Con đường dẫn lên ngọn đồi không phải là một lối mòn. Nó là một con đường nhựa đen tuyền, không một vết nứt, không một chiếc lá rơi. Hai bên đường, cỏ được cắt tỉa một cách hoàn hảo, đều tăm tắp như một tấm thảm. Không khí ở đây sạch sẽ một cách kỳ lạ, không có mùi của sự thối rữa, chỉ có mùi của hoa và đất ẩm.
Sự hoàn hảo đó còn đáng sợ hơn cả những đống đổ nát. Nó không tự nhiên. Nó là một sự áp đặt ý chí lên một thế giới đã sụp đổ.
Và rồi họ nhìn thấy nó. Không phải là một khu trú ẩn. Nó là một khu nghỉ dưỡng cao cấp từ thế giới cũ, được biến thành một pháo đài. Những bức tường trắng tinh, được gia cố bằng những tấm kim loại sáng bóng, phản chiếu ánh mặt trời xám xịt. Những khu vườn bậc thang trải dài xuống sườn đồi. Và trên đỉnh của tòa nhà chính bằng kính và gỗ, một lá cờ bay phấp phới. Không phải là một lá cờ của những quốc gia đã bị lãng quên. Nó mang biểu tượng của một con phượng hoàng màu vàng kim đang tung cánh trên nền đen.
" Đây là cái quái gì vậy?" Sơn thì thầm, giọng cậu ta đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Không ai trả lời. Họ chỉ đứng đó, năm con người rách rưới, bẩn thỉu, như những bóng ma đi lạc vào một thiên đường không dành cho mình.
Hai người lính gác ở cổng không mặc những bộ đồ bảo hộ chắp vá. Họ mặc những bộ giáp nhẹ, màu trắng, ôm sát cơ thể. Tay họ không cầm súng trường. Họ cầm những thanh kiếm dài, cong, có ánh sáng kỳ lạ. Họ nhìn nhóm của Dũng, không phải với sự thù địch, mà với một sự tò mò lạnh lùng, như một nhà sinh vật học nhìn vào một loài côn trùng lạ.
Sau một cuộc đối thoại ngắn gọn và căng thẳng, nơi Kiên là người duy nhất có thể nói một câu hoàn chỉnh, một trong hai người lính gác gật đầu. Cánh cổng kim loại không kẽo kẹt. Nó trượt sang một bên một cách im lặng, mượt mà.
" Thủ lĩnh sẽ gặp các người," người lính nói, giọng anh ta đều đều, không một chút cảm xúc.
Họ được dẫn vào một sảnh lớn có mái vòm bằng kính, nhìn ra một hồ bơi vô cực trong xanh, nơi nước vẫn còn lấp lánh như thể ngày tận thế chưa bao giờ xảy ra. Một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế bành bằng da trắng, quay lưng lại với họ, nhìn ra hồ bơi.
" Ta đã biết các người sẽ đến," người đàn ông nói, giọng hắn trầm và du dương, một giọng nói không thuộc về thế giới này. Hắn từ từ quay lại.
Hắn còn trẻ, có lẽ chưa đến ba mươi. Mái tóc bạch kim được chải chuốt cẩn thận. Đôi mắt màu tím biếc, một màu mắt không tự nhiên, ánh lên một sự thông minh và một sự tàn nhẫn vô hạn. Hắn mỉm cười, một nụ cười lôi cuốn, nhưng nó dường không xuất hiện trong đôi mắt những người đứng tại đây. Hắn tự xưng là Zion.
Hắn đi một vòng quanh nhóm của Dũng, đánh giá từng người. Ánh mắt hắn lướt qua Kiên với một sự tò mò trí tuệ, dừng lại ở Linh với một cái nhìn đánh giá như một người sành rượu nhìn vào một chai vang quý, và cuối cùng, dừng lại ở Dũng.
" Ta có thể cảm nhận được sức mạnh của ngươi, người khổng lồ," Zion nói." Thô ráp. Nguyên thủy. Nhưng mạnh mẽ."
Hắn chỉ tay ra ngoài sân trong rộng lớn, nơi đã được biến thành một đấu trường bằng cát trắng." Ở đây, chúng ta giao dịch bằng sức mạnh. Hãy chứng tỏ giá trị của các người."
" Chiến binh của ngươi," hắn chỉ vào Dũng," sẽ đấu với chiến binh của ta. Một cuộc thử sức. Nếu hắn còn có thể đứng vững khi trận đấu kết thúc, các người có thể đi qua."
Dũng bước vào đấu trường cát trắng, cảm thấy nực cười. Anh không phải là một đấu sĩ. Anh là một người lính. Anh chiến đấu để sống, không phải để trình diễn.
Đối thủ của anh bước ra. Gã cao và gầy, di chuyển với một sự uyển chuyển đến phi tự nhiên. Gã cúi chào Zion, rồi quay sang Dũng." Kaelen," gã tự giới thiệu.
Và rồi, gã bắt đầu quá trình.
Kaelen từ từ rút một con dao găm nhỏ từ thắt lưng. Nhưng gã không dùng nó để tấn công. Gã bình tĩnh và chính xác, rạch một đường dài, sâu trên cẳng tay của chính mình.
Máu bắt đầu trào ra. Nhưng nó dường như không phải là máu.
Nó là một thứ chất lỏng sẫm màu, đặc quánh, có một ánh kim loại mờ ảo như dầu thô. Nó không nhỏ giọt xuống đất. Ngay khi tiếp xúc với không khí, nó rít lên một tiếng khe khẽ, như tiếng nước bị đổ vào chảo nóng, và một làn hơi mỏng bốc lên. Thứ chất lỏng đó bắt đầu kết tinh ngay trên da của Kaelen.
Dũng sững người, kinh hoàng. Anh thấy thứ chất lỏng đó đang tự sắp xếp lại, hình thành nên những cấu trúc tinh thể sắc cạnh, màu đen bóng như hắc ín. Nó bao bọc lấy cẳng tay và cẳng chân của Kaelen, tạo thành một lớp giáp không đều, góc cạnh, trông giống như một lớp xỉ kim loại được rèn một cách vội vã. Từ hai cẳng tay, thứ vật liệu đó tiếp tục chảy ra, dài ra và tự định hình thành hai lưỡi đao mỏng, cong, có những cạnh lởm chởm như thủy tinh vỡ.
Đó là một Kẻ Tương Thiết. Một nhánh đột biến hiếm hoi nơi máu không chỉ là vũ khí, mà còn là vật liệu xây dựng. Gã đang tự rèn mình ngay trước mắt họ.
Trận đấu bắt đầu.
Nó không phải là một cuộc chiến. Nó là một cuộc hành quyết được kéo dài.
Kaelen di chuyển như một cơn lốc đen, bàn chân hắn lướt trên mặt cát mà gần như không để lại dấu vết. Hắn quá nhanh. Dũng, với thân hình đồ sộ của mình, chỉ có thể xoay trở một cách vụng về, cây rìu chiến của anh trở nên nặng nề và vô dụng.
Xoẹt!
Một cơn đau buốt, lạnh lẽo, không giống bất kỳ vết cắt nào Dũng từng trải qua, nhói lên ở bên sườn. Anh gầm lên, quay người lại, vung cây rìu của mình vào khoảng không. Kaelen đã ở một nơi khác, để lại sau lưng một vệt đen nhỏ giọt trên nền cát trắng.
Xoẹt! Xoẹt!
Hai vết cắt nữa, một trên bắp tay, một trên đùi. Máu của Dũng bắt đầu tuôn ra. Anh nhìn xuống vết thương của mình. Nó không phải là một vết cắt sạch. Mép vết thương có một màu xám kỳ lạ, và có cảm giác như những tinh thể băng nhỏ li ti đang găm vào da thịt anh.
Anh giống như một con bò tót đang bị một đấu sĩ nhanh nhẹn và tàn nhẫn từ từ rút cạn sinh lực. Anh gầm lên, một tiếng gầm của sự tức giận và bất lực. Anh lao tới, nhưng Kaelen chỉ đơn giản là lách người sang một bên, và khi Dũng lướt qua, lưỡi dao xỉ kim loại của hắn lại để lại một vệt đỏ dài trên lưng anh.
Nhưng Dũng cũng là một con quái vật. Anh chịu đựng. Anh để cho những lưỡi dao đó cắt vào da thịt mình, để cho máu mình chảy. Anh không còn cố gắng tấn công một cách vô vọng nữa. Anh chỉ đứng đó, hai chân dang rộng, biến mình thành một tảng đá, một mục tiêu không thể lay chuyển. Anh đang chờ đợi.
Kaelen dường như cũng nhận ra điều đó. Hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vũ điệu của hắn cần có sự sợ hãi của con mồi. Nhưng con mồi này không chạy. Hắn bắt đầu tấn công dồn dập hơn, những lưỡi dao của hắn tạo thành một cơn mưa thép đen.
Và đó là lúc Dũng thấy được điểm yếu.
Mỗi khi Kaelen tấn công, lưỡi dao của hắn lại ngắn đi một chút, một vài mảnh vụn đen li ti vỡ ra khi va chạm. Hắn đang tiêu thụ chính vũ khí của mình. Hắn đang chảy máu đến chết để chiến đấu.
Sau một loạt tấn công nữa, Dũng thấy một trong hai lưỡi dao của Kaelen trở nên ngắn hơn và kém ổn định hơn. Hắn đã mất quá nhiều vật liệu.
Đó là khoảnh khắc duy nhất Dũng cần.
Anh không lao tới để tấn công. Anh lao tới để tóm lấy. Anh gầm lên, mặc kệ một lưỡi dao cắm sâu vào vai mình. Anh chỉ có một mục tiêu. Bàn tay to lớn của anh chộp lấy cánh tay cầm lưỡi dao đã yếu đi của Kaelen.
Kaelen cố gắng giằng ra, nhưng đã quá muộn. Gã có thể nhanh, nhưng gã không thể nào so sánh được với sức mạnh thuần túy của Dũng. Dũng không cố gắng đấm hay đá. Anh chỉ đơn giản là dùng hết sức nặng của cơ thể, dồn Kaelen xuống đất, và dùng sức mạnh của một con gấu đang nổi điên, ghì chặt lấy đối thủ, rồi nâng bổng cả cơ thể gã lên và quật mạnh xuống nền cát.
Một tiếng" rắc" khô khốc vang lên. Lớp giáp đen trên người Kaelen vỡ tan thành từng mảnh bụi kim loại. Gã nằm bất động.
Dũng chiến thắng. Anh đứng đó, thở hổn hển, máu chảy ròng ròng từ hàng chục vết thương. Anh nhìn xuống đối thủ đã bất tỉnh của mình, rồi nhìn lên Zion. Anh đã thắng. Nhưng anh cảm thấy như mình vừa thua.
Trong suốt trận đấu, Zion không chỉ quan sát Dũng. Ánh mắt màu tím biếc của hắn, phần lớn thời gian, đều đổ dồn về một nơi khác. Về phía cô bé tóc vàng đang đứng nép mình sau Linh.
Hắn thấy cô bé nắm chặt tay lại mỗi khi Dũng bị thương. Hắn thấy đôi mắt cô bé mở to, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự tập trung kỳ lạ. Hắn, với sự nhạy cảm của một kẻ đột biến cấp cao, có thể cảm nhận được nó. Một sự dao động trong không khí xung quanh cô bé. Một năng lượng đang cuộn xoáy, hỗn loạn, nguyên thủy, và mạnh mẽ đến mức khiến hắn phải rùng mình.
Sức mạnh của những Kẻ Tương Thiết như Kaelen, dù ấn tượng, vẫn là một thứ hắn có thể hiểu. Nó là sự điều khiển vật chất, sử dụng chính dòng máu bên trong và hữu hình nó. Hắn có thể đo lường, phân loại, và kiểm soát nó.
Nhưng thứ sức mạnh mà hắn cảm nhận được từ Nova lại khác. Nó không thuộc về bất kỳ một loại nào. Nó là một định luật vật lý đang chờ được viết ra. Một cái hố đen của tiềm năng.
Hắn mỉm cười một mình. Bắt giữ một tài sản như Kaelen thì dễ. Nhưng cố gắng bắt ép một thực thể như Nova có thể dẫn đến một vụ nổ mà ngay cả pháo đài hoàn hảo của hắn cũng không thể chịu đựng nổi.
Không. Đối với một báu vật như thế này, không thể dùng vũ lực. Phải dùng sự quyến rũ.
Hắn vỗ tay, một tiếng vỗ tay duy nhất, vang vọng khắp đấu trường." Thật ấn tượng," hắn nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi Nova." Các người đã chứng tỏ được giá trị của mình. Các người có thể đi qua."
Rồi, trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, hắn bước xuống khỏi khán đài, đi thẳng về phía Nova.
" Chào con, ngôi sao nhỏ," hắn nói, giọng hắn du dương và ấm áp một cách đáng sợ." Ta là Zion. Và ta có cảm giác rằng. . . chúng ta có rất nhiều điều để nói với nhau."
Zion không đứng đấy, hắn quỳ một chân trên nền cát trắng, một hành động của sự khiêm nhường giả tạo, để đôi mắt màu tím biếc của hắn ngang tầm với đôi mắt hoang dã của Nova. Hắn không nhìn Dũng đang thở hổn hển, không nhìn Kaelen đang được dìu đi. Đối với hắn, thế giới lúc này chỉ có hắn và cô bé.
" Ta thấy được tiềm năng trong con, ngôi sao nhỏ," hắn nói, giọng hắn du dương và ấm áp như một dòng suối, một âm thanh không thuộc về thế giới đầy rẫy tiếng gầm gừ và tiếng kim loại nghiến vào nhau này." Một sức mạnh còn hoang dã, chưa được gọt giũa. Một cơn bão đang ngủ yên."
Hắn đưa một tay lên, những ngón tay thon dài, hoàn hảo của hắn gần như chạm vào má cô bé, nhưng lại dừng lại cách một khoảng rất nhỏ. Nova có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ bàn tay hắn, một hơi ấm sạch sẽ, đầy sinh lực.
" Ở nơi của ta," hắn ghé sát vào tai cô bé, giọng hắn trở thành một tiếng thì thầm, một lời mời gọi đầy bí mật," con sẽ không bao giờ phải chạy trốn. Con sẽ không phải sợ hãi. Con sẽ không phải là một gánh nặng."
Hắn dừng lại, để cho từng từ thấm vào cô bé.
" Ở đây, con sẽ không chỉ được chấp nhận. Con sẽ được tôn thờ. Con sẽ là một vị thần."
Những lời nói đó không phải là âm thanh. Nó là một cảm giác. Một cảm giác ấm áp, mạnh mẽ, lan tỏa khắp cơ thể Nova. Lần đầu tiên trong đời, cô bé cảm thấy mình không phải là một sự sai trái, một lỗi lầm. Cô cảm thấy mình là một tiềm năng. Một phần trong cô, cái phần luôn co rúm lại trong sợ hãi và mặc cảm, bắt đầu duỗi ra, khao khát thứ quyền năng, thứ sự công nhận mà giọng nói này hứa hẹn.
Cô bé liếc nhìn những người lính mặc giáp trắng xung quanh. Họ không nhìn cô với sự sợ hãi hay tò mò nữa. Họ nhìn cô với một sự kính sợ.
Rồi cô bé nhìn về phía Dũng.
Anh đang được Linh dìu đi, mỗi bước đi là một sự cố gắng. Mùi máu và mồ hôi của anh bay đến tận chỗ cô, một mùi của sự sống, của sự đau đớn, của sự trần tục. Khuôn mặt anh nhăn lại vì đau. Anh yếu đuối. Anh là một con người.
Một cuộc chiến tranh không lời nổ ra bên trong cô bé. Giữa sự ấm áp, sạch sẽ, thần thánh của Zion và sự đau đớn, lấm bẩn, nhưng chân thật của Dũng.
Zion đứng dậy, mỉm cười." Hãy đi đi," hắn nói." Hãy xem vương quốc của ta. Rồi tự mình quyết định."
Họ được phép rời đi, dưới sự hộ tống của hai người lính giáp trắng. Khi họ bước đi trên những con đường lát đá cẩm thạch, qua những khu vườn được cắt tỉa hoàn hảo, Nova bắt đầu nhận ra những điều khác.
Họ thấy những người thường. Những người không có dấu hiệu của sự đột biến. Họ không bị xích xiềng. Họ không bị đánh đập. Họ chỉ đơn giản là đang làm việc. Một người phụ nữ đang cẩn thận lau chùi từng chiếc lá của một cây cảnh. Một người đàn ông đang dùng một chiếc bàn chải nhỏ để làm sạch những kẽ hở giữa các viên đá lát đường. Họ làm việc trong một sự im lặng tuyệt đối, lưng họ còng xuống, ánh mắt họ không bao giờ ngước lên khỏi mặt đất. Họ di chuyển như những bóng ma, những bánh răng vô danh trong một cỗ máy hoàn hảo.
Khi họ đi ngang qua nơi Dũng đã chiến đấu, một người hầu cận khác, một cô gái trẻ, đang ở đó. Cô ta đang quỳ xuống, dùng một miếng bọt biển và một chiếc xô nhỏ, cẩn thận thấm từng giọt máu của Dũng đã rơi trên nền cát trắng. Tỉ mỉ. Cẩn thận. Như thể đang lau chùi một vết bẩn trên một tấm lụa quý. Cô ta làm việc với một sự tập trung vô hồn, khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Kiên, người đang đi bên cạnh Linh, khẽ thì thầm, giọng anh lạnh lẽo." Không phải nô lệ. Nô lệ còn có sự phản kháng. Đây là sự tuân lệnh đã được lập trình. Một hệ thống phân tầng dựa trên hiệu suất sinh học. Thay vì chỉ số PBI, thước đo là sức mạnh. Hiệu quả. Tàn nhẫn."
Linh rùng mình.
Nhưng Nova không cần đến lời phân tích của Kiên. Cô bé nhìn thấy nó. Cô bé nhìn vào đôi mắt của cô gái đang lau máu. Trống rỗng. Hoàn toàn trống rỗng.
Cô bé chợt nhận ra. Thiên đường mà Zion hứa hẹn, nơi cô sẽ là một vị thần, cũng được xây dựng trên sự phục tùng của những người khác. Chỉ là những bức tường của chiếc lồng được làm bằng kính trong suốt và được trang trí bằng những bông hoa đẹp đẽ. Nhưng nó vẫn là một cái lồng.
Đúng lúc đó, Dũng, người đang đi tập tễnh phía trước, khựng lại. Anh quay đầu lại, không phải để nhìn cả nhóm, mà để nhìn cô. Anh không biết về cuộc chiến nội tâm của cô. Anh không biết về lời hứa của Zion. Anh chỉ thấy một đứa trẻ đang lạc lối.
Anh không nói gì. Anh không mỉm cười. Anh chỉ nhìn thẳng vào mắt cô, và khẽ gật đầu.
Một cái gật đầu duy nhất.
Nó không phải là một sự trấn an. Nó không phải là một lời hứa hẹn. Nó chỉ là một sự thừa nhận. Ta ở đây. Ta vẫn ở đây. Dù có chuyện gì xảy ra.
Nó là một sự thật đơn giản, trần trụi, và nặng trĩu.
Trong khoảnh khắc đó, Nova đã có câu trả lời của mình.
Zion hứa hẹn cho cô một vương miện. Nhưng vương miện đó được làm từ sự trống rỗng của những người khác.
Dũng không hứa hẹn cho cô bất cứ thứ gì. Anh chỉ cho cô thấy những vết sẹo của mình.
Tình thương và sự bảo vệ đầy đau đớn của anh, dù không hào nhoáng, dù lấm bẩn, lại là thứ thật hơn bất kỳ lời hứa nào.
Cô bé bắt đầu chạy. Không phải chạy trốn. Mà là chạy về phía người mang lại cho cô sự an toàn.
Cô chạy qua Kiên, qua Linh, qua Sơn. Cô chạy thẳng đến bên cạnh Dũng. Và cô bé nắm lấy bàn tay to lớn, chai sạn, dính đầy máu khô của anh. Bàn tay đã từng nhặt một mảnh kẹp tóc vỡ.
Đó là câu trả lời của cô. Không một lời nói. Chỉ là một hành động.
Ở phía sau, trên ban công của tòa nhà chính, Zion đã chứng kiến tất cả.
Hắn thấy cô bé chạy. Hắn thấy cô bé nắm lấy bàn tay của người khổng lồ bị thương.
Nụ cười lôi cuốn trên môi hắn không tắt dần. Nó chỉ đơn giản là rơi xuống, như một chiếc mặt nạ bị vỡ. Khuôn mặt hắn trở lại với vẻ đẹp lạnh lùng, vô cảm nguyên thủy của nó. Đôi mắt màu tím biếc của hắn nheo lại.
Hắn không nhìn theo họ nữa. Hắn quay người lại, và khẽ gật đầu với một người lính giáp trắng đang đứng trong bóng tối phía sau. Một cái gật đầu gần như không thể nhận thấy.
Người lính cũng gật đầu đáp lại, rồi tan biến vào bóng tối.
Zion đã thất bại trong việc thu phục. Nhưng cuộc săn thì vẫn chưa kết thúc. Nó chỉ vừa mới thay đổi luật chơi.
Họ đã đi qua được vùng đất hứa. Nhưng họ không biết rằng, họ không chỉ để lại một phần trong sáng của Nova ở phía sau.
Họ còn mang theo cả ánh mắt của kẻ săn mồi đi cùng.