Bình Minh Suy Tàn

Chương 15.




Họ không chạy xa. Họ không thể.

Họ chỉ đơn giản là sụp đổ, kéo lê những cơ thể và những linh hồn tan nát của mình vào cái miệng há to của một nhà ga tàu điện ngầm đổ nát. Họ để mặc cho bóng tối nuốt chửng mình, một sự đầu hàng vô điều kiện trước một thất bại quá lớn để có thể hiểu được. Ánh sáng của thế giới bên trên, dù là màu xám bệnh hoạn, cũng trở nên quá chói gắt. Ở dưới này, trong lòng đất, ít nhất bóng tối cũng thành thật.

Một ngọn lửa nhỏ được nhóm lên từ những thanh gỗ mục của một chiếc ghế dài đã gãy nát. Nó là một sự sống yếu ớt, leo lét, chỉ đủ sức xua đi cái lạnh ẩm ướt trong một vòng tròn nhỏ. Bên ngoài vòng tròn ánh sáng mỏng manh đó, bóng tối đặc quánh, sống động. Nó mang theo tiếng nước rỉ rả từ những đường ống vỡ, một âm thanh đều đặn như nhịp đập của một trái tim đang hấp hối. Nó mang theo mùi của sự mục rữa ngàn năm, mùi của bê tông ẩm, của kim loại rỉ sét, và của những giấc mơ đã chết.

Và nó mang theo một âm thanh khác.

Từ phía xa, vọng lại từ những đường hầm tối tăm, là một tiếng động trầm, đều, không ngừng nghỉ. Một tiếng gầm gừ ở tần số thấp, như tiếng của hàng ngàn, hàng vạn con ong bắp cày trong một cái tổ khổng lồ. Đó không phải là tiếng gió. Đó là tiếng gầm gừ tập thể của thành phố, của một cơn sóng thần bằng xương bằng thịt đang di chuyển ở đâu đó phía trên hoặc bên dưới họ.

Họ đang bị kẹt lại. Trong cái bụng của con quái vật.

Kiên không ngồi yên. Anh không thể. Sự tĩnh lặng là kẻ thù của một bộ não được thiết kế để hoạt động liên tục. Anh đi đi lại lại trong vòng sáng leo lét, giống như một con thú bị nhốt trong lồng. Đôi chân anh gần như không phát ra tiếng động, nhưng sự căng thẳng trong từng bước đi của anh khiến ngọn lửa cũng phải nhảy múa một cách bất an.

Anh lẩm bẩm một mình, những từ ngữ không thành câu, những mảnh vỡ của logic." Xác suất sống sót: 1. 3%. Lối thoát A, B, C đều bị chặn. Mật độ vật thể thù địch tăng theo hàm mũ. . . Dữ liệu sai. Giả thuyết sai. Đầu vào sai. . . lỗi. . . lỗi hệ thống. . ."

Anh ta quỳ xuống, dùng một mảnh kính vỡ, vạch những phương trình phức tạp xuống nền đất bẩn. Những ký tự hoàn hảo, sắc nét, một nỗ lực tuyệt vọng để áp đặt trật tự lên sự hỗn loạn. Anh tính toán góc tấn công, vận tốc, xác suất. Nhưng mỗi lần, kết quả lại là một con số vô lý. Một sự phi lý toán học. Anh ta tức giận xóa chúng đi bằng gót giày, để lại những vệt mờ nhòe nhoẹt, như chính tâm trí anh lúc này.

Giọng nói của Giám đốc Sỹ cứa vào tâm trí anh như một đoạn mã độc, một vòng lặp vô tận.

" Chào mừng trở về, Kael."

" Cha cậu. . . một trong những kiến trúc sư trưởng của chúng ta. . ."

Kiên chợt dừng lại, đứng bất động giữa vòng tròn ánh sáng. Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng tối của đường hầm.

Một ký ức mà anh đã chôn vùi từ lâu chợt trồi lên. Một ký ức không phải của anh, mà là của một đứa trẻ. Anh thấy mình, một cậu bé, đang ngồi trong một văn phòng sang trọng, sạch sẽ. Cha anh, một người đàn ông có đôi mắt giống hệt anh, đang đứng trước một màn hình khổng lồ, trên đó là một sơ đồ phức tạp của một hệ thống an ninh." Giao thức Thanh lọc," cha anh đã nói, giọng đầy tự hào." Một hệ thống tự động, có khả năng cô lập và vô hiệu hóa mọi mối đe dọa sinh học trong một môi trường khép kín. Hiệu quả. Tuyệt đối."

Anh đã từng ngưỡng mộ sự hiệu quả lạnh lùng đó.

Và rồi, một ký ức khác va vào. Cảnh tượng Linh bị nhốt lại trong phòng khám, tiếng cửa thép sập xuống.

Một cái bẫy chuột hoàn hảo.

Và anh, con trai của người đã thiết kế ra cái bẫy đó, với cùng một tư duy logic đó, với cùng một sự tin tưởng vào dữ liệu, đã tự mình dắt những người đồng đội còn lại chui vào một cái bẫy khác, lớn hơn.

Toàn bộ cuộc tìm kiếm sự thật của anh. Chỉ là một con đường đã được vạch sẵn. Anh không phải là người đi tìm lời giải. Anh chính là một phần của bài toán.

Anh không phải là người đối lập với hệ thống. Anh chính là sản phẩm hoàn hảo của nó.

Một cơn co thắt dữ dội dâng lên từ dạ dày. Lần đầu tiên trong đời, một phản ứng vật lý không thể kiểm soát đã chiến thắng bộ não của anh. Anh gục xuống, hai tay chống xuống đất, ho khan từng cơn, cố gắng nôn ra sự thật kinh tởm vừa đầu độc tâm trí mình. Nhưng không có gì trong dạ dày để có thể nôn ra. Chỉ có vị chua của mật và sự trống rỗng.

Sự vụn vỡ của anh không phải là một tiếng thét. Nó là sự im lặng ghê rợn khi một bộ óc thiên tài nhận ra chính nó là một phần của sự sai lầm, một bánh răng hoàn hảo trong một cỗ máy điên rồ. Anh ngồi đó, bất động, nhìn chằm chằm vào những phương trình đã bị xóa mờ trên nền đất.

Trong một góc tối khác, nơi ánh lửa gần như không thể chạm tới, Dũng ngồi bất động. Anh như một pho tượng bằng đá granit, lưng dựa vào một cây cột bê tông lạnh lẽo, ẩm ướt. Anh không nghe thấy tiếng gầm gừ của bầy zombie. Anh không cảm thấy cơn đói đang cào cấu dạ dày hay cái lạnh đang thấm vào xương.

Anh chỉ nhìn vào bàn tay phải của mình, đang ngửa lên trên đùi.

Bàn tay to lớn, chai sạn, đầy những vết sẹo cũ và mới.

Một bàn tay trống rỗng.

Nhưng anh vẫn còn cảm nhận được nó. Cái cảm giác đó. Hơi ấm của một bàn tay nhỏ bé, gầy guộc, đã đặt vào lòng bàn tay anh. Sự tin tưởng tuyệt đối của Nova.

Anh đã hứa. Không phải bằng lời nói. Mà bằng một cái gật đầu. Bằng sự hiện diện của mình. Anh đã hứa sẽ là pháo đài của cô bé.

Và anh đã thất bại. Một lần nữa.

Anh đã không thể bảo vệ vợ mình. Không thể bảo vệ con gái mình. Và giờ, không thể bảo vệ Nova.

Nỗi đau không còn là một ngọn lửa thiêu đốt nữa. Nó đã nguội đi, đông cứng lại thành một khối băng trong lồng ngực anh. Một khối băng nặng trịch, hút cạn mọi hơi ấm, mọi cảm xúc. Sức mạnh của một Cá nhân Cường hóa Cơ thể, khả năng húc sập những bức tường bê tông, giờ đây trở nên vô nghĩa và nực cười. Anh có thể chống lại cả một đội quân, nhưng anh không thể chống lại một viên đạn tẩm thuốc mê. Anh có thể phá vỡ những cánh cửa thép, nhưng anh không thể phá vỡ song sắt của số phận.

Anh từ từ siết bàn tay trống rỗng của mình lại. Một hành động vô nghĩa. Anh không còn gì để nắm giữ.

Ở giữa hai người đàn ông tan vỡ đó là Linh.

Cô nằm trên một tấm chăn cũ, được đắp cẩn thận bởi Dũng. Mái tóc cô đã bạc trắng. Khuôn mặt cô thanh thản một cách đáng sợ. Hơi thở cô yếu ớt, nông, nhưng đều đặn. Cô là một sự hiện diện im lặng, một lời nhắc nhở hữu hình về cái giá mà họ đã phải trả. Cô là bằng chứng cho sự hy sinh của họ, và cũng là bằng chứng cho sự thất bại của họ.

Kiên, sau một lúc lâu, lảo đảo đứng dậy. Anh ta bước tới, ngồi xuống bên cạnh Linh. Anh ta không nhìn vào khuôn mặt cô. Anh ta nhìn vào vết sẹo trắng nhợt trên cánh tay cô. Một sản phẩm của Bio-Genesis. Giống như anh.

Dũng, từ trong bóng tối, cũng di chuyển. Anh không đứng dậy. Anh chỉ lết người lại gần ngọn lửa hơn một chút. Anh vơ lấy một thanh gỗ mục và nhẹ nhàng đặt nó vào ngọn lửa. Ngọn lửa bùng lên một chút, sáng hơn, ấm hơn.

Ba người họ. Một bộ não đã vỡ nát. Một trái tim đã hóa băng. Và một linh hồn đang lơ lửng giữa sự sống và cái chết.

Họ không nói chuyện. Không có gì để nói.

Họ chỉ ngồi đó, trong cái bụng của con quái vật, lắng nghe tiếng gầm gừ của nó ngày một đến gần, và chờ đợi.

Dũng chậm rãi mở bình nước của mình ra. Lắc nhẹ. Chỉ còn lại vài giọt cuối cùng. Anh liếc nhìn Linh, người đang nằm co ro trong một tấm chăn cũ, run rẩy không phải chỉ vì lạnh, mà còn vì sự kiệt sức đã ăn sâu vào tận xương tủy. Mái tóc cô đã bạc trắng. Đôi môi khô nứt.

Không một chút do dự, anh đổ những giọt nước quý giá đó lên một mảnh vải sạch mà Linh đã dùng để lau vết thương cho anh. Anh nhẹ nhàng, dùng bàn tay to lớn, chai sạn của mình, chấm lên đôi môi của cô.

Khi anh làm vậy, hình ảnh của Linh nhòe đi trong mắt anh. Anh không còn thấy người đồng đội của mình nữa. Anh thấy gương mặt của con gái mình, cũng đang nằm trên giường, cũng đang sốt cao, đôi môi cũng khô nứt, đang thều thào gọi" Bố ơi. . . con khát. . ."

Tảng băng trong lồng ngực anh vỡ tan.

Nhưng không có tiếng khóc nào bật ra. Không có một tiếng nấc nào. Chỉ có những giọt nước mắt nóng hổi, lặng lẽ, bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt chai sạn, khắc khổ của anh, hòa vào bộ râu lởm chởm, rồi rơi xuống nền đất bẩn. Anh ngồi đó, một người khổng lồ tan vỡ, khóc trong im lặng tuyệt đối, đôi vai anh rung lên, một nỗi đau câm lặng còn đau đớn hơn bất kỳ tiếng gào thét nào.

Linh đang trôi dạt.

Cô không ở trong nhà ga. Cô đang ở trong một căn phòng trắng toát, sạch sẽ đến vô trùng. Ánh sáng chói lòa, không có bóng tối. Cô bị trói trên một chiếc bàn mổ bằng kim loại lạnh lẽo. Cô không cảm thấy dây trói. Cô chỉ đơn giản là không thể cử động.

Giám đốc Sỹ và những kẻ mặc áo blouse trắng đang đứng sau một tấm kính lớn, nhìn cô. Chúng không nói gì. Chỉ có tiếng của những cây bút đang lướt trên những tấm bảng ghi chép. Tiếng sột soạt đó còn đáng sợ hơn cả tiếng gầm của quái vật.

Cô thấy T-07. Cô không thấy rõ mặt anh ta. Anh ta chỉ là một hình bóng mờ ảo, cũng bị trói trên một chiếc bàn khác.

Rồi cô thấy Nova. Cô bé đang ở trong một cái lồng kính, giống như một con chim nhỏ. Cô bé không khóc. Cô bé chỉ nhìn cô, đôi mắt to tròn, đầy một câu hỏi không lời.

Linh cố gắng hét lên. Cô cố gắng dùng năng lực của mình. Cô cố gắng làm bất cứ điều gì. Nhưng không có gì xảy ra. Không có âm thanh. Không có năng lượng. Chỉ có một nỗi cô độc đến chết chóc. Nỗi cô độc của một mẫu vật bị ghim chặt dưới kính hiển vi, bị mổ xẻ, phân tích, và không có ai trên đời có thể hiểu được.

Cô giật mình tỉnh dậy, hơi thở hổn hển, mồ hôi lạnh toát ra.

Tiếng gầm của bầy zombie bên ngoài, cái lạnh của nhà ga, cơn đau trong cơ thể, tất cả đều mờ nhạt.

Điều đầu tiên cô thấy, qua ánh lửa leo lét, là Kiên. Anh ta đang gục xuống đất, hai tay chống xuống nền đất bẩn, lưng anh ta co giật như thể đang cố nôn ra một thứ gì đó vô hình.

Điều thứ hai cô thấy, ở trong bóng tối, là Dũng. Người đàn ông mạnh mẽ nhất mà cô từng biết. Tấm khiên của cả nhóm. Đang khóc. Không thành tiếng.

Họ đã vỡ nát. Cả ba người họ. Bị đánh bại không phải bởi quái vật hay binh lính, mà bởi sự thật.

Và trong khoảnh khắc đó, cơn đau trong cơ thể cô, nỗi sợ hãi về số phận của chính mình, sự ám ảnh về cơn ác mộng vừa rồi, bỗng nhiên trở nên nhỏ bé. Một bản năng khác, một bản năng còn sâu sắc hơn cả bản năng sinh tồn, trỗi dậy. Bản năng của một người chữa lành, bản năng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy nỗi đau của người khác.

Cô phải làm gì đó.

" Tất cả là tại anh!"

Giọng nói không phải là của Linh. Nó là tiếng gầm của Dũng. Anh đã đứng dậy từ lúc nào. Anh lao tới, túm lấy cổ áo của Kiên, người vẫn đang gục trên sàn, và nhấc bổng anh ta lên như một con búp bê rách.

" Tại cái logic chết tiệt của anh! Tại cái sự thật của anh!" Khuôn mặt Dũng co rúm lại vì đau đớn và một cơn thịnh nộ tuyệt vọng." Nova mất rồi! Cô bé mất rồi, Kiên!"

Kiên không hề chống cự. Anh ta để mặc cho Dũng siết chặt cổ áo mình, để mặc cho chân mình lơ lửng trên mặt đất. Anh ta chỉ nhìn thẳng vào mắt Dũng. Đôi mắt của Kiên, đôi mắt đã từng chỉ chứa đựng logic và những con số, giờ đây trống rỗng một cách đáng sợ.

" Cảm xúc của anh. . . bây giờ. . . vô dụng," Kiên thều thào, giọng khản đặc." Nó không giúp chúng ta. . . lấy lại con bé."

Câu nói đó, sự lạnh lùng đó, dù là trong sự tan vỡ, lại giống như một ngọn đuốc châm vào thuốc súng.

Dũng gầm lên một tiếng nữa, một âm thanh của sự thống khổ. Anh giơ nắm đấm to như một tảng đá của mình lên.

" Dừng lại!"

Giọng nói yếu ớt của Linh vang lên, nhưng nó cắt ngang sự căng thẳng như một lưỡi dao băng. Nó không có sức mạnh, nhưng nó có một sức nặng không thể bỏ qua.

Cả hai người đàn ông khựng lại, từ từ quay về phía cô.

Linh đang cố gắng ngồi dậy, cơ thể cô run rẩy vì gắng sức. Cô nhìn họ, không phải bằng ánh mắt của một người phán xét, mà bằng ánh mắt của một người cũng đang chìm trong vực thẳm.

" Cả hai người. . . Dừng lại," cô lặp lại." Đây. . . đây chính là điều chúng muốn. Chúng muốn chúng ta tự hủy diệt lẫn nhau."

Cô nhìn Kiên, đôi mắt cô dù mệt mỏi nhưng lại sáng lên một sự minh mẫn lạ thường." Kiên. . . anh đã sai."

Kiên cau mày. Một phản xạ tự nhiên.

" Logic của anh. . . đã bỏ qua một biến số," Linh thì thầm, hơi thở hổn hển." Một biến số mà anh không bao giờ đưa vào phương trình của mình. Sự kiêu ngạo."

Kiên sững người.

" Hãy nghĩ đi," Linh tiếp tục, giọng cô có một sự rõ ràng đến bất ngờ." Tại sao. . . tại sao lão Sỹ lại để chúng ta thoát? Tại sao không giết chúng ta luôn? Lão đã có được Nova. Đã có được dữ liệu. Giữ chúng ta sống. . . chỉ mang lại rủi ro."

Cô dừng lại một chút, để lời nói của mình thấm vào bộ óc đang hỗn loạn của Kiên.

" Bởi vì lão không coi chúng ta là một mối đe dọa nữa," cô nói, và trong giọng nói của cô, có một sự cay đắng nhưng cũng có một sự sắc bén." Trong mắt lão, chúng ta chỉ là những con chuột thí nghiệm đã hết giá trị. Bị bỏ lại để tự chết trong một cái mê cung, như một trò tiêu khiển cuối cùng. Một sự sỉ nhục."

Cô nhìn thẳng vào mắt Kiên." Và đó. . . chính là lợi thế duy nhất của chúng ta."

Lời nói của Linh như một dòng nước lạnh dội vào Kiên. Anh ta chớp mắt. Sự kiêu ngạo. Yếu tố con người. Thứ mà anh ta luôn coi là một biến số lỗi. Anh ta đã tính toán sức mạnh của kẻ thù, chiến thuật của chúng, nhưng anh ta đã không tính đến sự khinh thường của chúng. Lời nói của Linh không phải là một cảm xúc. Nó là một dữ liệu mới. Một dữ liệu quan trọng đến mức nó thay đổi toàn bộ phương trình.

Dũng, người vẫn đang nắm cổ áo Kiên, cũng từ từ buông tay ra. Sự giận dữ và đau khổ của anh dần được thay thế bằng một thứ khác. Một sự quyết tâm lạnh lùng. Linh không chỉ nói với Kiên. Cô cũng đang nói với anh. Hy vọng chưa mất hết. Nó chỉ vừa thay đổi hình dạng, trở thành một thứ gì đó gai góc và nguy hiểm hơn. Lòng căm thù.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận