Họ được dẫn đến một khu nhà khách cũ kỹ nhưng sạch sẽ, một sự xa xỉ đến vô lý giữa thế giới đổ nát. Trung tá Vĩnh đã giữ lời, cung cấp cho họ phòng ở, thức ăn, nước sạch, và quan trọng nhất, là 48 giờ đồng hồ. 48 giờ trước khi đội nghi binh của ông ta xuất phát, và trước khi họ phải bước vào tòa tháp Bio-Genesis.
Dũng ngồi trên mép giường trong căn phòng nhỏ, cẩn thận tháo lớp băng cũ ở chân ra. Vết thương đã bắt đầu kéo da non, nhưng vẫn còn đau nhói. Anh lầm lì, không nói một lời, sự im lặng của anh là một tảng đá nặng trịch trong căn phòng. Trên chiếc giường đối diện, Linh đang ngủ, hay đúng hơn là đang chìm trong một sự suy nhược nặng nề. Mái tóc bạc trắng của cô trải trên chiếc gối, khuôn mặt thanh thản một cách đáng sợ.
Nhưng Kiên không nghỉ ngơi. Anh đã biến phòng thí nghiệm y sinh nhỏ của căn cứ thành lãnh địa của mình, một hang ổ của logic và sự ám ảnh.
Căn phòng nồng nặc mùi của cồn, của hóa chất quân dụng và mùi khét của kim loại quá nhiệt. Trên chiếc bàn làm việc bằng thép không gỉ, là một mớ hỗn độn của sự thất bại. Những ống nghiệm chứa những dung dịch có màu sắc kỳ lạ - một thứ màu nâu sền sệt, một thứ màu xanh lá cây đục ngầu. Một chồng vi mạch bị cháy đen. Và ở trung tâm của tất cả, là chiếc hộp Petri chứa thứ bột trắng quý giá, thứ Keramin mà Linh đã phải trả giá bằng gần như toàn bộ sinh lực của mình. Lượng bột đã vơi đi một nửa.
Đã gần 60 giờ trôi qua.
Kiên đứng đó, nhìn chằm chằm vào một ống nghiệm vừa mới sủi bọt rồi kết tủa thành một thứ cặn bã màu xám. Thất bại. Lần thứ mười bảy.
Anh ta đang cố gắng sao chép công thức về" chất xúc tác Tái Sinh" từ những mảnh dữ liệu rời rạc của Vinh Khoa. Nhưng nó giống như đang cố gắng lắp ráp một cỗ máy phức tạp chỉ với một nửa bản thiết kế và những linh kiện không tương thích. Các hóa chất quân dụng ở đây quá thô, quá nhiều tạp chất. Chúng không phản ứng đúng như lý thuyết.
Rầm.
Anh ta ném mạnh ống nghiệm vào chiếc thùng rác kim loại, không thèm quan tâm đến những mảnh thủy tinh vỡ. Anh ta vò đầu, những ngón tay gầy gò cào vào mái tóc. Cảm giác thất bại, một cảm giác mà bộ não logic của anh hiếm khi phải đối mặt, đang gặm nhấm anh một cách cay đắng. Anh đã tính toán sai. Anh đã đánh giá quá cao khả năng của mình và đánh giá quá thấp sự phức tạp của những gì Bio-Genesis đã tạo ra.
Anh liếc nhìn đồng hồ. Chỉ còn mười hai giờ.
Anh ngồi gục xuống sàn, lưng dựa vào chiếc bàn lạnh lẽo. Anh kiệt sức. Anh đã không ngủ, chỉ sống bằng cà phê và một sự thôi thúc điên cuồng. Lần đầu tiên trong đời, anh đối mặt với một vấn đề mà logic thuần túy không thể giải quyết. Anh đã quá quen với việc có đủ dữ liệu, có đủ các biến số. Ở đây, anh phải phỏng đoán, phải sáng tạo, phải có một thứ mà anh luôn coi thường: trực giác.
Và rồi, giữa sự im lặng và mùi hóa chất, một ý nghĩ lóe lên. Một ý nghĩ không đến từ logic, mà đến từ sự tuyệt vọng.
Mình đã sai ở đâu?
Anh nhắm mắt lại, tua lại toàn bộ quá trình trong đầu. Công thức của Vinh Khoa. Các phản ứng hóa học. Các tính toán. Tất cả đều chính xác, về mặt lý thuyết. Nhưng thực tế lại là một mớ hỗn độn.
Và rồi anh chợt nhận ra. Vấn đề không nằm ở công thức. Vấn đề nằm ở cách anh tiếp cận nó.
Anh đang cố gắng sao chép một cách mù quáng. Anh đang cố gắng đi theo con đường của một người khác. Nhưng anh không phải là Vinh Khoa. Và những công cụ của anh không phải là những công cụ của Bio-Genesis.
Anh ngừng cố gắng sao chép.
Thay vào đó, anh tập trung vào nguyên lý đằng sau nó. Anh nhớ lại một ghi chú gần như vô nghĩa của Vinh Khoa, một ghi chú không phải về hóa học, mà về triết học:" Nó không phải là sự chữa lành. Nó là sự hài hòa. Nó không vá lại những vết nứt. Nó dạy cho vật chủ cách sống chung với chúng."
Hài hòa.
Kiên mở bừng mắt. Một nguồn năng lượng mới, được sinh ra từ sự giác ngộ, chảy trong huyết quản anh. Anh đứng dậy.
Anh bắt đầu lại từ đầu.
Lần này, anh không nhìn vào công thức. Anh nhìn vào các thành phần. Anh không cố gắng tái tạo" chất xúc tác Tái Sinh" của Vinh Khoa. Anh đang cố gắng tạo ra một thứ hoàn toàn mới, dựa trên cùng một nguyên lý.
Anh lấy một lượng Keramin nhỏ còn lại. Anh không cố gắng liên kết nó với các vi mạch phức tạp nữa. Thay vào đó, anh hòa tan nó vào một dung môi sinh học đơn giản. Rồi anh từ từ thêm vào một hợp chất kích thích tế bào mà anh đã tìm thấy trong kho thuốc quân dụng. Anh không tuân theo một tỷ lệ nào cả. Anh chỉ quan sát. Anh thêm từng giọt, nhìn vào sự thay đổi của dung dịch, cảm nhận sự thay đổi nhiệt độ bằng những đầu ngón tay. Anh không còn là một nhà hóa học. Anh là một nhạc công, đang cố gắng tìm ra những nốt nhạc đúng để tạo nên một hợp âm.
Và rồi, nó xảy ra.
Dung dịch trong ống nghiệm ngừng sủi bọt. Nó không kết tủa. Nó từ từ chuyển sang một màu xanh lam nhạt, trong suốt, và bắt đầu phát ra một ánh sáng yếu ớt, dịu dàng.
Anh ta đã thành công.
Rạng sáng ngày thứ ba.
Kiên bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Anh không đi, mà là lảo đảo. Anh trông còn kiệt sức hơn cả Linh sau khi cô sử dụng năng lực của mình. Mắt anh thâm quầng như gấu trúc, râu đã mọc lởm chởm, và trên mu bàn tay phải có một vết bỏng hóa chất đỏ ửng, kết quả của một phản ứng bất ngờ trong một trong những lần thử nghiệm thất bại.
Anh không đến phòng chỉ huy. Anh đi thẳng đến phòng của Dũng và Linh.
Anh gõ cửa.
Dũng mở cửa, khuôn mặt anh đầy cảnh giác. Anh đã thức cả đêm, ngồi canh cho Linh. Anh nhìn thấy bộ dạng của Kiên, và sự cảnh giác trong mắt anh dịu đi một chút, thay vào đó là một sự ngạc nhiên.
Kiên không nói gì. Anh chỉ lẳng lặng bước vào, đặt lên chiếc bàn nhỏ giữa phòng một ống tiêm bằng thủy tinh. Bên trong nó là một thứ dung dịch màu xanh lam nhạt đang phát sáng yếu ớt.
" Cái gì đây?" Dũng hỏi, giọng vẫn còn gầm gừ, nhưng đã bớt đi sự thù địch.
" Một sự đánh cược," Kiên đáp, giọng anh khàn đặc vì kiệt sức và thiếu ngủ. Anh chỉ vào ống tiêm." Nó không phải là thuốc chữa. Nó là một chất xúc tác. Nó sẽ không chữa lành vết thương của anh ngay lập tức. Nhưng nó sẽ. . . nhắc nhở các tế bào của anh cách để tự chữa lành. Nhanh hơn. Hiệu quả hơn. Nó sẽ giúp anh duy trì sức mạnh lâu hơn trong trận chiến sắp tới nhưng nó đương nhiên không phải thần dược."
Dũng nhìn vào ống tiêm, rồi lại nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi, vào vết bỏng trên tay của Kiên. Anh ta đã ở trong đó gần hai ngày. Không ngủ. Không nghỉ. Chỉ có thất bại và thất bại. Để tạo ra thứ này. Cho anh.
“Tôi đã đánh cược tính mạng mình vào lần hành động này đương nhiên sẽ không làm gì mờ ám, mũi tiêm chắc chắn có tác dụng phụ nhưng với anh thì tôi không nghĩ đó là vấn đề” Kiên vuốt mũi nói tiếp.
Sự ngờ vực trong mắt Dũng hoàn toàn tan biến. Anh không hiểu những công thức, những hóa chất. Nhưng anh hiểu sự hy sinh. Anh hiểu cái giá của sự kiệt sức.
Anh không nói cảm ơn. Từ đó không tồn tại trong từ điển của anh.
Anh chỉ lẳng lặng cầm lấy ống tiêm. Anh nhìn Kiên một lần cuối. Rồi anh gật đầu. Một cái gật đầu ngắn gọn, nhưng chứa đựng một sự thừa nhận, một sự tôn trọng bất đắc dĩ.
Và anh tiêm dung dịch đó vào cơ bắp trên cánh tay mình.
Kiên nhìn thấy hành động đó, và anh cũng chỉ gật đầu đáp lại trước khi quay người lảo đảo bước ra khỏi phòng.
Không một lời nói nào được thốt ra nữa. Nhưng trong sự im lặng đó, một vết nứt trong bức tường băng giữa hai người đàn ông đã bắt đầu được hàn gắn, không phải bằng lời nói, mà bằng một sự thấu hiểu được sinh ra từ sự hy sinh và kiệt sức chung.
Sau đó, Kiên quay trở lại, trên tay là một thứ khác. Một miếng dán y tế nhỏ, hình vuông, bên trong có một lớp gel trong suốt, lấp lánh những hạt Keramin li ti.
Anh đến bên giường của Linh. Cô đã tỉnh hơn một chút, nhưng vẫn còn rất yếu.
" Thứ này dành cho cô," anh nói, giọng vẫn còn khàn." Nó sẽ hoạt động như một bộ đệm. Hấp thụ một phần phản lực khi cô. . . khi cô làm điều đó. Nó sẽ giảm bớt sự suy nhược cũng như tăng thêm khả năng phục hồi lại trạng thái ban đầu theo thời gian."
Anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, một hành động vụng về, không quen thuộc. Linh quá yếu để có thể phản đối. Khi anh cẩn thận gỡ miếng băng cũ trên cánh tay cô, gần vết sẹo, những ngón tay chai sạn của một người chỉ quen với máy móc và bàn phím của anh vô tình chạm vào da thịt cô.
Đó chỉ là một cái chạm nhẹ. Một sự tiếp xúc không cố ý.
Nhưng đối với Linh, người đã quen với việc bị xem là một phương trình, một tài sản, một công cụ, một cục pin, một thứ để khai thác; đối với một người mà mọi sự đụng chạm trong nhiều tháng qua đều mang ý nghĩa của sự đo lường, sự chữa trị, hoặc sự bạo lực, hành động chăm sóc đơn thuần, vụng về và không đòi hỏi đó đã làm vỡ một con đê trong lòng cô.
Cô đã kìm nén quá lâu. Nỗi sợ hãi, sự cô độc, cảm giác tội lỗi, và gánh nặng của một vị cứu tinh bất đắc dĩ.
Nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của cô. Không phải là tiếng khóc nức nở. Mà là một sự bộc phát trong im lặng. Những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn ra, không thể kiểm soát, chảy xuống cằm, nhỏ giọt lên tấm chăn cũ. Cô không che mặt. Cô chỉ ngồi đó, để cho nó chảy.
Kiên sững người. Anh hoàn toàn bối rối. Bộ não của anh không có một giao thức nào để xử lý tình huống này. Anh lúng túng, bàn tay đang cầm miếng dán dừng lại giữa không trung. Anh mở miệng định nói gì đó, có lẽ là một phân tích về" phản ứng giải tỏa căng thẳng sau chấn thương tâm lý", nhưng rồi anh im bặt. Anh nhìn vào những giọt nước mắt của cô, và lần đầu tiên, anh không thấy một biến số phi logic. Anh thấy một nỗi đau.
Dũng, người đã chứng kiến tất cả từ góc phòng, lặng lẽ bước tới. Anh không nhìn Kiên với sự thù địch nữa. Anh nhìn thấy sự bối rối và vụng về của người kỹ sư, và anh thấy sự kiệt quệ đằng sau nó. Anh đặt một bàn tay to lớn lên vai Kiên, một cái vỗ nhẹ, chắc nịch. Đó là một cử chỉ của sự thấu hiểu. Tôi hiểu rồi. Cứ làm đi.
Trong khoảnh khắc đó, sự đối đầu giữa họ tan biến.
Kiên, được sự động viên thầm lặng đó, đã hít một hơi thật sâu. Anh không nói gì thêm về khoa học. Anh chỉ nhẹ nhàng dán miếng đệm sinh học lên tay Linh, rồi cẩn thận đắp lại tấm chăn cho cô. Một hành động đơn giản, vụng về, nhưng nó là một sự thừa nhận rằng có những thứ còn quan trọng hơn cả hiệu suất.
Khi Linh đã ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi, Dũng nhìn Kiên, người đã quay lại với thiết bị đầu cuối của mình, bộ não của anh ta dường như không bao giờ ngừng hoạt động." Vậy còn kế hoạch của anh?" Dũng hỏi, giọng anh trầm thấp.
Kiên nhìn vào màn hình, nơi một sơ đồ phức tạp của tòa tháp Bio-Genesis đang hiển thị. Một nụ cười lạnh lùng, không phải lém lỉnh, mà là của một con dao mổ vừa được mài sắc, hiện lên trên môi anh.
" Trung tá Vĩnh muốn chúng ta làm mồi nhử," anh nói, mắt vẫn dán vào màn hình." Nhưng ông ta đã cho chúng ta công cụ. Tôi không có ý định vào đó chỉ để chạy thoát."
Anh chỉ vào lõi năng lượng của tòa tháp trên sơ đồ. Một lò phản ứng hạt nhân mini.
" Nếu đã vào hang cọp," anh nói, giọng anh lạnh như băng," chúng ta phải đốt cả cái hang của nó."