Bình Minh Suy Tàn

Chương 21.




Mùi hôi hám của ẩm mốc, của máu đã khô và của nỗi sợ hãi đã kết tinh lại, ám ảnh từng ngóc ngách trong tầng hầm đá lạnh lẽo. Không khí ngột ngạt đến khó thở, tù đọng, mỗi hơi thở đều mang theo vị của đất và sự mục rữa. Một chiếc bóng đèn trần duy nhất, không có chao đèn, treo lơ lửng trên một sợi dây điện trần, tỏa ra một thứ ánh sáng vàng vọt, yếu ớt. Ánh sáng đó không đủ để xua đi bóng tối, nó chỉ đủ để phơi bày sự trần trụi của một đống thịt bầm dập từng là một con người.

Kẻ bị bắt, một trong hai tên" thu hoạch", bị xiềng vào một chiếc ghế gỗ mục. Quanh người và đôi bàn tay hắn là những sợi dây cáp thép mỏng, thứ mà căn cứ có được một công trường xây dựng bỏ hoang. Chúng thít vào da thịt hắn, hằn lên những đường rãnh tím bầm, một vài chỗ đã rớm máu. Hắn không cử động. Hắn chỉ thở, một hơi thở nông và khò khè. Đôi mắt của hắn, bên dưới vầng trán sưng vù, không còn vẻ cuồng loạn. Chúng trống rỗng, vô định, như hai cái hố đen đã rút cạn mọi linh hồn.

Kiên đứng trước mặt hắn, cách một khoảng an toàn. Lạnh lùng. Chính xác. Vô cảm. Anh cầm trong tay một tập tài liệu như một cây gậy chỉ huy, một biểu tượng của trật tự và logic.

" Tên của ngươi," Kiên bắt đầu, giọng anh đều đều, không một gợn sóng, một âm thanh máy móc trong một căn phòng đầy mùi phân huỷ hữu cơ." Cấp bậc. Đơn vị."

Sự im lặng. Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ một đường ống vỡ ở đâu đó trong bóng tối. Tách. . . tách. . .

" Đội của ngươi có sáu người," Kiên tiếp tục, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Anh ta lật một trang giấy." Hai người đã bị vô hiệu hóa tại Khu Kế Thừa. Bốn người còn lại. Mục tiêu chính là cô bé, ' Mẫu vật A'. Nhưng tại sao lại rút lui sớm như vậy? Một sai lầm chiến thuật, hay là một phần của kế hoạch lớn hơn?"

Kẻ tù binh khẽ cử động. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, và một nụ cười khẩy, một cái nhếch mép đầy thách thức, hiện lên trên đôi môi sưng vù, nứt nẻ. Hắn nhổ một bãi nước bọt lẫn máu xuống sàn đá.

" Zion đã biết chúng ta sẽ đến căn cứ của Vĩnh," Kiên nói tiếp, phớt lờ hành động đó." Hắn đã biết về đội tuần tra mất tích của Bộ Chỉ Huy Liên Đoàn. Hắn biết mọi thứ. Làm thế nào? Ai là gián điệp?"

Câu trả lời vẫn là nụ cười đó. Thân thể bất động kia không nói, chỉ nhìn Kiên với ánh mắt của một kẻ tử vì đạo đang nhìn một tên vô thần. Sự im lặng này không phải là sự sợ hãi. Nó là một bức tường. Một bức tường của sự khinh bỉ.

Kiên đặt tập tài liệu xuống một chiếc thùng gỗ gần đó. Một tiếng" bộp" khô khốc. Anh ta bắt đầu đi đi lại lại, những bước chân đều đặn vang lên cộp cộp như muốn xoá tan sự tĩnh lặng nhàm chán vang vọng trong tầng hầm." Ta đã phân tích các mẫu đất trên giày của ngươi. Đất sét đỏ, chỉ có ở khu vực phía Đông. Ta đã đối chiếu với lịch trình di chuyển của các đội tuần tra của Vĩnh. Ta đã tính toán xác suất. . ."

Anh ta dừng lại, quay người lại, giọng anh ta có một chút sắc bén hơn." Ngươi không cần phải nói. Ta đã biết câu trả lời. Có một kẻ phản bội trong hàng ngũ của Vĩnh. Bây giờ, câu hỏi duy nhất là, hắn là ai?"

Sự im lặng lại tràn đến từng ngóc ngách.

Kiên tiến thêm một bước." Nói cho ta biết. Và cái chết của ngươi sẽ diễn ra nhẹ nhàng và nhanh chóng.”

Đứng tại chỗ, anh chậm rãi nói tiếp như muốn đối phương hiểu từng câu từng từ. “Ta phải nói thẳng rằng chúng ta sẽ cố gắng cứu ngươi dù mức độ chấn thương của ngươi hiện tại với các phần trọng yếu là trên 40%"

Lần này, kẻ tù binh bật cười. Một tiếng cười khò khè, vỡ nát, như tiếng thủy tinh bị nghiền dưới gót giày." Chết?" hắn rít lên, từng lời nói như thể một thứ nước đặc quánh khó khăn chảy ra khỏi vòi." Ngươi nghĩ ngươi có thể dọa ta bằng cái chết à, cậu bé?"

Hệ thống logic của Kiên, thứ vũ khí mạnh nhất của anh, bắt đầu gặp phải một lỗi hệ thống. Một biến số mà anh không thể tính toán. Một kẻ không sợ hãi cái kết thúc tuyệt đối.

Giữa sự căng thẳng đó, một bóng người lặng lẽ tiến lại gần từ phía cầu thang. Là Linh.

Cô không nhìn Kiên. Cô cũng không nhìn vào những vết thương của kẻ tù binh. Cô chỉ lặng lẽ đặt một chiếc khay kim loại nhỏ xuống sàn, cách chiếc ghế vài bước chân. Trên đó, là một miếng bánh mì nhỏ, và quan trọng hơn, là một cốc nước sạch tinh khiết. Làn nước trong vắt phản chiếu ánh sáng vàng vọt, lấp lánh như một viên ngọc.

Kiên quay lại, cau mày." Cô làm gì vậy? Hắn không đáng. . ."

Linh không trả lời anh. Cô chỉ nhìn vào kẻ đang bị xiềng xích.

Đôi mắt vô hồn kia liếc nhìn cốc nước. Cổ họng của hắn cử động, một phản xạ nuốt nước bọt không thể kiểm soát. Rồi hắn nhìn Linh. Ánh mắt hắn không còn là sự khinh bỉ. Nó là một sự ngạc nhiên, rồi ngay lập tức bị thay thế bởi một sự ghê tởm tột cùng.

Gừừừừừaaa!

Một tiếng gầm man dại bật ra từ cổ họng khô khốc. Cánh tay bị xiềng của hắn giật mạnh đến mức như muốn đứt lìa, dùng hết sức bình sinh, hất văng chiếc khay kim loại đi. Cốc nước vỡ tan trên sàn đá. Bánh mì văng vào một góc tối. Nước bắn tung tóe, như những giọt nước mắt vô tội trên một nền đất bẩn thỉu.

" BỌN YẾU ĐUỐI!" hắn gầm lên, những sợi dây cáp thép cứa sâu hơn vào da thịt hắn." BỌN ĐẠO ĐỨC GIẢ! Các ngươi nghĩ rằng một chút lòng tốt rẻ tiền có thể mua chuộc được linh hồn của một Kẻ Thăng Hoa sao?"

Linh không lùi bước. Cô không giật mình. Cô chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, ánh nhìn của cô không có sự sợ hãi, chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm, một sự thấu hiểu vượt ra ngoài logic.

Sự im lặng của cô, sự kiên định của cô, dường như còn có sức nặng hơn cả những câu hỏi sắc bén của Kiên. Một sự dịu dàng hắn chưa từng nhìn thấy được sau Ngày Tàn.

" Ngươi không hiểu," kẻ tù binh rít lên, thở hổn hển sau cơn thịnh nộ. Hắn nhìn Linh, rồi lại nhìn Kiên." Các ngươi không bao giờ hiểu được."

Hắn nhổ một bãi nước bọt nữa." Các ngươi sợ hãi nỗi đau. Các ngươi chạy trốn khỏi nó. Các ngươi dùng thuốc men, dùng sự an ủi, dùng những lời nói dối để che đậy nó. Đối với các ngươi, đau đớn là một sự thất bại."

Hắn cố gắng ưỡn bộ ngực chi chít sẹo ra, một cử chỉ của sự kiêu hãnh méo mó." Đối với chúng ta, nỗi đau là một đặc ân. Nó là một lò rèn. Nó thanh tẩy những kẻ yếu đuối. Nó tôi luyện những người được chọn. Mỗi một vết sẹo trên cơ thể chúng ta là một bậc thang đi lên sự hoàn hảo. Mỗi một mất mát là một bài học về sức mạnh."

Hắn cười, một nụ cười điên dại." Nỗi đau là thước đo. Vết sẹo là bằng chứng. Các ngươi, với làn da mềm mại và tâm hồn mong manh của mình, các ngươi có gì? Không có gì cả."

Kiên đứng chết lặng, đôi môi khẽ mở không thốt nên lời.

Kẻ tù binh nhìn thẳng vào Linh, vào khuôn mặt không một vết sẹo của cô." Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chữa lành cho chúng ta ư, cô gái? Ngươi chỉ đang cố gắng tước đi thứ quý giá nhất của chúng ta. Tước đi bằng chứng về sự tồn tại của chúng ta."

Hắn quay sang Kiên." Ngươi nghĩ rằng cái chết có thể dọa được một người đã chọn đi trên con đường của sự thăng hoa sao? Chết chỉ là một sự chuyển đổi. Một sự giải thoát khỏi gánh nặng của thể xác."

Hắn ngả đầu ra sau, cười một cách ngạo nghễ.

" Bọn ta không sợ chết. Bọn ta chỉ sợ sống một cuộc đời không có ý nghĩa như các ngươi. Hahahahaha…."

Không ai nói thêm một lời nào.

Tầng hầm chìm trong sự im lặng. Nhưng nó không còn là sự im lặng của một cuộc thẩm vấn. Nó là sự im lặng của một ngôi đền, nơi một đức tin xa lạ, đáng sợ vừa được rao giảng.

Linh từ từ cúi xuống, nhặt một mảnh vỡ của chiếc cốc thủy tinh lên. Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu méo mó của chính mình trong đó. Cô nhìn vào làn da của mình, không một vết sẹo của kẻ nằm trên lằn ranh tử thần, không một dấu vết của sự tôi luyện mà hắn vừa nói đến. Và lần đầu tiên, cô tự hỏi. Lòng tốt của cô, sự thấu cảm của cô, nó có thực sự là một sức mạnh? Hay nó chỉ là một sự yếu đuối, một sự từ chối đối mặt với sự thật tàn nhẫn của thế giới này?

Kiên đứng bất động, tập tài liệu rơi khỏi tay anh từ lúc nào. Anh ta đã tính toán mọi thứ. Chiến thuật. Vũ khí. Xác suất. Nhưng anh ta đã không tính đến một biến số. Một biến số không thể đo lường.

Đức tin.

Tiếng cười ngừng bặt. Đôi mắt hắn trợn trừng, nhìn vào một điểm vô định trên trần nhà. Hắn không còn nói chuyện với họ nữa. Hắn đang rao giảng như thể muốn truyền bá nó đến mọi sinh vật lí trí.

" Ngài. . . Ngài là ánh sáng. . . là chân lý!" giọng hắn từ khinh bỉ chuyển sang một sự cuồng tín bệnh hoạn, một sự tâng bốc không có điểm dừng." Là sự tiến hoá! Là vị thần đích thực duy nhất! Ngài đã nhìn thấy sự thối nát của thế giới cũ. . . một thế giới được cai trị bởi những kẻ yếu đuối như các ngươi! Và Ngài đã mang đến. . . Cuộc Thanh Lọc Vĩ Đại!"

Hắn bắt đầu lảm nhảm về một đế chế mộng tưởng, nơi chỉ những kẻ mạnh mẽ, những kẻ được lựa chọn mới được tồn tại.

" Cô bé tóc vàng. . ." giọng hắn đột nhiên hạ xuống, trở thành một tiếng thì thầm đầy kính sợ." Cô bé. . . cô bé không phải là một người. Nó là một. . . một sự kiện. Một điểm kỳ dị."

" Mục đích của Zion với cô bé là gì?" Linh hỏi, giọng cô run rẩy, cố gắng kéo hắn trở về thực tại.

" Mục đích cuối cùng. . . chỉ có Ngài mới biết. Nhưng chúng tôi được dạy rằng cô bé là' Bình Minh Mới'. . . là' Chìa Khóa'. . . Khi Ngài. . . khi Ngài thấy được hình ảnh của cô bé qua đôi mắt của ta. . . ánh mắt Ngài đã thay đổi. Ta đã thấy nó. . . sự khát khao của một vị thần. . . tìm thấy mảnh còn lại của chính mình."

Giọng điệu hắn lại trở nên ghê tởm, đầy phấn khích bệnh hoạn khi những ký ức rời rạc ùa về." Đấu trường. . . đó là nơi linh hồn được thanh tẩy. . . đức tin được chứng minh!" Đôi mắt hắn dại đi." Tiếng la hét. . . những kẻ yếu đuối. . . tội lỗi của chúng. . . là cất giấu thức ăn. . . Ngài đã cho chúng một sự giải thoát. . . một sự dâng hiến vinh quang. . ."

Cảnh tượng những tiếng xương vỡ vụn dường như đang hiện về trong đôi mắt hắn, và hắn mỉm cười một cách thỏa mãn.

Rồi, một cơn ho khan xé rách lồng ngực. Máu và bọt sủi ra từ khóe miệng. Nhưng những lời cuối cùng vẫn cố gắng thoát ra, giọng nói đầy căm hận, không phải dành cho họ, mà dành cho một kẻ khác." Sức mạnh. . . đến từ sự hy sinh. . . Ngài. . . Ngài chiết xuất sinh mạng. . . từ sự dâng hiến của những kẻ yếu đuối. . . để ban cho chúng ta sức mạnh. Kaelen. . . hắn đã chứng minh được đức tin. . ."

Đột nhiên, đôi mắt dại đi lóe lên một tia khinh bỉ tận cùng, như thể vừa nhớ đến một sự sỉ nhục không thể dung thứ. Một tiếng rít đầy nọc độc thoát ra qua kẽ răng.

". . . nhưng không phải tên phản đồ đó. . . cái tên ô uế đó. . ."

Hắn nhổ một bãi nước bọt lẫn máu xuống sàn." Kẻ đã được Ngài ban cho sức mạnh của thép và máu. . . sức mạnh của một Kẻ Tương Thiết. . . nhưng lại quá yếu đuối để có thể đón nhận nó. . . Nó. . . nó là một sự sỉ nhục cho dòng máu của những Kẻ Thăng Hoa!"

Hắn gằn lên, cố gắng nói một cái tên.

" Th. . ."

Cơ thể hắn co giật một lần cuối rồi mềm nhũn ra, đầu gục xuống. Hơi thở cuối cùng đã dành cho một lời nguyền rủa không trọn vẹn. Vết thương bên trong do cú đánh âm tần của Nova gây ra cuối cùng đã làm vỡ một mạch máu trong não hắn ngay giữa sự phẫn nộ, khiến hắn chết ngay tại chỗ, với ánh mắt vẫn còn hằn lên sự khinh bỉ tột cùng dành cho kẻ phản đồ.

Linh đứng chôn chân tại chỗ, trên gò má lăn dài giọt nước mắt như pha lê. Trong trí óc chỉ còn duy nhất câu hỏi “Nếu ngày đó Nova đồng ý… liệu cô bé có trở thành một kẻ như thế này?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận