Dì Vương có thể ở lại nhà họ Trạch, ưu điểm lớn nhất là biết dỗ ông cụ vui, biết nhìn thời thế, cung cấp giá trị tinh thần đầy đủ.
Ngay lập tức, bà phân tích và khen ngợi từ mọi góc độ, tóm lại là:
Sở Tuấn và An Noãn đúng là trời sinh một cặp.
Mười ngày nữa sẽ yêu thương mặn nồng, không cần đến nửa năm là có thể kết hôn, giờ này năm sau có khi ông cụ đã được bế chắt rồi.
Ông cụ Trạch nghe mà lòng vui như hoa nở, cảm thấy mình có thể sống thêm 20 năm nữa, nhìn chắt vào đại học.
An Noãn và Sở Tuấn đến cục cảnh sát, nhiệm vụ hôm nay là điều tra người bạn trai bí ẩn chưa ai từng gặp của Thịnh Tầm Tuyết, người này rất có thể là hung thủ.
Hướng đi tuy đã có nhưng cũng không dễ dàng.
Trong xã hội ngày nay, một người muốn hoàn toàn che giấu bản thân là rất khó.
Trừ khi trốn trong núi sâu rừng già, còn không thì con người cần ăn, mặc, ở, đi lại, tất nhiên sẽ có tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thịnh Tầm Tuyết yêu đương, dù không giới thiệu với người thân bạn bè nhưng cũng không thể cùng bạn trai sống trong môi trường cách ly được.
Vụng trộm cũng phải có nơi để vụng trộm.
Hơn nữa, việc vụng trộm, ngoài Thịnh Tầm Tuyết và người đàn ông kia, còn có ít nhất một bên thứ ba tồn tại.
Bên thứ ba này thường là vợ của người đàn ông đó.
Một mối quan hệ không thể công khai minh bạch là vì có trở ngại.
Trở ngại này có thể là bố mẹ mình không đồng ý, bố mẹ đối phương không đồng ý, thân phận chênh lệch quá lớn, đối phương không độc thân Tóm lại, người họ cần tìm không phải người bình thường.
Cần phải che giấu kín kẽ đến mức không một giọt nước lọt qua, 10 phần thì hết 8, 9 phần là ngoại tình.
Lần này phải điều tra tất cả những người có tiếp xúc với Thịnh Tầm Tuyết, kể cả những người tưởng chừng không thể.
Trước tiên, bắt đầu điều tra từ lãnh đạo, đồng nghiệp, khách hàng ở đơn vị của Thịnh Tầm Tuyết.
Bắt đầu từ những người đã kết hôn.
Thật sự rất tiếc, nhưng họ thực sự là những người bị tình nghi lớn nhất.
Trong một buổi sáng, An Noãn theo Sở Tuấn gặp mấy chục người bị tình nghi.
Mặc dù không tìm được người tình bí mật nào nghi ngờ có liên quan với Thịnh Tầm Tuyết, nhưng lại phát hiện ra hai người thực sự có ngoại tình.
Một là lãnh đạo đơn vị của Thịnh Tầm Tuyết, một là khách hàng của công ty họ.
Họ không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng chuyện ngoại tình của mình bị bại lộ, bị hỏi vài câu đã run rẩy khai ra, khai xong thì hối hận không kịp.
Đội cảnh sát hình sự sẽ không can thiệp vào những tranh chấp tình cảm đạo đức không liên quan đến vụ án, nhưng vợ con họ thì sẽ. Với những người có đơn vị công tác, vấn đề tác phong cũng là một vấn đề lớn. Dù là doanh nghiệp tư nhân không quá nghiêm ngặt nhưng cũng có nhiều ảnh hưởng.
Lúc ra khỏi nhà máy, Lư Thụy Trạch đi cùng vô cùng thổn thức.
“Trông là một vị lãnh đạo nghiêm túc đứng đắn như vậy, sao lại có vấn đề tác phong được chứ?” Lư Thụy Trạch dù sao cũng còn trẻ, chưa kết hôn chưa yêu đương, đối với những chuyện tình cảm và cuộc sống gia đình vẫn còn khá ngây thơ: “Giờ thì hay rồi, vợ đòi ly hôn, con cái trở mặt, công việc dù giữ được cũng khó thăng tiến, rốt cuộc là nghĩ không thông chuyện gì mà phải đi ngoại tình vụng trộm chứ?”
Lư Thụy Trạch nói xong, tiện mắt nhìn Sở Tuấn.
Sở Tuấn bị nhìn mà trong lòng thấy gai gai.
“Cậu cảm thán thì cứ cảm thán, nhìn tôi làm gì?”
Lư Thụy Trạch cũng không biết tại sao mình lại nhìn Sở Tuấn, có lẽ là khi nói đến lãnh đạo nghiêm túc đứng đắn, tự nhiên lại liên tưởng đến anh.
Bị Sở Tuấn mắng một câu, Lư Thụy Trạch ngượng ngùng nói: “Đây không phải là muốn xem lãnh đạo có chỉ thị gì tiếp theo sao?”
Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, Sở Tuấn cười lạnh một tiếng: “Lãnh đạo chỉ thị cậu tự đi bộ về?”
“Đừng, đừng.” Lư Thụy Trạch vội kéo mở cửa sau xe, chui vào.
Rồi “cạch” một tiếng khóa cửa lại, sợ Sở Tuấn ném mình ra ngoài.
Sở Tuấn và An Noãn cũng lên xe.
Lên xe rồi, Lư Thụy Trạch vẫn muốn thảo luận.
“Tiểu An, cô thấy sao, tại sao những người đang sống yên ổn lại cứ phải đi ngoại tình?”
“Vì kích t/hích chứ sao.” An Noãn lại rất thản nhiên: “Anh chưa nghe câu này à, vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm được không bằng vụng trộm không thành.”
“Họ không sợ bị phát hiện à?”
“Những người làm chuyện xấu đều có tâm lý may rủi, nghĩ rằng mình sẽ không bị phát hiện. Một chuyện xấu bị phát hiện mới phải trả giá, không bị phát hiện thì chẳng phải là chỉ có lợi thôi sao?”
“Nói cũng đúng.” Lư Thụy Trạch nghĩ một lát: “Thật là không nên, sau này nếu tôi kết hôn chắc chắn sẽ không làm chuyện này.”
Chàng trai này vẫn không tồi.
Hai người chỉ đang trò chuyện phiếm, Sở Tuấn đột nhiên nói: “Noãn Noãn.”
“Hửm?”
“Em yên tâm.”
“Gì cơ?”
“Trong tình yêu và hôn nhân, anh sẽ tuyệt đối chung thủy.”
“Ha ha.” Lư Thụy Trạch lúng túng quay đầu đi.
Quả nhiên không nên đi cùng cặp đôi này, Đội trưởng Sở nghiêm túc như vậy mà cũng có lúc buông lời ngon ngọt. Đây là những lời mà một kẻ độc thân làm bóng đèn như anh ta có thể nghe được sao?
“Em biết.” An Noãn đáp một tiếng: “Em cũng vậy.”
Tình cảm có thể thay đổi nhưng không thể che giấu.
Không ai dám nói rằng cả một đời dài như vậy, liệu có nhàm chán hay không. Nhưng dù bắt đầu hay kết thúc đều nên thẳng thắn và chân thành.
Ngoài đơn vị và khách hàng của Thịnh Tầm Tuyết còn có những nơi cô ấy thường lui tới.
Ví dụ như quán ăn vặt, cửa hàng quần áo, trạm xe buýt đi làm và về nhà.
Khi một người có một bí mật không thể nói ra, bí mật này phải giấu người thân nhưng chưa chắc đã giấu người lạ.
Những chuyện đè nén trong lòng, càng đè nén lâu càng muốn nói ra.
Người quen không thể nói, người lạ lại an toàn hơn.
Đây là lý do tại sao mọi người dám thoải mái phát biểu trên mạng, cách một sợi cáp mạng, ai biết đối phương là người hay là chó, luôn cảm thấy không cần phải chịu trách nhiệm cho những gì mình nói.
Từ nhà của Thịnh Tầm Tuyết đến nơi làm việc, đây là một tuyến đường cố định.
Mỗi ngày đi làm, Thịnh Tầm Tuyết đúng giờ xuất phát từ nhà, đi bộ một đoạn rồi đi xe buýt, sau đó lại đi bộ để đến đơn vị.
Sở Tuấn vốn định lái xe đi qua tuyến đường này một lần.
Để xem trên đường đi Thịnh Tầm Tuyết sẽ gặp những gì.
Hỏi các cửa hàng, quầy hàng trên đường xem có ai từng thấy Thịnh Tầm Tuyết không.
Nhưng sau khi lên xe, Sở Tuấn nghĩ một lát rồi nói: “Lái xe không thấy được gì nhiều, hay là chúng ta cũng đi bộ theo tuyến đường của Thịnh Tầm Tuyết một lần.”
Lái xe dù có đi chậm đến đâu cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.
Không thể cứ thấy một cửa hàng là lại dừng xe chứ?
“Đội trưởng Sở nói đúng.” Lư Thụy Trạch nói: “Vậy để em đi bộ, hai người lái xe.”
“Một mình cậu không được.” Sở Tuấn nói: “Thế này, Noãn Noãn, em lái xe đi trước, đợi tụi anh ở phía trước, anh và Lư Thụy Trạch sẽ đi bộ.”
Dù giữa đường có thể đi một chuyến xe buýt nhưng một chuyến đi này cũng mất 3 tiếng.
An Noãn tuy được công nhận tham gia vào cuộc điều tra lần này nhưng dù sao cũng là người ngoài biên chế, có việc gì quan trọng, chắc chắn vẫn sẽ ưu tiên người của đội cảnh sát hình sự.
Trong những việc quan trọng, sự sắp xếp của Sở Tuấn mọi người đều công nhận.
“Được.” An Noãn nói: “Em lái một đoạn rồi sẽ đợi hai người.”