Bình Minh Suy Tàn

Chương 24.




Nó không đơn giản là một chiếc thang máy. Nó là một sự thăng thiên vượt qua khói lửa phàm trần.

Không có tiếng động cơ, không có tiếng dây cáp kẽo kẹt. Chỉ có một sự im lặng gần như tuyệt đối và một áp lực nhẹ đè lên màng nhĩ khi cái lồng bằng kính và thép đen mờ lao lên xuyên qua bóng tối. Bên ngoài lớp kính, bảy mươi tầng của một thế giới đã chết lướt qua như những thước phim câm, những tầng hầm tối tăm, những văn phòng đổ nát, những căn hộ bị lãng quên. . . một cuộc hành trình xuyên qua bảy mươi tầng địa ngục để đến với một thứ mà người ta gọi là thiên đường.

Người đứng bên trong, một Kẻ Được Chọn vừa chiến thắng trong Đấu trường Sinh tồn ngày hôm qua, nín thở. Hắn đã quen với không khí đặc mùi tro bụi và sự mục rữa. Nhưng không khí trong cái lồng này lại khác. Nó mỏng, sắc, và lạnh. Nó có mùi của kim loại và ozone, mùi của một cỗ máy hoàn hảo.

Cánh cửa trượt mở ra, không một tiếng động.

Và hắn hít vào.

Đó là hơi thở thực sự đầu tiên của hắn trong nhiều năm. Một hơi thở không có bụi, không có mùi của cái chết. Không khí tràn vào phổi hắn, tinh khiết đến mức gây ra một cơn ho khan, một sự phản kháng của một cơ thể đã quen với những thứ chất độc.

Thế giới bên ngoài biến mất.

Hắn đang đứng trong một không gian không thuộc về Trái Đất. Sàn nhà dưới chân hắn không phải là bê tông hay gạch đá. Nó là một tấm đá obsidian đen tuyền, được đánh bóng đến mức hắn có thể thấy hình ảnh phản chiếu méo mó của chính mình trong đó - một kẻ rách rưới, bẩn thỉu đang làm ô uế một bề mặt hoàn hảo.

Ánh sáng không đến từ những bóng đèn. Nó tỏa ra từ chính sự sống xung quanh.

Trên trần nhà cao vút, là một khu vườn treo thủy canh khổng lồ. Những loài thực vật mà hắn chưa bao giờ thấy quấn quýt lấy nhau. Những chiếc lá không phải màu xanh, mà là màu lam đậm, màu bạc, màu tím, với những đường gân phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt, ma quái. Những bông hoa lan khổng lồ, với những cánh hoa trong suốt như thủy tinh, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng. Nó không phải là mùi hương của hoa cỏ tự nhiên. Nó là một mùi hương được thiết kế, ngọt ngào một cách hoàn hảo, và chính vì thế lại gây buồn nôn.

Những thác nước nhỏ chảy róc rách trên những bức tường bằng đá mã não trắng. Hắn bước tới, theo một bản năng nguyên thủy, đưa tay ra hứng lấy dòng nước. Nó không lạnh. Nó chỉ mát. Và khi hắn đưa tay lên miệng, nếm thử, nó không có vị gì cả. Không vị của khoáng chất, không vị của kim loại. Một sự tinh khiết tuyệt đối. Một sự trống rỗng.

Sự im lặng ở đây là một thực thể sống. Nó không phải là sự vắng mặt của âm thanh. Nó là một áp suất. Nó bị phá vỡ một cách có chủ đích bởi tiếng nước chảy được tính toán đến từng nốt nhạc, và tiếng vo ve trầm thấp, gần như không thể nhận ra của hệ thống hỗ trợ sự sống. Nó là sự im lặng của một phòng thí nghiệm, của một ngôi mộ được bảo quản hoàn hảo.

Cộp cộp…

Hắn bước đi, đôi giày cũ kỹ của hắn tạo ra những tiếng động lạc lõng trên sàn nhà obsidian. Hắn bước về phía ánh sáng duy nhất không phải là ánh sáng sinh học. Ánh sáng xám xịt của thế giới bên ngoài, lọt qua một bức tường hoàn toàn bằng kính cường lực, trải dài từ sàn đến trần.

Hắn đứng trước tấm kính, và hắn nhìn xuống.

Từ đây, từ trên đỉnh của thế giới, thành phố chết trải dài bên dưới như một tấm bản đồ. Những tòa nhà đổ nát chỉ còn là những cái que tăm gãy vụn. Những con đường vắng lặng chỉ là những đường chỉ xám. Hắn có thể thấy một cơn bão bụi đang quét qua khu vực phía Đông, một cảnh tượng mà nếu ở dưới đó sẽ là một bản án tử. Nhưng từ đây, nó chỉ là một vệt mờ đẹp đẽ, một nét vẽ trên một bức tranh tĩnh.

Hắn có thể thấy tất cả. Địa ngục.

Nhưng hắn không cảm nhận được gì. Không cảm nhận được sức nóng của lửa. Không cảm nhận được cái lạnh của gió. Không nghe thấy tiếng gầm gừ của những kẻ bị nhiễm hay tiếng khóc của những người đang chết dần.

Tất cả chỉ là một thước phim câm. Một bức tranh không có thật.

Và hắn chợt nhận ra. Đây không phải là một ban công để ngắm cảnh.

Nó là một tấm kính của một vườn thú. Và hắn, cùng với chủ nhân của nơi này, là những kẻ đang đứng bên trong, nhìn ra những con thú đang tự cắn xé lẫn nhau trong một cái chuồng khổng lồ.

" Đẹp, phải không?"

Một giọng nói vang lên từ phía sau. Một giọng nói trầm và du dương, không phải là một câu hỏi, mà là một lời tuyên bố.

Hắn giật mình quay phắt lại.

Zion đang đứng đó, cách hắn không xa. Hắn đã ở đó từ lúc nào? Hắn di chuyển mà không gây ra một tiếng động. Hắn mặc một bộ quần áo đơn giản bằng lụa trắng, chân đi trần trên sàn đá obsidian. Đôi mắt màu tím biếc của hắn nhìn hắn, không phải với sự trịch thượng, mà với một sự tò mò như của một vị thần nhìn vào món đồ tiêu khiển thuộc về hắn.

" Nó là một lời nhắc nhở," Zion nói tiếp, từ từ bước lại gần, ánh mắt hắn vẫn nhìn ra thành phố chết." Một lời nhắc nhở về sự hỗn loạn, sự yếu đuối, sự thất bại của thế giới cũ. Và là một lời nhắc nhở về vẻ đẹp của trật tự, của sức mạnh, của sự tiến hóa."

Hắn dừng lại bên cạnh hắn, cả hai cùng nhìn xuống địa ngục.

" Ở dưới đó, chúng nó sinh tồn," Zion nói, một cái nhếch mép khinh bỉ thoáng qua trên môi." Ở trên này, chúng ta sống."

Hắn quay sang nhìn hắn, và lần đầu tiên, hắn thực sự nhìn thẳng vào mắt Zion. Hắn không thấy một nhà lãnh đạo. Hắn không thấy một bạo chúa.

Hắn thấy một sự trống rỗng còn lớn hơn cả sự trống rỗng của thành phố bên dưới. Một sự cô độc tuyệt đối của một kẻ đã tự tách mình ra khỏi nhân loại, để rồi nhận ra rằng nếu làm một vị thần thì cũng rất buồn chán.

Hình bóng đó đột ngột biến mất. Đó chỉ là một bản sao, một người gác cổng ảo để chào đón những người tham quan. Hai hộ vệ Hoàng Kim, với bộ giáp trắng và những thanh kiếm phát sáng, tiến đến. Họ không nói gì, chỉ ra hiệu cho hắn đi theo.

Họ đưa hắn vào sâu bên trong, vào một không gian mà hắn không thể tưởng tượng được, Thần Điện, nơi mà vị thần thật sự bằng xương bằng thịt đang ngự trị.

Trên một chiếc ngai không phải bằng vàng, mà được chế tác từ một khối hợp kim đen mờ, không phản chiếu ánh sáng, Zion ngồi đó. Hắn không phải là một pho tượng hoàng kim. Hắn là một cái bóng, một sự trống rỗng được định hình bởi quyền lực.

Bộ giáp toàn thân của hắn là một tuyệt tác công nghệ, một lớp vỏ thứ hai hoàn hảo. Nó được khắc những đường vân phức tạp bằng keramin. Bề mặt sáng bóng và trơn nhẵn, không một chi tiết thừa. Chỉ có những đường nối mỏng như tơ nhện, nơi các tấm hợp kim gặp nhau, khẽ phát ra một thứ ánh sáng màu tím nhạt, đồng bộ với nhịp thở chậm rãi, gần như không thể nhận ra của hắn. Nó không tạo ra một vầng hào quang. Nó chỉ gợi ý về một nguồn năng lượng khủng khiếp đang được kìm nén bên trong.

Dựa vào bên cạnh ngai vàng, là một cây đinh ba bằng kim loại đen, một vũ khí của một vị thần trong truyền thuyết. Ba lưỡi đinh ba được phủ một lớp Keramin dày, màu trắng đục, hấp thụ mọi ánh sáng xung quanh, khiến chúng trông như những lỗ hổng nhỏ dẫn đến hư vô, rung lên với một năng lượng bị dồn nén.

“Giới thiệu bản thân, hỡi kẻ chiến thắng” Tiếng Zion ầm ầm vang vọng khắp Thần Điện rộng lớn, len lỏi và sự run rẩy của kẻ đứng trước mặt.

“Tôi. . t…tôi là Chiến, tôi tận tay chém người cha của mình nhưng chỉ vì hắn đã dám nổi bật hơn tôi. Và tôi đã giành được vinh quang!” Hắn quỳ sụp xuống, thốt nên những lời lẽ ngụy biện thối nát với một bộ mặt hồ hởi.

“Hahahaaaa…Không có cái gì gọi là sự phản bội, đó chỉ là sự thật hiển nhiên giữa chốn loạn lạc này.” Chiếc mũ giáp khẽ rung động “Ngươi đã làm rất tốt, ngươi sẽ được cấp cho một căn phòng xa hoa với những đãi ngộ mà mọi kẻ phải mơ ước. Hãy cống hiến mọi thứ kể cả xương máu của mình.”

Chiến với sự sùng bái và u mê đến tột cùng liên tục ca thán và xướng lên những câu từ si mê với vị thần của hắn trước khi được dẫn đi khuất sau một lối nhỏ.

Nụ cười trên môi Zion biến đi như thể chưa tồn tại, hắn cất bước đi vào trong.

Hắn đang dùng bữa. Một mình.

Bữa ăn của hắn không phải là những thứ xa hoa. Trước mặt hắn, trên một chiếc bàn đá obsidian, là một chiếc đĩa sứ trắng. Trên đó, là những viên năng lượng hình khối vuông, phát ra ánh sáng lam nhạt, được tổng hợp một cách hoàn hảo. Mỗi viên chứa đựng dinh dưỡng và năng lượng tinh khiết nhất. Một bữa ăn của một vị thần, không phải để thưởng thức, mà để duy trì. Hắn ăn một cách chậm rãi, khoan thai, mỗi cử động đều được tính toán để đạt đến sự hiệu quả tối đa, duy trì sự hoàn hảo của cỗ máy sinh học của mình.

Trước mặt hắn, không khí gợn sóng. Một màn hình ba chiều khổng lồ hiện ra, không một tiếng động. Nó đang chiếu lại toàn bộ cuộc chiến ở nhà xưởng cơ khí, không phải từ nhiều góc độ, mà từ một góc độ duy nhất: qua đôi mắt của Kaelen.

Zion đang sống lại trận chiến qua con mắt của kẻ thất bại. Hắn lướt tay trong không khí, những ngón tay bọc giáp vàng điều khiển hình ảnh, tua đi, tua lại, phóng to, làm chậm. Hắn không quan tâm đến những đòn đánh. Hắn chỉ quan tâm đến những khoảnh khắc do dự.

Hắn xem cảnh Kaelen ngã gục, bị đánh bại không phải bởi sức mạnh, mà bởi một ký ức. Khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ giáp vàng không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Hắn chỉ khẽ gõ một ngón tay lên thành ngai. Một cửa sổ dữ liệu mới hiện ra bên cạnh màn hình chính, hiển thị tình trạng sinh học của Kaelen.

[MẪU VẬT: KAELEN - TƯƠNG THIẾT]

[TÌNH TRẠNG: TỔN THƯƠNG TÂM LÝ VÀ THỂ CHẤT KHÔNG THỂ PHỤC HỒI]

[HIỆU SUẤT CHIẾN ĐẤU ƯỚC TÍNH: < 20%]

[GIÁ TRỊ THU HỒI: CAO]

" Sự gắn kết tình cảm," Zion lẩm bẩm, giọng nói được khuếch đại qua bộ giáp, không phải như tiếng chuông nhà thờ, mà như tiếng của một cỗ máy đang đọc một dòng code lỗi." Một biến số không ổn định. Cần phải loại bỏ."

Hắn vẫy tay. Màn hình ba chiều và cửa sổ dữ liệu biến mất, trả lại sự im lặng hoàn hảo cho căn phòng.

Một thuộc hạ thân tín, một người đột biến mặc giáp đen giống hệt những Thiên Thần Hộ Vệ khác, lặng lẽ bước vào. Hắn không quỳ. Ở đây, quỳ gối được coi là một hành động lãng phí năng lượng với cấp bậc của hắn. Hắn chỉ đứng ở một khoảng cách an toàn, đầu cúi gằm.

" Thưa Ngài," hắn nói, giọng nói được lọc qua bộ giáp, không một chút cảm xúc.

Zion chậm rãi quay đầu, ánh sáng màu tím từ khe mắt của chiếc mũ giáp quét qua người thuộc hạ." Báo cáo."

" Kaelen đã thất bại tại Khu Khai Thác B-7. Nhóm mục tiêu đã trốn thoát cùng với Mẫu vật Tương Thiết đào tẩu, Thành."

Zion im lặng một lúc lâu. Trong nội tâm của hắn, không phải là sự giận dữ. Mà là một sự tính toán lạnh lùng. Vùng Đất Sét. . . Một sai lầm chiến thuật. Ta đã quá vội vàng trong việc mở rộng. Hệ thống phòng thủ và mạng lưới máy quét vẫn chưa được lắp đặt hoàn chỉnh ở khu vực đó. May mắn. Hắn gần như mỉm cười trước sự phi logic của từ đó. Không có may mắn. Chỉ có những phương trình chưa được tính toán hết.

Hắn cầm cây đinh ba lên, khẽ gõ nhẹ mũi nhọn của nó xuống sàn đá, tạo ra một âm thanh sắc lạnh, vang vọng.

" Kaelen là một công cụ đã cùn," Zion nói, giọng không đổi." Sự đầu tư vào nó đã kết thúc. Mang nó về Phòng Thí Nghiệm Đỏ. Lệnh cho Đội Y Tế chiết xuất toàn bộ tinh chất sinh học và hợp kim máu còn lại. Phần xương, dùng để trang trí cho Sảnh Chiến Thắng. Phần thịt," hắn ngừng lại, một sự im lặng có chủ đích," cho các mẫu vật trong Đấu trường. Ít nhất nó cũng phải có giá trị cuối cùng."

" Vâng, thưa Ngài."

" Và Mẫu vật A, Nova," Zion tiếp tục, đứng dậy khỏi ngai vàng. Bộ giáp vàng của hắn khiến hắn trông như một pho tượng khổng lồ, áp đảo mọi thứ xung quanh." Nó quan trọng hơn các ngươi tưởng. Nó không chỉ là một vũ khí. Nó là chìa khóa. Nó là' điểm kỳ dị' có thể hoàn thiện phương trình của ta."

Hắn bước tới, đứng trước mặt thuộc hạ của mình." Chuẩn bị Đội Truy Kích Hoàng Kim. Những kẻ đã được thanh tẩy khỏi sự gắn kết tình cảm. Lần này, chính ta sẽ giám sát. Ta muốn nó được mang về. Sống. Không một vết xước. Và lần này," hắn nói, gằn giọng với lời lẽ tựa như sắt thép" không có thất bại."

" Rõ, thưa Ngài!"

Người thuộc hạ vội vàng lùi ra sau và biến mất.

Zion một mình bước đến bức tường kính. Hắn nhìn xuống đế chế của mình, một cỗ máy hoàn hảo được xây dựng bằng logic, bằng kỷ luật, bằng máu và nước mắt của những kẻ yếu đuối.

Trong nội tâm của hắn, không phải là sự thất vọng. Mà là một sự thiếu kiên nhẫn. Một sự khó chịu của một đấng tạo hóa khi những tạo vật của mình liên tục mắc phải những lỗi lầm sơ đẳng. Kaelen, Thành, Kiên, Linh. . . chúng chỉ là những tế bào lỗi, những đoạn mã không tương thích trong một cơ thể hoàn hảo mà hắn đang xây dựng. Chúng vẫn còn bị chi phối bởi những cảm xúc, những ký ức, những sự gắn kết vô nghĩa.

Hắn nhắm mắt lại.

Hắn không chỉ muốn thống trị thế giới này. Thống trị là một khái niệm quá trần tục.

Hắn muốn thay thế nó. Hắn muốn viết lại nó.

Hắn sẽ tạo ra một trật tự mới, một loài người mới, được sinh ra từ ý chí của hắn, một loài được thiết kế để không còn bị chi phối bởi những lỗi thiết kế của tạo hóa. Một loài hoàn hảo, logic, và vĩnh cửu.

Và hắn, Zion, sẽ không phải là vị thần duy nhất của chúng.

Hắn sẽ là định luật vật lý duy nhất của chúng. Bất tử. Toàn năng. Và cuối cùng, sẽ không còn cô độc.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận