Bình Minh Suy Tàn

Chương 23.




Họ nhận ra mình đã đặt chân đến Vùng Đất Sét không phải bằng ánh mắt, mà bằng phổi.

Không khí ở đây đặc lại và khô hanh, không phải vì bụi, mà vì hơi nóng và một thứ mùi không thể gọi tên. Nó là mùi của kim loại bị nung dưới một mặt trời tàn nhẫn, mùi của đất sét đỏ bị nứt nẻ, và mùi của hàng trăm linh hồn đang đổ mồ hôi trong sự tuyệt vọng. Bầu trời nơi đây không có màu xám. Nó có màu của một vết bầm cũ, một màu vàng úa, bệnh hoạn, như thể chính bầu trời cũng đang bị nhiễm bệnh.

Từ trên một mỏm đá cao, nhìn xuống, Kiên không cần phải dùng đến ống nhòm. Cảnh tượng hiện ra rõ ràng một cách trần trụi, một sự thật không thể chối cãi.

Nó không phải là những trang trại chăn nuôi thông thường. Nó là những cái chuồng sắt hoen gỉ với thứ hơi nóng bốc xung quanh như một màn sương che phủ đi sự tàn nhẫn.

Những dãy lồng bằng kim loại rỉ sét kéo dài đến tận chân trời, được dựng lên một cách có hệ thống. Bên trong mỗi chiếc lồng, hàng chục con người bị nhốt chen chúc. Họ không mặc quần áo. Họ chỉ có những mảnh giẻ rách che thân. Họ ngồi hoặc nằm, những cơ thể gầy gò, bẩn thỉu, với những ánh mắt trống rỗng. Ở giữa mỗi khu lồng, là một cái máng dài bằng bê tông, chứa một thứ chất lỏng màu xám đục.

Không có tiếng la hét. Không có sự phản kháng. Chỉ có một sự im lặng của sự chấp nhận. Một sự im lặng còn đáng sợ hơn cả tiếng gầm của một bầy zombie.

Linh quay mặt đi, một tay cô bịt miệng, cố gắng ngăn lại một cơn buồn nôn. Nova đứng nép sát vào cô, đôi mắt cô bé mở to, ghi lại tất cả. Cô bé không cảm thấy sợ hãi. Cô bé chỉ cảm thấy một cơn phẫn nộ lạnh lẽo đang từ từ hình thành trong lồng ngực mình.

" Đây không phải là nô lệ như chúng ta từng biết," Kiên nói, giọng anh khàn đặc, một âm thanh lạc lõng giữa sự im lặng." Đây là chăn nuôi. Một nguồn tài nguyên tái tạo được."

Anh ta chỉ tay về phía một khu vực khác, một khu công nghiệp đã chết, với những ống khói khổng lồ vươn lên trời như những ngón tay xương xẩu như thể điểm cuối của một cầu vồng đen." Và đây. . . là lò mổ."

Cái tên không dẫn họ đến một căn cứ bí mật. Dữ liệu của Kiên, được chắp vá từ những mảnh vỡ, chỉ dẫn họ đến một nơi duy nhất trong khu vực này có ghi nhận về một Kẻ Tương Thiết: một xưởng cơ khí cũ kỹ, nằm ngay giữa lòng khu công nghiệp, ngay dưới mũi của kẻ thù.

Cánh cửa không khóa. Họ bước vào, và cái nóng bên ngoài được thay thế bằng một không khí mát lạnh, ẩm ướt. Mùi của dầu máy và kim loại rỉ sét nồng nặc. Xưởng máy là một nghĩa địa của những phát minh đã thất bại: những cánh tay robot còn dang dở, những động cơ được tháo tung, và những bản thiết kế được vẽ nguệch ngoạc trên những tấm bảng kim loại. Đây là nơi ẩn náu hoàn hảo. Một nơi hỗn loạn đến mức không ai để ý, và nguy hiểm đến mức không ai dám vào.

Và ở giữa tất cả, một người đàn ông đang ngồi. Anh ta không quay lại. Anh ta đang cặm cụi hàn một thứ gì đó. Tia lửa điện lóe lên, soi sáng bóng lưng gầy gò, cô độc của anh ta.

" Đi đi," anh ta nói, không ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn như thể đã không nói chuyện trong nhiều tháng." Ở đây không có lương thực cho các người đâu. Lò mổ ở cuối đường."

" Chúng tôi không đến để chết," Kiên nói, bước lên phía trước." Chúng tôi tìm Thành."

Người đàn ông dừng lại. Tia lửa điện tắt ngấm. Anh ta từ từ đặt mỏ hàn xuống, rồi quay người lại.

Anh ta có một khuôn mặt hốc hác, một bộ râu quai nón mọc lởm chởm, và một đôi mắt đã chết. Một đôi mắt đã nhìn thấy cả thiên đường và địa ngục, và nhận ra chúng chỉ là một. Anh ta nhìn họ, từ Kiên, đến Linh, rồi đến Nova. Một cái nhếch mép khinh bỉ hiện lên trên đôi môi khô nứt của anh ta.

" Lại một nhóm cứu tinh nữa à?" anh ta nói, giọng đầy mỉa mai." Mang theo một nhà khoa học tự phụ, một người phụ nữ yếu đuối, và một đứa trẻ không có chút sức phản kháng. Các người nghĩ mình là ai? Cút khỏi đây trước khi ta gọi lính gác của Zion."

" Anh sẽ không làm vậy," Kiên đáp trả, giọng lạnh lùng." Nếu anh muốn làm vậy, anh đã làm từ lúc chúng tôi bước vào. Anh biết chúng tôi sẽ tới đây. Và chúng tôi biết anh không phải là một phần của chúng."

Thành bật cười, một tiếng cười cay đắng." Thông minh. Giống như tất cả những kẻ đến từ Bio-Genesis. Ta có thể ngửi thấy mùi của các người. Mùi của logic và sự kiêu ngạo."

" Chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh để chống lại Zion," Kiên nói thẳng.

Tiếng cười của Thành ngừng bặt. Sự khinh bỉ trong mắt anh ta biến mất, thay vào đó là một sự trống rỗng lạnh lẽo." Chống lại Zion?" anh ta lặp lại, như thể vừa nghe một câu chuyện cười nhạt nhẽo." Các người không chống lại một người đàn ông. Các người đang chống lại một đức tin. Và ta đã thấy đủ những kẻ tử vì đạo rồi."

Cuộc nói chuyện của họ bị cắt ngang.

Két…két…két… bụp…

Một tiếng rít của kim loại bị tra tấn.

Bức tường tôn phía sau Thành bị xé toạc ra như một tờ giấy. Không phải một vụ nổ. Nó chỉ đơn giản là bị bóc ra, để lộ một lỗ hổng méo mó.

Qua lỗ hổng đó, một bóng người bước vào. Hay đúng hơn, là một thứ gì đó đã từng là một con người.

Nó không còn là Kaelen, vũ công của tử thần mà họ đã đối mặt. Kẻ đứng trước mặt họ chỉ là một cái vỏ tàn tạ, mục rữa từ bên trong. Nửa bên trái đầu của hắn, lớp giáp máu đặc trưng của một Kẻ Tương Thiết đã không còn bóng loáng. Nó đã biến thành một khối u sống, một sự kết tinh dị dạng của máu và kim loại, sần sùi, màu đỏ sẫm, ăn sâu vào da thịt, hòa làm một với hộp sọ. Những mạch máu đen kịt lan ra từ khối u đó, chạy dài xuống cổ và vai hắn. Khối u đó co giật theo từng nhịp thở hổn hển của hắn, một biểu hiện vật lý của một linh hồn đã bị chính sức mạnh của mình ăn mòn.

Đôi mắt hắn long lên sòng sọc, không còn sự nhanh nhẹn, chỉ còn sự điên loạn của một con thú bị dồn vào chân tường. Hắn không nhìn nhóm của Kiên. Ánh mắt hắn dán chặt vào Thành.

" Là. . . mày. . ." Kaelen rít lên, giọng nói khản đặc, như tiếng kim loại bị cào xé." Kẻ. . . phản. . . bội. . ."

Thành đứng bất động, khuôn mặt anh ta trắng bệch." Kaelen. . ."

" ĐỪNG GỌI TÊN ĐÓ!" Kaelen gào thét." Đó là tên của một chiến binh! Ta. . . ta không còn là một chiến binh nữa!"

Hắn đưa bàn tay run rẩy lên, chỉ vào khối giáp máu dị dạng trên đầu mình." Sau khi. . . sau khi tên khổng lồ đó đánh bại ta. . . Zion. . . Zion đã cho ta một lựa chọn. . ."

Hắn không còn nói chuyện nữa. Hắn đang sống lại cơn ác mộng đó, ngay trước mắt họ.

". . . hắn trói chúng nó lại. . . trước mặt ta. . ." hắn lẩm bẩm, đôi mắt dại đi, nhìn vào một khoảng không vô định.". . . vợ ta. . . con gái ta. . . nó mới sáu tuổi. . . đôi mắt đó. . . bàn tay đó. . ."

" Hắn nói. . ." Kaelen ngẩng lên, nhìn thẳng vào Thành, và trong mắt hắn, là một nỗi đau vô tận." 'Hãy cho ta thấy sự trung thành của ngươi. . . cho ta thấy ngươi xứng đáng với sức mạnh mà Ngài ban cho. . . cả niềm tin mà kẻ phản bội như đã vứt bỏ. . .' "

Hắn bắt đầu cười, một tiếng cười điên dại, vỡ nát, xen lẫn những tiếng nấc nghẹn ngào." Nó khóc. . . con bé khóc. . . nó gọi tên ta. . ."

" TA ĐÃ CHỌN!" hắn gầm lên, một tiếng gầm của sự thống khổ tột cùng." TA ĐÃ CHỌN! TA ĐÃ CHỨNG MINH ĐỨC TIN CỦA MÌNH! TA ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT PHẦN CỦA NGÀI! CÒN MÀY THÌ SAO, THÀNH? CON CHUỘT NHẮT! MÀY ĐÃ CHẠY TRỐN! MÀY ĐÃ PHẢN BỘI LẠI DÒNG MÁU! MÀY ĐÃ VỨT BỎ SỨC MẠNH MÀ NGÀI ĐÃ BAN CHO!"

Hắn lao tới, không phải với sự nhanh nhẹn của một vũ công, mà với sức mạnh của một tảng đá đang lao xuống dốc. Lưỡi dao bằng xỉ kim loại trên tay hắn vung lên.

Nhưng không phải nhắm vào Thành.

Mà nhắm vào Kiên, người đứng gần nhất, người mang trên mình cái mùi của chiếc vòng từng thuộc về Dũng.

" Nếu hắn không phải trả giá," hắn gầm lên," thì những kẻ đi theo ngươi sẽ phải trả!"

Kaelen không lao tới như một con thú điên. Hắn di chuyển với một sự duyên dáng bệnh hoạn, một vũ điệu của sự điên loạn như một con thú đói khát.

Thành, trong một tích tắc, không đẩy nhóm của Kiên ra sau. Anh chỉ đơn giản là bước lên một bước, chắn trước mặt họ. Và cơ thể anh biến đổi.

Nó không phải là một sự biến đổi ồn ào. Nó im lặng, và chính vì thế lại càng thêm đáng sợ. Làn da của anh không biến thành một lớp giáp kim loại bóng loáng. Nó chỉ đơn giản là tối sầm lại, trở thành một màu xám xịt của thép chưa được đánh bóng. Không có những đường nét hoa mỹ. Chỉ có một sự thật trần trụi, lạnh lẽo của kim loại. Từ mu bàn tay và cẳng tay của anh, những lưỡi dao mỏng, sắc, cùng màu, từ từ trồi ra, không một tiếng động, như những chiếc xương gãy đâm xuyên qua da thịt.

Cuộc đối đầu giữa hai Kẻ Tương Thiết bắt đầu.

Nhưng đây không phải là một cuộc chiến. Đây là một màn tra tấn. Một màn tự tra tấn của Kaelen.

Hắn chiến đấu bằng sự cuồng loạn. Hắn không có chiến thuật. Hắn chỉ có nỗi đau. Hắn để máu phun ra một cách hỗn loạn từ những vết thương cũ trên cơ thể, không phải để tạo thành những lưỡi dao sắc bén, mà là những xúc tu bằng máu đông, những cơn mưa gai nhọn bằng xỉ kim loại. Hắn không nhắm vào một mình Thành.

Một chiếc roi máu, được tạo ra từ chính cổ tay hắn, quật ngang không khí với một tiếng rít, không phải để tấn công, mà chỉ để hất văng khẩu súng trường khỏi tay Kiên, khiến nó bay vào một góc tối.

Hắn cười một cách ghê rợn khi thấy Linh lùi lại trong sợ hãi, khuôn mặt cô trắng bệch.

" Thấy chưa, Thành!" hắn hét lên, giọng hắn vỡ ra, xen lẫn những tiếng nấc của sự điên loạn." Thấy không! Đây là sức mạnh! Sức mạnh thực sự! Sức mạnh đến từ việc chấp nhận sự thật! Kẻ mạnh… kẻ mạnh phải cai trị!"

Hắn lao tới, vung một lưỡi dao xỉ kim loại vào Thành.

Thành thì ngược lại. Anh chiến đấu bằng sự im lặng. Bằng sự kiểm soát đến tàn nhẫn. Anh không tấn công. Anh chỉ phòng thủ. Anh di chuyển như một cỗ máy, những lưỡi dao thép xám xịt của anh tạo thành một bức tường phòng ngự hoàn hảo. Tiếng kim loại của Kaelen va vào kim loại của Thành, tạo ra một bản giao hưởng của những tiếng keng keng chói tai và những tia lửa tóe lên trong không khí ngột ngạt.

Anh không chỉ làm chệch hướng các đòn tấn công. Anh đang đọc. Anh đọc từng chuyển động điên loạn của Kaelen, từng tiếng gầm thống khổ. Anh nhìn Kaelen, và anh không chỉ thấy một kẻ thù.

Anh thấy chính mình.

Anh thấy một tấm gương phản chiếu méo mó của con người mà anh có thể đã trở thành. Một Kẻ Tương Thiết khác đã bị nỗi đau bẻ gãy, đã để cho sự tha hóa ăn mòn, đã lựa chọn con đường của một con quỷ để đổi lấy sự sống cho những người mình yêu thương. Cuộc chiến với Kaelen, cũng chính là cuộc chiến với con quỷ vẫn còn đang gào thét bên trong chính anh.

" Ngươi đã chạy trốn như một con chó hèn nhát!" Kaelen gào lên, những giọt nước mắt máu chảy dài trên khuôn mặt biến dạng của hắn." Ngươi đã vứt bỏ đặc ân mà Ngài đã ban cho! Còn ta! Ta đã ở lại! Ta đã chấp nhận! Ta đã trở thành một vị thần!"

Trong sự hỗn loạn đó, Kaelen đã tìm thấy một sơ hở. Không phải trong hàng phòng ngự của Thành. Mà là trong sự chú ý của những người khác.

Hắn dùng một xúc tu máu quật mạnh xuống sàn, tạo ra một đám mây bụi đỏ. Và trong khoảnh khắc đó, hắn lách qua được Thành, không phải để tấn công, mà để tóm lấy thứ mà hắn cho là điểm yếu lớn nhất của kẻ phản bội này.

Hắn tóm được Nova.

Hắn nhấc bổng cô bé lên bằng một tay, cánh tay còn lại với lưỡi dao xỉ kim loại kề sát cổ cô bé. Hắn thở hổn hển, đôi mắt điên dại của hắn nhìn thẳng vào Thành, một nụ cười tàn bạo, đầy chiến thắng nở trên môi.

" Hãy xem đây, Thành!" hắn rít lên." Hãy xem cái giá của sự yếu đuối! Hãy xem cái lý tưởng ngu ngốc của ngươi sẽ chết như thế nào!"

Hắn chuẩn bị kết liễu.

Nhưng khi hắn nhìn vào đôi mắt của con tin, một điều không ngờ tới đã xảy ra.

Hắn không thấy sự sợ hãi. Hắn không thấy sự van xin.

Hắn chỉ thấy một đôi mắt trong veo, mở to, đang nhìn thẳng vào hắn. Không phải nhìn vào lưỡi dao. Mà là nhìn vào khối u bằng máu và kim loại đang co giật trên đầu hắn. Trong đôi mắt đó, không có sự sợ hãi. Chỉ có một sự tò mò. Và một nỗi buồn. Một nỗi buồn sâu thẳm, của một linh hồn già cỗi bị nhốt trong một cơ thể trẻ con.

Trong khoảnh khắc đó, Kaelen thấy một đôi mắt trong veo, một đôi mắt giống hệt như đôi mắt của con gái hắn, Lily, trong lần cuối cùng hắn được nhìn thấy con bé. Không phải là ký ức về lúc con bé bị trói. Mà là ký ức về một buổi chiều bình thường, khi con bé ngước lên nhìn đầu hắn và hỏi," Bố ơi, vết thương của bố có đau không?"

Cơn điên loạn của hắn khựng lại. Cỗ máy giết chóc đã bị đứng máy. Bức tường của sự phẫn nộ, của sự tự lừa dối, của triết lý man rợ mà hắn đã xây dựng xung quanh trái tim mình, sụp đổ tan tành.

Hắn không còn là Kaelen, tay sai của Zion. Hắn không còn là một vị thần giả mạo.

Hắn trở lại thành một người cha. Một người cha đã giết chính những gì mình yêu thương nhất để bảo vệ chúng khỏi một thứ còn tồi tệ hơn.

Sự gắn kết tình cảm, thứ mà Zion luôn coi là" một lỗi thiết kế sơ đẳng của tạo hóa", đã trở thành một loại virus tâm lý, làm tê liệt hắn hoàn toàn.

" Lily. . ." hắn thì thầm một cái tên, một lời thú tội trong vô thức, một âm thanh vỡ nát. Lưỡi dao trên tay hắn buông thõng xuống với những giọt máu đỏ sậm chảy xuống từ hốc mắt.

Khoảnh khắc do dự đó là tất cả những gì Thành cần.

Anh chỉ lách người sang một bên, và dùng một chiếc khiên máu nhỏ vừa hình thành trên mu bàn tay, đánh mạnh vào khối giáp dị dạng trên đầu Kaelen. Không phải một đòn chí mạng. Mà là một cú sốc năng lượng chính xác, được tính toán để phá vỡ sự liên kết bất ổn giữa máu và kim loại. Một hành động của sự giải thoát.

Rắc. .

Một tiếng rạn nứt vang lên, không lớn, nhưng sắc lẹm.

Kaelen hét lên một tiếng cuối cùng. Một tiếng hét không còn là của sự điên loạn, mà là của sự đau đớn tột cùng, và có lẽ, là của một chút giải thoát.

Hắn buông Nova ra. Và hắn ngã gục xuống sàn nhà, bất tỉnh, một dòng máu đen, đặc quánh chảy ra từ khối u đã rạn nứt.

Nhà xưởng chìm vào im lặng.

Đội săn của Kaelen, những kẻ chỉ biết tuân lệnh, thấy thủ lĩnh của mình gục ngã, đã chìm vào sự bối rối. Chúng thừa biết bản thân không thể địch lại một kẻ từng là một Vệ Binh Hoàng Kim. Chúng vội vàng khiêng lấy cơ thể bất động của Kaelen và rút lui một cách hỗn loạn vào bóng tối.

Thành đứng đó, lớp giáp thép từ từ tan biến, trở lại thành làn da bình thường. Anh nhìn nhóm người vừa mới xuất hiện. Những kẻ mà anh đã xem thường. Những kẻ đã mang đến cả địa ngục và một sự cứu rỗi không mong muốn đến cửa nhà anh.

Anh nhận ra rằng cuộc chiến du kích đơn độc của anh sẽ không bao giờ kết thúc. Anh sẽ không bao giờ có thể chạy trốn đủ xa.

Anh nhìn họ, rồi nhìn về phía những trang trại người ở đằng xa, nơi những cái bóng vô hồn vẫn đang di chuyển trong sự im lặng.

" Các người không biết mình đang đối đầu với cái gì đâu," anh nói, giọng khàn đặc, một lời tuyên bố chứ không phải một lời cảnh báo.

Anh quay người lại, bắt đầu thu dọn những công cụ của mình." Đi theo ta," anh nói, không nhìn họ." Nếu các người muốn sống đủ lâu để hối hận vì đã đến đây."

Cuối cùng, anh đã đồng ý. Không phải vì hy vọng. Không phải vì lòng tốt.

Mà vì sự cần thiết.

Và vì trong đôi mắt của cô bé kia, anh đã nhìn thấy một thứ mà anh tưởng rằng đã vĩnh viễn đánh mất.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận