Bình Minh Suy Tàn

Chương 25.




Tại nhà kho cũ kĩ…

Khoảng lặng sau khi Kaelen gục ngã không kéo dài được một giây.

Nó bắt đầu bằng một tiếng còi báo động. Nó bắt đầu bằng ánh sáng.

Từ đỉnh của hàng chục tháp canh cao vút mà họ không hề hay biết, những ngọn đèn pha khổng lồ, lạnh lẽo như những con mắt của một vị thần máy móc, đồng loạt bừng tỉnh. Những luồng sáng trắng xóa, sắc như dao cạo, quét qua khu công nghiệp đổ nát, xóa tan mọi bóng tối, mọi chỗ ẩn nấp, biến cái xưởng cơ khí của Thành thành một sân khấu trần trụi dưới ánh đèn của một cuộc phẫu thuật.

Sự im lặng của đội săn khi chúng rút lui không phải là một sự thừa nhận thất bại. Nó là một tín hiệu. Một sự chuyển giao. Cuộc đi săn của Kaelen đã kết thúc. Cuộc đi săn của cả đế chế vừa mới bắt đầu.

" Chúng biết rồi! ĐI!" Thành gầm lên, giọng anh ta không còn sự mỉa mai, chỉ còn sự khẩn cấp của một con thú đã từng bị săn đuổi. Anh túm lấy cánh tay Nova, kéo cô bé dậy và lao vào bóng tối của một hành lang dịch vụ.

Kiên và Linh theo sát phía sau, trái tim họ đập dồn dập trong lồng ngực. Họ không còn là những kẻ đi săn, họ là con mồi bị lùa vào một mê cung kim loại mà họ không hề biết sơ đồ.

Họ chạy.

Tiếng bước chân của họ vang vọng trong những hành lang bằng thép gỉ, một âm thanh lạc lõng và tuyệt vọng. Phía sau, họ có thể nghe thấy nó. Không phải tiếng bước chân. Mà là một tiếng gầm rú của kim loại va vào bê tông, tiếng của những bức tường bị húc sập, tiếng của những kẻ truy đuổi không cần đến cửa.

Chúng đang đến từ mọi phía, tạo thành một bản giao hưởng của sự chết chóc.

" Lối này!" Kiên hét lên, bộ não anh ta đang cố gắng đối chiếu mê cung hành lang này với những cấu trúc nắm bắt được từ trên cao trong đầu." Phải đến được cây cầu treo phía đông! Đó là con đường duy nhất!"

Họ lao qua những cây cầu nối giữa các nhà xưởng, những hành lang dịch vụ tối tăm. Những luồng đèn pha từ trên cao liên tục quét qua, buộc họ phải ẩn nấp, rồi lại lao đi. Chúng không cố gắng bắn họ. Chúng đang chơi đùa. Chúng đang lùa họ.

Cuối cùng, họ cũng nhìn thấy nó.

Một bộ xương bằng thép gỉ, bắc qua một vực sâu thăm thẳm, nơi từng là một hồ chứa hóa chất của khu công nghiệp. Giờ đây, dưới ánh đèn pha lạnh lẽo, mặt hồ chỉ còn lại một lớp bùn đen kịt, đặc quánh, thỉnh thoảng lại sủi lên những bọt khí lớn, vỡ ra và tỏa ra một mùi axit nồng nặc, ăn mòn cả không khí.

Cây cầu treo ọp ẹp là con đường sống duy nhất.

Khi họ vừa đặt chân lên những tấm ván kim loại đầu tiên của cây cầu, chúng hiện hình.

Từ đầu bên kia của cây cầu, hai bóng người khổng lồ bước ra từ bóng tối. Chúng không phải là những kẻ bị nhiễm thông thường. Chúng là những bức tường thịt và thép di động. Những Cá nhân Cường hóa loại Sức mạnh, nhưng đã bị biến đổi đến mức cực đoan. Lớp da của chúng dày và cứng như đá, và những cơ bắp cuồn cuộn của chúng được gia cố bằng những thanh kim loại được cấy ghép thẳng vào xương. Chúng gầm lên, mang theo một thứ âm thanh của sức mạnh vũ lực, nguyên thủy xé toạc sự im lặng xung quanh.

