Bình Minh Suy Tàn

Chương 18.




Một tiếng nổ không thể nghe thấy bằng tai. Nó là một thứ áp suất. Một sự im lặng đột ngột, theo sau là một cơn sóng thần của không khí bị nén lại, đập vào lồng ngực, hất tung những kẻ canh gác về phía sau về phía sau. Bức tường bao dài năm mươi mét của tòa tháp Bio-Genesis vỡ tan thành bụi.

Trong một khoảnh khắc, chỉ có bụi và sự im lặng.

Và rồi, từ trong đám mây bụi đó, tiếng gầm gừ bắt đầu. Một bản giao hưởng của sự đói khát, một cơn thủy triều của sự mục rữa, lao về phía lỗ hổng mà đội nghi binh của Vĩnh vừa tạo ra. Bức màn hỗn loạn hoàn hảo đã được dựng lên.

" TIẾN LÊN!"

Tiếng gầm của Dũng át cả tiếng nổ vẫn còn vang vọng. Thứ dung dịch màu xanh lam của Kiên đang sôi sục trong huyết quản anh, biến mọi cơn đau, mọi sự mất mát, thành một ngọn lửa thuần túy. Anh không còn cảm thấy gì ngoài một cơn thịnh nộ trắng.

Anh dẫn đầu đội đột kích lao vào. Ngay trước mặt họ, chặn lối đi chính, là một bức tường bằng xương và chitin. Một con Zombie Giáp Cứng khổng lồ, lớp giáp xương của nó lấp lánh dưới ánh đèn báo động màu đỏ, hai chiếc càng to như hai cái máy xúc đang cào xuống nền bê tông.

Dũng không do dự. Anh không nghĩ. Anh chỉ hành động.

Anh gầm lên một tiếng nữa, một âm thanh của sự man dại. Anh cầm cây rìu chiến của mình bằng cả hai. Anh xoay người một vòng, một chuyển động thô kệch nhưng đầy uy lực, dồn toàn bộ sức mạnh của một Cá nhân Cường hóa Cơ thể vào một cú ném duy nhất.

Cây rìu không xoay tít. Nó bay thẳng, như một quả tên lửa, một vệt mờ đen kịt. Và nó găm thẳng vào khe hở duy nhất trên cơ thể con quái vật, nơi cái cổ nối với phần thân, với một tiếng PHẬP ướt át, ghê rợn.

Con Zombie Giáp Cứng loạng choạng, rú lên một tiếng chói tai, một âm thanh của kim loại bị xé rách.

Tiếng rú đó như một hiệu lệnh. Từ những hành lang tối tăm hai bên, không phải một, mà là ba con Giáp Cứng khác lao ra, bị thu hút bởi âm thanh của đồng loại đang hấp hối.

" Dũng!" Linh hét lên, giọng cô lạc đi vì kinh hoàng. Cú ném đó, một hành động của sự dũng mãnh tuyệt đối, cũng là một sai lầm chiến thuật chết người. Anh đã mất đi vũ khí chính của mình, và dụ ra toàn bộ tuyến phòng thủ hạng nặng của kẻ thù.

Nhưng Dũng chỉ cười. Một nụ cười hoang dại, đẫm máu. Anh giật một thanh dầm thép lớn, vẫn còn dính bê tông, từ một đống đổ nát gần đó, gác nó lên vai." Vậy thì càng vui!"

Anh lao vào giữa chúng, không còn là một người bảo vệ. Anh là một cơn bão. Một vị thần chiến tranh say máu, dùng thanh dầm thép như một món đồ chơi, tạo ra một con đường bằng xương vỡ và máu đen cho những người đồng đội phía sau.

Đi ngay sau cơn bão của Dũng là Kiên và Linh. Họ luồn vào những hành lang kỹ thuật theo kế hoạch.

Nhưng ở đây, không có kẻ thù nào cả. Chỉ có sự im lặng. Và một mùi hương. Một mùi hương ngòn ngọt, khó nhận ra, giống như mùi của hoa oải hương bị úng nước.

" Có gì đó không ổn," Kiên thì thầm qua bộ đàm, nhưng giọng anh ta đột nhiên trở nên rời rạc.

Không khí xung quanh họ bắt đầu gợn sóng, như không khí phía trên một con đường nhựa vào ngày hè nóng bức.

Kiên khựng lại. Anh ta nhìn vào thiết bị định vị trên cổ tay mình. Những con số trên đó đang nhảy múa một cách phi logic. 1+1 không còn bằng 2 nữa. Các phương trình mà anh ta tin tưởng tuyệt đối đang trả về những kết quả vô lý. Lối đi mà anh ta chắc chắn là đúng giờ đây lại dẫn vào một bức tường trên bản đồ.

" Không thể nào," anh ta lẩm bẩm." Lỗi. . . lỗi hệ thống. Tôi đã tính toán sai. . ."

Anh ta bắt đầu vò đầu, sự tự tin của anh ta, nền tảng của con người anh ta, đang sụp đổ. Anh ta không thấy ảo giác. Anh ta đang trải qua một thứ còn tệ hơn. Sự sụp đổ của chính logic. Và trong sự sụp đổ đó, một giọng nói vang lên trong đầu anh, giọng nói của cha anh, không phải trong một hình ảnh, mà trong một cảm giác. Một cảm giác của sự thất vọng vô hạn. Mày đã thất bại, Kael.

Ở bên ngoài, trong sảnh chính, Dũng cũng đột ngột dừng lại. Thanh dầm thép rơi khỏi tay anh. Anh không còn nghe thấy tiếng gầm của những con quái vật nữa.

Anh nghe thấy một tiếng cười. Líu lo. Trong trẻo.

" Bố ơi!"

Anh quay phắt lại. Đứng ở cuối hành lang, giữa khói bụi và ánh đèn đỏ, là một hình bóng nhỏ bé. Một cô bé mặc váy hồng. Anh không thể nhìn rõ mặt. Nhưng anh nhận ra tiếng cười đó.

" Bố ơi, cứu con. . ." hình bóng đó vẫy tay gọi.

Cả thế giới của Dũng co lại. Không còn quái vật. Không còn chiến tranh. Chỉ còn con gái của anh. Anh bắt đầu bước về phía nó, một bước, rồi hai bước, như một người mộng du, hoàn toàn quên đi thực tại.

Linh cũng không thoát khỏi. Nhưng ảo giác của cô lại khác. Cô thấy mình đang ở trong phòng khám cũ, người đồng nghiệp đã biến đổi đang lao về phía cô. Mùi hôi thối. Tiếng gầm gừ. Một nỗi sợ hãi nguyên thủy, quen thuộc.

Nhưng có một thứ khác. Lần này, cô không chạy.

Bởi vì cô đã trải qua địa ngục thực sự. Và cơn ác mộng này, so với việc phải lựa chọn hy sinh, so với việc nhìn thấy những người bạn của mình tan vỡ, chỉ là một trò đùa rẻ tiền.

Nỗi đau và sự hy sinh đã tôi luyện cho cô một thứ mà Kiên và Dũng không có. Một ý chí được rèn trong lửa.

Đây không phải là thật! cô gầm lên trong tâm trí.

Cô nghiến chặt răng, tập trung toàn bộ năng lượng còn lại của mình vào một điểm duy nhất. Cô không cố gắng tấn công ra bên ngoài. Cô tấn công vào bên trong. Một luồng sáng xanh nhạt, đau đớn, lóe lên từ vết sẹo trên tay cô, chạy thẳng vào thái dương. Một cơn đau như bị một mũi kim băng đâm vào não.

Ảo giác của chính cô vỡ tan như một tấm gương. Cô thở hắt ra, thế giới quay cuồng, và cô suýt ngã quỵ. Nhưng cô đã tỉnh.

Cô lảo đảo chạy đến chỗ Kiên trước. Anh ta đang ngồi bệt xuống sàn, ôm đầu, lẩm bẩm những phương trình vô nghĩa." Không. . . không thể. . . biến số sai. . ."

" Kiên!" Cô hét lên, lay mạnh vai anh ta." Đó không phải là thật! Đó là một cái bẫy!"

Anh ta ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt anh ta trống rỗng.

Linh không có thời gian. Cô áp hai bàn tay lạnh ngắt của mình lên hai bên thái dương của anh." Nghe em nói này!" cô nói, giọng cô có một sự quyền uy mà chính cô cũng không nhận ra." Logic của anh không sai! Chúng đang tấn công vào nó! Chúng đang bẻ cong các quy luật trong đầu anh! Hãy tin vào em, không phải vào những gì anh đang thấy!"

Cô truyền vào một dòng năng lượng tinh khiết, không phải để chữa lành, mà để" khởi động lại". Để thiết lập lại một sự thật cơ bản. 1+1=2.

Kiên chớp mắt. Sự hỗn loạn trong mắt anh ta từ từ lắng xuống, được thay thế bởi sự kinh hoàng khi nhận ra mình vừa bị xâm phạm một cách tinh vi đến mức nào." Chúng. . . chúng tấn công vào nhận thức. . ." anh ta thều thào.

Rồi cô lao về phía Dũng. Anh đã đi được nửa đường đến với" con gái" của mình.

" DŨNG!" cô hét lên, nhưng anh không nghe thấy.

Cô lao tới, đứng chắn giữa anh và ảo ảnh." DŨNG, NHÌN EM NÀY!"

Anh cố gắng gạt cô ra." Tránh ra! Con bé đang ở đó!"

" KHÔNG PHẢI!" Linh gào lên, nước mắt giàn giụa." CON BÉ KHÔNG CÓ Ở ĐÂY! ANH NHÌN EM ĐI! EM ĐANG Ở ĐÂY! EM CẦN ANH! NOVA CẦN ANH!"

Cô không dùng năng lực của mình. Cô dùng sự thật. Một sự thật tàn nhẫn. Cô níu lấy tay anh, buộc anh phải nhìn vào cô, vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.

Trong một khoảnh khắc, hình ảnh cô con gái phía sau lưng Linh và hình ảnh của Linh trước mặt anh chồng chéo lên nhau. Nụ cười của con gái anh. Đôi mắt đầy lo lắng của Linh.

Và rồi, ảo ảnh tan biến. Chỉ còn lại Linh, đang níu lấy anh, và sự thật trần trụi, đau đớn.

Dũng gầm lên. Một tiếng gầm không phải vì giận dữ, mà vì nỗi đau khi một niềm hy vọng nhỏ nhoi, dù là giả dối, vừa được trao cho lại bị tước đi một cách tàn nhẫn. Nhưng anh đã tỉnh táo trở lại. Anh nhìn thấy những con Giáp Cứng đang tiến lại gần.

Ngay khi ảo ảnh bị phá vỡ, những con quái vật vô hình kia dường như cũng nhận ra. Mùi hương hoa oải hương biến mất. Sự im lặng trở lại. Chúng đã rút lui.

Linh gục xuống, hơi thở hổn hển. Cô không chỉ kiệt sức về thể chất. Cô vừa phải chiến đấu trong ba cuộc chiến cùng một lúc. Một vệt máu nhỏ rỉ ra từ khóe môi cô.

Cô đã thành công. Nhưng cô cảm thấy như mình vừa mất đi một phần linh hồn.

Phòng máy chủ là một mê cung bằng thép và sự im lặng. Tiếng vo ve trầm thấp của hàng ngàn máy chủ đang hoạt động tạo thành một âm thanh nền gần như không thể nhận ra, giống như tiếng cầu nguyện của một vị thần máy móc. Ánh sáng xanh từ những dải đèn LED trên các máy chủ hắt lên khuôn mặt Kiên, khiến anh trông như một bóng ma.

Anh không một mình. Anh cảm nhận được chúng. Không phải bằng mắt, mà bằng sự thay đổi trong không khí. Những cái bóng di chuyển ở rìa tầm nhìn, lướt đi một cách im lặng giữa những dãy máy chủ, những con sói đang từ từ siết vòng vây con mồi.

" Mày khá lắm, Kael," giọng Silas vang lên từ hệ thống loa trong phòng, không phải một tiếng gầm, mà là một lời thì thầm lạnh lẽo, đầy tự tin." Mày đã tìm đường về được đến tận chuồng. Nhưng đây là lãnh địa của tao."

Kiên không trả lời. Anh đang ở trong lãnh địa của mình. Một bàn cờ ba chiều bằng kim loại, dây cáp và các giao thức hệ thống. Và anh là một kiến trúc sư.

Phụt. . . phụt. . .

Hai viên đạn có giảm thanh găm vào máy chủ ngay bên cạnh đầu anh, tạo ra một chùm tia lửa điện nhỏ. Chúng không cố gắng giết anh. Chúng đang kiểm tra phản ứng của anh.

Kiên không chạy trốn. Anh lao sâu hơn vào mê cung, tay anh lướt trên một bảng điều khiển cảm ứng trên tường.

" Hệ thống làm mát phụ, van xả số 7. Kích hoạt."

Một tiếng xìiiiiii dữ dội vang lên. Từ những đường ống trên trần nhà, một làn sương trắng dày đặc của khí nitơ lỏng phụt ra, nhanh chóng bao phủ cả một hành lang. Nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Một lớp băng mỏng bắt đầu hình thành trên sàn nhà.

" Báo cáo! Mất tầm nhìn! Sương mù cực lạnh!" một tên lính hét lên qua bộ đàm, giọng hắn có chút hoảng loạn.

" Dùng cảm biến nhiệt! Hắn chỉ có một mình!" Silas ra lệnh.

Nhưng Kiên đã tính trước một bước." Hệ thống chữa cháy. Vùng 3. Kích hoạt khí Halon."

Những chiếc vòi phun trên trần không phun ra nước. Chúng phun ra một loại khí không màu, không mùi, nặng hơn không khí. Khí Halon rút cạn dưỡng khí trong khu vực đó, buộc đội của Silas phải di chuyển khỏi vị trí phục kích, những chiếc mặt nạ phòng độc của chúng tự động bật lên.

Trong khi chúng đang hỗn loạn, Kiên đã ở một máy chủ khác. Anh không chỉ chạy. Anh đang chiến đấu. Tay anh lướt trên bàn phím, những dòng code hiện lên với một tốc độ chóng mặt. Đây không phải là một cuộc tấn công. Đây là một cuộc phẫu thuật. Một con virus máy tính tinh vi, không phải để phá hủy, mà để giành quyền kiểm soát, đang được tiêm thẳng vào trái tim của tòa tháp. Đồng thời, anh mở một kênh phát sóng băng thông rộng, tải lên và cho phát đi phát lại toàn bộ đoạn ghi âm của Vinh Khoa, một sự thật chói tai được gửi đến bất kỳ ai có đủ may mắn, hoặc xui xẻo, để bắt được tần số.

Silas nhận ra mình đã bị qua mặt." TẤT CẢ TẬP TRUNG VÀO MÁY CHỦ TRUNG TÂM! BẮT SỐNG NÓ!" hắn gầm lên, sự bình tĩnh của hắn cuối cùng cũng vỡ tan.

Hắn dẫn đầu đội của mình lao thẳng về phía vị trí của Kiên. Nhưng Kiên đã đặt một cái bẫy cuối cùng. Anh khóa trái hành lang mà Silas vừa bước vào từ xa. Một cánh cửa thép dày sập xuống.

" Cha tôi đã xây nên cái lồng này," Kiên thì thầm vào hệ thống, một lời nhắn gửi đến không khí." Để tôi tiễn các người đi cùng nó."

Anh kích hoạt một giao thức cuối cùng." Giao thức Thanh lọc khẩn cấp. Mẫu vật 09. Bùng phát."

Từ phía sau lưng Silas, một cánh cửa hầm chứa khác mở ra, và một tiếng gầm gừ ướt át vang lên.

Một tiếng còi báo động chói tai, inh ỏi, vang lên khắp tòa tháp. Một giọng nói máy móc, vô cảm, lặp đi lặp lại." Cảnh báo. Lõi năng lượng quá tải. Sẽ phát nổ trong 600 giây. 599. 598. . ."

Dũng và Linh phá cửa xông vào phòng thí nghiệm trung tâm. Họ thấy Nova đang bị gây mê trên một chiếc bàn mổ bằng kim loại. Và ở đó, đứng bên cạnh một bảng điều khiển khổng lồ, là Giám đốc Sỹ.

Lão không hoảng loạn khi nghe tiếng còi báo động. Ngược lại, một nụ cười lạnh lẽo, đầy tự mãn hiện lên trên khuôn mặt lão.

" Các ngươi nghĩ rằng ta không có kế hoạch dự phòng cho những con chuột như các ngươi sao?" lão nói, giọng đầy miệt thị." Sự sụp đổ của lò phản ứng chỉ đơn giản là sẽ xóa sạch mọi bằng chứng. Một cuộc thanh lọc hoàn hảo."

Lão nhấn một nút trên bảng điều khiển. Một bức tường bằng kính cường lực phía sau lão từ từ nâng lên, để lộ một khoang chứa được chiếu sáng rực rỡ. Bên trong, một sinh vật khổng lồ đang đứng im trong một thứ chất lỏng màu xanh lá cây.

Nó là một con Zombie Bọc Thép. Nhưng nó khác. Nó to lớn gần như gấp đôi những con mà Dũng đã đối mặt. Lớp giáp xương của nó không phải màu trắng, mà là màu đen mờ của kim loại. Trên cái đầu dị dạng, nơi đáng lẽ là mắt, được gắn một thiết bị phức tạp với những dây dẫn và một con mắt quang học màu đỏ duy nhất đang phát sáng.

" Ta đã dành nhiều năm để hoàn thiện nghệ thuật của mình," Sỹ nói, tay cầm một thiết bị điều khiển nhỏ." Đây không phải là một con quái vật. Đây là sự tiến hóa có kiểm soát. Một vũ khí hoàn hảo. Một người lính gác trung thành. Giết chúng đi, Titan."

Chất lỏng trong khoang chứa được rút cạn. Con Titan mở con mắt quang học màu đỏ của nó ra. Nó gầm lên một tiếng, một âm thanh của kim loại bị nghiền nát, và lao về phía Dũng.

Cuộc chiến giữa hai người khổng lồ bắt đầu.

Tiếng kim loại va vào lớp giáp xương vang lên chan chát khắp phòng thí nghiệm. Dũng, được cường hóa bởi chất xúc tác của Kiên, chiến đấu với một sức mạnh và tốc độ mà chính anh cũng không nhận ra. Nhưng con Titan của Sỹ không biết đau đớn, không biết mệt mỏi. Nó chiến đấu với sự chính xác của một cỗ máy, mỗi đòn tấn công của nó đều được Sỹ điều khiển từ xa, nhắm thẳng vào những vết thương cũ trên người Dũng.

Linh, dù kiệt sức, vẫn cố gắng giúp. Cô không thể chữa lành. Nhưng cô có thể phá vỡ. Cô nhắm mắt lại, dồn hết chút năng lượng còn lại, không phải vào Dũng, mà vào con quái vật. Một làn sương màu xanh lục yếu ớt tỏa ra từ tay cô, hướng về phía thiết bị trên đầu con Titan.

Tín hiệu điều khiển của Sỹ chập chờn. Con mắt quang học màu đỏ của Titan nhấp nháy. Nó khựng lại trong một phần nghìn giây.

Đó là tất cả những gì Dũng cần.

Anh gầm lên, một tiếng gầm của sự tuyệt vọng và ý chí. Anh không cố gắng đấm. Anh lao tới, tóm lấy hai cánh tay bằng xương và kim loại của con quái vật. Anh gồng mình, các cơ bắp của anh căng phồng lên, những mạch máu hiện rõ trên thái dương. Anh dùng một đòn bẻ ngược kinh hoàng, một hành động của sức mạnh thuần túy không thể tưởng tượng được.

GAAAAAAAAAAA!

Một bên vai của Titan bị xé toạc ra khỏi cơ thể, kéo theo những dây dẫn và ống sinh học.

Đúng lúc đó, sự hỗn loạn của trận chiến, tiếng còi báo động inh ỏi, và năng lượng đang quá tải của lõi lò phản ứng đã tạo thành một cơn bão hoàn hảo.

Nó đánh thức Nova.

Cô bé mở mắt.

Cô không thấy Dũng. Cô không thấy Sỹ. Cô chỉ thấy nỗi đau. Nỗi đau của Dũng. Sự kiệt sức của Linh. Sự sợ hãi của chính mình. Và năng lượng hỗn loạn đang gào thét trong không khí.

Và cô bé hét lên.

Nó không phải là một tiếng hét của sự sợ hãi. Nó không phải là một tiếng gầm của sự thịnh nộ.

Nó là một sự giải phóng.

Tiếng hét của cô bé, được cộng hưởng và khuếch đại bởi năng lượng hỗn loạn trong căn phòng, đã trở thành một vũ khí tối thượng. Một sóng âm thanh thuần túy, hữu hình, lan tỏa ra từ người cô, làm cho không khí gợn sóng như mặt nước.

Mọi thứ bằng kính trong phòng thí nghiệm nổ tung. Mọi màn hình đều tắt ngấm. Mọi thiết bị điện tử đều chết.

Và thiết bị điều khiển trên đầu con Titan cũng nổ tung thành một chùm tia lửa.

Con quái vật gầm lên một tiếng cuối cùng. Một tiếng gầm không phải vì mệnh lệnh, mà vì đau đớn. Mất đi sự kiểm soát của Sỹ, nó quay sang mục tiêu gần nhất, kẻ đã tạo ra và hành hạ nó.

Nó vung cánh tay còn lại, một cú đập mang theo toàn bộ sức nặng và sự giận dữ của một nô lệ vừa được giải thoát.

RẦM.

Cú đập trúng thẳng vào Giám đốc Sỹ, hất văng lão vào một bảng điều khiển bằng thép, biến lão thành một đống thịt bầy nhầy, bất động.

Con quái vật Titan, hoàn thành hành động báo thù cuối cùng của mình, cũng gục xuống, chết.

Sự im lặng bao trùm.

Chỉ còn lại tiếng còi báo động.

212 giây. 211. 210. . .

Mặt đất không còn là mặt đất nữa. Nó là da của một con thú khổng lồ đang quằn quại trong đau đớn.

Cả tòa tháp Bio-Genesis rung chuyển từ tận nền móng. Tiếng rít của kim loại bị xé toạc, tiếng bê tông gầm lên khi vỡ vụn, tất cả hòa vào nhau thành một bản giao hưởng của sự hủy diệt. Những mảng trần khổng lồ rơi xuống, mang theo hàng tấn bụi và sự tuyệt vọng.

" 10 giây. . . 9. . . 8. . ." giọng nói máy móc vô cảm từ hệ thống báo động vẫn vang lên, một sự tương phản ghê rợn với sự hỗn loạn.

Kiên lao vào phòng thí nghiệm đúng lúc đó, khuôn mặt anh ta trắng bệch, phủ đầy bụi." Chúng ta phải đi! NGAY BÂY GIỜ!"

Anh không cần phải nói hai lần. Dũng chộp lấy Nova, người đã ngất đi, kẹp cô bé dưới một cánh tay như thể cô bé không có trọng lượng. Kiên vơ vội ổ đĩa dữ liệu chính, thứ tài sản duy nhất mà họ đã phải trả giá bằng máu và linh hồn. Họ lao ra khỏi phòng thí nghiệm, bỏ lại sau lưng Giám đốc Sỹ và con Titan của lão, bị chôn vùi dưới hàng tấn bê tông.

Khi họ đến được sảnh chính, hy vọng cuối cùng của họ đã bị dập tắt.

Con đường thoát ra bên ngoài đã không còn tồn tại. Nó đã bị thay thế bởi một biển xương thịt. Hàng ngàn, hàng vạn kẻ bị nhiễm, bị thu hút bởi những vụ nổ của đội nghi binh và tiếng còi báo động của tòa tháp, đã tràn vào từ mọi phía. Chúng là một đại dương của những cơ thể đang phân hủy, của những tiếng gầm gừ đói khát, của những cánh tay đang vươn lên. Chúng không còn là những cá thể. Chúng là một cơn thủy triều, và tòa tháp này là một hòn đảo đang chìm dần.

Họ bị bao vây. Hoàn toàn.

Không còn lối thoát. Không còn kế hoạch. Không còn logic.

Chỉ còn lại sự kết thúc.

Giữa sự hỗn loạn đó, Dũng đột nhiên trở nên bình tĩnh một cách lạ thường.

Anh từ từ đặt Nova xuống bên cạnh Linh, người đang được Kiên và Sơn dìu. Anh nhìn Kiên, người đang ôm chặt ổ đĩa dữ liệu, khuôn mặt anh ta co rúm lại vì sự bất lực của một bộ óc logic khi đối mặt với sự phi lý tuyệt đối. Anh nhìn Linh, người đang kiệt sức, mái tóc bạc trắng của cô là một lời nhắc nhở câm lặng về cái giá phải trả. Anh nhìn Nova, khuôn mặt thiên thần của cô bé thanh thản trong giấc ngủ, không hề hay biết về địa ngục xung quanh.

Anh nhìn vào biển zombie vô tận trước mặt.

Và anh mỉm cười.

Một nụ cười không phải của sự thanh thản. Không phải của sự chấp nhận. Nó là một nụ cười kỳ lạ, gần như hoang dại, của một người đàn ông đã mất tất cả, và cuối cùng, đã tìm thấy một trận chiến xứng đáng để chết.

" Kiên," anh nói, giọng anh trầm và dứt khoát, không một chút run rẩy. Anh tháo chiếc bộ đàm duy nhất còn hoạt động ra khỏi thắt lưng và ném nó về phía Kiên. Nó không phải là một hành động nhẹ nhàng. Anh ném nó như ném một quả lựu đạn, buộc Kiên phải giơ tay ra chụp lấy.

" Đưa họ đến điểm hẹn của Vĩnh," Dũng ra lệnh, không phải một lời đề nghị." Đi về hướng đông bắc. Có một đường cống thoát nước cũ dưới chân cầu vượt số 3. Đi theo nó. Đừng dừng lại."

" Còn anh?" Kiên hỏi, dù anh đã biết câu trả lời. Cổ họng anh nghẹn lại.

Dũng không trả lời ngay. Anh quay lại, nhặt cây rìu chiến của mình lên từ đống đổ nát, lưỡi rìu của nó vẫn còn dính máu đen của lũ quái vật. Anh cảm nhận được sức nặng quen thuộc của nó trong tay.

Anh quay lại nhìn Kiên, nhìn thẳng vào mắt người kỹ sư." Tôi sẽ cho các người thời gian," anh nói. Rồi anh nói thêm một câu, một lời hứa, một mệnh lệnh, và cũng là một lời cầu xin." Đừng để nó là vô ích."

Anh không đợi họ trả lời. Anh không cho họ cơ hội để phản đối. Anh đẩy mạnh Kiên về phía lối đi phụ." ĐI!"

Kiên lảo đảo. Lần đầu tiên trong đời, bộ não của anh không đưa ra được một lựa chọn hợp lý. Logic gào thét rằng việc hy sinh Dũng là cần thiết. Nhưng một thứ gì đó khác, một thứ phi logic mà anh không thể gọi tên, lại đang xé nát lồng ngực anh.

Dũng không nhìn họ nữa. Anh quay người lại, đối mặt với đại dương của sự chết chóc.

Anh hít một hơi thật sâu, lồng ngực anh căng phồng.

Và anh gầm lên.

HAHAAAAAHAAA!

Một tiếng gầm cuối cùng.

Nó không phải là tiếng gầm của sự tức giận. Không phải của sự sợ hãi. Nó là tiếng gầm của một người bảo vệ. Tiếng gầm của một người cha đang đứng trước cửa phòng của con mình để chống lại cả thế giới. Tiếng gầm của một tảng đá khổng lồ, tuyên bố rằng" chỉ có thể bước qua xác của ta".

Anh không lao vào chúng. Anh là một thiên thạch lao vào một đại dương.

Anh là một bức tường bằng xương bằng thịt, một cơn bão của sự hủy diệt, vung cây rìu của mình, tạo ra một khoảng trống ngắn ngủi, một con đường máu cho gia đình mới của anh.

Kiên, với nước mắt trào ra, lần đầu tiên trong đời, đã hành động không phải bằng logic. Anh ta hành động bằng một sự vâng lời tuyệt vọng. Anh ôm lấy Nova, người vẫn đang ngủ, dìu Linh, người gần như đã bất tỉnh, và hét lên với Sơn:" ĐI!"

Họ chạy.

Họ chạy, không dám ngoảnh lại. Họ chạy, lách qua những đống đổ nát, trong khi cả tòa tháp đang rung chuyển, sụp đổ xung quanh họ.

Kiên chạy, lồng ngực anh bỏng rát, sức nặng của Linh và Nova gần như kéo anh khuỵu xuống. Nhưng anh không dừng lại.

Anh chỉ nghe thấy những âm thanh phía sau lưng.

Tiếng gầm của Dũng.

Tiếng gào thét của bầy zombie.

Tiếng bê tông vỡ vụn.

Rồi, tiếng gầm của Dũng, tiếng gầm của một người cha, một người bảo vệ, một vị thần tan vỡ, đột nhiên tắt ngấm.

Nó không tắt dần. Nó chỉ đơn giản là bị cắt đứt.

Bị thay thế bởi một tiếng động cuối cùng, khủng khiếp hơn.

Tiếng sụp đổ của một tòa tháp.

Và rồi, im lặng.

Chỉ còn lại tiếng bước chân của những người sống sót, chạy trốn trong bóng tối, mang theo một món nợ không bao giờ có thể trả được.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận