Sau khi thống nhất, Lư Thụy Trạch và Sở Tuấn xuống xe, An Noãn lái xe đi trước.
Lư Thụy Trạch nhìn An Noãn lái xe đi, mượt mà và trôi chảy biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi cảm thán: “Đội trưởng Sở, anh nói xem tại sao Tiểu An lại lái xe giỏi thế nhỉ, cô ấy đến Bắc Kinh cũng không lâu mà? Tổng cộng mới lái xe có mấy lần, cảm giác kỹ thuật còn tốt hơn em, lúc nãy vào số chuyển vô lăng cứ như tài xế già 20 năm kinh nghiệm vậy.”
Nghi vấn này Sở Tuấn cũng từng có.
Sau nhiều lần phỏng đoán, chỉ có thể kết luận là do tài năng thiên bẩm.
“Cô ấy thông minh.” Sở Tuấn nói: “Học một biết mười, biết rồi thì tinh thông. Cậu có muốn ghen tỵ cũng chẳng được.”
Dưới sự tẩy não không ngừng của An Noãn, Sở Tuấn đã dần dần âm thầm chấp nhận thiết lập này.
Lư Thụy Trạch tỏ vẻ ngưỡng mộ.
“Đúng thật, anh biết chú Chu có con mắt tinh tường thế nào không, em nghe chú ấy khen không biết bao nhiêu lần rồi, đội trưởng, anh đúng là nhặt được báu vật rồi.”
Sở Tuấn cười ha ha.
Ai nói không phải chứ?
Có lẽ sẽ có người cảm thấy An Noãn ở bên anh là trèo cao, nhưng anh luôn cảm thấy An Noãn là một viên ngọc thô, chỉ cần mài giũa một chút là có thể tỏa sáng rực rỡ.
An Noãn lái xe đi được 10 phút thì dừng xe ở trạm xe buýt ven đường.
Thời đại này liên lạc rất bất tiện, nếu cô lái một mạch đến đích rồi đợi, lỡ giữa đường Sở Tuấn có phát hiện gì, tìm cô cũng khó.
Chia con đường này thành nhiều điểm nút, đợi ở mỗi điểm nút, coi như là trạm tiếp tế, như vậy dù có chuyện gì cũng có thể phản ứng nhanh chóng.
An Noãn cũng không thể lãng phí thời gian, sau khi xuống xe cô vào một cửa hàng nhỏ bên cạnh trạm xe buýt.
Đây là một tiệm tạp hóa.
Bên trong bán một số đồ dùng hàng ngày linh tinh, đồ ăn vặt, bánh kẹo, mùa hè còn có cả kem que các loại.
An Noãn vào đi một vòng, mua một ít đồ ăn vặt rồi bắt chuyện với ông chủ.
Cô mang theo một bức ảnh của Thịnh Tầm Tuyết, lúc này nó đã phát huy tác dụng.
An Noãn rút ảnh ra.
“Ông chủ, ông xem, ông có biết người này không?”
An Noãn mua khá nhiều đồ, lúc này trong tiệm lại không có ai khác nên ông chủ cũng sẵn lòng trò chuyện với cô.
“Để tôi xem nào.” Ông chủ nhìn một lúc lâu: “Hình như có chút quen mắt.”
An Noãn trong lòng vui mừng.
“Ông nghĩ kỹ lại xem, người phụ nữ này có lẽ ngày nào cũng ở đây bắt xe buýt, lúc đợi xe cô ấy có vào đây mua đồ không?”
Serum chống nắng Vaseline
Những người mở tiệm làm chủ, nhiều người có trí nhớ và mắt nhìn rất tốt.
Đừng thấy cửa tiệm mỗi ngày có bao nhiêu người ra vào, có những người chỉ cần đến một lần, nhiều nhất là vài lần, họ đều có thể nhớ. Người giỏi còn có thể nhớ rất rõ, khoảng thời gian nào đến, mua những gì, để lần sau khách vào tiệm có thể dùng giọng điệu của người quen cũ để nói chuyện.
“Có, người phụ nữ này đúng là đã mua đồ ở tiệm tôi.” Ông chủ nói: “Nhưng không mua nhiều, thỉnh thoảng thôi.”
“Mua những gì ạ?”
“Chỉ là một ít đồ ăn và đồ dùng hàng ngày, chúng tôi ở đây chỉ bán những thứ đó. Tôi không nhớ rõ cô ấy đã mua cụ thể những gì, chắc là…”
Ông chủ nghĩ một lúc lâu rồi kể ra vài món.
“Thế này.” An Noãn nói: “Ông chủ, ông nghĩ kỹ lại, những món đồ cô ấy đã mua, ông lấy cho tôi mỗi thứ một món.”
Lợi ích sẽ giúp ông chủ hồi tưởng tốt hơn.
“Được thôi.” Ông chủ vui vẻ đáp, bắt đầu lấy hàng.
An Noãn thầm nghĩ, những thứ này lát nữa phải tìm Sở Tuấn thanh toán.
Tiền trên người cô vẫn là của ông cụ Trạch cho, phải tiêu tiết kiệm một chút.
Bình thường ăn của Sở Tuấn, dùng của Sở Tuấn thì thôi đi, không lẽ lại xin tiền anh nữa. Mà tình hình hiện tại của cô không biết đến khi nào mới có lương.
Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này An Noãn lại cảm thấy đau đầu.
Nhân lúc ông chủ tìm hàng, An Noãn phân tâm suy nghĩ, thật sự phải đi kiếm chút tiền rồi, nếu không được thì đi chơi cổ phiếu, đầu tư một ít tiền nhỏ, kiếm một ít tiền nhỏ.
Kiếp trước cô cũng đã đọc không ít truyện trọng sinh niên đại, các nhân vật chính trong đó đa số đều hô mưa gọi gió, như cá gặp nước, kiếm tiền đầy bồn đầy bát.
Nhưng khi đến lượt mình mới phát hiện đó là một việc không hề dễ dàng.
Bất kể ngành nghề nào cũng không dễ làm.
Cô lại không thể dành quá nhiều thời gian và sức lực, vậy kiếm tiền thế nào?
Chơi cổ phiếu, ít nhất không tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa cô đến từ 40 năm sau, tin rằng mình có thể dự đoán được một số cổ phiếu quan trọng.
Không mong kiếm được tiền lớn, kiếm chút tiền nhỏ thì vẫn có thể.
Đang nghĩ ngợi thì ông chủ đã gói xong những món đồ mà ông nhớ được Thịnh Tầm Tuyết đã mua.
An Noãn lướt qua một lượt.
Quả nhiên đều là những món đồ dùng hàng ngày và đồ ăn vặt thông thường, không có gì đặc biệt.
Cô thanh toán rồi nhận hàng.
“Ông chủ, ông nghĩ xem, Thịnh Tầm Tuyết này còn có chuyện gì đặc biệt không ạ?”
“Chuyện đặc biệt à, để tôi nghĩ xem.” Ông chủ đặc biệt thích những người như An Noãn, tuy đến để hỏi chuyện nhưng mua đồ rất sảng khoái nên cũng sẵn lòng động não thêm một chút.
Nghĩ vậy, ông chủ đi ra cửa nhìn về phía trạm xe buýt.
Sở dĩ cửa hàng của ông đắt hàng hơn các tiệm khác là vì ở rất gần trạm xe buýt. Người đợi xe đông, nên trong lúc chờ dĩ nhiên họ sẽ mua chút này, chút kia.
Ông chủ lúc rảnh rỗi cũng thường ra khỏi tiệm, ôm ly trà lớn trò chuyện với người đợi xe.
Một mình trông tiệm rất nhàm chán, ông chủ cũng thích trò chuyện với mọi người.
“À, nhớ ra một chuyện, không biết có được coi là đặc biệt không.”
“Ông cứ nói, chuyện gì cũng được, chỉ cần liên quan đến cô ấy là được.”
Ông chủ nói: “Tôi nhớ… khoảng một tháng trước, tôi đang đứng trước cửa tiệm trò chuyện với người ta thì thấy cô gái này. Hôm đó, cô ấy hình như không khỏe, lúc xuống xe suýt chút nữa thì ngã. Sau đó ngồi ở ven đường một lúc lâu rồi mới đi về.”
Ông chủ không thể nào nhớ hết mọi chuyện xảy ra trước cửa tiệm.
Sở dĩ nhớ chuyện này là vì sau khi Thịnh Tầm Tuyết suýt ngã, có người ở bên cạnh trông thấy nên đã lại hỏi thăm cô ấy.
Thời đại này con người vẫn còn rất chất phác, thấy ai ngã hay bị thương trên đường thì không thờ ơ, chắc chắn sẽ tới xem có giúp gì được không.
Ông chủ vốn cũng định đến giúp nhưng Thịnh Tầm Tuyết nói mình không sao, chỉ hơi mệt nghỉ một lát, mọi người mới yên tâm tản ra.
An Noãn lập tức nói: “Ông chủ, ông nghĩ kỹ lại xem, cụ thể là ngày nào, cụ thể là mấy giờ. Cô ấy xuống từ chuyến xe nào?”
Mỗi thông tin liên quan đến hung thủ, nghi phạm, nạn nhân đều có thể mang lại bước ngoặt lớn cho vụ án.
Ông chủ lấy lịch ra tính toán.
“Là một ngày thứ Tư, buổi chiều… khoảng 3 giờ chiều, thời gian cụ thể tôi cũng không chắc, chỉ là khoảng đó thôi.”
Giờ đi làm và tan làm của Thịnh Tầm Tuyết có chút khác so với người khác.
Giờ đi làm của cô ấy cố định nhưng giờ tan làm thì không. Vì phải đi gặp khách hàng.
Buổi sáng sau khi chấm công ở công ty cô ấy sẽ đi gặp khách hàng rồi có thể về sớm hoặc muộn, tùy thuộc vào tình hình công việc cụ thể.
An Noãn ghi lại thời gian, định tìm điện thoại gọi đến nhà máy của Thịnh Tầm Tuyết để hỏi tình hình.
Vào ngày hôm đó nhà máy có tình huống đặc biệt gì không.