Tiếng nước sạch chảy đều đặn vào những chiếc bình nhựa là một bản nhạc. Trong hai ngày, nó là bản thánh ca của Khu Kế Thừa, một lời nhắc nhở rằng sự sống vẫn còn có thể được thanh lọc, rằng hy vọng vẫn còn có thể được đóng chai.
Nhưng rồi, bản nhạc đó tắt ngấm. Vội vã như cách nó trở lại.
Nó được thay thế bằng một sự im lặng khác khi đội tuần tra của Dũng trở về. Họ trở về thiếu ba người. Họ không mang theo xác. Họ chỉ mang về ba chiếc ba lô rỗng, được đặt một cách trang trọng giữa khu sinh hoạt chung. Ba chiếc ba lô. Ba ngôi mộ không lời.
Không có tiếng gào khóc. Nước mắt đã cạn kiệt từ lâu. Chỉ có một sự im lặng nặng nề, đặc quánh mùi của sự mất mát quen thuộc. Mọi người chỉ đứng đó, nhìn vào ba chiếc ba lô, như thể chúng có thể kể lại câu chuyện về những giây phút cuối cùng của chủ nhân chúng.
Dũng ngồi trong góc phòng, lưng dựa vào bức tường bê tông lạnh lẽo. Anh đang lau chùi cây rìu chiến của mình, một cách máy móc, tỉ mỉ. Lưỡi rìu đã được lau sạch máu, nhưng anh vẫn lau, lau đi lau lại, như thể đang cố gắng lau đi một vết bẩn vô hình. Sự im lặng của anh là một vùng áp suất thấp, hút mọi không khí xung quanh, khiến không ai dám lại gần.
Kiên không ngồi. Anh ta đi đi lại lại trước tấm bản đồ treo trên tường, giống như một con thú bị nhốt trong lồng. Đôi mắt anh ta thâm quầng, rực lên một ánh sáng của sự mất ngủ và sự tập trung đến điên cuồng. Anh ta không nhìn thấy những người xung quanh. Anh ta đang nhìn vào một kẻ thù vô hình.
" Nó không phải là ngẫu nhiên," anh ta lẩm bẩm, không nói với ai cụ thể." Cuộc phục kích quá hoàn hảo. Chúng biết chính xác chúng ta sẽ đi đâu. Chúng đang quan sát. Nhưng bằng cách nào?"
Anh ta đột ngột dừng lại, quay người đối mặt với cả căn phòng." Trường nhiễu loạn. Hiệu ứng Zeta. Nó ngày càng tệ hơn. Nó vô hiệu hóa mọi thiết bị điện tử của chúng ta. La bàn, bộ đàm, mọi thứ. Chúng ta bị mù và điếc. Và chúng thì không."
Anh ta bước nhanh về phía Linh, người đang ngồi lặng lẽ bên cạnh mẹ của Bao, cố gắng an ủi bà.
" Linh," anh ta nói, giọng anh gấp gáp, đầy một sự thôi thúc gần như phi nhân tính." Tôi cần cô."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ.
" Trong những dữ liệu cũ, những mảnh vỡ mà tôi đã khôi phục được," Kiên tiếp tục, không để cho cô có cơ hội trả lời," có những ghi chép về các sản phẩm phụ của quá trình Tinh Chế Sinh Học. Không phải là khả năng chữa lành. Mà là những thay đổi ở cấp độ tế bào."
Anh ta đưa tay ra, nhưng không chạm vào cô. Anh ta chỉ vào cánh tay cô." Da của cô. Lớp biểu bì. Nó liên tục tái tạo với một tốc độ phi thường. Và trong quá trình đó, nó thải ra một loại protein kết tinh. Một chất bán dẫn sinh học. Nó được gọi là Keramin."
Anh ta nói từ đó như thể nó là một lời cầu nguyện." Nó có một cấu trúc tinh thể độc nhất, có khả năng phân cực và vô hiệu hóa các ion mang điện tích trong không khí. Nó là một lá chắn tự nhiên chống lại hiệu ứng Zeta."
Anh ta hít một hơi, đôi mắt anh ta sáng rực." Nếu chúng ta có thể thu thập đủ. . . chỉ cần những mảnh da chết của cô, những gì bong ra tự nhiên. . . tôi có thể nghiền nó thành bột, tạo ra một lớp phủ polymer, và che chắn cho các vi mạch của một chiếc bộ đàm tầm ngắn. Chúng ta có thể nghe thấy chúng. Chúng ta có thể biết chúng đang ở đâu. Chúng ta có thể ngừng việc đi mò trong bóng tối!"
Sự im lặng kinh hoàng bao trùm lấy căn phòng khi mọi người cố gắng tiêu hóa những gì Kiên vừa nói.
" Không," Ông Hùng, người quản kho, là người đầu tiên lên tiếng, giọng ông run lên vì giận dữ." Tuyệt đối không." Ông đập mạnh tay xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh." Cậu có nghe thấy mình vừa nói gì không, Kiên? Cậu đang nói về việc. . . thu hoạch. . . một con người!"
" Sức khỏe của Linh là tài sản quý giá nhất của chúng ta!" ông tiếp tục, chỉ tay vào những bao tải lương thực ở góc phòng." Cô ấy có thể tinh chế những thực phẩm đã bị nhiễm độc nhẹ! Cô ấy đã cứu mạng thằng bé Bao! Cô ấy là hy vọng của chúng ta! Cậu muốn chúng ta mạo hiểm mạng sống của cô ấy, bắt cô ấy làm một việc ghê tởm như vậy, chỉ vì một chiếc bộ đàm chết tiệt ư?"
Mẹ của Bao bật khóc nấc lên." Làm ơn. . . cô ấy đã cứu con trai tôi. . . chúng ta không thể đối xử với cô ấy như một cái mỏ, một cái cây. . . Xin hãy để cô ấy được yên. . ."
" Ngồi yên để chúng nó đến giết từng người một à?" Sơn gạt đi, sự nóng nảy của tuổi trẻ át cả sự sợ hãi." Ông Hùng, ba người vừa chết ngoài kia! Chúng ta cần phải biết chúng nó ở đâu! Kiên nói đúng! Đây là cách duy nhất! Linh, làm ơn! Mọi người cần cô!"
Linh ngồi đó, giữa tâm bão. Những lời nói của họ không còn là từ ngữ nữa. Chúng là những hòn đá. Ném vào cô. Từ mọi phía.
Tài sản. Công cụ. Nguồn sống. Vũ khí. Cái mỏ. Cái cây.
Cô không nghe thấy họ nữa. Tai cô ù đi. Cô chỉ thấy những cái miệng đang há ra, tranh cãi về cô, về giá trị của cô, về công dụng của cô. Cô chợt nhớ lại cảm giác ở trung tâm y tế, nơi cô chỉ là một nhân viên tuân lệnh, một con số. Giờ đây, ở nơi trú ẩn cuối cùng này, cô lại bị biến thành một thứ gì đó. Một thứ có giá trị. Và điều đó còn đáng sợ hơn cả việc vô giá trị.
Cô siết chặt hai bàn tay lại với nhau, móng tay bấm sâu vào da thịt. Cơn đau giúp cô tỉnh táo. Nó là thứ duy nhất là của riêng cô lúc này.
RẮC.
Chiếc ghế gỗ mà Dũng đang ngồi gãy làm đôi dưới sức nặng và sự tức giận của anh.
Anh đứng bật dậy.
Anh không nói gì. Anh chỉ bước đi. Anh bước qua những người đang tranh cãi, bước qua những lời cầu xin và những tiếng la hét. Anh bước tới, và đứng chắn giữa Kiên và Linh.
Anh là một bức tường bằng xương bằng thịt, che chắn cô khỏi cái nhìn phân tích của nhà khoa học.
" Anh điên rồi à, Kiên?" giọng Dũng trầm và nguy hiểm, như tiếng gầm gừ của một con thú lớn.
" Chúng ta cần thông tin, Dũng," Kiên đáp, nhưng lần này, sự tự tin trong giọng anh ta có một chút dao động khi đối mặt với cơn thịnh nộ câm lặng của người đàn ông trước mặt. Anh ta cố gắng nhìn vòng qua vai Dũng để nói với Linh." Biết được vị trí của kẻ thù còn quan trọng hơn việc có đủ khoai ăn trong vài ngày."
" Cô ấy không phải là cái máy!" Dũng gầm lên, tiếng gầm của anh vang vọng khắp căn phòng, dập tắt mọi âm thanh khác." Mở mắt ra mà nhìn đi! Anh không thấy cô ấy sắp gục ngã rồi à? Lần trước cứu thằng bé, cô ấy đã bất tỉnh! Ba người vừa chết, cô ấy đã phải chăm sóc cho những người bị thương khác! Giờ anh còn muốn lột cả da của cô ấy ra sao?"
" Đó là một sự cường điệu phi logic," Kiên nói, cố gắng bám víu vào sự hợp lý của mình, nhưng giọng anh ta không còn vững vàng." Tôi chỉ nói về việc thu thập các tế bào chết tự nhiên. . ."
" Tôi không quan tâm!" Dũng tiến thêm một bước, mặt anh ta chỉ cách mặt Kiên vài centimet." Cô ấy không phải là một phương trình. Cô ấy không phải là một biến số. Và cô ấy chắc chắn không phải là tài sản của anh hay của bất kỳ ai trong cái khu định cư chết tiệt này."
Anh nhìn thẳng vào mắt Kiên, và trong đôi mắt của Dũng, Kiên không thấy sự tức giận đơn thuần. Anh thấy một lời hứa, một lời hứa về một sự bạo lực khủng khiếp, nguyên thủy.
" Sự hy sinh của một cá nhân để bảo vệ cả cộng đồng," Kiên nói, gần như là một tiếng thì thầm, một nỗ lực cuối cùng để bảo vệ thành trì logic của mình," là một lựa chọn có thể chấp nhận được."
Câu nói đó là giọt nước làm tràn ly.
Dũng không nói gì thêm. Anh chỉ từ từ giơ bàn tay to lớn, chai sạn của mình lên, và đặt nó lên vai Kiên. Anh không đẩy. Anh chỉ siết lại. Nhẹ nhàng.
Kiên tái mặt. Anh ta cảm thấy sức mạnh kinh hoàng đang được dồn nén dưới bàn tay đó, một sức mạnh có thể dễ dàng nghiền nát xương đòn của anh ta.
Dũng ghé sát vào tai Kiên, giọng anh trầm xuống, một tiếng thì thầm còn đáng sợ hơn cả tiếng gầm.
" Vậy hãy để tôi là người hy sinh. Nhưng nếu tôi còn nghe thấy anh nói về cô ấy như một phương trình nữa. . ."
Anh không cần phải nói hết câu.
Anh buông tay ra, và quay người lại, đứng chắn trước mặt Linh, như một người lính gác trước một ngôi đền.
Cuộc tranh cãi đã kết thúc. Nhưng cuộc chiến thực sự, cuộc chiến giữa hai trụ cột của Khu Kế Thừa, chỉ vừa mới bắt đầu.
Đêm.
Bên ngoài, Khu Kế Thừa chìm trong một sự im lặng mang tên của ba người đã chết. Một sự im lặng nặng nề, đầy những lời cầu nguyện không được đáp lại và những câu hỏi không có câu trả lời.
Nhưng trong căn phòng nhỏ được trưng dụng làm trung tâm chỉ huy, không có sự im lặng. Có tiếng vo ve trầm thấp, đều đặn của những chiếc máy tính cũ kỹ. Có tiếng sột soạt của cây bút chì trên giấy. Và có tiếng thở gần như không thể nhận ra của một người đàn ông không ngủ.
Kiên ngồi đó, một cái bóng bất động giữa một biển giấy tờ và dây cáp. Ánh sáng duy nhất trong phòng hắt ra từ màn hình của chiếc máy tính đầu cuối, phủ lên khuôn mặt hốc hác của anh một màu xanh ma quái. Xung quanh anh là vương quốc của logic: những tấm bản đồ được ghim lên tường với những đường kẻ đỏ chính xác, những phương trình về quỹ đạo và xác suất được viết vội trên những mảnh giấy ăn, và một cốc cà phê đã nguội ngắt từ nhiều giờ trước.
Cuộc đối đầu với Dũng không còn tồn tại trong tâm trí anh. Nó không phải là một cảm xúc để xử lý. Nó chỉ là một điểm dữ liệu mới, đã được ghi nhận và phân loại:" Đối tượng' Dũng' có xu hướng đưa ra quyết định dựa trên cảm tính, làm giảm hiệu suất chiến đấu dài hạn. Cần hiệu chỉnh lại các biến số về lòng trung thành và sự hy sinh."
Cảm xúc là một thứ nhiễu loạn. Và Kiên đang cố gắng lọc nhiễu, để tìm ra tín hiệu. Bởi vì anh biết, sự im lặng của kẻ thù còn đáng sợ hơn cả tiếng gầm của chúng. Và ba người đã chết mà không kịp phát ra một tiếng động nào.
Anh bắt đầu công việc. Anh không nhìn nó như một bi kịch. Anh nhìn nó như một bài toán chưa có lời giải.
Anh chiếu những hình ảnh mà đội tìm kiếm đã chụp lên bức tường đối diện. Những hình ảnh mờ, nhiễu, được chụp trong ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà.
Hình ảnh 1: Dấu chân. Đồng bộ. Gót giày quân sự tiêu chuẩn, nhưng có một loại gai lốp mà anh chưa từng thấy. Khoảng cách giữa các dấu chân đều nhau một cách máy móc. Chúng không chạy. Chúng di chuyển một cách có phương pháp.
Hình ảnh 2: Hiện trường. Sạch sẽ. Quá sạch sẽ. Không có dấu vết của một cuộc vật lộn kéo dài. Không có những vệt máu lớn. Chỉ có một vài vết máu nhỏ, đã khô, trên lá cây. Như thể nạn nhân đã bị vô hiệu hóa ngay lập tức. Không có xác. Không có một mảnh quần áo nào bị xé rách.
Hình ảnh 3: Vỏ đạn. Chỉ một vỏ đạn duy nhất được tìm thấy. Sơn đã suýt bỏ qua nó. Kiên phóng to hình ảnh. Hợp kim titan. Cỡ nòng 7. 62mm, nhưng có thiết kế khí động học đặc biệt. Vỏ đạn được sơn một lớp phủ màu đen mờ để chống phản quang. Đây không phải là trang bị của bọn cướp bóc. Đây là trang bị của những thợ săn chuyên nghiệp.
Anh tắt máy chiếu." Loại trừ khả năng bị tấn công bởi bầy zombie," anh lẩm bẩm một mình, giọng khô khốc." Loại trừ khả năng bị tấn công bởi các nhóm cướp bóc. Kết luận sơ bộ: một cuộc tấn công chớp nhoáng, có chủ đích, được thực hiện bởi một lực lượng có tổ chức và công nghệ vượt trội."
Anh khoanh tay lại. Nhưng điều đó không giải thích được tại sao chúng lại bắt người. Giết sẽ nhanh hơn. Hiệu quả hơn. Tại sao lại phải mang theo ba người? Gánh nặng. Rủi ro. Nó phi logic.
Trừ khi. . . những người đó không phải là gánh nặng.
Trừ khi họ là mục tiêu.
Sự phi logic đó gặm nhấm anh. Anh nhắm mắt lại, một kỹ thuật mà anh dùng để truy xuất dữ liệu từ bộ nhớ của chính mình một cách chính xác nhất. Anh tái hiện lại cuộc chạm trán tại cơ sở Bio-Genesis. Đội quân của Silas. Sự đồng bộ. Sự chính xác. Và lời nói của gã chỉ huy qua loa:" Giao nộp lại thiết bị lưu trữ. Hợp tác, và cái chết của các người sẽ nhanh chóng."
Cái chết là phương án B. Phương án A là" thu hồi tài sản".
Tài sản. Thiết bị lưu trữ. Ổ đĩa.
Nhưng nếu. . . nếu tài sản không chỉ là ổ đĩa thì sao?
Anh mở mắt, quay lại máy tính. Anh cắm tai nghe vào, cách ly mình khỏi thế giới. Anh nghe lại đoạn ghi âm cuối cùng của Vinh Khoa.
. . . nó không phải là một loại virus. . . nó là một chiếc lồng. . .
. . . họ theo dõi chúng ta. . . từng chỉ số. . . từng phản ứng. . . tất cả chúng ta. . . chỉ là vật thí nghiệm. . .
. . . Nova. . . không phải là một phép màu. . . con bé là một. . .
Và rồi, trong sự im lặng gần như tuyệt đối của căn phòng, giữa tiếng vo ve của máy chủ và tiếng rít tĩnh điện trong tai nghe, các điểm dữ liệu bắt đầu va chạm vào nhau.
Một tia sét logic lóe lên trong não bộ của Kiên.
Tập Đoàn Thống Trị, tàn dư của Bio-Genesis. Chúng không chỉ muốn che giấu quá khứ. Chúng đang dọn dẹp. Chúng đang thu hồi lại thành quả của các thí nghiệm." Tài sản" mà Silas nói đến không chỉ là ổ đĩa dữ liệu. Dữ liệu chỉ là bản thiết kế, là sổ tay hướng dẫn.
" Vật thí nghiệm" mà Vinh Khoa nhắc tới. . . chính là những sản phẩm cuối cùng. Những sản phẩm đã được thả vào chiếc lồng.
Những người đã nhận các liệu pháp bí mật. Những người có khả năng đột biến.
Những người như Linh. Những người như Dũng.
Và có lẽ. . . cả Nova.
Sự thật lạnh sống lưng ập đến với Kiên, không phải như một con sóng, mà như một mũi kim băng đâm thẳng vào não anh.
Cuộc tấn công vào đội tuần tra không phải là một cuộc tấn công. Nó là một cuộc thăm dò. Chúng không biết chính xác ai là" tài sản" trong khu định cư này. Vì vậy, chúng bắt một nhóm ngẫu nhiên. Để làm gì? Để thẩm vấn? Để phân tích DNA?
Không. Đơn giản hơn. Tàn nhẫn hơn.
Chúng đang xem phản ứng của họ. Chúng muốn biết ai sẽ là người dẫn đầu đội tìm kiếm. Dũng. Chúng muốn biết lộ trình tuần tra của họ. Chúng muốn biết thời gian phản ứng của họ.
Chúng không bao vây để tấn công. Một cuộc tấn công tổng lực sẽ gây ra quá nhiều thiệt hại phụ, có nguy cơ làm hỏng chính" tài sản" mà chúng muốn thu hồi.
Chúng đang siết chặt vòng vây. Chúng đang thu thập thông tin tình báo. Để thực hiện một cuộc đột kích phẫu thuật, chính xác, với mục tiêu là bắt giữ, không phải tiêu diệt.
Họ không chỉ đang bị theo dõi. Họ đang bị săn lùng một cách có phương pháp. Bởi một kẻ thù thông minh, kiên nhẫn, và luôn đi trước họ một bước.
Phán đoán này ném anh quay trở lại vấn đề nhức nhối ban đầu. Làm thế nào để chiến đấu với một bóng ma? Một kẻ thù mà bạn không thể thấy, không thể nghe?
Mọi thiết bị liên lạc thông thường đều vô dụng.
Chỉ còn một cách.
Anh mở một tập tin khác trên máy tính. Những ghi chú rời rạc của anh về Keramin. Về khả năng chống nhiễu loạn của nó. Về Linh.
Đó không còn là một lợi thế chiến lược. Nó không còn là một lựa chọn.
Nó là con đường duy nhất để họ không bị bịt mắt và dắt đến lò mổ.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía những ánh đèn le lói của khu nhà ở, nơi Linh đang ở đó, có lẽ đang cố gắng ngủ, hoặc đang bị dày vò bởi những gì đã xảy ra.
Logic của anh là tuyệt đối. Không thể chối cãi. Để sống sót, họ cần phải biết. Và để biết, họ cần cô.
Một cảm giác khó chịu mơ hồ dâng lên trong anh. Nó không phải là tội lỗi. Tội lỗi là một cảm xúc phi logic. Nó là sự bực bội của một kỹ sư bậc thầy khi phải làm việc với một linh kiện không ổn định, dễ vỡ và đầy cảm tính. Một linh kiện có thể từ chối hợp tác.
Nhưng phương trình phải được giải. Bất kể biến số có khó chịu đến mức nào.
Bởi vì sai số cho phép trong phương trình này, anh nhận ra, bằng không.