Sau nhiều ngày lần theo những dấu vết rời rạc mà Kiên đã chắt lọc được - một báo cáo bị xóa về việc" Bảo trì hệ thống thông gió khẩn cấp" dưới Đài tưởng niệm Chiến thắng, một bản ghi năng lượng bất thường vào đúng ngày đó, một ghi chú mã hóa của chính Vinh Khoa về một" hầm trú ẩn Faraday" - họ đến được một trạm biến áp bị bỏ hoang.
Bên ngoài, nó không có gì đặc biệt. Nhưng bên trong, giữa những cuộn dây cáp khổng lồ và những máy biến thế câm lặng, Kiên đã chỉ ra nó. Một mảng tường bê tông. Đối với mắt thường, nó không khác gì những mảng tường khác. Nhưng đối với Kiên, người nhìn thế giới qua những con số, nó là một sự sai trái." Kết cấu không đồng nhất," anh thì thầm." Mật độ bê tông ở đây khác. Dày hơn. Có cốt thép titan. Nó không phải là một bức tường. Nó là một cánh cửa."
Không có tay nắm. Không có ổ khóa.
Dũng đặt tay lên mặt bê tông. Lạnh ngắt. Anh gõ nhẹ. Âm thanh đặc và chắc nịch. Nhưng khi anh dồn sức mạnh vào, một tiếng rít khe khẽ của kim loại bị ép vang lên từ bên trong." Có cơ chế," anh nói.
Kiên đã ở đó, với thiết bị đầu cuối của mình. Anh không tìm thấy cổng dịch vụ. Nhưng anh tìm thấy một đường dây điện ngầm dẫn đến bức tường." Nó cần một chuỗi xung điện áp cụ thể để kích hoạt," anh nói, tay anh lướt trên bàn phím," một loại mật khẩu bằng điện."
Năm phút sau, với một tiếng" rắc" khô khốc của một rơ le cũ kỹ, một đường nứt gần như vô hình xuất hiện trên bức tường. Mảng bê tông nặng hàng tấn từ từ trượt sang một bên, để lộ ra một bóng tối dày đặc và một luồng không khí lạnh lẽo, có mùi của ozone và kim loại.
Họ bước vào trong, ánh đèn pin của họ chỉ là những đốm sáng yếu ớt trong một không gian rộng lớn. Họ đang đứng trong một hầm chứa dữ liệu dưới lòng đất. Những dãy máy chủ cao đến tận trần nhà đứng im lìm như những tấm bia mộ của một nền văn minh đã chết.
Không khí căng thẳng, nhưng tràn đầy một niềm tin mãnh liệt. Họ đã tìm thấy trái tim của kẻ thù. Họ tin rằng mình sắp có được toàn bộ sự thật, thứ vũ khí có thể lật ngược thế cờ.
" Giữ vững vị trí," Dũng ra lệnh, anh và Sơn đứng canh ở lối vào." Linh, Nova, ở yên đây."
Kiên không lãng phí một giây nào. Anh lao đến máy chủ trung tâm, một khối tháp màu đen mờ ở giữa phòng. Anh kết nối thiết bị của mình. Màn hình sáng lên, hiển thị hàng ngàn tập tin, được mã hóa và bảo vệ bởi nhiều lớp tường lửa.
" Tôi vào được rồi," anh nói, giọng anh có một sự phấn khích hiếm hoi." Chúng không ngờ có người biết được mật khẩu điện áp. Hàng rào bảo mật bên trong khá lỏng lẻo."
Dữ liệu bắt đầu được tải xuống thiết bị lưu trữ của anh. Một thanh tiến trình màu xanh lá cây từ từ bò trên màn hình.
10%. . .
25%. . .
Cả nhóm nín thở. Mỗi phần trăm hiện lên là một nhịp tim.
50%. . .
Linh nắm chặt tay Nova. Dũng siết chặt cán rìu.
75%. . .
90%. . .
" Sắp được rồi," Kiên thì thầm, mắt anh dán chặt vào màn hình, không hề chớp.
99%. . .
Tách.
Một tiếng động duy nhất. Không lớn. Chỉ là một tiếng" tách" khô khốc, sắc lẹm, của một rơ le điện tử ở đâu đó trong bóng tối.
Thanh tiến trình màu xanh lá cây đóng băng. Dòng chữ" ĐANG TẢI" biến mất. Thay vào đó, một dòng chữ màu đỏ hiện ra.
CHÀO MỪNG TRỞ VỀ, KAEL.
Kiên sững người. Toàn bộ cơ thể anh đông cứng lại. Kael?
Và rồi, địa ngục mở ra.
RẦM! ! ! ! RẦM! ! ! ! RẦM! ! ! !
Những cánh cửa thép dày sáu inch, mà họ thậm chí không biết là có tồn tại, sập xuống từ trần nhà, niêm phong mọi lối ra. Đèn trong hầm phụt tắt. Cả căn phòng chìm trong bóng tối tuyệt đối trong một giây, trước khi những dải đèn báo động màu đỏ trên trần nhà bật lên, nhấp nháy, nhuộm mọi thứ trong một màu máu ghê rợn.
Rồi, một giọng nói vang lên từ hệ thống loa ẩn trong tường. Một giọng nói bình thản, du dương, và đầy một quyền lực tuyệt đối. Một giọng nói mà Kiên đã từng nghe thấy trong những đoạn ghi âm của công ty. Giám đốc Sỹ.
" Chào cậu, Trần Bảo Kiên," giọng nói đó vang vọng, không một chút cảm xúc." Hay có lẽ, cậu thích chúng ta gọi cậu bằng cái tên mà cha cậu đã đặt cho cậu hơn?"
Giọng nói dừng lại, để cho sự im lặng và câu hỏi đó treo lơ lửng, tra tấn tâm trí của Kiên.
Cha cậu. . .
Mạng lưới logic trong não bộ của Kiên, thứ đã giúp anh sống sót, thứ mà anh tin tưởng tuyệt đối, bắt đầu rạn nứt.
" Ta luôn tự hỏi liệu cậu có giống ông ấy không," Giám đốc Sỹ tiếp tục, giọng hắn có một chút thích thú tàn nhẫn." Cha cậu, Vinh Kiệt, một trong những kiến trúc sư trưởng của dự án Genesis. Một bộ óc thiên tài. Nhưng lại quá ủy mị. Ông ấy đã xây dựng nên chiếc lồng này, và rồi lại cảm thấy tội lỗi vì những con chuột bên trong."
Kiên lảo đảo. Vinh Kiệt? Cha anh là một kỹ sư phần mềm bình thường, đã chết trong một tai nạn. Đó là những gì mẹ anh đã nói.
" Ta thấy cậu có sự thông minh của ông ấy," giọng nói vang lên." Cậu đã đi theo những mẩu bánh mì vụn mà ta để lại một cách hoàn hảo. Báo cáo bị xóa. Ghi chú của Vinh Khoa. Cậu đã làm chính xác những gì cha cậu sẽ làm. Hoàn thành công trình của ông ấy. Tập hợp tất cả các mảnh ghép lại cho ta, ngay tại đây."
Cú sét đánh thẳng vào tâm trí Kiên. Toàn bộ hành trình của anh. Toàn bộ cuộc tìm kiếm sự thật của anh. Chỉ là một con đường đã được vạch sẵn. Anh không phải là người đi săn. Anh chỉ là con chó săn, bị dẫn dụ bởi một cái xương, để dắt chủ của mình đến với con mồi.
Và rồi, Giám đốc Sỹ tung ra đòn kết liễu.
" Chào mừng về nhà, Kael."
Và cùng lúc đó, hai sự kiện kinh hoàng xảy ra đồng thời.
Từ bức tường đối diện, một tiếng rít của kim loại vang lên. Một cánh cửa hầm hàng khổng lồ mà họ không hề hay biết từ từ trượt sang một bên, để lộ một bóng tối còn đặc quánh hơn. Từ trong bóng tối đó, một âm thanh ướt át, xé rách vang lên. Một thứ gì đó đang trườn ra.
Nó không phải là một con zombie. Nó là một cái tử cung biết đi. Cơ thể nó là một khối thịt phình to, gớm ghiếc, không ngừng co bóp. Trên lưng nó, hàng chục cái bào nang trong suốt, chứa đầy những hình hài nhỏ bé, đang rung lên. Một trong những cái bào nang đó vỡ ra, và một sinh vật nhỏ, giống như một con nhện bằng xương, bò ra, rồi một con nữa, một con nữa. Chúng không chạy. Chúng di chuyển bằng những cái lết, những cú trườn, bò lổm ngổm trên sàn và trên tường với một tốc độ phi tự nhiên, hướng về phía họ.
Cùng lúc đó, từ các hành lang phụ mà họ vừa đi qua, những cánh cửa khác mở ra. Đội của Silas xuất hiện. Chúng không nói một lời. Chúng chỉ ném ra những vật thể nhỏ, hình trụ.
Lựu đạn choáng.
" NẰM XUỐNG!" Dũng gầm lên, phản xạ của một người lính.
Nhưng đã quá muộn. Một ánh sáng trắng lóa, nuốt chửng cả màu đỏ của đèn báo động. Và theo sau đó, là một tiếng NỔ đinh tai, một sóng âm thanh thuần túy đập vào lồng ngực họ, khiến mọi giác quan tê liệt, mọi suy nghĩ tan biến.
Thế giới của họ chìm vào một màu trắng và một tiếng rít vô tận.
Cái bẫy đã sập. Hoàn hảo.
Ánh sáng trắng và tiếng rít vô tận nuốt chửng mọi thứ.
Trong một khoảnh khắc kéo dài như vĩnh cửu, không có suy nghĩ, không có âm thanh, chỉ có một màu trắng xóa và một áp lực đè nặng lên màng nhĩ.
Rồi, thực tại quay trở lại, một cách tàn nhẫn.
" TẤN CÔNG!"
Tiếng gầm của Dũng là âm thanh đầu tiên xuyên qua bức tường của sự choáng váng. Anh là người đầu tiên gượng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, một con thú bị thương được đánh thức bởi mùi máu. Anh không còn thấy Kiên đang chết lặng, không còn thấy những người khác. Anh chỉ thấy nó. Cái tử cung biết đi đó, cái khối thịt gớm ghiếc đang co bóp và nhả ra những cơn ác mộng bằng xương.
Anh lao tới, không phải bằng chiến thuật, mà bằng một cơn thịnh nộ nguyên thủy. Anh không phải là một tấm khiên. Anh là một quả tạ phá tường.
Anh lao vào giữa bầy nhện xương. Mỗi cú đấm của anh làm vỡ nát một lồng ngực, mỗi cú đá của anh nghiền nát một hộp sọ. Một tiếng" rắc", một tiếng" bụp" khô khốc. Nhưng cứ mỗi khi anh hạ được một con, hai con khác lại được sinh ra từ những cái bào nang đang rung lên trên lưng con quái vật mẹ. Chúng trườn lên chân anh, những móng vuốt sắc như dao cạo cào xé vào lớp quần bảo hộ, tìm kiếm da thịt. Chúng bám lên tay, lên lưng anh, một bầy kền kền sống đang cố gắng kéo một người khổng lồ xuống.
Cùng lúc đó, hỏa lực của đội Silas bắt đầu.
Nhưng nó không phải là một cơn mưa đạn. Nó là một cuộc phẫu thuật lạnh lùng.
Phụt. . . Một viên đạn duy nhất găm vào cây cột bê tông ngay cạnh đầu của Linh, khiến cô giật nảy mình. Phụt. . . Phụt. . . Hai viên nữa cày lên sàn nhà ngay trước mũi giày của Kiên, người vẫn đang đứng bất động, đôi mắt trống rỗng nhìn vào dòng chữ" Chào mừng trở về, Kael." trên màn hình.
Chúng không giết. Chúng đang ghim chặt. Chúng đang chơi đùa.
Sơn, chàng thanh niên dũng cảm, là người thứ hai sau Dũng lấy lại được sự tỉnh táo. Cậu ta nhìn thấy Dũng đang bị nhấn chìm. Cậu ta nhìn thấy những kẻ mặc đồ đen đang tiến lại một cách có phương pháp. Và cậu ta làm điều mà một người lính sẽ làm.
Cậu ta nấp sau một cây cột, thò khẩu súng trường ra và bóp cò. Một loạt đạn gầm lên, xé toạc sự im lặng tương đối, một âm thanh lạc lõng và tuyệt vọng.
Đó là một sai lầm chết người.
Ngay lập tức, như thể đã chờ đợi điều đó, một chấm laser màu đỏ xuất hiện trên trán cậu.
Và một tiếng phụt duy nhất, gần như không nghe thấy, vang lên từ khẩu súng trường của Silas.
Sơn ngã xuống. Không một tiếng động. Máu và óc của cậu ta văng lên cây cột bê tông phía sau, tạo thành một bức tranh trừu tượng, kinh tởm. Một cái chết hiệu quả. Một sự im lặng tuyệt đối.
Linh nhìn thấy điều đó.
Cô thấy Sơn ngã xuống. Cô thấy đôi mắt của cậu ta vẫn còn mở to, ngạc nhiên, như thể vẫn chưa hiểu tại sao thế giới lại đột ngột tắt ngấm.
Cô thấy Dũng đang gầm lên, không phải vì tức giận nữa, mà vì đau đớn, khi một con nhện xương cắn sâu vào bắp chân anh.
Cô thấy Kiên, người thông minh nhất, người logic nhất, vẫn đứng đó như một pho tượng, bị giết chết bởi một sự thật mà anh ta không thể xử lý.
Và cô thấy những cái bóng đen đang tiến lại gần, không một chút vội vã.
Mọi thứ sụp đổ bên trong cô. Kế hoạch. Hy vọng. Logic. Sự sống sót. Tất cả đều là dối trá. Chỉ có cái chết là thật.
Và trong khoảnh khắc của sự tuyệt vọng tột cùng đó, một sự bình thản đến đáng sợ xâm chiếm lấy cô.
Cô đứng dậy, từ từ bước ra khỏi chỗ nấp.
" Linh, không!" Dũng gầm lên, cố gắng vươn tay về phía cô.
Nhưng cô không nghe thấy. Cô chỉ bước đi, vào giữa sảnh chính, vào giữa bầy quái vật và những kẻ săn người.
Cô dang hai tay ra, như một vị thánh tử vì đạo.
Cô chỉ đơn giản là. . . cho đi.
Một vầng hào quang màu xanh lục nhạt, giống như ánh sáng yếu ớt phát ra từ vết sẹo của cô, bắt đầu lan tỏa. Nó không phải là một vụ nổ. Nó là một màn sương, một làn sóng của sự sống đang bị rút cạn. Nó không nóng. Nó lạnh. Một cái lạnh lẽo của sự trống rỗng.
Những con nhện xương ở gần cô nhất khựng lại. Chúng không tan biến. Chúng bắt đầu khô héo. Da thịt chúng teo tóp lại, xương của chúng trở nên giòn tan và tự gãy vụn, rơi xuống sàn thành một đống bụi xám. Con đầu đàn, cái tử cung gớm ghiếc đó, rít lên một tiếng chói tai khi những cái bào nang trên lưng nó xẹp xuống, những sinh vật bên trong chết yểu trước khi kịp ra đời. Cơ thể nó co quắp lại, như một quả nho bị phơi khô dưới ánh mặt trời trong tích tắc, rồi ngã xuống, chỉ còn là một cái xác khô.
Màn sương đó lan rộng, chạm vào đội quân của Silas. Chúng không bị thương, nhưng những bộ giáp của chúng kêu lên những tiếng báo động chói tai. Các hệ thống năng lượng của chúng bị nhiễu loạn. Chúng lùi lại, không phải vì đau đớn, mà vì một sự ghê tởm bản năng trước một loại năng lượng đang hút cạn sự sống.
Nhưng cái giá phải trả là tất cả.
Vầng hào quang mờ dần và tắt ngấm. Linh vẫn đứng đó. Nhưng cô không còn là Linh nữa.
Sức mạnh đã rời khỏi cơ thể cô. Hoàn toàn.
Mái tóc đen dài của cô, ngay từ chân tóc, bắt đầu bạc trắng, lan ra với một tốc độ kinh hoàng, như một đoạn phim quay ngược về tuổi già. Làn da cô mất đi sức sống, trở nên trắng bệch, mỏng manh, để lộ ra những đường gân xanh bên dưới. Máu bắt đầu rỉ ra từ mũi và khóe mắt cô.
Cô không tan biến. Cô không chết. Cô chỉ đơn giản là cạn kiệt.
Đôi mắt cô, đôi mắt đã từng chứa đầy sự sợ hãi và lòng trắc ẩn, từ từ khép lại. Và cô ngã xuống. Một tiếng" bịch" nhẹ tênh, như một con búp bê vải bị vứt bỏ. Cô nằm đó, trên sàn nhà lạnh lẽo, giữa một đống bụi xám của những con quái vật mà cô vừa tiêu diệt, hơi thở cô yếu ớt, gần như không thể nhận ra.
Và rồi, sự im lặng.
Một sự im lặng tuyệt đối, choáng váng.
Dũng quỳ trên sàn, nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của Linh. Anh gọi tên cô, một tiếng thì thầm vỡ nát, nhưng cô không phản ứng. Anh nhìn vào mái tóc đã bạc trắng của cô, và một nỗi kinh hoàng còn lớn hơn cả cái chết xâm chiếm lấy anh. Anh thà rằng cô đã chết trong một vầng hào quang, còn hơn là phải nhìn thấy cô như thế này.
Kiên cuối cùng cũng cử động. Anh ta lảo đảo, nhìn vào cái xác khô của con quái vật mẹ, rồi nhìn vào Linh. Logic của anh ta gào thét. Anh ta đang chứng kiến một hiện tượng không thể giải thích. Một sự quá tải và cạn kiệt năng lượng sinh học toàn phần. Anh ta không thấy một người đồng đội đã hy sinh. Anh ta thấy một viên pin đã bị rút cạn đến mức gần như không thể phục hồi. Và một cảm giác tội lỗi lạnh lẽo, lần đầu tiên, len lỏi vào tâm trí anh.
Trong sự im lặng choáng váng sau đó, cả nhóm hoàn toàn sơ hở. Một tên lính của Silas, đã hồi phục, run rẩy giơ súng lên, nhắm vào Dũng.
" Không."
Giọng của Silas vang lên, khàn đặc, nhưng vẫn đầy quyền lực. Hắn đã tháo chiếc mũ bảo hiểm bị hỏng của mình ra, để lộ một khuôn mặt sẹo hiện hữu ở bất cứ đâu và một bên mắt đã bị hỏng, đang rỉ máu. Hắn ra hiệu cho tên lính hạ súng xuống.
Hắn không nhìn Dũng. Hắn không nhìn Kiên.
Hắn nhìn vào cơ thể bất động của Linh, rồi ánh mắt hắn chuyển sang Nova. Cô bé đang đứng chết trân, khuôn mặt đẫm nước mắt, nhìn vào Linh, người chị duy nhất của mình.
Silas mỉm cười, một nụ cười của kẻ săn mồi vừa tìm thấy một mỏ vàng. Một mẫu vật Tinh Chế đã tự vô hiệu hóa, hoàn hảo cho việc nghiên cứu và thu hồi sau. Và một mẫu vật tiềm ẩn khác, còn nguyên vẹn, đầy tiềm năng hoang dã.
Hắn phớt lờ những người đàn ông, những món đồ chơi đã hỏng. Hắn giơ một khẩu súng ngắn, bắn ra một phi tiêu tẩm thuốc mê, găm thẳng vào cổ Nova. Cô bé chỉ kịp kêu lên một tiếng yếu ớt rồi gục xuống.
Hắn bước tới, bế xốc cô bé lên như một chiến lợi phẩm.
" Mục tiêu chính đã được thu hồi," hắn rít lên qua bộ đàm bị rè của mình." Mẫu vật Tinh Chế đã quá tải, tạm thời bỏ lại. Rút lui."
Đội của hắn, những kẻ còn lại, lảo đảo đứng dậy, dìu nhau, và biến mất vào bóng tối mà chúng đã bước ra. Chúng đang chạy trốn, không phải khỏi Dũng, mà khỏi thứ năng lượng vừa hút cạn sự sống của cả căn phòng.
Kiên và Dũng, trong cơn đau đớn và tuyệt vọng, chỉ có thể bất lực nhìn theo.
Kiên nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình. Anh ta có được dữ liệu. Nhưng anh ta đã tính toán sai cái giá phải trả.
Dũng lết tới bên Linh. Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên. Vẫn còn hơi thở. Yếu ớt. Nhưng vẫn còn đó. Anh gầm lên, một tiếng gầm của sự bất lực tột cùng.
Họ lết ra khỏi hầm chứa khi những cánh cửa thép từ từ mở ra, một sự giải thoát mỉa mai. Họ đã mất Sơn trong cái chết. Họ đã mất Nova trong sự bắt cóc.
Và họ mang theo Linh, một cơ thể còn sống nhưng linh hồn gần như đã lụi tàn, một gánh nặng của sự hy sinh, một lời nhắc nhở câm lặng về cái giá của sự thật.