" Bạo Thú," Thành rít lên qua kẽ răng." Cá thể Cường hoá tăng cường"

Họ bị chặn lại. Phía sau là một đội quân đang truy đuổi. Phía trước là hai con quái vật không thể vượt qua.

Nhưng rồi, một trong hai Bạo Thú làm một điều mà không ai ngờ tới. Nó không lao về phía họ.

Nó quay sang bên cạnh, dùng hai bàn tay trần, to như hai tảng đá, nắm lấy một trong những sợi cáp treo chính của cây cầu. Một sợi cáp dày bằng bắp đùi của một người đàn ông.

Cơ bắp trên tay nó phồng lên đến mức gần như xé rách lớp da. Những đường gân bằng kim loại hiện rõ lên.

Và với một tiếng gầm rung chuyển cả không khí, nó kéo.

Két ! Két ! KÉTTTTT !

Một âm thanh của kim loại đang bị tra tấn, gào thét. Cả cây cầu oằn mình rên rỉ. Nền cầu dưới chân họ nghiêng hẳn sang một bên, hất văng Linh và Nova suýt ngã xuống vực thẳm nếu Kiên và Thành không kịp tóm lấy họ.

Chúng không tấn công họ.

Chúng đang phá hủy con đường thoát duy nhất. Chúng đang chôn sống họ.

Cùng lúc đó, khi họ đang cố gắng giữ thăng bằng trên một bề mặt nghiêng ngả, sắp sụp đổ, một thứ khác xuất hiện.

Từ bên dưới cây cầu, và từ những dầm thép phía trên, những bóng đen khác bắt đầu di chuyển.

Chúng không to lớn như Bạo Chủ. Chúng gầy, nhanh nhẹn, và di chuyển với một sự uyển chuyển không hợp lẽ thường. Chúng lướt đi trên các dây cáp như những con vượn, bám vào những dầm thép gỉ sét bằng những móng vuốt bằng kim loại như những con nhện máy. Chúng là những Thợ Săn. Loại Tốc độ.

Chúng không tấn công ngay. Chúng chỉ di chuyển, bao vây, tìm kiếm những góc không thể lường trước.

Kiên nhìn lên trên. Anh thấy một Thợ Săn đang treo ngược mình trên một dầm thép, đôi mắt hắn sáng rực lên một ánh đỏ man dại trong bóng tối.

Anh nhìn xuống dưới. Anh thấy một Thợ Săn khác đang bò dọc theo mặt dưới của cây cầu, lách qua những thanh dầm, từ từ tiếp cận họ.

Anh nhìn về phía trước, nơi hai con Bạo Thú đang từ từ xé toạc cây cầu ra từng mảnh.

Và anh nhìn về phía sau, nơi tiếng gầm rú của đội truy kích ngày một đến gần.

Họ không còn bị dồn vào chân tường nữa.

Họ đang bị nhốt trong một cái lồng ba chiều, một cỗ máy xay thịt hoàn hảo được thiết kế bởi một ác thần. Và những bức tường của cái lồng đó đang từ từ khép lại.

" LINH, NOVA, CHẠY TRƯỚC!"

Tiếng hét của Kiên không còn là một mệnh lệnh. Nó là một tiếng gầm của sự tuyệt vọng. Bộ não của anh, một siêu máy tính được rèn giũa để áp đặt trật tự, giờ đây đang gào thét khi phải xử lý một không gian ba chiều hỗn loạn, nơi mỗi phương trình đều có máu là ẩn số.

Cây cầu treo nghiêng ngả dưới chân họ như một con thú đang hấp hối. Một trong hai con Bạo Thú vẫn đang gầm gừ, dùng sức mạnh man dại của mình để xé toạc từng sợi cáp.

Đứng chắn ở giữa, Thành biến mình thành một lưỡi dao vô cảm. Anh không còn là một kẻ phản bội đang chạy trốn. Anh là một chiến binh. Mỗi đòn đánh của anh là một nỗ lực để kìm nén con quỷ bên trong, nỗi sợ hãi rằng anh sẽ mất kiểm soát, rằng anh sẽ trở thành một Kaelen thứ hai.

Anh biến máu của mình thành những chiếc gai ngắn, sắc lẹm, bắn ra từ mu bàn tay như những viên đạn găm. Anh không nhắm vào tim hay đầu của những tên" Thợ Săn". Anh nhắm vào khớp gối, vào cổ tay, vào những điểm yếu trên bộ giáp của chúng. Anh không giết. Anh làm chúng què quặt, phá vỡ nhịp điệu tấn công của chúng, buộc chúng phải thay đổi vị trí.

" Kiên, trên đầu!" Linh hét lên, giọng cô lạc đi. Năng lực của cô giúp cô cảm nhận được một luồng năng lượng chết chóc, lạnh lẽo, đang lao xuống như một mũi tên băng.

Kiên đang định bắn vào con mắt quang học duy nhất của tên Bạo Thú còn lại, một phát bắn có thể làm nó khựng lại dù chỉ một giây. Nhưng anh buộc phải từ bỏ mục tiêu. Anh không có thời gian để ngắm. Anh chỉ đơn giản là ngửa người ra sau, khẩu súng lục trong tay anh giật nảy lên, nổ một phát súng gần như theo bản năng.

Một tên Thợ Săn đang lao xuống từ một dầm thép phía trên, hai lưỡi dao trên tay nó sẵn sàng xé toạc anh ra. Viên đạn của Kiên, trong một sự may mắn điên rồ, đã găm trúng vào khớp nối trên cổ tay nó. Lưỡi dao văng đi. Tên Thợ Săn rít lên một tiếng giận dữ và rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm, im lặng và tràn ngập sự chết chóc.

Quyết định đó đã cứu mạng anh. Nhưng nó cũng đã trả giá. Việc từ bỏ mục tiêu đã cho tên Bạo Thú thêm một giây. Và một giây là quá đủ.

PHỰT!

Sợi cáp treo chính cuối cùng gánh toàn bộ sức nặng của cây cầu cũng giãn ra, hai đầu dây đứt lìa bắn về hai phía.

Cây cầu không sụp đổ ngay. Nó oằn mình một lần cuối, rồi gãy làm đôi, giống như xương sống của một con rồng đã chết. Phần cầu mà họ đang đứng bắt đầu trượt xuống, lao về phía vực sâu.

Họ trượt xuống. Họ bám víu lấy bất cứ thứ gì có thể, những thanh dầm thép gỉ sét, những tấm ván kim loại cong vênh, trong khi cả một đoạn cầu đang lao xuống. Họ đáp xuống một mái nhà của một khu nhà máy bên dưới với một tiếng" RẦM" kinh hoàng.

Họ sống sót. Nhưng họ đã bị thương. Và họ đã bị lùa vào một cái bẫy còn tồi tệ hơn.

Họ đang ở trong một khu nhà máy tối tăm, một mê cung của những cỗ máy đã chết. Không khí đặc quánh mùi dầu mỡ và rỉ sét lâu năm, một mùi của sự lãng quên.

" Chúng đang lùa chúng ta," Kiên thì thầm, cố gắng gượng dậy, một bên chân của anh đã bị trật khớp sau cú va chạm. Anh nhìn xung quanh. Sự im lặng ở đây quá bất thường. Không có tiếng zombie. Không một tiếng động.

Và rồi, cả nhà máy như sống lại.

Rè. . . rè. . . Keng!

Một hệ thống cần cẩu khổng lồ trên cao, vốn đã im lìm trong nhiều năm, đột nhiên di chuyển. Một chiếc nam châm điện khổng lồ được kích hoạt, hút lấy một khối động cơ nặng hàng tấn và từ từ di chuyển nó, rồi thả xuống, chặn đứng con đường mà họ định đi tới.

Xìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. . .

Những đường ống hơi nước trên tường, những đường ống lẽ ra đã chết, đột ngột bị vỡ tung, phun ra một làn sương trắng xóa, nóng bỏng, che khuất tầm nhìn.

Và từ trong làn sương, những cái bóng lảo đảo bước ra. Hàng chục, rồi hàng trăm con zombie.

Nhưng chúng không di chuyển một cách hỗn loạn. Chúng di chuyển một cách có phương pháp. Chúng tạo thành một vòng vây, từ từ khép lại.

" Là chúng!" Linh hét lên, chỉ tay vào những bóng người đang ẩn hiện trên những lối đi trên cao, những bóng người không phải là zombie." Những Cá nhân Trí tuệ của Zion! Chúng đang điều khiển mọi thứ!"

Kiên nhận ra sự thật kinh hoàng. Chúng không chỉ điều khiển zombie. Chúng đang điều khiển cả nhà máy. Chúng đã biến một nghĩa địa công nghiệp thành một cỗ máy nghiền thịt khổng lồ, được lập trình để giết họ.

" Qua bên phải! Bò dưới gầm máy ép!" Kiên hét lên, bộ não của anh đang cố gắng tìm ra một quy luật trong sự hỗn loạn, gánh nặng của việc chỉ huy đè nặng lên vai anh." Chu kỳ hoạt động của nó là mười hai giây! Chúng ta có năm giây để vượt qua sau khi nó nâng lên!"

Họ chạy, chiến đấu, và lại chạy. Họ lách qua những pít-tông đang đập lên đập xuống, né những tia lửa hàn từ những cánh tay robot tự động, và giẫm lên những xác zombie bị chính cỗ máy mà chúng đang phục vụ nghiền nát.

Cuối cùng, kiệt sức và bị thương, họ lao vào một hành lang bảo trì dài. Ánh sáng ở cuối đường hầm. Hy vọng.

Nhưng đó là một hành lang cụt.

Một bức tường bê tông lạnh lẽo. Một phòng hành quyết.

Họ quay đầu lại.

Phía sau, ở lối vào hành lang, tiếng bước chân nặng nề của hai tên Bạo Thú đã chặn kín lối thoát. Chúng đứng đó, như hai pho tượng của sự hủy diệt, những con mắt quang học màu đỏ của chúng sáng rực trong bóng tối.

Từ các lỗ thông hơi trên trần nhà, những tên Thợ Săn đang bò xuống, im lặng như những con thằn lằn chết chóc, những móng vuốt kim loại của chúng cào vào tường, tạo ra những âm thanh ken két rợn người.

Họ đã bị dồn vào một cái lồng giết người. Một cái bẫy hoàn hảo, được thiết kế bởi những bộ óc bệnh hoạn, và được thi hành bởi những con quái vật.

Thành đứng chắn ở cửa, lớp giáp thép xám xịt của anh là bức tường phòng ngự cuối cùng. Anh nhìn những kẻ thù đang từ từ tiến lại, những con Bạo Thú ở phía sau, những con Thợ Săn trên trần nhà. Anh gầm lên, một tiếng gầm của sự thách thức, sẵn sàng cho trận chiến cuối cùng.

Nhưng kẻ địch không tấn công họ.

Sự im lặng đột ngột bao trùm lấy hành lang. Những tên Thợ Săn trên trần nhà khựng lại. Những con Bạo Thú ở lối vào cũng đứng yên. Chúng chỉ đứng đó, nhìn họ, những con mắt quang học màu đỏ của chúng không một chút cảm xúc.

" Cái quái gì vậy?" Sơn thì thầm, giọng cậu ta run rẩy." Tại sao chúng lại dừng lại?"

" Đây không phải là một cuộc bao vây," Kiên nói, giọng anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đầy một sự nhận thức kinh hoàng. Anh ta nhìn vào những vết nứt trên tường, vào những thanh dầm thép đã bị oằn đi sau những cuộc chiến trước đó. Anh ta nhìn vào cấu trúc của hành lang." Đây không phải là một cái lồng."

Anh ta ngẩng lên, nhìn vào những kẻ thù đang đứng im.

" Nó là một quả bom."

Và rồi, một trong hai con Bạo Thú, con to lớn hơn, thay vì lao vào, đã quay người lại.

Nó đối mặt với một cây cột chịu lực khổng lồ ngay bên cạnh hành lang, một trong bốn cây cột chính chống đỡ cả khu vực nhà máy này.

Nó không gầm lên. Nó chỉ đơn giản là dồn sức. Các cơ bắp được gia cố bằng kim loại của nó phồng lên, xé rách cả lớp da dày như đá.

Và nó đấm.

Một cú đấm duy nhất. Thẳng vào tâm của cây cột.

Không có một tiếng nổ lớn. Chỉ có một tiếng RẮC khô khốc, sâu thẳm, như thể xương sống của cả tòa nhà vừa bị bẻ gãy.

Một sự im lặng kéo dài một phần nghìn giây.

Và rồi, cả cấu trúc bắt đầu rên rỉ.

Nó không bắt đầu bằng một sự sụp đổ. Nó bắt đầu bằng một cơn mưa bụi. Bụi bê tông từ trên trần nhà bắt đầu rơi xuống, lúc đầu chỉ là những hạt nhỏ li ti, rồi ngày càng dày đặc, che khuất cả ánh đèn báo động màu đỏ.

SẦM. . .

Một tiếng rít của kim loại bị kéo căng đến cực hạn vang lên từ mọi phía. Sàn nhà dưới chân họ rung lên, lúc đầu chỉ là một sự rung động nhẹ, rồi ngày càng mạnh hơn, dữ dội hơn.

" Là một cái bẫy!" Kiên hét lên, cố gắng át đi tiếng gầm của bê tông." Chúng đang phá hủy điểm chịu lực! Lao lên! L. . ."

Nhưng đã quá muộn.

Sàn nhà, vốn đã bị suy yếu từ trước bởi những cuộc chiến và sự ăn mòn của thời gian, không thể chịu nổi nữa.

Nó không sụp đổ ngay. Nó nứt ra.

Một vết nứt duy nhất, giống như một tia sét đen, xuất phát từ chân cây cột bị đấm, và bắt đầu lan ra sàn nhà với một tốc độ kinh hoàng. Nó chạy qua chân Kiên, qua nơi Linh đang đứng, và dừng lại ngay trước mũi giày của Thành.

Và rồi, với một tiếng RẦM cuối cùng, một tiếng gầm của một con thú bằng bê tông và thép đang chết, cả mảng sàn mà họ đang đứng sụp đổ.

Cảm giác đầu tiên họ cảm thấy sự mất đi trọng lượng như thể trong một bể nước đen ngòm vô tận. Một sự hẫng hụt đột ngột, ghê tởm, khi dạ dày của họ như bị ném lên tận cổ họng.

Kiên không kịp làm gì thêm, anh chỉ kịp đưa tay ra, một phản xạ vô vọng, cố gắng tóm lấy một thứ gì đó không tồn tại. Anh nhìn thấy khuôn mặt của Linh ngay bên cạnh mình, đôi mắt cô mở to, không phải vì sợ hãi, mà vì ngạc nhiên, trước khi cả hai bị bóng tối nuốt chửng.

Linh hét lên, nhưng tiếng hét của cô bị tiếng gầm của bê tông và kim loại vỡ vụn át đi. Cô cảm thấy bàn tay của Nova siết chặt lấy tay mình, một sự kết nối cuối cùng trước khi mọi thứ biến mất.

Thành không cố gắng bám víu. Anh chỉ đơn giản là chấp nhận nó. Anh nhắm mắt lại, để cho bóng tối mà anh đã chạy trốn trong nhiều năm cuối cùng cũng ôm lấy anh.

Họ rơi.

Rơi vào bóng tối sâu thẳm bên dưới.

Rơi vào một sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng vọng của sự hủy diệt.

Từ trên cao, nơi họ vừa đứng, những tên Thợ Săn nhìn xuống cái hố đen ngòm mà không một chút cảm xúc. Nhiệm vụ của chúng đã hoàn thành.

Không có tiếng cười. Không có sự thỏa mãn.

Chỉ có một sự im lặng lạnh lẽo, hiệu quả.

Cái bẫy hoàn hảo đã sập xuống. Và con mồi đã biến mất.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận