Sau cuộc đối đầu nảy lửa giữa Dũng và Kiên, không có một cuộc bỏ phiếu nào được diễn ra. Không có một quyết định chính thức nào được thông qua. Chỉ có một sự im lặng nặng trĩu, một sự chấp nhận ngầm rằng logic tàn nhẫn của Kiên, dù đau đớn, lại là con đường duy nhất.
Đêm đó, trong khu y tế tạm bợ, chỉ có hai người.
Linh ngồi trên một chiếc giường xếp, lưng thẳng, đôi tay đặt trên đùi. Cô đã cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, để lộ ra cánh tay với vết sẹo trắng nhợt.
Kiên đứng trước mặt cô, không phải với tư cách một người đồng đội, mà là một nhà khoa học. Anh đặt một chiếc khay kim loại sạch sẽ bên cạnh cô. Trên đó là một con dao cạo y tế đã được khử trùng và một chiếc hộp Petri bằng thủy tinh.
Không ai nói một lời nào.
Linh nhắm mắt lại. Cô không nghĩ về cộng đồng. Cô không nghĩ về sự hy sinh cao cả. Cô chỉ nghĩ về cảm giác bị biến thành một vật thể, một nguồn tài nguyên. Và cô chấp nhận nó, không phải với lòng dũng cảm, mà với một sự mệt mỏi vô tận.
Cô từ từ đưa tay lên, dùng móng tay của mình cào nhẹ lên vết sẹo. Một lớp vảy trắng mỏng, gần như bụi, rơi xuống chiếc khay kim loại.
Kiên không nói cảm ơn. Anh chỉ lẳng lặng dùng con dao cạo, cẩn thận thu thập từng hạt bụi quý giá đó vào chiếc hộp Petri. Bàn tay anh ta hoàn toàn vững vàng. Đối với anh ta, đây không phải là một sự xâm phạm. Đây là một quy trình khoa học.
Quá trình đó kéo dài gần một giờ. Khi kết thúc, Linh gần như lả đi, khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy. Kiên, với chiếc hộp Petri chứa đầy thứ bột trắng lấp lánh, chỉ gật đầu một cách ngắn gọn trước khi quay đi, bắt đầu công việc của mình với chiếc bộ đàm.
Không ai biết rằng, Dũng đã đứng bên ngoài cánh cửa trong suốt thời gian đó, tay anh siết chặt cán rìu, lắng nghe sự im lặng bên trong. Anh không vào. Anh biết mình không thể. Anh chỉ đứng đó, như một người lính gác câm lặng trước một sự xúc phạm mà anh buộc phải cho phép nó xảy ra.
Một tuần sau.
Linh đã hồi phục, nhưng một cái gì đó trong đôi mắt cô đã vĩnh viễn thay đổi. Sự sợ hãi đã nhường chỗ cho một sự trống rỗng, lạnh lẽo.
Dưới sự che chở của một đêm không trăng, họ bí mật rời đi. Nhóm năm người. Kiên, với chiếc bộ đàm đã được che chắn cẩn thận trong chiếc túi chống tĩnh điện như lớp bảo vệ phủ với Keramin. Dũng, với cây rìu chiến và một sự im lặng còn nặng nề hơn cả bộ giáp của mình. Linh, người mang theo hộp sơ cứu và những vết sẹo vô hình. Sơn, chàng trai trẻ đã tình nguyện đi theo, khẩu súng trường trên tay cậu ta có vẻ quá lớn so với thân hình gầy gò. Và Nova, cô bé chỉ đơn giản là không chịu ở lại, bám chặt lấy gấu áo của Dũng như thể anh là mỏ neo duy nhất của cô.
Họ không nói lời từ biệt. Một cuộc ra đi trong im lặng là cách tốt nhất để không gieo rắc thêm sự hoảng loạn, hoặc hy vọng hão huyền. Họ chỉ lẳng lặng lách qua một khe hở trên hàng rào và biến mất vào màn đêm của Thành phố Thanh Liên.
Hành trình của họ là một cuộc đi bộ qua một nghĩa địa khổng lồ. Họ di chuyển trong im lặng, giao tiếp bằng những tín hiệu tay mà Dũng đã dạy. Họ đi qua những con phố nơi những chiếc xe hơi nằm im lìm như những con bọ đã chết, đi qua những tòa nhà với những ô cửa sổ trống rỗng như những hốc mắt đang nhìn họ.
Điểm đến của họ là một trạm y tế cũ kỹ ở ngoại ô, một địa chỉ mà Kiên đã giải mã được từ một dòng siêu dữ liệu gần như vô nghĩa, bị chôn vùi trong tập tin âm thanh của Vinh Khoa. Một nơi có thể chứa những câu trả lời. Hoặc chỉ là một cái bẫy khác.
Con đường dẫn đến trạm y tế bị chặn lại bởi một đường hầm chui dưới một xa lộ đã sụp đổ. Ngay từ cửa hầm, một mùi hôi thối nồng nặc đã xộc vào mũi họ. Nó không phải là mùi chết chóc quen thuộc. Nó là mùi của hóa chất, của axit, trộn lẫn với mùi của sự phân hủy hữu cơ.
" Mặt nạ," Kiên ra lệnh qua chiếc bộ đàm đã được sửa đổi, giọng anh ta rè đi một chút nhưng rõ ràng.
Họ đeo những chiếc mặt nạ phòng độc cũ kỹ lên. Ánh đèn pin yếu ớt của Dũng quét vào bên trong. Cảnh tượng khiến cả nhóm phải nín thở.
Mặt đất, tường, và trần của đường hầm được bao phủ bởi một lớp chất dịch nhớt nhát, màu xanh lục, đang phát quang một cách yếu ớt. Nó giống như họ đang bước vào bên trong dạ dày của một con quái vật khổng lồ. Những bong bóng khí nhỏ liên tục sủi lên từ bề mặt của lớp chất nhờn, vỡ ra và phát ra một tiếng" xì xèo" khe khẽ.
" Dừng lại," Dũng ra lệnh, giơ tay chặn cả nhóm. Anh cúi xuống, dùng đầu mũi rìu chọc nhẹ vào lớp chất dịch. Kim loại vừa chạm vào, một làn khói trắng nhỏ đã bốc lên." Axit."
Linh cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên từ dạ dày. Cơ thể cô, với sự nhạy cảm của một Người Tinh Chế, đang gào thét báo động. Không khí ở đây độc hại không chỉ về mặt hóa học. Nó còn độc hại về mặt sinh học.
Từ trong bóng tối ở cuối đường hầm, một hình người lảo đảo bước ra.
Nó không nhanh. Chuyển động của nó chậm chạp, nặng nề. Cơ thể nó phình to một cách dị thường, lớp da màu xanh xám căng bóng và mờ đục, như thể sắp nứt ra. Qua lớp da đó, họ có thể thấy những cái túi chứa đầy thứ chất lỏng màu xanh lục đang co bóp một cách nhịp nhàng, như những lá phổi thứ cấp. Mỗi bước đi của nó lại để lại một vệt chất nhờn trên mặt đất.
" Chủng Phân Rã," Kiên thì thầm qua bộ đàm, giọng anh ta có một chút căng thẳng của một nhà khoa học lần đầu tiên nhìn thấy mẫu vật sống." Tránh xa chất dịch của nó. Đừng bắn. Vỏ của nó rất dày, và nếu nó vỡ ra, chúng ta sẽ chết đuối trong axit."
" Vậy chúng ta làm gì?" Sơn hỏi, giọng cậu ta run run.
" Chúng ta đi qua," Dũng nói." Bám sát vào bức tường bên phải. Chỗ đó khô ráo nhất. Di chuyển chậm. Đừng gây ra tiếng động."
Họ bắt đầu di chuyển, từng người một, bám sát vào bức tường bê tông lạnh lẽo. Con quái vật dường như không để ý đến họ, nó chỉ lảo đảo bước đi, hoàn toàn bị chi phối bởi một mục đích vô định nào đó.
Họ đã đi được nửa đường. Chỉ còn vài mét nữa là đến cuối đường hầm.
Nhưng rồi Sơn trượt chân. Giày của cậu ta giẫm phải một mảng chất nhờn mà họ không nhìn thấy. Cậu ta ngã ra, tay chống xuống đất để giữ thăng bằng.
Bàn tay cậu ta chìm vào lớp chất dịch màu xanh.
" KHÔNG!" Sơn hét lên, một tiếng hét của sự đau đớn và kinh hoàng. Cậu ta vội vàng rút tay ra. Lớp găng tay chiến thuật dày của cậu ta đang bốc khói, tan chảy như nhựa đường.
Con Zombie Chất Dịch khựng lại. Nó từ từ quay đầu lại.
Nó không có mắt. Chỉ có một khuôn mặt đã bị axit ăn mòn. Nhưng nó cảm nhận được họ.
Nó há cái miệng rộng ngoác của mình ra. Và một dòng chất dịch đặc sệt, màu xanh đậm, được phun ra, không phải với một tốc độ kinh hoàng, mà như một vòi nước bị rò rỉ, văng tung tóe về phía họ.
" Cẩn thận!" Dũng gầm lên, lao tới và đẩy Sơn ngã lăn sang một bên, dùng chính cơ thể mình để che chắn.
Hầu hết chất dịch đều bắn lên lưng Dũng, lớp áo khoác dày của anh ta bốc khói và kêu xèo xèo, nhưng không bị ăn thủng. Nhưng vài giọt đã văng lên cánh tay không được che chắn của Sơn.
Cậu ta không hét lên vì đau đớn nữa. Cậu ta chỉ rên rỉ. Lớp vải trên tay áo cậu ta tan chảy, để lộ ra làn da đỏ ửng, phồng rộp. Nhưng điều kinh khủng hơn là những gì xảy ra tiếp theo. Sức mạnh dường như đã bị rút cạn khỏi cơ thể Sơn. Cậu ta lảo đảo như người say rượu, mặt cậu ta tái đi một cách đáng sợ.
" Tôi. . . tôi thấy chóng mặt. . ." cậu ta lắp bắp, mắt cậu ta trợn ngược." Tôi không. . . thở được. . ."
" Độc tố thần kinh!" Kiên hét lên qua bộ đàm." Nó không chỉ ăn mòn! Nó tấn công hệ thần kinh trung ương! Gây suy yếu chức năng cơ bắp và làm chậm quá trình phục hồi! Chúng ta phải đưa cậu ta ra khỏi đây! Ngay lập tức!"
Con Zombie Chất Dịch bắt đầu lết về phía họ, nhanh hơn một chút, bị thu hút bởi âm thanh và sự chuyển động.
Dũng, không một chút do dự, nhấc bổng một mảng bê tông lớn vỡ ra từ bức tường, và với một tiếng gầm, anh ném mạnh nó về phía con quái vật. Mảng bê tông không làm nó bị thương, nhưng nó rơi xuống ngay trước mặt, tạo thành một chướng ngại vật tạm thời.
" ĐƯA SƠN ĐI! NHANH!" Dũng gầm lên, không quay đầu lại.
Kiên và Linh vội vàng xốc Sơn dậy. Cậu thanh niên, người vừa nãy còn đầy sức sống, giờ đây mềm oặt như một con búp bê vải. Anh ta đang yếu đi trông thấy, hơi thở trở nên nông và khó nhọc.
Họ dìu cậu ta, gần như là lôi đi, chạy thục mạng về phía ánh sáng le lói ở cuối đường hầm. Họ không chiến thắng. Họ vừa chạy trốn khỏi một nấm mồ bằng axit, và một thành viên của họ đang chết dần trong tay họ.
Họ đến được trạm y tế khi bóng chiều đã đổ dài, nhuộm mọi thứ bằng một màu xám bệnh hoạn. Nơi này không bị phá hủy. Nó chỉ đơn giản là đã chết. Cánh cửa chính bằng kính cường lực đã vỡ nát, để mặc cho gió và bụi thời gian tự do ra vào.
Bên trong, không khí đứng im, đặc quánh mùi của thuốc sát trùng đã bay hơi, trộn lẫn với mùi ẩm mốc của giấy tờ và một mùi hương ngọt ngào, khó nhận ra của sự phân hủy hữu cơ. Ánh đèn pin của Dũng quét qua sảnh chính, để lộ ra một cảnh tượng của sự hỗn loạn đã bị đóng băng. Những chiếc xe đẩy y tế bị lật ngửa, những tập hồ sơ bệnh án bay tung tóe trên sàn, một chiếc giày trẻ con nằm trơ trọi giữa lối đi. Một nơi của sự chữa lành đã trở thành một chứng nhân câm lặng cho một cuộc di tản thất bại.
Linh bước vào, và một cảm giác quen thuộc đến rùng mình ập đến. Không phải là nỗi buồn. Mà là một sự trống rỗng. Mùi của cồn i-ốt, tiếng lạch cạch của kim loại trên khay, cảm giác của sàn nhà sạch bong dưới chân. . . tất cả đều là quá khứ. Nơi này từng là thế giới của cô. Giờ đây, nó là một ngôi mộ.
Sơn, dù đã đỡ hơn, vẫn còn yếu. Anh ta ngồi dựa lưng vào tường, khuôn mặt tái nhợt. Nhiệm vụ của họ rất rõ ràng: tìm kiếm bất cứ thứ gì hữu ích - thuốc men, dụng cụ y tế, và có lẽ, một chút thông tin.
" Chia ra," Dũng ra lệnh, giọng anh trầm thấp, vang vọng trong sự im lặng." Sơn và Nova ở lại đây với Linh. Kiên, đi với tôi. Chúng ta kiểm tra phòng lưu trữ."
Phòng lưu trữ tài liệu bị khóa chặt bởi một cánh cửa thép. Không có bảng điều khiển điện tử. Chỉ có một ổ khóa cơ đã rỉ sét.
" Thứ lỗi," Dũng nói, một câu nói không dành cho Kiên, mà như dành cho những linh hồn vẫn còn vất vưởng ở nơi này.
Anh đặt tay lên nắm cửa. Anh không giật mạnh. Anh chỉ từ từ dồn sức mạnh vào. Những thớ cơ trên cánh tay anh cuộn lên. Kim loại bắt đầu rên rỉ, một âm thanh chói tai, như tiếng gào thét của một thứ đang bị tra tấn. Rồi, với một tiếng RẮC cuối cùng, chốt khóa bên trong bị xé toạc khỏi khung cửa.
Bên trong là một căn phòng không cửa sổ, chứa đầy những dãy tủ tài liệu bằng kim loại. Bụi phủ dày đặc.
Kiên bật chiếc đèn pin của mình lên, bắt đầu làm việc với một sự tập trung gần như máy móc. Anh ta kéo từng ngăn tủ ra, lướt qua hàng trăm tập hồ sơ bệnh án." Viêm phổi. . . gãy xương. . . suy dinh dưỡng. . ." Anh ta lẩm bẩm, giọng không một chút cảm xúc. Tất cả đều là những cái chết bình thường trong một thế giới bất thường.
Dũng không tìm kiếm trong những tập hồ sơ. Anh tìm kiếm những sự bất thường. Một chiếc tủ bị khóa riêng? Một chiếc hộp được giấu dưới gầm bàn? Anh di chuyển trong im lặng, một con thú lớn trong một không gian chật hẹp.
Anh dừng lại trước một dãy tủ cá nhân dành cho nhân viên, những chiếc tủ nhỏ bằng kim loại, hầu hết đều đã bị mở toang hoặc bị cạy phá. Nhưng có một chiếc vẫn còn nguyên vẹn, với một ổ khóa nhỏ treo trên đó.
Anh không cần dùng sức mạnh lần này. Anh chỉ đơn giản là dùng tay bẻ gãy chiếc khóa như người ta bẻ một cành cây khô.
Bên trong, không có những món đồ cá nhân quý giá. Chỉ có một bộ đồng phục y tá đã cũ, được gấp ngay ngắn. Một tấm ảnh đã ố vàng của một người đàn ông và một đứa trẻ. Và kẹt ở phía sau, là một cuốn sổ tay nhỏ. Bìa da đã sờn, nhưng vẫn còn chắc chắn.
Anh cầm nó lên. Anh không mở ra. Anh chỉ cảm nhận được sức nặng của nó, một sức nặng không tương xứng với kích thước. Anh mang nó ra ngoài sảnh chính, nơi ánh sáng tốt hơn.
Họ ngồi thành một vòng tròn trên sàn nhà bẩn thỉu, xung quanh ánh sáng duy nhất từ chiếc đèn pin của Dũng. Dũng đặt cuốn nhật ký vào tay Linh." Cô đọc đi," anh nói." Chữ của y tá, có lẽ cô sẽ dễ đọc hơn."
Linh do dự một giây, rồi từ từ mở cuốn sổ ra. Nét chữ bên trong, được viết bằng mực xanh, ban đầu rất ngay ngắn, chuyên nghiệp.
Ngày 3, Một đợt tiêm chủng bắt buộc mới từ Bio-Genesis. Vắc-xin" Tăng cường miễn dịch thế hệ III". Họ nói nó sẽ bảo vệ chúng ta khỏi chủng virus mới. Nhưng có gì đó rất lạ. Phản ứng phụ không giống như trong tài liệu. Sốt cao, co giật, nhưng không có dấu hiệu hoại tử. Báo cáo lên trên, họ nói đó là' phản ứng dị ứng có thể dự đoán được'. Tôi không tin.
Linh khựng lại, hít một hơi. Cô đọc tiếp.
Ngày 8, Tình hình tệ hơn. Chúng tôi có trường hợp bị cắn đầu tiên được đưa vào. Một cậu bé, khoảng mười sáu tuổi. Mã bệnh nhân: T-07. Vết cắn nghiêm trọng, nhưng quá trình hoại tử chậm hơn nhiều so với các trường hợp trước đây. Cậu ta vẫn giữ được nhận thức, dù đang sốt cao. Chúng tôi đã cách ly cậu ta.
Linh cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn. Cô liếc nhìn vết sẹo trên tay mình.
Ngày 12, Điều lạ lùng nhất đã xảy ra. Chúng tôi buộc phải đưa T-07 vào phòng cách ly chung vì thiếu phòng. Ngay khi cậu ta vào, những bệnh nhân khác trong phòng, những người cũng đang trong giai đoạn đầu của cơn sốt, dường như. . . thay đổi. Không phải là bình tĩnh. Mà là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Tần suất co giật giảm. Tiếng rên rỉ cũng ít đi. Như thể sự hiện diện của cậu ta đang tạo ra một loại. . . cộng hưởng. Một sự hài hòa bệnh hoạn. Tôi sợ hãi. Đây không phải là y học.
Linh rùng mình một cách không kiểm soát được." Cộng hưởng," cô thì thầm, một từ mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng lại mô tả chính xác cảm giác của cô khi ở gần Nova.
Nét chữ ở những trang cuối cùng trở nên run rẩy, nguệch ngoạc, như thể được viết trong sự vội vã và kinh hoàng.
Ngày 15, Họ đến rồi. Những người mặc đồ đen của Bio-Genesis. Không phải bác sĩ. Họ là lính. Họ nói sẽ chuyển T-07 đến cơ sở chính ở Khu Công nghệ cao để' nghiên cứu chuyên sâu'. Họ không cho chúng tôi đi cùng. Họ niêm phong toàn bộ hồ sơ của cậu ta. Chúng tôi đã cố gắng phản đối. Bác sĩ Trưởng đã bị đe dọa.
Dòng cuối cùng của cuốn nhật ký chỉ có một câu duy nhất, được viết bằng nét mực đã nhòe đi như thể bị một giọt nước mắt làm ướt.
Họ đã nói dối. Tất cả đều là dối trá.
Cuốn sổ tuột khỏi tay Linh, rơi xuống sàn nhà với một tiếng" bịch" khô khốc.
" Họ đã biết," Kiên nói, giọng anh ta không có sự ngạc nhiên, mà chỉ có sự xác nhận lạnh lẽo. Anh ta như một nhà toán học vừa chứng minh được một định lý đáng sợ." Sự đa dạng của các đột biến không phải là ngẫu nhiên. Nó là một kết quả đã được dự đoán. Và họ đã thu thập những kết quả' thú vị' nhất."
Nhưng Linh không còn nghe thấy lời của Kiên nữa. Trong đầu cô chỉ còn lại một cụm từ, vang vọng như một bản án tử.
Nghiên cứu chuyên sâu.
Cô chợt hiểu ra. Cuốn nhật ký này không phải là một sự an ủi rằng cô không đơn độc. Nó là một tấm gương. T-07 không phải là một bệnh nhân. Anh ta là phiên bản đầu tiên của cô. Một" mẫu vật" đã bị thu hồi.
Cô không phải là một người sống sót. Cô chỉ là một con chuột thí nghiệm đã trốn thoát khỏi lồng. Và những nhà khoa học đang đi tìm lại con chuột của mình.
Bàn tay cô vô thức chạm vào vết sẹo trên cánh tay. Nó không còn là một dấu ấn của sự sống sót. Nó là một dấu hiệu của quyền sở hữu. Một cái mác được đóng lên một món tài sản.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của cô - bị biến thành một vật thể, một nguồn tài nguyên để khai thác - giờ đây không còn là một nỗi sợ mơ hồ nữa. Nó có một cái tên: Bio-Genesis. Nó có một địa điểm: Khu Công nghệ cao. Và nó có một quy trình: Nghiên cứu chuyên sâu.
Dũng nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt Linh. Anh thấy ánh sáng trong mắt cô vụt tắt, bị thay thế bởi một sự kinh hoàng câm lặng. Anh không hiểu hết ý nghĩa của những dòng chữ, nhưng anh hiểu nỗi đau. Anh bước tới, đặt một bàn tay to lớn lên vai cô, một cử chỉ che chở vụng về.
Nhưng Linh giật mình lùi lại, như thể vừa bị một thanh sắt nóng chạm vào. Lần đầu tiên, cô sợ hãi sự đụng chạm của anh. Sợ hãi sự quan tâm của anh. Bởi vì sự quan tâm đó chính là thứ khiến cô trở nên quý giá. Và trong thế giới này, quý giá là một từ đồng nghĩa với nguy hiểm.