Bình Minh Suy Tàn

Chương 20.




Đây là hồi mới của truyện với sự nỗ lực về mở rộng bối cảnh và mô tả thế giới, mong mọi người hoan hỉ ủng hộ em bằng những bình luận có thể là chê trách. Em luôn cố gắng tiếp thu và cải thiện dần để hoàn thiện và đáp ứng được kỳ vọng của mọi người. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé ^v^. P. s : Nhiều người hỏi em về Dũng nhưng hiện thiên cơ bất khả lộ nha, chúc mọi người ngày mới vui vẻ !

--------------------------------------------

Năm năm.

Bầu trời đã bớt đi màu tro bụi, trả lại một màu xanh nhợt nhạt, bệnh hoạn. Tại Khu Kế Thừa, sự sống vẫn tiếp diễn, được dệt nên từ những thói quen và những nỗi buồn câm lặng.

Ngày hôm nay bắt đầu như mọi ngày khác, bằng tiếng rò rỉ của nước.

" Sâu hơn một chút nữa" giọng ông Hùng, người kỹ sư già, vang lên, tay ông chỉ vào một mảng đất ẩm ướt ngay bên ngoài bức tường phía Tây." Cái bản đồ cũ của thành phố nói rằng đường ống chính chạy dọc theo đây."

Cách đó vài bước, Nova đang quỳ trên mặt đất. Cô không còn là cô bé gầy gò, hoảng sợ ngày nào. Ở tuổi mười chín, cô đã trở thành một thiếu nữ cao ráo, với một sự tĩnh lặng và tập trung vượt xa tuổi của mình. Cô nhắm mắt lại. Bàn tay cô đặt nhẹ lên mặt đất.

Cô không nghe bằng tai. Cô nghe bằng toàn bộ cơ thể mình.

Năng lực của cô không còn là những tiếng hét hủy diệt. Nó đã trở nên tinh tế, một công cụ dò tìm chính xác. Cô có thể cảm nhận được những rung động nhỏ nhất. Tiếng gầm gừ của một bầy zombie cách đó năm cây số. Sự im lặng của một cái tổ dưới lòng đất. Và lúc này, là tiếng róc rách yếu ớt của nước đang chảy ra từ một vết nứt trong một đường ống kim loại bị ăn mòn, sâu gần ba mét dưới chân họ.

" Sâu khoảng ba mét," cô thì thầm, không mở mắt." Lệch về bên trái của ông một chút nữa, Hùng. Có một điểm nối bị vỡ."

Ông Hùng gật đầu với nụ cười trên môi, đánh một dấu X bằng phấn lên mặt đất." Tuyệt vời, Nova. Như mọi khi."

Từ trên đỉnh tháp canh cao nhất, Kiên quan sát tất cả qua ống ngắm của khẩu súng bắn tỉa. Khẩu súng không phải để chiến đấu. Nó là một công cụ để quan sát, để đo lường, để kiểm soát. Ở tuổi 40, khuôn mặt anh đã hằn sâu những nếp nhăn của một người đã nhìn thấy quá nhiều phương trình không có lời giải.

Anh thấy đội của Hùng đang làm việc. Anh tính toán. Khoảng cách từ tường rào: 50 mét. Thời gian phản ứng của đội phòng thủ: 45 giây. Rủi ro: có thể chấp nhận được.

Logic vẫn là nhà tù của anh. Nhưng giờ đây, anh đã học cách trang trí cho những bức tường của nó.

Khi ánh nắng chiều chiếu vào ống ngắm, nó không tạo ra ảo ảnh của Dũng nữa. Không. Ký ức không còn là một sự phục kích. Nó là một người bạn đồng hành thường trực. Anh đưa tay lên, vô thức chạm vào một sợi dây chuyền bằng thép mòn vẹt bên dưới lớp áo giáp của mình. Anh không cần phải mở nó ra. Anh đã thuộc lòng hình ảnh bên trong. Món nợ đó không thể trả bằng logic. Nó chỉ có thể được trả bằng cách đảm bảo rằng mỗi buổi sáng, những mái nhà bên dưới vẫn còn bốc lên khói bếp.

Bên dưới, trong một khoảng sân nhỏ đầy nắng, tiếng cười trong trẻo của trẻ con vang lên. Linh đang ngồi giữa chúng, tay cầm một cuốn sách tranh đã cũ. Cô đang chỉ vào hình một con thỏ và một con sói.

". . . và rồi, con thỏ bé nhỏ không chạy trốn," cô nói, giọng dịu dàng." Nó dùng trí thông minh của mình, lừa con sói rơi xuống một cái hố. Thấy chưa các con? Trí tuệ đôi khi còn mạnh hơn cả nanh vuốt."

Cô nhìn những đứa trẻ, những khuôn mặt ngây thơ. Cô sợ rằng trong thế giới này, chúng sẽ quên mất điều đó. Rằng chúng sẽ chỉ học cách để trở thành sói. Mỗi lần một đứa trẻ mỉm cười, cô cảm thấy một phần tội lỗi trong mình được gột rửa. Nhưng mỗi khi đêm xuống, cô vẫn thấy Dũng ngã xuống trong giấc mơ. Nỗi sợ lịch sử lặp lại, nỗi sợ những đứa trẻ mà cô yêu thương sẽ bị thế giới tàn khốc này nghiền nát, là một vết sẹo không bao giờ lành.

Nova mở mắt ra, vừa lúc ông Hùng và đội của ông ta bắt đầu đào. Cô đứng dậy, định quay về khu nhà trẻ để giúp Linh.

Và rồi, sự bình yên vỡ tan như một tấm gương bị ném xuống sàn đá.

Nó không đến từ một tiếng gầm của zombie hay một tiếng súng. Nó đến từ một sự im lặng chết chóc.

Hai cái bóng đã xuất hiện từ cái miệng cống gần đó, chính cái miệng cống mà cô vừa xác định là gần điểm rò rỉ. Chúng không di chuyển như những kẻ bị nhiễm. Chúng di chuyển với sự hiệu quả tàn nhẫn của loài thú săn mồi. Chúng chỉ là hai người đàn ông, nhưng cơ thể chúng to lớn, rắn chắc như đá tảng. Chúng không có vũ khí phức tạp. Chỉ có những con dao găm và những sợi dây thừng gia cố bằng thép.

Một trong số chúng lao đến đội của Hùng. Mọi thứ diễn ra trong một cái chớp mắt. Một tiếng" rắc" khô khốc vang lên khi cánh tay của người kỹ sư già bị bẻ gãy một cách dễ dàng. Ông bị quẳng sang một bên như một con búp bê rách, đập đầu vào một tảng đá và nằm bất động.

Tên còn lại lao về phía Nova. Đôi mắt hắn sáng lên một vẻ thèm muốn bệnh hoạn.

" Tìm thấy rồi! Mục tiêu loại A!" hắn gầm lên, giọng hắn khàn đặc mùi chiến thắng.

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Tiếng chuông báo động trên tháp canh gầm lên, một âm thanh chói tai xé toạc sự bình yên.

Từ trên cao, một tiếng chửi thề vang lên. Kiên đã thấy tất cả. Anh xoay khẩu súng về phía kẻ tấn công, nhưng hắn đã quá gần Nova. Anh không thể bắn. Một sai lầm. Một tính toán sai. Hệ thống phòng thủ mà anh đã dành nhiều năm để hoàn thiện đã bị xuyên thủng bởi một yếu tố bất ngờ nhất: một cái miệng cống bị lãng quên. Cơn giận dữ lạnh lẽo dâng lên trong anh.

Từ khu nhà trẻ, Linh lao ra, tay không tấc sắt. Cô vơ vội một chiếc xẻng làm vườn, thứ duy nhất cô có trong tay. Cô không còn là người kể chuyện. Cô là một con gấu mẹ đang bảo vệ đàn con của mình, liều lĩnh và không một chút toan tính.

Đội phòng thủ của khu định cư lao ra từ các vị trí, những tiếng hét và tiếng súng bắt đầu vang lên.

Nhưng tất cả đều quá chậm.

Tâm điểm của tất cả là Nova.

Tên" thu hoạch" đã ở ngay trước mặt cô. Hơi thở của hắn phả vào mặt cô, nồng nặc mùi mồ hôi và bạo lực. Bàn tay to lớn của hắn chực chộp lấy cô.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng lại.

Một cuộc giằng xé dữ dội diễn ra trong tâm trí Nova.

Nỗi sợ hãi khi bị tóm lấy, cái cảm giác bất lực trong phòng thí nghiệm của Giám đốc Sỹ quay trở lại.

Nỗi sợ làm tổn thương người khác, hình ảnh Linh gục ngã sau khi sử dụng năng lực của mình, vẫn còn là một vết sẹo.

Nhưng có một thứ khác, một thứ mới mẻ, đang trỗi dậy, được nuôi dưỡng bởi năm năm bình yên giả tạo này.

Cơn phẫn nộ.

Phẫn nộ vì sự bình yên của gia đình cô bị xâm phạm. Phẫn nộ vì ông Hùng, người vừa cười với cô, đang nằm bất động trên mặt đất. Phẫn nộ vì Linh, người đã dạy cô cách để im lặng, giờ đây lại phải cầm vũ khí. Phẫn nộ vì Kiên, người đang bất lực trên cao. Và phẫn nộ, vì người lẽ ra phải đứng đây, người lẽ ra có thể giải quyết tất cả chỉ bằng một cú vung rìu, đã không còn nữa.

Nỗi sợ không biến thành sự phẫn nộ. Nỗi sợ đã trở thành nhiên liệu cho sự phẫn nộ.

Cô không nhắm mắt. Cô mở to mắt, nhìn thẳng vào kẻ tấn công nhưng không hét lên.

Cô nói. Một từ duy nhất mang theo sức nặng tựa ngàn cân.

" BIẾN."

Nó không phải là một âm thanh. Nó là một vũ khí. Một làn sóng áp suất âm thanh được nén lại thành một điểm duy nhất, một mũi khoan vô hình, bắn thẳng vào lồng ngực của tên" thu hoạch".

Hắn không bị thổi bay về phía sau. Hắn chỉ đơn giản là khựng lại, đôi mắt hắn mở to, ngạc nhiên. Rồi hắn nhìn xuống ngực mình. Lớp áo giáp da dày của hắn đang bị lõm vào, như thể vừa bị một chiếc búa tạ vô hình đập phải. Một tiếng" rắc. . . rắc. . ." của xương sườn bị gãy vụn vang lên. Hắn ho ra một ngụm máu, rồi ngã gục xuống chân Nova.

Sự im lặng bao trùm lấy khoảng sân. Tên" thu hoạch" còn lại, thấy đồng bọn của mình bị hạ gục bởi một thứ mà hắn không thể hiểu được, đã do dự trong một giây.

Và một giây là quá đủ.

Một tiếng phụt khô khốc, gần như không nghe thấy, vang lên từ trên cao.

Một lỗ nhỏ xuất hiện ngay giữa trán của tên lính còn lại. Hắn ngã xuống, không một tiếng động.

Kiên đã có được một phát bắn của mình.

Nova đứng đó, giữa sự hỗn loạn, hơi thở cô hổn hển. Cô nhìn xuống kẻ đang hấp hối dưới chân mình, rồi nhìn vào bàn tay đang run rẩy của mình.

Cô không còn là một đứa trẻ sợ hãi sức mạnh của chính mình nữa.

Cô đã trở thành nó.

--------------------------------------------

Năm năm.

Tại" Pháo Đài Phượng Hoàng", thời gian không được đo bằng những vết sẹo hay sự mất mát. Nó được đo bằng sự hoàn hảo.

Không có một cọng cỏ dại nào dám mọc lên giữa những bãi cỏ được cắt tỉa bằng laser. Không có một chiếc lá nào dám rơi xuống những con đường lát đá cẩm thạch trắng mà không được những người hầu cận mặc đồng phục trắng, di chuyển trong im lặng như những bóng ma, dọn đi ngay lập tức. Không khí ở đây không có mùi của sự sống hay cái chết. Nó có mùi của sự sạch sẽ, của nước được lọc qua bảy tầng, và của những bông hoa được biến đổi gen để tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, không bao giờ tàn.

Đây là một thánh địa vô trùng. Một thiên đường được xây dựng trên một trật tự tuyệt đối, lạnh lẽo.

Và ở trung tâm của tất cả, trong một căn phòng có những bức tường bằng kính nhìn ra cả thành phố đã chết bên dưới, Zion ngồi đó.

Sự phát triển của hắn không chờ đợi một điều gì, nó âm thầm và thần tốc giữa một vùng đất hỗn loạn với cái giá của máu, nước mắt và sinh mạng của những kẻ tin tưởng vào hắn.

Thời gian đã không làm hắn già đi. Ngược lại, nó đã gọt giũa và tạo tác nên một phong thái không nên xuất hiện giữa chốn máu thịt này. Khuôn mặt hắn vẫn mang một vẻ đẹp phi giới tính, nhưng đã mất đi sự trịch thượng của tuổi trẻ, thay vào đó là một sự bình thản đáng sợ của một người đã quen với quyền lực tuyệt đối. Đôi mắt màu tím biếc của hắn không còn sự ngạo mạn. Chúng chỉ còn sự quan sát. Hắn ngồi đó trên một chiếc ngai đơn giản được tạc từ một khối đá obsidian đen tuyền như muốn nuốt chửng mọi ánh mắt và bóng dáng ấn hiện của một kẻ thống trị.

Hắn đã có thông tin về thứ hắn cần. Và hắn đang chờ đợi. . .


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận