở Tuấn lấy ra giấy tờ, giải thích lý do đến.
Nghe đối phương là cảnh sát hình sự, Vũ Chí Kiên lập tức tỉnh táo.
“Đồng chí, các anh đến để điều tra chuyện của Tầm Tuyết phải không.” Vũ Chí Kiên vội vàng mời hai người vào phòng: “Có manh mối gì chưa? Tầm Tuyết là một cô gái tốt như vậy, cô ấy chết thật đáng tiếc. Các anh nhất định phải bắt được hung thủ, đòi lại công bằng cho cô ấy.”
Vũ Chí Kiên nói, không nhịn được lau mắt.
Không biết là do tối qua thức khuya chưa ngủ đủ, hay vì nhớ đến chuyện buồn.
Sở Tuấn nói: “Anh và Thịnh Tầm Tuyết quan hệ rất tốt phải không?”
“Ừm, rất tốt, chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.” Vũ Chí Kiên nói: “Lúc nhỏ ngày nào cũng chơi với nhau, lớn lên rồi, tuy mọi người đều bận, nhưng ở chung một làng, ngẩng đầu cúi đầu đều gặp. Quan hệ vẫn rất tốt.”
An Noãn nói: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”
“Ồ ồ ồ, được.” Vũ Chí Kiên nói: “Ở ngay ngoài kia.”
An Noãn vẫn đi xem một chút, tiếc là kem đánh răng nhà họ Vũ dùng cũng là loại thường thấy ở tiệm tạp hóa đầu làng.
Một lúc sau, hai người từ nhà họ Vũ ra.
An Noãn đầu tiên lắc đầu.
Cô không có phát hiện gì.
An Noãn nói: “Đội trưởng Sở, đã hỏi ra được gì chưa? Vũ Chí Kiên này có vấn đề gì không?”
“Anh ta không giống những người trước.” Sở Tuấn nói: “Tuy đều là thanh mai trúc mã, nhưng anh cảm thấy tình cảm của Vũ Chí Kiên đối với Thịnh Tầm Tuyết sâu sắc hơn. Nhắc đến Thịnh Tầm Tuyết, anh ta kể một số chuyện ngày xưa, không phải chuyện gì lớn, nhưng cuộc sống thường ngày vốn dĩ được tạo nên từ những điều nhỏ nhặt như vậy. Ở giai đoạn này của anh, nghe anh ta kể những chuyện này, lại cảm thấy có cảm xúc hơn những chuyện lớn lao, hoành tráng.”
An Noãn nhất thời không phản ứng kịp.
“Anh bây giờ đang ở giai đoạn nào?”
“Giai đoạn yêu đương chứ sao.” Sở Tuấn nghiêm túc nói: “Cảm giác đồng cảm.”
Thôi được, An Noãn bị Sở Tuấn đánh bại.
“Đến nhà bên cạnh hỏi thử.” Sở Tuấn nói: “Vũ Chí Kiên tự nói về mình, chưa chắc đã là thật.”
Nếu từng câu đều là giả, còn có thể phân biệt. Nhưng nếu vài câu thật xen một câu giả, trong tình huống không hiểu rõ về người đó, rất khó phân biệt.
Thời gian ngoại phạm, vì là nửa đêm, dù hung thủ có lén lút lẻn ra ngoài cũng không ai biết.
Vật chứng, mỗi nhà trong làng đều có nông cụ có thể làm hung khí, nhà nào cũng có, chẳng khác gì không có. Hơn nữa, hung khí này, nếu hung thủ cẩn thận một chút, chắc chắn đã vứt ở đâu đó, không mang về nhà.
Nhân chứng, nửa đêm khuya khoắt trên núi, ma cũng không có.
Nếu có một số bằng chứng nhất định, đưa người về cục thẩm vấn từ từ, đối phương chắc chắn sẽ lộ sơ hở. Nhưng lúc này không có đủ bằng chứng, không thể đưa tất cả mọi người về thẩm vấn được.
Hai người quay đầu đi sang nhà bên cạnh.
Nói chuyện phiếm về nhà mình và nói chuyện phiếm về nhà người khác là hai chuyện khác nhau.
Nói về hàng xóm thì dễ mở lòng hơn nhiều.
Bà Chu nhà bên cạnh đóng cửa lại, nói về Vũ Chí Kiên với vẻ nhiệt tình.
An Noãn tò mò: “Bà Chu, cháu thấy Vũ Chí Kiên ở tuổi này rồi, có ai giới thiệu đối tượng cho anh ấy không ạ? Sao đến giờ vẫn chưa kết hôn? Cháu thấy anh ấy trông cũng khá được.”
“Điều kiện gia đình không tốt.” Bà Chu nói: “Bố mẹ cậu ta tuy cần cù, nhưng sức khỏe đều không tốt, quanh năm phải uống thuốc. Cháu nghĩ xem, gánh nặng này nặng biết bao, sau khi kết hôn, bố mẹ chồng không giúp trông con được, lại phải tiêu tiền liên tục, nhà cửa sao có thể khá lên được. Điều kiện như vậy, con gái nhà ai chịu lấy?”
“Vậy à, vậy đúng là không ổn lắm.” An Noãn thuận theo nói: “Bản thân anh ấy thì sao, tính cách anh ấy thế nào?”
“Người thì khá hiền lành, còn khá văn vẻ nữa.” Bà Chu nói: “Nói chuyện với chúng tôi nhỏ nhẹ, quần áo giày dép đều sạch sẽ hơn người khác, cháu xem nhà cửa cậu ta dọn dẹp cũng sạch sẽ. Mùa xuân, mùa thu, hoa dại cỏ dại ngoài đồng mọc đẹp, cậu ta còn mang về nhà cắm, người trong làng đều nói cậu ta là một… là một cái gì, nhỉ, văn… văn gì.”
An Noãn nói: “Người văn hóa?”
“Không phải.”
“Ừm…” An Noãn nói: “Văn… nghệ sĩ?”
“Đúng đúng đúng.” Bà Chu vỗ đùi: “Chính là từ đó.”