Kiên rút tai nghe ra, nhưng sự im lặng trong phòng máy chủ còn đáng sợ hơn cả tiếng thét cuối cùng của Tiến sĩ Vinh Khoa. Tiếng vo ve của những chiếc quạt tản nhiệt dường như đang thì thầm một sự thật mà anh không muốn nghe.". . . con bé là một. . .". Một cái gì? Một vũ khí? Một chìa khóa? Hay một con quái vật?
Thế giới quan của anh, một công trình được xây dựng bằng những khối logic và dữ liệu vững chắc, đã không chỉ bị rạn nứt. Nó đã sụp đổ. Anh ngồi bất động giữa những dải ngân hà đèn LED nhấp nháy, không còn nhìn chúng như những chỉ số, mà như những con mắt vô hồn đang chế nhạo sự ngu dốt của anh. Bio-Genesis không nói dối. Chúng chỉ đơn giản là đã không nói toàn bộ sự thật. Và sự khác biệt đó còn kinh hoàng hơn một lời nói dối.
Tách.
Một tiếng động nhỏ, khô khốc, sắc lẹm, vang lên trong căn phòng. Kiên giật mình, thoát khỏi cơn mê muội. Trên bảng điều khiển máy chủ chính, một chấm đèn xanh vừa chuyển sang màu đỏ. Một màu đỏ báo động, im lặng và nhẫn tâm.
Việc truy cập của anh vào những tập tin bị lãng quên đó đã đánh thức một con chó canh điện tử đang ngủ say. Một tín hiệu im lặng đã được gửi đi.
Họ không còn nhiều thời gian.
Bên ngoài cơ sở, dưới ánh chiều tà màu xám tro, một thứ gì đó đang trờ tới. Nó không có tiếng gầm gừ của động cơ, không có tiếng xích sắt của xe tăng. Nó chỉ là một cái bóng đen tuyền, một chiếc xe bọc thép không mang bất kỳ dấu hiệu nào, lướt trên mặt đường nhựa vỡ nát với một sự im lặng gần như ma quái. Nó dừng lại cách cổng chính khoảng năm mươi mét.
Cửa xe mở ra, không một tiếng động. Sáu bóng người bước xuống, di chuyển với một sự đồng bộ đến rợn người. Họ không chạy. Họ di chuyển theo đội hình chiến thuật, từng bước chân đều được tính toán, lưng thẳng, vũ khí hạ thấp. Họ mặc những bộ giáp composite màu đen mờ, vừa vặn như một lớp da thứ hai. Tay họ cầm những khẩu súng trường tấn công có thiết kế kỳ lạ, với những ống giảm thanh dài và dày.
Sơn, người đang cảnh giới bên trong sảnh chính, nhìn thấy họ qua một lỗ hổng trên bức tường. Khuôn mặt cậu ta tái đi như một tờ giấy." Kiên. . . Dũng. . . có khách," cậu ta rít lên qua chiếc bộ đàm cầm tay." Sáu tên. Trang bị tận răng. Trông. . . chuyên nghiệp."
Kiên đã ở bên cạnh cậu ta, nhìn qua một màn hình an ninh nhỏ mà anh vừa kết nối được. Anh nheo mắt, phân tích. Anh thấy sự kỷ luật, sự đồng bộ, nhưng anh không thấy dấu hiệu của sự bộc phát năng lượng, không thấy sự biến đổi cơ thể. Anh thấy những người lính. Những người lính hoàn hảo.
Và một sự thật lạnh sống lưng chợt lóe lên trong đầu anh, một sự thật được suy ra từ những gì Vinh Khoa đã nói.". . . chúng muốn kiểm soát. . . chúng muốn vũ khí. . ."
" Chúng sẽ không dùng dị nhân," Kiên nói khẽ, giọng anh gần như bị tiếng gió rít qua sảnh chính át đi.
Linh, đang đứng gần đó, quay sang nhìn anh, không hiểu." Tại sao?"
" Bởi vì chúng ta là' mẫu vật'," Kiên đáp, mắt vẫn dán vào màn hình, nơi những chấm đỏ đang tiếp cận một cách có phương pháp." Đối với chúng, những người như anh và Dũng không phải là lính. Chúng ta là' tài nguyên'. Là dầu mỏ. Là uranium. Chúng là những nhà khoa học đội lốt lính, và mục tiêu cuối cùng của chúng là thu thập, không phải tiêu diệt. Chúng sẽ không bao giờ mạo hiểm' giải thưởng' của mình trên chiến trường, trừ khi không còn lựa chọn nào khác."
Rèèè. . . Một tiếng động phát ra từ bộ đàm của một trong những người lính bên ngoài. Rồi một giọng nói máy móc, phi cảm xúc, vang lên, không phải từ bộ đàm của họ, mà dường như từ chính không khí xung quanh, được phát ra từ một chiếc loa nhỏ trên vai của tên chỉ huy.
" Đối tượng trong phòng máy chủ. Anh đã truy cập vào tài sản trí tuệ của Tập Đoàn. Giao nộp lại thiết bị lưu trữ. Hợp tác, và cái chết của các người sẽ nhanh chóng."
Không có lời đe dọa. Chỉ có một sự thật được thông báo.
" TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, RÚT LUI VỀ SẢNH TRUNG TÂM! NGAY LẬP TỨC!" Kiên gầm lên vào bộ đàm, sự bình tĩnh của anh ta vỡ tan." ĐÂY LÀ MỘT CUỘC SĂN!"
Cuộc đọ súng không nổ ra bằng một tiếng gầm. Nó bắt đầu bằng một loạt tiếng phụt phụt phụt khô khốc, chết người.
Những viên đạn có giảm thanh của đội Silas rít lên trong không khí như những con ong bắp cày vô hình. Chúng không bắn loạn xạ. Mỗi loạt đạn đều có mục tiêu. Một loạt găm vào cây cột bê tông nơi Sơn đang nấp, khiến những mảnh vụn bay tung tóe. Một loạt khác găm vào khung cửa nơi Linh vừa chạy qua. Chúng chính xác. Chúng lạnh lùng. Chúng đang dồn họ lại như một bầy thú.
Tiếng súng săn của những người trong nhóm của Dũng đáp lại, một tiếng ĐOÀNG lạc lõng và tuyệt vọng. Nó giống như tiếng gầm của một con sư tử già nua chống lại tiếng rít của một bầy rắn độc.
Họ bị áp đảo hoàn toàn. Bị dồn vào chân tường ở sảnh chính, chỉ có những cây cột bê tông đang dần bị bào mòn làm chỗ che chắn.
" Tôi hết đạn rồi!" Sơn hét lên, giọng cậu ta lạc đi vì sợ hãi.
Dũng nhìn thấy điều đó. Anh thấy sự hoảng loạn trong mắt những người lính không chuyên của mình. Anh thấy Linh đang co rúm lại sau một cây cột, khuôn mặt trắng bệch. Anh là tấm khiên. Đó là định luật duy nhất còn tồn tại trong thế giới của anh.
Anh gầm lên một tiếng, một âm thanh không còn là của con người. Nó là tiếng gầm của một con gấu bị thương đang bảo vệ đàn con của mình.
Anh lao ra khỏi chỗ nấp.
Đó là một hành động điên rồ, một sự thách thức công khai. Khẩu súng trường cũ kỹ trong tay anh gầm lên dữ dội, nhả đạn về phía kẻ thù. Anh không nhắm. Anh chỉ tạo ra một bức tường lửa và tiếng động.
Ngay lập tức, toàn bộ hỏa lực của sáu tên lính dồn về phía anh. Những tiếng phụt phụt phụt dày đặc hơn, tạo thành một cơn mưa thép.
Những viên đạn găm vào cơ thể cường tráng của anh. Anh cảm nhận được chúng. Không giống như những người thường, chúng không xuyên qua anh ngay lập tức. Mật độ cơ bắp và xương được cường hóa của anh khiến chúng giống như những cú đấm bằng búa tạ. Anh cảm thấy xương sườn mình rạn nứt. Anh cảm thấy da thịt mình bị xé toạc. Nhưng anh không ngã.
" Linh!" Dũng hét lên, một tiếng hét bị chặn lại bởi một cơn ho sặc sụa khi một viên đạn găm vào vai anh, gần phổi.
Linh, trong một khoảnh khắc, đã đóng băng. Nỗi sợ hãi, bản năng tự bảo tồn, nó gào thét trong đầu cô hãy ngồi yên. Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng hét của Dũng.
Cô không suy nghĩ nữa. Cô bò dưới làn đạn, những mảnh bê tông vỡ cào xước đầu gối và bàn tay cô. Cô lao đến bên Dũng, người đã khụy một chân xuống đất. Máu đang tuôn ra từ vai và chân anh.
Cô đặt bàn tay mình lên vết thương ở vai. Thế giới trước mắt cô quay cuồng. Cô cảm thấy sinh lực của mình bị hút ra, một cảm giác lạnh lẽo, buồn nôn. Nó không phải là một vầng sáng xanh dịu dàng. Nó là một sự hy sinh đau đớn. Cô cảm thấy như mình đang tự xé một mảnh linh hồn của mình ra để vá vào người anh. Máu ngừng chảy, nhưng mặt cô trở nên trắng bệch như một tờ giấy. Vị máu tanh trong miệng cô.
Nova, người đang nấp sau một chiếc bàn lật ngửa cùng Sơn, đã chứng kiến tất cả. Cô thấy người đàn ông to lớn, người pháo đài duy nhất của cô, gục ngã. Cô thấy máu của anh nhuộm đỏ cả sàn nhà trắng toát.
Và cô bé hét lên.
Nó không phải là một tiếng hét của sự sợ hãi. Nó là một tiếng gầm của sự thịnh nộ và bất lực. Cổ họng cô bỏng rát. Một áp lực khủng khiếp dồn lên thái dương, và cô cảm thấy một dòng máu nóng chảy ra từ mũi mình.
Tiếng hét đó không phát ra âm thanh theo cách thông thường. Nó là một làn sóng áp suất thuần túy. Những mảnh kính vỡ còn lại trên các cửa sổ tầng cao đồng loạt nổ tung. Bụi trên sàn nhà bị thổi bay lên thành một vòng tròn xung quanh cô.
Sáu tên lính của Silas khựng lại. Chúng không ngã. Nhưng chúng lảo đảo. Những chấm laser trên súng của chúng chệch khỏi mục tiêu. Tai chúng ù đi. Thế giới của chúng rung chuyển. Một giây. Chỉ một giây quý giá của sự mất phương hướng.
" BÂY GIỜ!" Kiên gầm lên, giọng anh khản đặc vì hét. Logic lạnh lùng của anh đã quay trở lại, nắm lấy cơ hội duy nhất. Anh không chạy ngay. Anh lao về phía những bộ phận quan trọng của máy lọc nước mà Dũng đã tháo ra, vơ vội chúng vào một cái túi. Anh rút ổ đĩa chứa dữ liệu của Vinh Khoa ra khỏi thiết bị của mình và nhét nó vào sâu trong áo khoác. Đây là những thứ họ đã phải trả giá bằng máu.
Sơn và người còn lại lập tức xốc Dũng dậy. Thân hình khổng lồ của Dũng giờ đây là một gánh nặng chết người. Mỗi cử động đều khiến máu từ những vết thương chưa được chữa lành của anh túa ra." Đi. . . đi mau. . ." Dũng nghiến răng, cơn đau và sự nhục nhã vì phải dựa vào những người yếu hơn mình đang xung đột trong đôi mắt anh.
Linh, sau khi dùng hết sức lực, gần như lả đi. Cô loạng choạng đứng dậy, Sơn phải dùng một tay để dìu cả cô.
Họ không phải là một đội anh hùng đang rút lui chiến thuật.
Họ là một mớ hỗn độn, một tập hợp của những người bị thương và kiệt sức, đang trốn chạy khỏi một cuộc săn mà họ biết rằng nó chỉ vừa mới bắt đầu.
" Lối ra phụ, hành lang 7B! Theo tôi!" Tiếng hét của Kiên sắc lạnh, át cả tiếng ù đi trong tai họ.
Họ lao vào một hành lang dài và hẹp, một đường hầm bằng bê tông và ánh sáng khẩn cấp màu đỏ nhấp nháy. Nó giống như đang chạy trong cổ họng của một con quái vật. Phía sau, tiếng bước chân của những đôi giày quân sự vang lên một cách đều đặn, nhẫn tâm. Không còn sự vội vã. Chúng đang săn.
Phụt. . . Phụt. . .
Những loạt đạn có giảm thanh lại bắt đầu rít lên. Chúng không còn nhắm vào họ một cách trực tiếp. Chúng đang găm vào những bức tường ở hai bên, ngay phía trước họ. Những mảnh bê tông nhỏ nổ tung như bỏng ngô, bay vào mặt, vào mắt. Chúng không cố gắng giết. Chúng đang chăn dắt. Dồn họ về một phía.
Dũng, được Sơn và một người nữa dìu, thở hổn hển, mỗi hơi thở là một tiếng khò khè đau đớn. Máu từ vai anh thấm đẫm cả áo của người dìu anh. Mỗi bước đi trên cái chân bị thương của anh là một cú sốc điện chạy dọc cơ thể. Anh không còn là pháo đài. Anh là một gánh nặng bằng xương bằng thịt. Sự thật đó còn đau hơn cả vết đạn.
Linh chạy ngay sau, thế giới trước mắt cô chao đảo. Tiếng súng, tiếng bước chân, tiếng hét của Kiên, tất cả hòa vào nhau thành một tiếng ù duy nhất. Cô phải vịn tay vào bức tường lạnh lẽo, thô ráp để giữ thăng bằng. Vị máu và mật đắng ngắt trong cổ họng. Mình sắp ngất, cô nghĩ, một ý nghĩ xa xôi và bình thản một cách đáng sợ.
Nova thì như một con búp bê rách bị kéo đi, đôi mắt cô bé mở to, trống rỗng. Tiếng thét của chính mình vẫn còn vang vọng trong đầu cô, một âm thanh không thuộc về cô. Cô cảm thấy một dòng máu nóng vẫn đang chảy ra từ mũi. Cô sợ hãi. Nhưng nỗi sợ lớn nhất lúc này không phải là những kẻ phía sau. Mà là nỗi sợ rằng mình sẽ hét lên một lần nữa.
" CỬA!" Sơn hét lên, giọng cậu ta vỡ ra vì hoảng loạn.
Cuối hành lang. Một cánh cửa thép an ninh màu xám, dày cộp, với một bảng điều khiển điện tử nhấp nháy một ánh sáng đỏ duy nhất. Ngõ cụt.
" Tránh ra!" Dũng gầm lên, một âm thanh của con thú bị thương.
Anh dùng hết sức, đẩy hai người đang dìu mình ra. Cơn đau từ cái chân bị thương khiến anh suýt khuỵu xuống, nhưng anh cắn chặt răng, vị máu tràn ra trong miệng. Anh lùi lại ba bước, dồn hết chút sức lực, chút giận dữ, chút tuyệt vọng cuối cùng vào một điểm. Anh lao cả cơ thể mình vào cánh cửa.
RẦM! ! ! !
Một tiếng động kinh hoàng, như thể một chiếc xe tải đã đâm vào tường. Cánh cửa thép móp vào một cách rõ rệt, lõm vào như một cái muỗng. Nhưng chốt điện tử và bản lề vẫn giữ vững. Cú va chạm dội ngược lại, và Dũng cảm thấy như xương vai và xương sườn của mình đã vỡ tan. Anh ngã vật xuống sàn, ho sặc sụa ra máu.
" Vô ích! Chốt điện tử bằng titan!" Kiên hét lên, tay anh ta đã ở trên bảng điều khiển, cố gắng nối những sợi dây cáp bị cắt. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán anh ta." Giao thức bảo mật quá cao! Tôi cần. . . tôi cần thêm thời gian!"
Nhưng họ không có thời gian. Sáu cái bóng đen của đội Silas đã xuất hiện ở đầu hành lang, từ từ tiến lại, những chấm laser màu đỏ bắt đầu nhảy múa trên lưng họ.
" Không còn. . . thời gian đâu. . ." Dũng hổn hển, cố gắng gượng dậy. Anh nhìn vào cánh cửa. Anh nhìn vào những người đồng đội đang chết lặng sau lưng. Anh nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Nova.
Anh gầm lên một tiếng nữa, một tiếng gầm không còn là của sự tức giận, mà là của sự hy sinh. Anh đứng dậy, và lần này, anh không húc bằng vai. Anh dùng toàn bộ cơ thể mình, biến nó thành một mũi khoan sống, nhắm thẳng vào điểm yếu nhất: khu vực bản lề.
KÉTTTTT. . . . RẦM! ! ! ! ! ! ! !
Lần này, không chỉ là tiếng kim loại. Nó là tiếng của bê tông bị xé toạc. Những con bu-lông neo giữ bản lề bị nhổ bật ra khỏi bức tường, kéo theo những mảng vữa và cốt thép. Cánh cửa đổ sập xuống với một tiếng động long trời lở đất, tạo ra một đám mây bụi mịt mù.
" ĐI!" Kiên hét lên, kéo tay Linh.
Cả nhóm vội vã lách qua khoảng trống, giẫm lên cánh cửa vừa sụp đổ.
" Dũng, đi thôi!" Linh quay lại gọi, nước mắt giàn giụa.
Nhưng Dũng đã khuỵu xuống bên cạnh cánh cửa, tựa lưng vào bức tường đã rạn nứt. Anh không còn sức để đứng dậy. Anh ngẩng đầu lên, nhìn họ, và một nụ cười mệt mỏi, đẫm máu, hiện lên trên môi anh. Anh giơ cây rìu của mình lên, một cách yếu ớt." Chạy đi. . ." anh thều thào." Tôi sẽ. . . cho các người thêm vài giây. . ."
Kiên không do dự. Logic của anh ta tàn nhẫn và hiệu quả. Một người đổi lấy năm người. Một sự trao đổi hợp lý. Anh ta siết chặt tay Linh, kéo cô đi." Anh ta đã lựa chọn. Đi!"
Nhưng rồi Nova, người đã im lặng từ nãy đến giờ, đã giằng tay mình ra khỏi Sơn.
Cô bé không chạy về phía Dũng. Cô bé không khóc. Cô bé chỉ quay người lại, đối mặt với hành lang mờ mịt khói bụi, nơi sáu cái bóng đang từ từ hiện ra.
Cô bé nhìn họ. Cô bé nhìn thấy những khẩu súng, những bộ giáp, những kẻ săn người.
Và cô bé nghĩ về Dũng. Người duy nhất đã cho cô một thanh lương khô. Người duy nhất có một nỗi đau trong mắt giống như của cô. Người pháo đài của cô.
Và một thứ gì đó bên trong cô, một thứ còn cổ xưa hơn cả nỗi sợ hãi, đã trỗi dậy.
Cô bé nhắm mắt. Cô há miệng.
Lần này không phải là một tiếng thét hoảng loạn. Nó là một sự tập trung tuyệt đối. Cô dồn nén tất cả mọi thứ: nỗi sợ, sự tức giận, sự bất lực, và một tình thương vừa mới chớm nở, vào một điểm duy nhất trong cổ họng.
RÉÉÉÉÉÉ!
Một làn sóng áp suất vô hình, nhưng lần này có định hướng, lao thẳng xuống hành lang. Nó không chỉ làm vỡ những bóng đèn còn lại. Nó làm cho không khí rung động. Những tấm panel trên trần nhà cong vênh và rơi xuống. Những vết nứt mới xuất hiện trên những bức tường bê tông.
Silas và đội của hắn không chỉ khựng lại. Chúng bị thổi bay về phía sau, như thể vừa bị một cơn sóng thần vô hình đập vào. Chúng ngã lăn ra sàn, vũ khí văng khỏi tay. Những chiếc mũ bảo hiểm của chúng rít lên những tiếng báo động chói tai.
Kiên sững sờ. Anh ta nhìn Nova, rồi nhìn vào sự tàn phá trong hành lang. Giả thuyết của anh ta, logic của anh ta, tất cả đều sụp đổ. Đây không phải là một sự bộc phát ngẫu nhiên. Đây là một vũ khí có chủ đích.
Anh ta không có thời gian để phân tích. Anh ta và Sơn lao tới, xốc Dũng dậy. Họ kéo cả Nova, người đang lảo đảo, khuôn mặt trắng bệch và máu vẫn chảy từ mũi, biến mất vào những lối đi tối tăm của khu phức hợp.
Họ thoát ra ngoài, hòa mình vào màn đêm của Thành phố Thanh Liên. Họ chạy, chạy mãi, cho đến khi tiếng báo động và tiếng gầm gừ chỉ còn là một ký ức xa xôi.
Cuối cùng, họ gục xuống trong một nhà kho bị bỏ hoang, một nơi hôi thối mùi ẩm mốc và sự lãng quên.
Không có sự thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có sự kiệt sức và nỗi đau.
Dũng bất tỉnh, thân hình khổng lồ của anh là một lời nhắc nhở câm lặng về cái giá của sự hy sinh. Vết thương của anh lại bắt đầu rỉ máu.
Linh ngồi bên cạnh anh, cố gắng thực hiện sơ cứu cơ bản, nhưng bàn tay cô run đến mức không thể buộc chặt một miếng băng. Năng lực của cô đã cạn kiệt, và giờ cô chỉ là một người phụ nữ sợ hãi, kiệt sức.
Kiên ngồi dựa lưng vào tường, tay anh ôm chặt chiếc túi chứa các bộ phận của máy lọc nước và ổ đĩa. Nó không còn là một chiến lợi phẩm. Nó là một gánh nặng được mua bằng máu và những mảnh vỡ của logic. Anh nhìn vào những người đồng đội tan tác của mình, và lần đầu tiên, phương trình của anh có quá nhiều biến số không thể giải quyết.
Và Nova, cô bé ngồi một mình trong góc tối nhất, co người lại, hai tay ôm lấy đầu gối. Cô bé không khóc thành tiếng. Chỉ có những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt lem luốc. Cô sợ hãi. Cô sợ những kẻ mặc đồ đen. Cô sợ những con quái vật. Nhưng trên tất cả, cô sợ chính bản thân mình. Cô sợ thứ âm thanh vừa phát ra từ cổ họng mình. Sợ sức mạnh đã cứu họ, nhưng cũng đã khẳng định rằng cô không phải là con người.
Họ đã mang về một hy vọng cho khu định cư. Đồng thời cũng là một câu hỏi bỏ ngỏ…