Bình Minh Suy Tàn

Chương 9.




Họ đang lặn xuống.

Đó là cảm giác duy nhất Dũng có thể dùng để mô tả. Họ đang lặn xuống đáy của một đại dương đã chết, nơi những tòa nhà chọc trời là những rạn san hô bằng bê tông và thép gỉ, im lìm, phủ đầy một lớp bụi thời gian dày đặc.

Ánh sáng ở đây có một màu xanh xám kỳ lạ, yếu ớt, như ánh sáng mặt trời cố gắng xuyên qua hàng cây số nước. Áp suất đè nặng lên màng nhĩ, một sự im lặng gần như tuyệt đối, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gió rít qua những khung cửa sổ trống rỗng như những hốc mắt của những chiếc đầu lâu khổng lồ.

Kế hoạch của Kiên, vốn được vạch ra một cách hoàn hảo trên tấm bản đồ, đã bắt đầu tan rã như giấy gặp nước.

" Nhiễu loạn. Mất tín hiệu hoàn toàn."

Giọng của Kiên vang lên qua bộ đàm, rồi ngay lập tức bị át đi bởi một tiếng rít tĩnh điện chói tai, như thể chính không khí cũng đang gào thét. Anh ta giơ cổ tay lên, chiếc la bàn kỹ thuật số trên đó đang quay tròn một cách điên loạn. Anh ta gõ gõ vào mặt kính, một hành động vô ích của một con người có trật tự đang cố gắng áp đặt logic lên sự hỗn loạn.

" Chúng ta bị giảm tầm nhìn" giọng Sơn vang lên bên cạnh, một tiếng thì thầm căng thẳng.

Họ đang ở trong một vùng chết. Bị cắt đứt liên lạc với nhau, bị cắt đứt liên lạc với khu định cư. Họ chỉ còn lại năm giác quan và sự tin tưởng mong manh dành cho người đi bên cạnh.

Dũng không thích điều này. Anh ghét những kẻ thù vô hình. Anh có thể chiến đấu với một con quái vật bằng xương bằng thịt, nhưng anh không thể dùng rìu để chém một trường điện từ. Anh cảm thấy da mình ngứa ran, như có hàng ngàn con kiến vô hình đang bò trên đó.

Họ đang đi qua Quảng trường Tự Do, một cái tên mỉa mai cho một không gian trống trải chết chóc. Những chiếc xe hơi cháy rụi nằm im lìm như xác của những con bọ khổng lồ. Ở đây, không có chỗ để ẩn nấp. Họ đang phơi mình ra.

Dũng đột ngột giơ tay lên, nắm đấm siết chặt. Tín hiệu dừng lại.

Cả nhóm ngay lập tức khựng lại, gần như đồng bộ, nấp sau phần còn lại của một đài phun nước bằng đá cẩm thạch đã vỡ nát. Dũng không nói gì. Anh chỉ nghiêng đầu, một cử động nhỏ, chỉ về phía bên kia quảng trường.

Ban đầu, họ không thấy gì. Chỉ có những chiếc xe cháy và sự im lặng.

Nhưng rồi, một thứ gì đó di chuyển.

Nó đứng giữa hai chiếc xe buýt đã cháy thành than, và nếu không có sự chuyển động đó, người ta có thể dễ dàng bỏ qua nó, coi nó như một phần của đống đổ nát. Nó từng là một con người. Dáng người vẫn còn đó. Nhưng có một thứ gì đó sai một cách khủng khiếp.

Cái cổ của nó.

Nó không còn là một cái cổ bình thường. Nó đã bị biến đổi, phồng to ra một cách dị dạng, căng bóng như một cái túi khí bệnh hoạn. Lớp da ở đó mỏng đến mức gần như trong suốt, để lộ ra một mạng lưới mạch máu màu xanh tím đang đập một cách yếu ớt. Và bên trong cái túi khí đó, có một thứ gì đó đang phát sáng. Một ánh sáng xanh nhạt, ma quái, lúc tỏ lúc mờ, như nhịp thở của một con sứa dưới đáy biển sâu.

Kiên nín thở. Anh ta chưa bao giờ thấy thứ này trong thực tế. Chỉ trong những tập tin bị mã hóa cấp độ cao nhất ở Bio-Genesis, những tập tin mà anh ta đã phải liều mạng để truy cập. Chủng Thanh Quản Biến Dị. Ký hiệu: Siren. Tỷ lệ sống sót của vật chủ: 0%.

Nó chưa nhìn thấy họ. Nó đang đứng yên, cái đầu hơi ngửa ra sau, và cái cổ phồng to của nó đang rung lên nhè nhẹ, tạo ra một âm thanh ù ù ở tần số cực thấp, một âm thanh không thể nghe thấy bằng tai, mà chỉ có thể cảm nhận được qua những đầu ngón chân, qua xương sống. Nó đang lắng nghe.

Và rồi, một hình ảnh không mời mà đến bất chợt lóe lên trong não bộ logic của Kiên. Một hình ảnh phi lý. Những tấm kính cửa sổ vỡ tan trong khu sinh hoạt chung. Cảm giác áp suất đột ngột trong không khí. Tiếng thét thất vọng của Nova.

Không thể nào. Anh ta gạt phắt ý nghĩ đó đi. Một sự trùng hợp ngớ ngẩn. Dữ liệu rất rõ ràng. Con đường đột biến của chủng Siren là một sự phá hủy hoàn toàn. Nó biến đổi vật chủ thành một vũ khí sinh học và giết chết họ trong vòng vài tuần. Nó là một con đường một chiều. Năng lực của Nova, dù kỳ lạ, phải có một nguồn gốc khác. Một nguồn gốc mà dữ liệu của anh ta chưa ghi nhận.

Con quái vật từ từ quay đầu lại, như thể đã cảm nhận được sự rối loạn trong những dòng suy nghĩ của anh. Cái cổ của nó bắt đầu rung lên mạnh hơn. Ánh sáng xanh bên trong nó sáng rực lên.

Nó đang chuẩn bị làm gì đó.

" Nó đã thấy chúng ta," Sơn rít lên qua kẽ răng, tay cậu ta siết chặt khẩu súng trường." Phải hạ nó! Ngay bây giờ!"

" Im đi!" Dũng gầm gừ, kéo cậu ta xuống." Bắn bây giờ là tự sát. Tiếng súng sẽ kéo cả một đội quân đến đây."

Họ bị kẹt. Tấn công, họ sẽ chết vì số đông. Không tấn công, họ sẽ chết vì con quái vật này. Thời gian chỉ còn tính bằng giây.

Dũng nhìn Kiên, rồi nhìn cây rìu trong tay mình. Anh biết mình phải làm gì. Anh là tấm khiên. Anh sẽ lao ra, thu hút sự chú ý của nó, trong khi những người khác chạy. Một cuộc trao đổi. Đó là vai trò của anh. Anh chuẩn bị dồn lực vào đôi chân.

" Đừng!"

Một tiếng thì thầm khẩn thiết. Là Linh. Cô không nhìn vào con quái vật. Cô đang nhìn lên trên. Tay cô run rẩy chỉ về phía một tòa nhà văn phòng bằng kính đã vỡ nát, ngay phía trên con quái vật.

Dũng và Kiên cùng ngước lên.

Một tấm biển quảng cáo khổng lồ, một di vật của thế giới cũ, quảng cáo cho một loại nước giải khát đã không còn tồn tại. Nó được làm bằng kim loại, và nó đang treo lơ lửng một cách nguy hiểm ở tầng mười, chỉ được giữ lại bởi một trong hai sợi dây cáp chính. Sợi còn lại đã đứt, và tấm biển đang nghiêng một góc 45 độ, đung đưa nhẹ trong gió, như một chiếc máy chém đang chờ đợi.

Không có thời gian để bàn bạc. Con quái vật đã há cái miệng không còn hình người của nó ra. Cái cổ của nó phồng lên đến cực đại, ánh sáng xanh bên trong chói lòa.

Kiên không do dự. Anh ta là người duy nhất có vũ khí phù hợp. Anh ta rút khẩu súng lục giảm thanh ra. Anh ta quỳ một chân xuống, hai tay giữ chặt khẩu súng, nhắm vào sợi dây cáp duy nhất còn lại. Một mục tiêu nhỏ, ở khoảng cách gần một trăm mét, đang đung đưa.

Dũng ngay lập tức hiểu ý. Anh đặt tay lên vai Sơn." Khi nó rơi, chúng ta chạy. Thẳng về phía tòa nhà đối diện. Đừng nhìn lại. Rõ chưa?"

Linh nhắm mắt lại, hai tay cô nắm chặt, như đang cầu nguyện.

Kiên nín thở. Anh không còn là một nhà khoa học. Anh là một con bạc đang đặt cược tất cả vào một ván bài duy nhất.

Xì. . .

Phát đạn đầu tiên sượt qua sợi cáp, tạo ra một vệt lửa nhỏ. Sợi cáp rung lên, nhưng không đứt.

Con quái vật bên dưới gầm lên một tiếng, một âm thanh của sự tức giận, và bắt đầu hít vào một hơi thật sâu.

" Kiên!" Dũng gầm lên, giọng đầy khẩn cấp.

Kiên không trả lời. Anh ta điều chỉnh lại đường ngắm, tính toán sự di chuyển của gió. Bàn tay anh ta hoàn toàn vững vàng.

Xì. . .

Phát đạn thứ hai. Lần này, nó trúng đích.

Sợi cáp không đứt ngay. Nó rít lên một tiếng chói tai khi những sợi thép nhỏ bên trong bắt đầu bung ra, từng sợi một, trong một khoảnh khắc dường như kéo dài vô tận.

Và rồi, với một tiếng phựt cuối cùng, nó đứt.

Tấm biển quảng cáo khổng lồ bằng kim loại im lặng trong một giây, như thể đang hít một hơi, trước khi lao xuống với một tiếng rít xé gió.

Con quái vật bên dưới ngẩng đầu lên, bị thu hút bởi âm thanh đó. Đó là sai lầm cuối cùng của nó. Nó chỉ kịp nhìn thấy cái bóng của thần chết đang lao xuống.

ẦM! ! ! ! ! ! ! !

Tiếng va chạm vang dội khắp quảng trường, một bản giao hưởng của kim loại nghiền nát kim loại và xương nghiền nát xương. Một đám mây bụi và gỉ sét khổng lồ bốc lên, che khuất mọi thứ.

" CHẠY!"

Tiếng gầm của Dũng bị nuốt chửng bởi tiếng vang khủng khiếp của hàng tấn kim loại va vào bê tông. Mặt đất dưới chân họ rung chuyển. Họ lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, không phải như những người lính, mà như những con thú hoảng loạn, chạy bằng bản năng thuần túy. Bụi và gỉ sét tạo thành một đám mây màu nâu đỏ, che khuất tầm nhìn và làm không khí trở nên khét lẹt.

Họ không còn im lặng nữa.

Họ vừa đánh thức cả đại dương.

Từ mọi phía, từ những con hẻm tối tăm, từ những tòa nhà trống rỗng, những tiếng gầm gừ bắt đầu đáp lại. Lúc đầu chỉ là một vài tiếng, rồi hàng chục, rồi hàng trăm. Một bản hợp xướng của sự đói khát, được đánh thức bởi hồi chuông báo tử mà họ vừa rung lên.

" Bên này!" Kiên hét lên, giọng anh lần đầu tiên có một chút căng thẳng. Anh ta chỉ vào một con hẻm hẹp giữa hai tòa nhà văn phòng.

Sơn, người chạy ngay sau Dũng, vấp ngã. Cậu ta vội vàng chĩa khẩu súng trường của mình về phía một cái bóng đang lao ra từ một cửa hàng gần đó." Để tôi yểm trợ!"

" Không!" Dũng gầm lên, một tay túm lấy cổ áo Sơn và kéo cậu ta đi xềnh xệch." Đừng bắn! Tuyệt đối không được bắn!"

" Nhưng tại sao?" Sơn hét lên, cố gắng giằng ra.

" Bởi vì tiếng súng trường là tiếng nói của con người!" Dũng gầm gừ, giọng anh át cả tiếng rít của gió." Những thứ kia bị thu hút bởi tiếng động, nhưng bọn cai ngục mà Kiên nói, chúng bị thu hút bởi tiếng súng! Chúng sẽ biết chúng ta ở đây! Chúng ta sẽ đổi một bầy sói để lấy một đám thợ săn! Chạy đi!"

Lời giải thích tàn nhẫn của Dũng như một gáo nước lạnh. Sơn hiểu ra. Cậu ta cất súng và chạy bán sống bán chết. Họ biến mất vào con hẻm tối tăm, để lại sau lưng một quảng trường đang dần biến thành một cái tổ ong bị đánh thức.

Hành trình đến Khu Công nghệ cao là một cơn ác mộng của sự im lặng và lẩn trốn. Họ di chuyển qua những khe nứt của thành phố, những lối đi bị lãng quên, những đường cống ngầm bốc mùi. Kiến trúc xung quanh họ thay đổi. Những tòa nhà bằng gạch và vữa cũ kỹ nhường chỗ cho những ngọn tháp bằng kính và thép, những công trình kiến trúc kiêu hãnh giờ đây đứng im lìm, lạnh lẽo như những tấm bia mộ khổng lồ.

Cuối cùng, nó cũng hiện ra. Tòa nhà chính của cơ sở nghiên cứu Bio-Genesis. Nó gần như nguyên vẹn một cách kỳ lạ, một hòn đảo của trật tự giữa một đại dương hỗn loạn. Lớp kính cường lực màu đen của nó phản chiếu bầu trời xám xịt, khiến nó trông như một khối đá obsidian khổng lồ, không có sự sống.

Cánh cửa chính bằng titan dày đến nửa mét, khóa chặt.

" Để tôi," Kiên nói. Anh ta đặt chiếc ba lô của mình xuống, lôi ra một thiết bị đầu cuối cầm tay và một mớ dây cáp. Anh ta cắm nó vào một cổng dịch vụ nhỏ bên cạnh bảng điều khiển đã tắt ngấm.

Trong khi Dũng và Sơn cảnh giới, Linh và Nova đứng nhìn. Không khí ở đây lạnh lẽo và có mùi của sự vô trùng, nhưng bên dưới đó, có một mùi khác, một mùi hương ngọt ngào, gần như mùi hoa quả, rất khó nhận ra.

" Mùi gì vậy?" Linh thì thầm.

Kiên, mắt vẫn dán vào màn hình, không quay lại." Chất bảo quản hữu cơ. Dùng để làm chậm quá trình phân hủy của các mẫu vật sinh học. Có lẽ hệ thống thông gió phụ vẫn còn hoạt động."

Câu trả lời đó không làm Linh cảm thấy khá hơn. Nó chỉ khiến nơi này thêm phần ma quái. Một ngôi mộ được ướp xác.

Tách. Một tiếng động nhỏ phát ra từ bảng điều khiển. Một vạch sáng màu xanh lá cây hiện lên.

Cánh cửa titan rít lên một tiếng, từ từ mở ra, để lộ một bóng tối dày đặc bên trong.

Bên trong, sự im lặng còn nặng nề hơn cả bên ngoài. Ánh sáng khẩn cấp màu đỏ hắt ra những cái bóng dài, méo mó. Dũng và những người khác ngay lập tức bắt tay vào việc tìm kiếm hệ thống lọc nước theo sơ đồ của Kiên.

Nhưng Kiên không đi cùng họ.

Sự trùng hợp giữa con quái vật Siren và tiếng thét của Nova đã trở thành một cái dằm trong bộ não logic của anh. Nó là một sự bất thường, một lỗi dữ liệu không thể bỏ qua. Anh bị ám ảnh bởi nó. Anh phải biết.

Anh đi theo những biển chỉ dẫn, hướng về phía Trung tâm Dữ liệu.

Phòng máy chủ lạnh cóng, tiếng quạt tản nhiệt của hàng trăm máy chủ vẫn đang chạy, tạo ra một tiếng vo ve trầm thấp, như tiếng cầu nguyện của một tôn giáo máy móc. Hàng ngàn đèn LED nhỏ nhấp nháy, xanh, vàng, đỏ, như một dải ngân hà nhân tạo.

Anh tìm thấy một trạm làm việc của quản trị viên, vẫn còn hoạt động. Anh kết nối thiết bị của mình, không phải để vượt qua hàng rào bảo mật, mà để tăng tốc quá trình tìm kiếm. Anh không tìm kiếm những thứ rõ ràng. Anh biết những bí mật thực sự không bao giờ được đặt tên là" bí mật".

Anh bắt đầu chạy các truy vấn chéo. Anh tìm kiếm tất cả các báo cáo về" Chủng Thanh Quản Biến Dị". Anh đối chiếu chúng với các dự án nghiên cứu về" Năng lượng Tâm linh" và" Sóng Áp suất Sinh học". Hầu hết đều là ngõ cụt.

Gần một giờ trôi qua. Anh gần như đã bỏ cuộc. Và rồi, anh thấy nó. Một sự bất thường trong nhật ký truy cập. Một nhà khoa học cấp cao tên là Vinh Khoa đã liên tục cố gắng truy cập vào các tập tin về chủng Siren, nhưng đồng thời cũng truy cập vào một dự án hoàn toàn không liên quan:" Dự án Nova - Tái tạo Tế bào Gốc".

Trái tim của Kiên, thứ mà anh thường quên mất sự tồn tại của nó, đột nhiên đập mạnh một cái.

Anh tìm kiếm các tập tin liên quan đến Vinh Khoa. Hầu hết đã bị xóa hoặc mã hóa ở cấp độ cao nhất. Nhưng có một thứ đã bị bỏ sót. Trong thư mục tạm của hệ thống ghi âm nội bộ, một tập tin âm thanh nhỏ, được tự động sao lưu và không được bảo vệ, đề tên" Ghi_nhớ_cá_nhân_Vinh_Khoa_final".

Kiên cắm tai nghe vào, cách ly mình khỏi tiếng vo ve của các máy chủ.

Ban đầu chỉ có tiếng nhiễu tĩnh điện. Rồi, một tiếng thở hổn hển. Một giọng nói yếu ớt, đầy tuyệt vọng vang lên, giọng của Vinh Khoa.

(Tĩnh điện). . . nó không phải là một loại virus. . . Trời ơi, nó chưa bao giờ là một loại virus. . .

Giọng nói vỡ ra, đi kèm một tiếng ho khan.

. . . Genesis. . . họ gọi nó là Genesis. . . một công cụ tiến hóa. . . một chiếc lồng. . . họ xây dựng một chiếc lồng hoàn hảo và thả chúng ta vào. . . (ho). . . Họ biết. . . họ luôn biết về sự cộng sinh. . .

Kiên cau mày. Cộng sinh? Dữ liệu chính thức luôn nói đó là sự nhiễm bệnh, sự phá hủy.

. . . nhưng nó không ổn định. . . nó cần một vật chủ hoàn hảo. . . một trình tự gen hoàn hảo. . . nó không chỉ biến đổi. . . nó còn. . . nó còn lắng nghe. . . nó cộng hưởng. . . (tiếng thở dốc). . . con bé. . . con bé chính là chìa khóa. . . tiếng thét của nó. . . không, không phải tiếng thét. . . nó là một tần số. . .

Một tiếng động lớn vang lên trong đoạn ghi âm, như một cánh cửa kim loại bị đập mạnh. Giọng nói của Vinh Khoa trở nên hoảng loạn, gấp gáp.

. . . chúng đang đến. . . chúng biết tôi đã tìm ra. . . chúng không muốn chữa trị. . . chúng muốn kiểm soát. . . chúng muốn vũ khí. . . phải cho mọi người biết. . . Nova. . . không phải là một phép màu. . . con bé là một. . .

Đoạn ghi âm kết thúc bằng một tiếng thét chói tai bị cắt đứt đột ngột, theo sau là âm thanh của tĩnh điện.

Kiên ngồi bất động trong bóng tối lạnh lẽo của phòng máy chủ. Đôi tai anh ù đi, nhưng không phải vì tiếng nhiễu. Anh từ từ tháo tai nghe ra.

Một xung đột lớn hơn vừa được giới thiệu. Không phải là con người chống lại một âm mưu. Mà là những vị thần chống lại những tạo vật của chính mình. Bio-Genesis không phải là những kẻ thất bại. Họ là những kẻ thành công một cách tàn nhẫn.

Và lần đầu tiên, Kiên cảm thấy một thứ mà logic không thể định nghĩa. Sự sợ hãi.

Anh nhìn vào màn hình, nơi hai cái tên Siren và Nova đang nhấp nháy bên cạnh nhau.

Nó không phải là một sự trùng hợp.

Nó là một phương trình. Và anh vừa mới tìm ra một trong những biến số đáng sợ nhất.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận