“Đúng, các bước này đều đúng, bước tiếp theo.”
“Bước tiếp theo…”
An Noãn vừa giãy giụa vừa đá mạnh ra sau.
Tùy theo giới tính của hung thủ, hướng tấn công cũng khác nhau.
Trên cơ thể con người có những điểm yếu chí mạng, là những nơi dễ bị tổn thương nhất, ví dụ như mắt, yết hầu, huyệt thái dương.
Có thể dùng những bộ phận cứng nhất trên cơ thể như cùi chỏ, đầu gối để tấn công vào những nơi này.
Nhưng khi kẻ xấu ở phía sau lưng bạn, những chỗ này đều không dễ ra tay.
Vẫn còn một điểm yếu dùng được cho cả nam lẫn nữ — đá vào hạ bộ.
Đó là điểm yếu trời sinh của con người, tuy không chí mạng nhưng đau đớn tột cùng. Trừ khi đối phương có luyện “Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam”, nếu không thì chỉ cần một cú trúng đích là có thể khiến đối phương mất năng lực hành động trong thời gian ngắn.
(Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam: là một kỹ thuật luyện công nổi tiếng trong võ thuật cổ truyền, đặc biệt là trong các môn phái như Thiếu Lâm, Võ Đang, hoặc các hệ phái khí công.)
An Noãn trước giờ làm việc luôn quyết đoán, chỉ chọn phương pháp hữu hiệu nhất.
Nói đá vào hạ bộ là đá vào hạ bộ, An Noãn cúi đầu liếc ra sau một cái, đột nhiên dùng cùi chỏ thúc m/ạnh ra sau, nhắm vào bụng của Sở Tuấn.
Bụng cũng là một nơi rất mềm.
Sở Tuấn khẽ nghiêng người là đã tránh được đòn hiểm.
Chỗ không tránh được hoàn toàn thì anh cứ thế chịu đựng, dù sao thì chút sức lực của An Noãn đối với anh cũng chẳng là gì.
Anh chỉ có hai tay, một tay còn đang siết cổ An Noãn, tay còn lại có việc hữu ích hơn.
Bởi vì anh biết An Noãn chắc chắn còn có chiêu sau.
Nếu đối phương thực sự là kẻ muốn khống chế cô, hắn chắc chắn sẽ không chỉ nhẹ nhàng vòng qua cổ cô mà sẽ dùng sức. Chỉ cần dùng sức An Noãn sẽ nghẹt thở, cơ thể sẽ mất sức, mọi sự phản kháng tự nhiên sẽ giảm đi.
Nhưng bây giờ thì khác, nên chiêu thứ hai của An Noãn mới là đòn chí mạng.
Quả nhiên, An Noãn hoàn toàn không nghĩ đến việc cú thúc cùi chỏ này có thành công hay không, cùng lúc đó, cô nghiêng người dùng đầu gối thúc ra sau.
Sở Tuấn đã đỡ được.
Cú này mà thúc trúng thì ngay cả Sở Tuấn cũng không chịu nổi.
Người đàn ông dù mạnh mẽ đến đâu, điểm yếu vẫn cứ là điểm yếu mà.
“Sao rồi, sao rồi?” An Noãn vội vàng hỏi: “Chiêu này của em được không, học cũng khá chứ.”
“Được, không tồi.” Sở Tuấn buông tay, tiện tay xoa xoa bụng.
Bộ phận quan trọng đã được bảo vệ, nhưng bụng thì bị đánh một cú thật sự, tuy Sở Tuấn không để tâm nhưng vẫn cảm thấy hơi đau.
An Noãn quay đầu nhìn lại, có chút hoảng hốt.
“Sao vậy, có phải lúc nãy bị em đánh trúng không?”
“Không sao.” Sở Tuấn không để ý: “Chút sức lực này của em thì có là gì, không đau không ngứa.”
“Không đau không ngứa sao anh lại xoa.” An Noãn không yên tâm: “Để em xoa cho anh… Nếu đau thì em đi bệnh viện với anh.”
“Thật sự không sao.” Sở Tuấn không cản được An Noãn, đành để cô đặt tay lên bụng dưới xoa cho mình.
“Động tác nắm bắt rất tốt, nhưng có một điểm rất quan trọng là phải ra tay tàn nhẫn. Trong lúc nguy hiểm em có thể chỉ có một cơ hội, cơ hội này thoáng qua trong chớp mắt, nếu đòn tấn công của em không đau không ngứa, không thể khiến đối phương mất khả năng hành động ngay lập tức thì có thể sẽ đẩy mình vào tình thế nguy hiểm hơn.”
“Em hiểu, em hiểu.”
An Noãn vừa xoa vừa lơ đãng.
Dáng người của Sở Tuấn thật sự rất đẹp, không hổ là người mỗi sáng đều tập luyện.
Cách một lớp vải mỏng, có thể cảm nhận được cơ bắp dưới lớp áo.
Trước đây không phải chưa từng thấy nhưng chạm tay vào thì là lần đầu tiên.
An Noãn có chút mất tập trung.
Sở Tuấn dặn dò xong, cúi đầu nhìn.
An Noãn tuy nói là xoa bụng cho anh nhưng biên độ và phạm vi xoa này có hơi lớn.
“Em đang làm gì vậy?” Sở Tuấn ho một tiếng, giọng có chút trầm thấp: “Noãn Noãn, em đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi anh à?”
Ánh mắt An Noãn lấp lánh nhìn xuống dưới.
Cũng không biết là do vừa vận động hay vì lý do gì khác, mặt cô cũng hơi đỏ.
“Không có.” An Noãn lập tức rụt tay lại, nhanh nhảu nói: “Em có lòng tốt mà bị xem như lòng lang dạ sói, em không làm nữa.”
Rồi An Noãn chạy đi.
Chạy rất nhanh.
Sở Tuấn cũng không lập tức đuổi theo mà đứng im như trời trồng một lúc rồi mới vào nhà.
Thảo nào chuyện yêu đương lại có nhiều người thích thế, khiến người ta đỏ mặt tim đập, ngọt đến sâu răng.
An Noãn ôm mặt về phòng, tắm rửa thay quần áo rồi xuống lầu ăn sáng.
Mấy người nhà họ Trạch có giờ giấc sinh hoạt không giống nhau nên bữa sáng thường ăn riêng, khó mà ngồi chung một bàn.
Trước đây ông cụ Trạch ăn sáng chỉ có dì giúp việc Vương ăn cùng.
Gần đây đỡ hơn một chút, Sở Tuấn và An Noãn cũng dậy sớm, nếu không đi công tác hay có việc đặc biệt, sau khi tập thể dục, tắm rửa xong xuống lầu ăn sáng là vừa kịp lúc ông cụ cũng đang ăn.
Ông cụ Trạch rất vui, ở tuổi này ông chỉ mong có người bầu bạn nhưng cả nhà ai cũng bận rộn, đành chịu.
“Ông ơi, chào buổi sáng.” An Noãn thay một bộ quần áo mát mẻ, vui vẻ ngồi xuống bàn ăn.
“Chào buổi sáng.”
Dì Vương thấy vậy, vội đứng dậy sắp xếp.
“Hôm nay có mì gà xé.” Dì Vương nói: “Tiểu An dùng một bát nhé?”
“Vâng ạ, cảm ơn dì Vương.”
An Noãn đưa tay nhận bát.
Ông cụ Trạch ngẩng đầu nhìn: “Ối, Tiểu An, cái đồng hồ cháu đeo trông đẹp quá nhỉ, trước đây chưa thấy cháu đeo bao giờ.”
Ông cụ tuy đã lớn tuổi nhưng mắt vẫn còn tinh.
“Là A Tuấn mua cho cháu hôm qua ạ.”
An Noãn đưa đồng hồ lại gần cho ông cụ xem kỹ.
Ông cụ Trạch ngắm nghía một lúc.
“Ừm, không tồi, không tồi, trông đẹp đấy.” Ông cụ Trạch khá hài lòng: “Mắt nhìn của A Tuấn vẫn tốt, đồ nó chọn chắc là không tệ đâu.”
Dì Vương cũng ngắm nghía.
“Cái đồng hồ này đẹp quá, đây là hiệu gì nhỉ… Dì không nói được tên, nhưng dì thấy A Tuấn cũng từng đeo, chắc là đắt lắm nhỉ.”
“Khá đắt ạ.” An Noãn cũng không úp mở: “Gần hai mươi nghìn tệ đó.”
Dì Vương, với tư cách là một người làm công ăn lương bình thường cũng có cùng cảm thán như An Noãn về chiếc đồng hồ đắt tiền này.
Nhưng phản ứng của ông cụ Trạch lại rất thực tế, giống như Sở Tuấn đã nghĩ.
“Ừm, cũng được, chuyện này thằng nhóc đó làm không tồi, nếu nó tặng cháu đồ kém chất lượng, ông đánh gãy chân nó.”
May mà hôm qua An Noãn không kiên quyết bắt Sở Tuấn mua một chiếc hai mươi tệ để đeo.
Đang nói chuyện thì Sở Tuấn từ trên lầu đi xuống.
“Ông đang khen con à?” Sở Tuấn khá tự tin: “Khen con gì thế?”
“Khen mắt nhìn của cháu tốt.” Ông cụ Trạch hôm nay thấy cháu trai làm việc hợp ý mình, thái độ với cháu cũng tốt hơn: “Cuối cùng cũng thấy cháu mua đồ cho Noãn Noãn rồi, đàn ông to đầu thế mà keo kiệt với hôn thê của mình, bao nhiêu ngày rồi mà chẳng thấy cổ hay tay Noãn Noãn có thêm món gì.”
“Vâng, là do cháu dạo này bận, sơ suất quá.” Sở Tuấn nói: “Sau này cháu nhất định sẽ thường xuyên tặng quà cho Noãn Noãn.”
“Thế còn được.” Ông cụ Trạch hài lòng.
Ông nhìn qua trái, ngó qua phải, cảm thấy trạng thái của hai người hôm nay so với trước đây có vẻ thân mật hơn một chút.
Không tồi.
Hôm nay ông cụ ăn thêm nửa bát cơm.
Sau khi hai người đi, ông cụ Trạch đắc ý nói với dì Vương: “Thấy chưa, tôi nói không sai mà. Noãn Noãn là một cô gái tốt, nó ở với A Tuấn lâu ngày, tình cảm chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.”