Bình minh chỉ đơn giản là một sự chuyển đổi từ màu đen sang màu xám. Một màu xám xịt, đồng nhất, của tro bụi và khói vẫn còn lơ lửng trong không khí. Không khí đặc quánh. Hít vào không phải là một hành động tự nhiên. Nó là một nỗ lực, và mỗi hơi thở mang theo mùi của bê tông bị nung chảy, của nhựa cháy khét, và của một thứ gì đó khác, một mùi tanh nồng của hàng ngàn sinh mạng vừa bị thiêu rụi.
Ngay khi trời đủ sáng để có thể phân biệt được mặt đất và bầu trời, một nhóm nhỏ đã được thành lập.
Kiên là người dẫn đầu. Anh ta là một cái máy đang hoạt động dựa trên những dòng lệnh cuối cùng. Đôi mắt anh ta thâm quầng, khuôn mặt phủ một lớp bụi xám của một cỗ máy đã hoạt động gần ba ngày không ngơi nghỉ, nhưng bước chân anh ta vẫn vững vàng, có phương pháp. Trung tá Vĩnh đã cung cấp cho anh ta một đội lính tinh nhuệ mặc đồ bảo hộ chống độc và các thiết bị dò tìm. Lệnh của Vĩnh rất rõ ràng:" Xác nhận mục tiêu đã bị tiêu diệt. Thu hồi bất cứ công nghệ nào còn sót lại. Đừng lãng phí thời gian cho những thứ khác."
Linh, dù vẫn còn yếu đến mức mỗi bước đi đều là một sự cố gắng, cũng nhất quyết đi theo. Cô không nói gì. Cô chỉ nhìn Kiên, và anh ta gật đầu đáp ứng.
Họ tiến vào vùng đất chết.
Mặt đất dưới chân họ không còn là đất. Nó là một lớp tro bụi dày, mịn, và vẫn còn ấm. Dưới lớp tro đó, mặt đất đã biến thành một thứ thủy tinh đen, nứt nẻ, kêu răng rắc dưới mỗi bước chân. Những tòa nhà xung quanh chỉ còn là những bộ xương thép oằn oại, bị bẻ cong bởi sức nóng khủng khiếp, vươn lên trời như những cánh tay đang cầu xin sự thương xót. Họ phải đi qua những vũng kim loại nóng chảy vẫn còn đang sủi bọt, phát ra một thứ ánh sáng màu cam ma quái.
Một người lính của Vĩnh đưa máy đếm Geiger lên. Tiếng" tạch. . . tạch. . . tạch" của nó vang lên dồn dập, điên cuồng.
" Mức độ phóng xạ cao bất thường," người lính báo cáo." Không phải từ lõi năng lượng. Đây là một loại bức xạ khác."
Kiên không trả lời. Anh ta biết. Anh ta đang đi vào tâm của một sự kiện không thể giải thích bằng vật lý thông thường.
Họ đến được sảnh chính, nơi Dũng đã có cuộc đối đầu cuối cùng.
Cảnh tượng ở đó khiến ngay cả những người lính dày dạn nhất của Vĩnh cũng phải sững lại trong im lặng.
Ở trung tâm của sảnh chính, mặt đất bị lõm xuống, tạo thành một cái hố nông, đường kính khoảng ba mươi mét. Nền bê tông ở đây đã bị tan chảy rồi đông cứng lại thành một bề mặt nhẵn bóng như obsidian. Xung quanh mép của cái hố, là một bức tường méo mó được tạo nên từ hàng ngàn xác zombie bị xé nát, ép chặt vào nhau bởi một lực không thể tưởng tượng được. Chúng cháy rụi, bị nghiền nát và bị đẩy ra xa.
Ở trung tâm của cái hố đó, nơi Dũng đã đứng, không có gì cả.
Họ không tìm thấy thi thể của anh.
Không một mảnh giáp. Không một mẩu xương. Không một giọt máu.
Như thể anh chưa bao giờ tồn tại. Anh đã trở thành một phần của cơn thủy triều mà anh đã chặn lại.
Linh quỳ xuống ở mép của cái hố. Bàn tay cô run rẩy đưa ra, nhưng không dám chạm vào bề mặt đen bóng, lạnh lẽo đó. Cô không khóc. Nỗi đau của cô đã vượt qua cả nước mắt. Cô chỉ ngồi đó, nhìn vào sự trống rỗng, và thì thầm một lời cảm ơn, một lời vĩnh biệt trong im lặng.
Kiên đứng đó, bất động. Bộ não logic của anh đang gào thét. Anh ta lấy ra một thiết bị đo lường, chĩa vào tâm của cái hố. Những con số trên màn hình nhảy múa một cách điên loạn trước khi hiển thị một dòng chữ:" DỮ LIỆU KHÔNG HỢP LỆ".
Không hợp lệ.
Anh ta không thể xử lý được điều này. Không có dữ liệu để phân tích. Không có một kết quả để ghi nhận. Chỉ có một sự vô lý. Một người không thể chống lại hàng ngàn. Một cơ thể sinh học không thể giải phóng một lượng năng lượng có thể làm tan chảy bê tông. Đó là một phương trình không thể có lời giải.
Kiên bắt đầu đi. Một hành động vô thức. Anh ta đi vòng quanh mép của cái hố, mắt anh ta không nhìn vào sự hủy diệt. Mắt anh ta quét qua từng mảnh vỡ, từng đống tro tàn. Anh ta không biết mình đang tìm gì. Có lẽ, bộ não của anh ta, trong cơn hoảng loạn, đang cố gắng tìm kiếm một mảnh dữ liệu, dù là nhỏ nhất, để có thể bám víu vào, để có thể bắt đầu lại quá trình phân tích.
Anh ta đi, và đi.
Và rồi, anh ta thấy nó.
Một thứ gì đó lấp lánh.
Một tảng bê tông lớn bị sụp xuống, nằm ngay trên mép của vùng tan chảy. Và bên dưới nó, kẹt giữa tảng bê tông và lớp thủy tinh đen, là một thứ gì đó bằng kim loại, đã bị sức nóng và áp lực làm cho biến dạng, móp méo.
Anh ta quỳ xuống. Anh ta ra hiệu cho một người lính, mượn một thanh xà beng. Anh ta dùng nó để nạy tảng bê tông lên, một hành động đòi hỏi sự chính xác hơn là sức mạnh. Cả cấu trúc đổ sụp ầm ầm qua một bên.
Bên dưới, là một sợi dây chuyền bằng thép, đã bị nung nóng đến mức gần như chảy vào mặt đất. Nó đã bị đứt, nhưng phần mặt dây chuyền vẫn còn đó. Một chiếc hộp nhỏ bằng bạc, giờ đây đã bị biến dạng, đen xì, và nóng đến mức anh không thể chạm vào bằng tay trần.
Anh ta dùng đầu của thanh xà beng, cẩn thận gảy nó ra khỏi lớp đất đá nóng chảy. Anh ta chờ cho nó nguội đi một chút, rồi cầm nó lên.
Nó nặng một cách lạ thường. Không phải là sức nặng của kim loại. Mà là sức nặng của một sự tồn tại duy nhất đã sống sót sau một sự kiện không thể tồn tại.
Anh ta run rẩy. Anh ta cố gắng mở nó ra. Chiếc chốt đã bị nóng chảy, dính chặt lại. Anh ta dùng mũi dao găm của mình, chậm rãi và nhẹ nhàng nạy nó ra.
Cạch!
Bên trong, được bảo vệ một cách gần như hoàn hảo, là một tấm ảnh. Nó không còn nguyên vẹn. Các cạnh của nó đã bị cháy sém. Bề mặt của nó bị nhiệt làm cho cong vênh, tạo ra những gợn sóng kỳ lạ.
Nhưng hình ảnh vẫn còn đó.
Một người đàn ông to lớn đang cười, nụ cười hiền lành không hợp với vóc dáng của anh. Một người phụ nữ xinh đẹp đang tựa đầu vào vai anh. Và ngồi trên vai anh, là một cô bé, đang cười toe toét, trên mái tóc của cô bé có một thứ gì đó màu hồng, đã bị nhòe đi.
Kiên siết chặt chiếc hộp móp méo trong tay. Anh cảm nhận được những cạnh sắc của nó đang cứa vào da thịt mình. Anh không cảm thấy đau.
Trong khoảnh khắc đó, bức tường băng giá xung quanh trái tim anh, bức tường được xây dựng bằng logic, bằng dữ liệu, bằng những phương trình, không chỉ rạn nứt.
Nó vỡ tan.
Anh không khóc. Anh không cảm thấy buồn. Anh không nghĩ về sự hy sinh hay tình yêu.
Anh chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cong vênh, vào nụ cười của một gia đình đã không còn tồn tại.
Và anh đã hiểu.
Có những thứ không thể được tính toán. Có những thứ không thể được đo lường.
Có những sức mạnh không tuân theo định luật vật lý.
Anh ta từ từ, cẩn thận, đóng chiếc hộp lại. Anh ta không cho nó vào túi đựng bằng chứng. Anh ta cho nó vào túi áo trong, ngay trước ngực mình.
Rồi anh ta đứng dậy, quay sang người lính của Vĩnh." Không còn gì ở đây cả," anh nói, giọng anh gần như không thể nghe thấy." Chúng ta đi."
Tại Khu Kế Thừa, những âm thanh của một buổi sáng mới đã thay thế cho sự im lặng của nỗi sợ hãi. Không phải là tiếng cười nói. Mà là tiếng búa gõ đều đặn vào kim loại. Tiếng của những người đang gia cố lại hàng rào. Tiếng xì xào của một lớp học nhỏ, nơi những đứa trẻ đang học cách đọc từ những cuốn sách cũ kỹ. Và tiếng nước sạch chảy đều đặn vào những chiếc bình nhựa.
Đó không phải là âm thanh của một thiên đường. Nó là âm thanh của một cuộc chiến chưa kết thúc. Một cuộc chiến không còn là để sinh tồn, mà là để xây dựng lại.
Trong một căn phòng nhỏ từng là văn phòng của quản đốc, Kiên đứng trước một tấm bản đồ khổng lồ của thành phố và các vùng lân cận. Căn phòng đầy mùi cà phê và giấy cũ. Xung quanh anh là một sự hỗn loạn có trật tự: những chồng sách kỹ thuật của thế giới cũ, những vi mạch được tháo rời, và những ghi chú được viết chi chít trên mọi bề mặt có thể viết được.
Anh không còn là người kỹ sư ám ảnh bởi sự thất bại. Anh đã biến sự sụp đổ trong nhà ga tàu điện ngầm thành nền móng cho một con người mới. Sự thật về cha anh, về cái tên Kael, không còn là một gánh nặng. Nó là một món nợ. Một món nợ mà anh sẽ trả, không phải bằng sự tự hủy diệt, mà bằng sự kiến tạo.
Anh đang vẽ những con đường mới trên tấm bản đồ. Những đường màu xanh lá cây, đánh dấu những tuyến đường an toàn tương đối giữa các khu định cư. Những vòng tròn màu xanh dương, đánh dấu những nơi có thể có nguồn nước ngầm. Và những mũi tên màu đỏ, không phải chỉ hướng tấn công của kẻ thù, mà là hướng di chuyển của những đội do thám, của những người đưa tin.
Trên chiếc bộ đàm tầm xa mà anh đã dành nhiều ngày để sửa chữa, một giọng nói rè rè vang lên, giọng của Trung tá Vĩnh.". . . đã nhận được thông tin. Đội tuần tra ở Khu Mỏ đã xác nhận. Có một con đường xuyên qua dãy núi phía Tây. Chúng tôi sẽ gửi một đội trinh sát."
" Đã rõ," Kiên đáp, giọng anh vẫn đều đều, nhưng không còn sự lạnh lẽo vô cảm." Hãy cẩn thận. Dữ liệu của tôi cho thấy có hoạt động địa chấn nhỏ ở khu vực đó. Có thể có những sinh vật dưới lòng đất."
Anh tắt bộ đàm. Anh nhìn vào tấm bản đồ. Lần đầu tiên, logic của anh không chỉ phục vụ cho sự sống sót của một nhóm nhỏ. Nó đang phục vụ cho sự kết nối, cho việc xây dựng lại một mạng lưới của con người. Vòng cung nhân vật của anh chưa hoàn thiện. Nó chỉ vừa mới bắt đầu được vẽ lại. Anh vẫn tin vào logic, nhưng giờ anh hiểu rằng, lòng tin và sự hy sinh không phải là những biến số lỗi. Chúng là những hằng số nền tảng, không thể đo lường, nhưng lại có sức nặng vô hạn.
Trong một khoảng sân yên tĩnh nhất của khu định cư, nơi những cây dại đang bắt đầu mọc lên qua những kẽ nứt của bê tông, Linh đang ngồi đối diện với Nova.
Cô không còn mặc những chiếc áo dài tay để che giấu vết sẹo của mình. Cô mặc một chiếc áo thun đơn giản, để lộ ra cánh tay với vết sẹo màu trắng bạc đã được trang trí bằng những đường nhũ vàng, không phải như một dấu hiệu của tội lỗi, mà như một lời nhắc nhở về cái giá phải trả. Sự bình thản trên khuôn mặt cô. Nó là sự mạnh mẽ được sinh ra từ việc đã nhìn thẳng vào vực thẳm và không lùi bước.
Cô không dạy Nova cách chiến đấu. Cô đang dạy cô bé cách để im lặng.
" Đừng cố gắng hét lên, Nova," Linh nói, giọng cô dịu dàng nhưng đầy một sự chắc chắn." Đừng cố gắng tạo ra một âm thanh. Hãy làm điều ngược lại. Lắng nghe nó. Cảm nhận nó ở trong lồng ngực con, trong cổ họng con. Nó không phải là một con quái vật đang gầm gừ. Nó là một dây đàn đang rung. Hãy thử. . . làm cho nó ngừng rung."
Nova nhắm mắt lại. Khuôn mặt cô bé nhăn lại vì tập trung. Cô bé không còn sợ hãi sức mạnh của mình nữa. Cô bé đang cố gắng hiểu nó. Cô bé hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra.
Thay vì một tiếng thét hủy diệt, một sự im lặng gần như tuyệt đối bao trùm lấy khoảng sân. Không phải là sự im lặng của sự trống rỗng. Mà là một sự im lặng có sức nặng. Những chiếc lá trên cây gần đó, vốn đang rung rinh trong gió, đột nhiên ngừng lại. Làn bụi nhỏ trên mặt đất lắng xuống. Giống như không khí xung quanh họ đã trở nên đặc lại.
Rồi, Nova từ từ mở miệng. Một âm thanh duy nhất thoát ra. Trong trẻo, du dương, ngân vang như tiếng chuông thủy tinh. Nó không làm vỡ kính. Nó không làm rung chuyển mặt đất. Nó chỉ khiến một giọt sương còn đọng trên một chiếc lá rơi xuống.
Nova mở mắt ra, mỉm cười. Một nụ cười thực sự, rạng rỡ, lần đầu tiên được sinh ra từ chính sức mạnh của cô.
Linh xoa đầu cô bé, một nụ cười ấm áp hiện lên trên môi. Cô không chỉ là một người chị. Cô là một người thầy. Và cô là một người bảo vệ, theo một cách hoàn toàn khác với Dũng. Cô không bảo vệ bằng sức mạnh thể chất. Cô bảo vệ bằng sự thấu hiểu, bằng việc dạy cho một linh hồn hoang dã cách để không tự hủy diệt chính mình.
Buổi sáng hôm đó, khi những tia nắng đầu tiên thực sự chiếu rọi qua lớp mây bụi màu xám, Kiên, Linh và Nova cùng nhau đứng trên sân thượng cao nhất của khu định cư.
Họ nhìn về phía thành phố vẫn còn đầy rẫy hiểm nguy. Những bộ xương thép của các tòa nhà vẫn còn đó, nhưng giữa chúng, có những làn khói nhỏ bốc lên từ những khu định cư khác, những tín hiệu của sự sống. Thành phố không còn là một nấm mồ khổng lồ. Nó là một vùng đất đang chờ được khai phá, được tái sinh.
Kiên cầm trên tay sợi dây chuyền bằng thép đã bị biến dạng. Anh không lau chùi nó. Anh giữ nguyên những vết cháy sém, những vết móp méo của nó như một chứng tích lịch sử. Anh nhẹ nhàng đặt nó lên một ụ đá nhỏ mà họ đã cùng nhau xây nên, ngay trên mép của sân thượng, nơi nó có thể nhìn ra cả thành phố. Một đài tưởng niệm đơn sơ, thô ráp, và chân thật.
Họ đứng đó trong im lặng. Không cần lời nói nào.
Kiên nhìn vào ổ đĩa dữ liệu trong túi mình, thứ chứa đựng toàn bộ bí mật của Bio-Genesis. Rồi anh nhìn ra thành phố, và lần đầu tiên, anh hiểu được ý nghĩa thực sự của việc kiến tạo. Không phải là việc xây dựng nên những hệ thống hoàn hảo, mà là việc kết nối những mảnh vỡ không hoàn hảo lại với nhau.
Linh nắm chặt tay Nova. Cô cảm nhận được sự ấm áp và sức sống đang chảy trong huyết quản của cô bé, và cô biết rằng cuộc chiến của mình không phải là để chuộc lại lỗi lầm, mà là để đảm bảo rằng những thế hệ tiếp theo sẽ không phải lặp lại nó.
Và Nova, cô bé nhìn về phía mặt trời mọc, đôi mắt trong veo, không còn sợ hãi. Cô bé cảm nhận được sức mạnh đang cuộn chảy bên trong mình, không phải như một con quái vật, mà như một bản nhạc đang chờ được viết nên.
Cuộc chiến vẫn còn đó. Những tàn dư của Tập Đoàn Thống Trị, những phe phái mới, những con quái vật chưa được biết đến. Những thử thách mới sẽ đến.
Và nắng hôm nay thật vàng.