Bình Minh Suy Tàn

Chương 16.




Tiền đồn của Bộ Chỉ Huy Liên Đoàn không phải là một pháo đài. Nó là một cái boong-ke khổng lồ được đào sâu vào lòng một ngọn núi đá, một vết sẹo bê tông trên một thế giới đang hấp hối. Không khí ở đây đặc quánh mùi của máy móc, của dầu mỡ, và của một sự kỷ luật ngột ngạt.

Khi Kiên bước vào phòng chỉ huy, sự im lặng bao trùm. Mọi cuộc trò chuyện qua bộ đàm, mọi tiếng gõ bàn phím đều dừng lại. Mười mấy sĩ quan, những người đàn ông và phụ nữ có khuôn mặt chai sạn vì mệt mỏi và chiến trận, đều quay lại nhìn anh. Họ không nhìn anh như một người sống sót. Họ nhìn anh như một sự bất thường, một biến số không xác định vừa bước vào phương trình an toàn của họ.

Lần này, Kiên không cúi đầu. Anh bước đi với một tư thế khác. Lưng anh thẳng, bước chân anh vững vàng, và đôi mắt anh không còn là đôi mắt của một người tị nạn, mà là đôi mắt của một con dao mổ, sắc lạnh, tìm kiếm điểm yếu.

Trung tá Vĩnh đang đứng trước một tấm bản đồ chiến thuật khổng lồ, được chiếu lên từ một máy chiếu ba chiều. Ông ta không quay lại ngay. Ông ta là một tảng đá, được tạo nên từ áp lực và trách nhiệm.

" Cậu kỹ sư, cậu nói rằng toàn bộ chúng ta đang gặp nguy hiểm" Vĩnh nói, giọng ông trầm và mệt mỏi, không quay đầu lại." Tôi hy vọng cậu mang đến cho tôi một thứ gì đó khác ngoài những con số và những giả thuyết, bằng không chúng tôi đành phải tiễn khách. Chúng tôi không có dư dả thời gian cho việc này"

" Tôi mang đến cho ông một bản phân tích mối đe dọa," Kiên đáp, giọng anh đều đều, không một chút cảm xúc. Anh ta bước tới chiếc bàn điều khiển trung tâm, không chờ đợi sự cho phép, và kết nối thiết bị đầu cuối của mình vào.

Một hành động của sự kiêu ngạo. Hoặc của sự tuyệt vọng.

" Những gì tôi sắp trình bày," Kiên nói, mắt anh dán vào màn hình đang khởi động," không phải là một giả thuyết. Nó là một bản án tử đã được viết sẵn cho tất cả chúng ta, nếu ông không hành động."

Trên màn hình chính, một hình ảnh hiện ra. Một vỏ đạn. Được phóng to đến từng chi tiết.

" Đây là những gì còn lại từ đội tuần tra của ông," Kiên bắt đầu, giọng anh trở thành một vũ khí." Hợp kim titan-vonfram. Sơn phủ chống phản quang. Thiết kế khí động học vi sai. Ông có biết thứ gì sử dụng loại đạn này không, thưa Trung tá?"

Vĩnh quay lại, cau mày.

" Súng trường tấn công thế hệ V, mẫu thử nghiệm “Ranger” của Bio-Genesis. Tầm bắn hiệu quả 1200 mét. Gần như không có độ giật. Và hoàn toàn im lặng." Kiên nói, như thể đang đọc một bản cáo phó.

Anh ta chuyển sang một hình ảnh khác. Một dấu chân." Đội hình kim cương. Khoảng cách đều. Không có dấu hiệu của sự hỗn loạn. Đây không phải là một cuộc phục kích. Đây là một cuộc diễn tập bắn đạn thật."

Anh ta dừng lại, để cho sự im lặng và những hình ảnh đó tự nói lên câu chuyện. Căn phòng trở nên ngột ngạt.

" Bọn cướp bóc không có những thứ này," Kiên tiếp tục, giọng anh đanh lại." Những người sống sót khác cũng vậy. Chỉ có một kẻ có. Tàn dư của Bio-Genesis. Tập Đoàn Thống Trị."

Vĩnh khoanh tay lại." Cậu đang nói với tôi những điều tôi đã biết, cậu kỹ sư. Chúng là một mối đe dọa. Nhưng chúng ở ngoài kia. Còn người của tôi thì ở đây."

" Ông đã sai, thưa Trung tá," Kiên nói, nhìn thẳng vào mắt Vĩnh." Chúng không ở ngoài kia. Chúng đã ở đây."

Anh bấm nút. Một đoạn video an ninh mờ nhòe từ hầm chứa dữ liệu hiện lên. Cảnh đội của Silas xuất hiện. Cảnh con Zombie Tiềm Sinh được thả ra.

" Tại sao chúng lại giữ một con quái vật như vậy ngay trong căn cứ của mình?" Kiên đặt câu hỏi, nhưng không chờ câu trả lời." Nó không phải là lính gác. Nó là một vũ khí đang được nuôi dưỡng. Một cái tử cung sống, có khả năng sinh sản vô tính và điều khiển những con non bằng một loại pheromone phức tạp. Chúng đang nghiên cứu nó. Chúng đang hoàn thiện nó."

Anh ta dừng đoạn video lại, ngay ở khoảnh khắc con quái vật mẹ gầm lên.

" Ông có biết âm thanh đó có thể truyền đi bao xa trong những đường cống ngầm không, Trung tá? Mười cây số? Mười lăm? Đủ để gọi tất cả những thứ đang lang thang ngoài kia. Hãy tưởng tượng, một đạo quân hàng triệu xác sống, không còn di chuyển theo bản năng, mà được dẫn dụ, được điều khiển bởi một bộ óc con người, bởi một mục tiêu duy nhất."

Giọng Kiên trở nên sắc lạnh, mỗi từ anh nói ra như một mũi kim băng đâm thẳng vào sự an toàn giả tạo của cái boong-ke này.

" Mối đe dọa không phải là chúng sẽ tấn công ông. Tấn công là một chiến thuật quá thô sơ. Mối đe dọa là chúng sẽ dẫn dụ cả địa ngục đến cổng của ông. Chúng sẽ biến pháo đài này thành một nấm mồ. Và chúng sẽ đứng từ xa, quan sát, thu thập dữ liệu về cách ông và những người lính cuối cùng của mình bị nhấn chìm. Đối với chúng, đó chỉ là một thí nghiệm thực địa quy mô lớn."

Trung tá Vĩnh im lặng. Khuôn mặt khắc khổ của ông ta không để lộ một cảm xúc nào, nhưng Kiên có thể thấy một sự co giật rất nhỏ ở khóe mắt ông.

" Cậu muốn gì, Kiên?" Vĩnh hỏi, giọng ông trầm xuống.

" Tôi không muốn gì cả," Kiên đáp." Tôi đang cho ông một sự lựa chọn. Hoặc là ông ngồi đây, chờ đợi ngày tàn thực sự đến, ngày mà những bức tường này không còn ý nghĩa gì nữa. Hoặc là ông tấn công vào nguồn gốc của vấn đề. Tòa tháp Bio-Genesis. Nơi chúng đang nuôi dưỡng vũ khí của mình. Nơi chúng đang giữ một cô bé có khả năng san phẳng cả một thành phố. Và là nơi chứa đựng toàn bộ dữ liệu gốc của dự án Genesis."

" Đó là tự sát," một sĩ quan phụ tá của Vĩnh lên tiếng.

" Ở lại đây cũng là tự sát," Kiên đáp trả ngay lập tức." Chỉ là một cái chết chậm hơn, và chắc chắn hơn."

Anh ta quay lại màn hình, trình chiếu một sơ đồ ba chiều phức tạp của tòa tháp." Nhưng nó không phải là bất khả xâm phạm."

Anh ta bắt đầu chỉ ra những điểm yếu. Một đường ống dẫn nước thải cũ kỹ đã bị lãng quên, dẫn thẳng vào tầng hầm. Một điểm mù trong hệ thống radar của chúng, chỉ xuất hiện trong vòng ba phút vào lúc bình minh, khi chúng chuyển đổi nguồn năng lượng. Một lỗi trong giao thức an ninh mà cha anh. . . mà Vinh Kiệt đã vô tình để lại.

Anh ta nói một cách say sưa, không phải với sự nhiệt huyết, mà với một sự chính xác lạnh lùng của một con dao mổ đang tìm đường vào trái tim của kẻ thù.

Khi anh ta kết thúc, cả căn phòng im phăng phắc.

Trung tá Vĩnh đứng đó, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ. Ông ta đang ở trong một cái bẫy. Một cái bẫy logic do chính Kiên giăng ra. Một bên là một cái chết chắc chắn nhưng từ từ. Một bên là một tia hy vọng mong manh được mua bằng máu của tất cả những người lính mà ông ta còn lại.

Ông ta nhìn Kiên, không còn là một kỹ sư, mà là một vũ khí. Một vũ khí được rèn giũa từ chính lò lửa của kẻ thù.

" Chuẩn bị một đội," Vĩnh ra lệnh cho sĩ quan phụ tá của mình, giọng ông nặng trĩu." Những người giỏi nhất. Chúng ta sẽ hành động vào lúc bình minh."

Ông ta quay sang Kiên." Và cậu, cậu kỹ sư. Cậu sẽ đi cùng. Cậu đã vẽ ra con đường này. Giờ thì hãy dẫn chúng tôi đi trên đó."

Kiên chỉ gật đầu.

Anh không cảm thấy vui mừng vì chiến thắng. Anh chỉ cảm thấy sức nặng của hàng trăm sinh mạng vừa được đặt lên đôi vai mình.

Kiên tắt màn hình. Anh bước lại gần Vĩnh, giọng anh hạ xuống, mang một sức nặng cá nhân." Giám đốc Sỹ biết tên tôi. Hắn biết về cha tôi. Điều này có nghĩa là chúng không chỉ có dữ liệu cũ; chúng có hệ thống giám sát và tình báo đang hoạt động. Hôm nay là chúng tôi. Ngày mai sẽ là ông."

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Lần này, nó không phải là sự im lặng của kỷ luật, mà là sự im lặng của sự tính toán. Trung tá Vĩnh nhìn Kiên, không còn là ánh mắt của một cấp trên, mà là ánh mắt của hai nhà chiến lược đang đánh giá lẫn nhau trên một bàn cờ. Cuối cùng, ông ta quay lưng lại, nhìn vào tấm bản đồ chiến thuật rộng lớn.

" Tòa tháp Bio-Genesis là bất khả xâm phạm," Vĩnh nói, giọng ông ta không một chút cảm xúc." Hệ thống phòng thủ của nó có thể chống lại một cuộc tấn công quân sự quy mô nhỏ. Binh lính của tôi không phải là đặc nhiệm. Họ là những người lính bình thường, mệt mỏi."

" Vậy hãy để họ làm công việc của những người lính," Kiên đáp." Nghi binh."

Vĩnh quay lại, một bên lông mày khẽ nhướng lên.

" Tôi không cần quân đội của ông tấn công tòa tháp," Kiên nói." Tôi cần ông tạo ra một sự hỗn loạn có kiểm soát ở khu vực phía Tây, thu hút sự chú ý của chúng. Trong khi đó, một đội nhỏ, ba người chúng tôi, sẽ đột nhập từ một lối đi khác mà tôi đã tìm thấy. Một lỗi trong hệ thống mà cha tôi đã để lại."

" Cậu đang yêu cầu tôi ném quân ra làm mồi nhử cho ba người các cậu," Vĩnh nói thẳng." Để các cậu thực hiện một nhiệm vụ gần như tự sát, dựa trên một đoạn ghi âm và một giả thuyết về một lỗi hệ thống."

" Không," Kiên nói," Tôi đang yêu cầu ông lựa chọn giữa một cuộc chiến mà ông có thể kiểm soát, và một cuộc chiến mà ông sẽ hoàn toàn bị động. Ông sẽ mất người. Chắc chắn. Nhưng ông sẽ mất họ trong một trận chiến do chính ông lựa chọn, thay vì chờ đợi họ bị một cơn sóng thần mà ông không thể thấy nhấn chìm."

Sự im lặng lại bao trùm. Vĩnh nhìn Kiên, ánh mắt ông ta sắc như dao cạo.

" Cậu muốn gì từ chúng tôi?" Vĩnh cuối cùng cũng hỏi, một câu hỏi thực dụng.

" Tôi không cần vũ khí của ông. Chúng quá ồn ào," Kiên đáp." Tôi cần xưởng cơ khí của ông. Tôi cần phòng thí nghiệm hóa học của ông. Tôi cần những công cụ chính xác. Tôi cần thời gian. Và tôi cần ông tin vào những con số của tôi."

Một nụ cười gần như không thể nhận ra thoáng qua trên môi Vĩnh. Ông ta tôn trọng sự táo bạo này. Tôn trọng sự logic tàn nhẫn này. Nó giống như đang nhìn vào một phiên bản trẻ hơn, nguy hiểm hơn của chính mình.

" Cậu có 72 giờ," Vĩnh nói." Xưởng cơ khí và phòng thí nghiệm là của cậu. Sau 72 giờ, đội nghi binh sẽ xuất phát, dù cậu đã sẵn sàng hay chưa. Và đừng mong đợi chúng tôi sẽ chờ các cậu trở về."

" Thỏa thuận," Kiên đáp, giọng quả quyết, không một chút do dự.

Khi họ được dẫn ra khỏi phòng chỉ huy, Dũng, người đã chờ đợi bên ngoài cùng Linh, bước đến cạnh Kiên, giọng anh gầm gừ đầy ngờ vực." Anh vừa làm cái gì vậy? Ông ta vừa đẩy chúng ta vào chỗ chết, và anh chỉ xin mấy món đồ chơi thôi sao?"

" Dũng," Kiên nói khẽ, mắt anh ánh lên một sự tính toán mà Dũng không thể hiểu được." Vĩnh đã cho chúng ta thứ còn quý hơn cả một tiểu đội. Ông ta đã cho chúng ta thời gian và công cụ. Giờ thì, hãy đi nghỉ đi. Tìm cho Linh một nơi ấm áp."

Kiên quay người bước đi về phía khu nhà xưởng, không hề ngoảnh lại." Tôi có việc phải làm."

Dũng nhìn theo bóng lưng của người kỹ sư. Anh không hiểu những phương trình, những kế hoạch. Nhưng anh hiểu một điều. Người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng chỉ huy đó không còn là Kiên, người sống sót mà anh đã gặp.

Đó là Kael.

Và trong ván cờ sinh tử này, anh không chỉ phải tính toán đường đi của kẻ thù, mà còn phải tính toán cả đường đi của những người đồng minh bất đắc dĩ. Và anh vừa tạo ra cho mình một lợi thế mà ngay cả một người thực dụng như Trung tá Vĩnh cũng không lường hết được.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận