Bình Minh Suy Tàn

Chương 22.




Bầu trời xám như những tảng đá vô hình đè nặng lên ba bóng người di chuyển chậm rãi. Họ đã đi được hai ngày. Hai ngày của sự im lặng, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gió rít qua những khung cửa sổ trống rỗng và tiếng sỏi đá lạo xạo dưới đế giày.

Họ không nói chuyện. Không có gì để nói.

Lời thú tội của tên tù binh trước khi chết đã không mang lại một sự giải thoát. Nó chỉ mở ra một vực thẳm mới, sâu hơn và tối tăm hơn. Vùng Đất Sét. Cái tên đó. Không phải là một mục tiêu mà là một cái bóng, một giả thuyết được xây dựng trên sự căm hận của một kẻ cuồng tín.

Không khí giữa họ như thể một thứ chất dính nhớp nháp, không phải vì sợ hãi, mà vì một thứ còn tệ hơn. Sự không chắc chắn.

Linh đi sau cùng, bàn tay cô không bao giờ rời khỏi con dao găm giắt bên hông. Mỗi một tiếng động lạ, mỗi một cái bóng bất thường, đều khiến cơ thể cô căng cứng lại. Cô tin Kiên. Nhưng cô không còn tin vào thế giới này như trước kia.

Kiên đi đầu. Khẩu súng trường trên vai anh luôn ở tư thế sẵn sàng, nhưng vũ khí thực sự của anh lúc này không phải là nó.

Là đôi mắt anh.

Anh không nhìn vào những tòa nhà đổ nát hay những mối nguy hiểm rõ ràng. Anh nhìn xuống đất. Bộ não phân tích của anh đang hoạt động ở một chế độ khác, không còn là logic trừu tượng, mà là một quy trình quét dữ liệu vật lý một cách tàn nhẫn. Anh quét từng chi tiết, tìm kiếm những sự bất thường, những dấu hiệu mà những người sống sót bình thường sẽ bỏ qua. Một cành cây bị gãy không đúng với hướng gió. Một vệt dầu loang trên mặt đường khô, còn quá mới. Một sự im lặng ở nơi đáng lẽ phải có tiếng chim.

Sau hai ngày di chuyển qua những con đường quốc lộ đã bị rễ cây và cỏ dại nuốt chửng, một cử chỉ dứt khoát từ Kiên đã khiến cả nhóm dừng lại. Anh không nói gì. Anh chỉ giơ một bàn tay lên, năm ngón tay xòe ra. Tín hiệu: Dừng lại và im lặng.

Anh từ từ quỳ một chân xuống, giống như một con thú săn mồi vừa đánh hơi thấy con mồi. Anh không nhìn vào thứ gì cụ thể. Anh chỉ nhìn vào mặt đất.

Linh nín thở, tay cô siết chặt lấy cán dao.

Những ngón tay của Kiên lướt nhẹ trên mặt đất, không chạm vào. Anh đang đọc. Đọc một câu chuyện được viết bằng bụi và sự xáo trộn.

" Cái gì vậy?" Linh thì thầm hỏi qua chiếc bộ đàm cũ kỹ, giọng cô rè đi vì nhiễu.

Kiên không trả lời ngay. Anh chỉ vào một điểm trên mặt đất." Chỗ này," anh nói, giọng lạnh lùng." Mặt đất bị nén xuống. Không phải bởi một người. Mà là nhiều người. Đi cùng một lúc."

Anh di chuyển xa hơn một chút." Và đây nữa. Một vệt lốp xe. Không phải của xe dân sự. Gai lốp hình chữ V, được thiết kế cho địa hình phức tạp. Xe vận tải quân sự hạng nặng. Tôi không có thông tin nào khẳng định bên quân đội đứng sau việc này."

Anh đứng dậy, nhìn dọc theo con đường lởm chởm những vũng bùn." Chúng còn khá mới. Có lẽ trong vòng một tuần. Và chúng không chỉ đi qua. Chúng đã dừng lại ở đây. Tải trọng rất nhẹ khi chúng đến, và nặng hơn khi chúng rời đi."

Linh nhìn theo hướng của vệt bánh xe." Nó dẫn về phía Tây. Cùng hướng chúng ta đang đi."

" Có thể," Kiên nói, ánh mắt anh lóe lên một sự tính toán lạnh lẽo." Có thể đây là dấu vết của những kẻ mà chúng ta đang tìm. Hoặc có thể. . . đây là dấu vết của những kẻ đang đi săn cùng một con mồi như chúng ta."

Anh nhìn Linh. Lần đầu tiên, anh đặt một câu hỏi, không phải một kết luận." Chúng ta có nên đi theo không?"

Linh nhìn vào vệt lốp xe, một con đường mòn dẫn đến một điều không chắc chắn. Rồi cô nhìn vào Kiên. Cô thấy sự mệt mỏi trong mắt anh, nhưng cũng thấy một sự quyết tâm không lay chuyển. Cô gật đầu.

Họ tiếp tục lên đường, lần theo dấu vết. Sự im lặng giữa họ giờ đây còn có thêm một hương vị mới. Sự hồi hộp của một cuộc đi săn. Nhưng họ không biết mình là thợ săn, hay là con mồi.

Dấu vết dẫn họ đi thêm gần một ngày nữa, đến một ngôi làng nhỏ, nép mình trong một thung lũng từng rất xinh đẹp với màu xanh tươi mát có ở mọi nơi. Từ những hàng rào cây bụi xanh khẽ rung theo gió cho đến những cây tre như đang vươn đến bầu trời.

Nhưng thứ chào đón họ không phải là sự sống.

Nó là một sự im lặng bất thường. Một sự trống rỗng phi tự nhiên. Và mùi của tro tàn còn âm ỉ, quyện với mùi của cơn mưa đêm qua.

Họ dừng lại ở rìa làng, nấp sau những rặng cây. Kiên giơ ống nhòm lên.

Ngôi làng không bị phá hủy bằng một cuộc chiến. Nó đã bị áp đảo bởi thế trận một chiều.

Nhà cửa không bị sập một cách bừa bãi. Chúng bị đốt cháy một cách có hệ thống, từ trong ra ngoài, chỉ còn trơ lại những bộ khung đen kịt, đứng chơ vơ dưới bầu trời xám. Không có xác chết nằm la liệt trên đường. Không có một vệt máu nào. Mọi thứ sạch sẽ một cách đáng sợ.

" Có gì đó không đúng," Linh thì thầm, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô." Các cuộc tấn công của zombie không như thế này. Nó. . . nó quá gọn gàng."

" Bởi vì đây không phải là một cuộc tấn công của zombie," Kiên nói, hạ ống nhòm xuống." Vào thôi. Cẩn thận."

Họ bước vào ngôi làng, như đang bước vào một ngôi mộ mở. Tiếng bước chân của họ vang vọng một cách kỳ lạ trong sự im lặng.

Họ kiểm tra ngôi nhà đầu tiên. Cánh cửa đã bị phá tung. Bên trong, mọi thứ bị lục soát kỹ lưỡng. Quần áo bị vứt ra khỏi tủ, đồ đạc bị lật tung. Nệm bị rạch ra. Sàn nhà bị cạy lên ở một vài chỗ. Như thể những kẻ tấn công đang tìm kiếm một thứ gì đó rất cụ thể, được giấu kỹ.

Ngôi nhà thứ hai, thứ ba, cũng y hệt. Một khuôn mẫu. Một phương pháp.

Trong ngôi nhà thứ tư, Kiên dừng lại. Anh chỉ vào một bức tường nám đen. Trên đó, có một hàng lỗ đạn. Chúng không phải là những lỗ đạn ngẫu nhiên của một cuộc đọ súng. Chúng được bắn theo một hàng ngang hoàn hảo, ngang tầm ngực.

" Chúng không tìm người," Kiên kết luận, giọng anh khàn đặc. Anh ta quỳ xuống, dùng một ngón tay bới lớp tro tàn trên sàn. Anh ta nhặt lên một thứ gì đó. Một chiếc kẹp tóc bằng nhựa, đã bị nóng chảy một nửa.

Anh ta nhìn vào hàng lỗ đạn. Anh ta nhìn vào chiếc kẹp tóc.

Và rồi, bức tranh toàn cảnh hiện ra trong đầu anh, lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Họ đã tập trung tất cả mọi người lại. Ngay tại đây. Bắt họ quỳ xuống. Và …….

Rồi họ đốt nhà, để che giấu bằng chứng. Nhưng tại sao lại phải lục soát?

" Chúng không chỉ thảm sát," Kiên nói, giọng anh gần như là một tiếng thì thầm." Trước khi làm vậy, chúng đã tìm kiếm gì đó."

Anh ta đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía những ngôi nhà câm nín khác." Chúng không tìm đồ vật. Chúng đang kiểm tra từng người một. Tìm kiếm một dấu hiệu nào đó. Một vết sẹo? Một phản ứng? Một cái gì đó. . ."

Anh ta quay lại nhìn Linh, và trong mắt anh, cô thấy một sự thật kinh hoàng mà anh ta không cần phải nói ra.

“A…”

Trong một ngôi nhà đã sụp đổ một nửa, Nova thấy những sợi dây thừng bị cắt đứt nằm vương vãi trên sàn, bên cạnh là những chiếc còng tay tự chế làm từ dây thép. Và rồi, cô thấy nó. Một mảnh giấy nhàu nát kẹt dưới chân một chiếc ghế bị lật. Cô nhặt nó lên. Nét chữ trên đó như được viết một cách tỉ mỉ nhất có thể. Nó được viết một cách có hệ thống, đầy tính toán, bằng một loại mực không phai.

Đối tượng M-27. Nam. Thể chất tốt. Có kinh nghiệm lao động. Phù hợp cho Khu Khai Thác.

Đối tượng F-19. Nữ. Khỏe mạnh. Khả năng sinh sản tốt. Phù hợp cho Chương trình Nhân Giống.

Đối tượng M-15. Nam. Nhanh nhẹn. Có thể huấn luyện. Phân loại: Tiềm năng.

Đối tượng F-45. Nữ. Yếu. Hen suyễn mãn tính. Không có giá trị. Loại bỏ.

Nova không cảm thấy nghẹt thở. Cô chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo. Con người không bị biến thành những con số. Con người vốn dĩ đã là những con số.

" Ở đây!" Giọng Linh vang lên từ một căn hầm gần đó, giọng cô có một sự căng thẳng không che giấu được.

Kiên và Nova chạy đến. Cánh cửa hầm chứa thực phẩm đã bị phá tung. Bên trong, giữa những bao tải ngũ cốc bị đổ ra sàn, một bà lão đang ngồi co ro trong góc. Bà ôm chặt lấy đầu gối, run rẩy không ngừng, lẩm bẩm một điều gì đó không thành lời.

Khi thấy họ, bà ta không hét lên. Đôi mắt bà, đôi mắt đã mất đi sự sống, chỉ mở to, đầy kinh hoàng.

" Làm ơn. . . đừng bắt tôi đi," bà lão lắp bắp, giọng nói gần như không nghe thấy." Tôi già rồi. . . không còn giá trị. . . làm ơn. . ."

Linh vội quỳ xuống. Cô không cố gắng trấn an bà. Cô biết lời nói là vô ích. Cô chỉ lặng lẽ đặt một bình nước sạch và một thanh lương khô xuống trước mặt bà lão và âm thầm toả ra một thứ năng lượng màu xanh dịu nhẹ.

Bà lão nhìn họ một lúc lâu, rồi ánh mắt vô hồn đó dường như có một chút sự sống trở lại. Bà bắt đầu kể. Lời nói của bà không phải là một câu chuyện. Nó là những mảnh vỡ của một cơn ác mộng.

" Mắt sáng. . . chúng có đôi mắt sáng. . . như than hồng. . . chúng nói. . . chúng đến từ Zion. . . mang theo sự cứu rỗi. . ."

Bà dừng lại, thở hổn hển.

" Kéo mọi người ra. . . xem răng. . . xem cơ bắp. . . như xem gia súc. . . rồi chúng đánh dấu. . . những người được chọn. . . bị trói lại. . ."

Bà chỉ vào những sợi dây thừng mà Nova đã thấy.

" Những người còn lại. . . chúng tôi. . . chúng nói chúng tôi là' rác rưởi'. . . là phế liệu sinh học. . ."

Bà lão bật khóc, những tiếng khóc không thành tiếng, chỉ có đôi vai gầy gò rung lên bần bật." Chúng kéo con bé Ly đi. . . cháu gái tôi. . . nó mới mười hai tuổi. . . nó vẫn còn nắm chặt tay tôi. . . nó hét đến khản cả giọng. . ."

Nova không thể nghe tiếp được nữa. Cô bước ra khỏi căn hầm, cảm thấy ngột ngạt. Cô đi lang thang giữa những đống đổ nát, và rồi cô thấy nó. Dưới một thanh xà cháy dở, bên cạnh một vũng máu nhỏ đã khô lại, là một con búp bê vải. Một nửa của nó đã hóa thành than, nhưng nửa còn lại vẫn còn nguyên vẹn, với đôi mắt bằng cúc áo màu xanh đang nhìn lên bầu trời trống rỗng.

Giữa bụng thứ di vật đó là chữ L và nửa chữ Y viết bằng những nét nguệch ngoạc.

Nova quỳ xuống. Bàn tay run run của cô nhặt con búp bê lên. Trong một khoảnh khắc, cô thấy chính mình trong đó - một đứa trẻ mồ côi, bị bỏ lại, bị hủy hoại. Nhưng lần này, không có sự sợ hãi. Chỉ có một sự trống rỗng lạnh lẽo.

Và từ trong sự trống rỗng đó, một lòng căm thù, cứng như thép, lạnh như băng, được hình thành.

Cô không còn chỉ muốn sống sót. Cô không còn chỉ muốn trả thù cho những người trong ngôi làng vốn yên bình này.

Cô muốn đốt cháy cả thế giới của Zion.

Khi cô quay lại, Kiên và Linh đang đứng đợi. Ánh mắt cô đã hoàn toàn khác. Sự ngây thơ cuối cùng trong cô đã chết theo ngọn lửa của ngôi làng này.

Đêm đó, bên ngọn lửa nhỏ, Kiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Anh không nói về sự trả thù. Anh nói về chiến thuật.

" Chúng ta không thể đến gặp kẻ kia và nói' Hãy giúp chúng tôi'," anh nói, mắt nhìn vào ngọn lửa." Một kẻ phản đồ như hắn, người đã chứng kiến sự tàn bạo của Zion, sẽ không tin vào lòng tốt. Hắn chỉ tin vào lợi ích và sự sống còn."

Anh nhìn Linh và Nova." Zion đã cho chúng ta một món quà, dù hắn không biết. Hắn đã cho chúng ta một kẻ thù chung, và hắn đã cho chúng ta thấy sự tàn nhẫn của hắn. Chúng ta sẽ không đến gặp kẻ kia để chiêu mộ."

Anh dừng lại, một nụ cười lạnh lùng, đầy toan tính, thoáng qua trên môi.

" Chúng ta sẽ đến để trao đổi. Chúng ta sẽ cho hắn một thứ mà hắn muốn nhất. Một cơ hội để báo thù. Và chúng ta. . . chính là vũ khí của hắn và ngược lại."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận