Tiếng gầm của bê tông và kim loại vỡ vụn nuốt chửng những tiếng hét trào ra khỏi cổ họng.
Một chuỗi những va đập tàn bạo, hỗn loạn khi họ bị ném vào bóng tối, bị lăn lộn giữa những tảng bê tông và những thanh thép gãy vụn. Một mảnh kim loại rít qua ngay bên cạnh đầu Kiên, nóng rực. Linh cảm thấy một bên vai mình đập mạnh vào một thứ gì đó cứng rắn, một cơn đau buốt nhói lên, và rồi không còn gì cả.
Thế giới của họ là một cơn bão của tiếng động, của sự va chạm, và của bóng tối tuyệt đối.
Rồi, với một tiếng RẦM cuối cùng, nặng nề và dứt khoát, mọi thứ dừng lại.
Sự im lặng ập đến. Một sự im lặng còn kinh hoàng hơn cả tiếng gầm rú trước đó.
Bóng tối. Đặc quánh. Hữu hình.
Và bụi.
Bụi bê tông lấp đầy không khí, một đám mây khô khốc, ngột ngạt. Nó chui vào mũi, vào miệng, vào phổi. Mỗi hơi thở là một nỗ lực đau đớn, một cơn ho sặc sụa, xé rách cổ họng. Vị của vôi vữa, của sự hủy diệt, tràn ngập trong miệng họ.
Kiên là người định thần lại đầu tiên, không phải vì ý chí, mà vì một phản xạ được rèn giũa. Bộ não phân tích của anh ngay lập tức gạt bỏ cơn đau đang gào thét ở bả vai để đánh giá tình hình. Anh ho, một cơn ho dữ dội, rồi cố gắng hít vào.
Và đó là lúc anh nhận ra sự bất thường đầu tiên.
Không khí.
Sau làn bụi đầu tiên, không khí ở đây. . . khác. Nó không có mùi của đất ẩm, của sự mục rữa ngàn năm dưới lòng đất. Nó mỏng. Sắc. Và có một mùi hóa chất nhàn nhạt, một mùi mà anh đã từng ngửi thấy rất lâu về trước. Mùi của một phòng thí nghiệm.
Một tiếng tách nhẹ. Chiếc đèn pin nhỏ gắn trên vai áo giáp của anh, một thiết bị quân dụng được thiết kế để chịu được những va đập kinh hoàng nhất, bật lên.
Luồng sáng hẹp của nó cắt xuyên qua màn bụi vẫn còn lơ lửng.
Nó không rọi vào một đống đổ nát thông thường.
Họ không ở trong một tầng hầm. Họ không ở trong một đường cống.
Ánh sáng của chiếc đèn pin rọi vào một bề mặt. Một bức tường. Nhưng nó không phải là bê tông thô ráp hay gạch đá cũ kỹ. Nó được ốp bằng một loại hợp kim màu trắng sữa, trơn nhẵn, không một vết xước. Ánh sáng của chiếc đèn pin phản chiếu lại, tạo ra một vầng sáng lạnh lẽo.
Kiên từ từ quét luồng sáng. Sàn nhà cũng vậy. Một bề mặt liền mạch, không một kẽ hở, không một hạt bụi nào ngoài lớp bụi từ đống đổ nát vừa rơi xuống.
Rè. . . rè. . .
Một tiếng động nhỏ, của một hệ thống điện đang khởi động lại.
Và rồi, một dải đèn led trên trần nhà, một dải đèn mà họ không hề hay biết sự tồn tại của nó, chớp tắt, rồi bật sáng.
Ánh sáng không phải màu đỏ báo động. Nó là một màu trắng xóa, lạnh lẽo, vô trùng. Một thứ ánh sáng không có bóng tối.
Nó soi rọi toàn bộ không gian.
Họ đang ở trong một hành lang dài, rộng lớn. Sàn, tường, và trần nhà đều được làm bằng cùng một loại hợp kim trắng sữa. Không có cửa sổ. Không có cửa ra vào nào có thể nhìn thấy được. Chỉ có những đường nối mỏng như tơ nhện trên tường, gợi ý về những cánh cửa ẩn.
Không khí được lọc đến mức vô trùng. Sự tương phản với đám mây bụi mà họ vừa hít thở khiến cổ họng họ bỏng rát một lần nữa, gây ra một cơn ho khác, một cơn ho của sự sạch sẽ đến phi tự nhiên.
Linh từ từ ngồi dậy, tay cô ôm lấy bả vai bị dập. Cô nhìn xung quanh, đôi mắt của một y tá ngay lập tức nhận ra sự thật. Đây không phải là một nơi trú ẩn. Đây là một phòng phẫu thuật. Một phòng phẫu thuật khổng lồ.
Thành đứng bất động, khuôn mặt anh ta trắng bệch. Anh ta không nhìn vào những bức tường. Anh ta nhìn vào những đường ống dẫn nhỏ chạy dọc theo trần nhà, và những chiếc vòi phun được bố trí một cách có hệ thống. Anh ta đã từng thấy những thứ này trước đây, trong những cơ sở thanh lọc của Zion. Anh ta lùi lại một bước, một phản xạ của nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào tiềm thức.
Nova, người vẫn còn nằm trong vòng tay của Linh, từ từ mở mắt. Cô bé không khóc. Cô bé chỉ nhìn lên trần nhà trắng toát, và một cái rùng mình chạy dọc cơ thể cô. Sự sạch sẽ này, sự im lặng này, còn đáng sợ hơn cả những con quái vật.
Kiên là người duy nhất vẫn đang phân tích. Anh ta nhìn vào những đường nối trên tường, vào hệ thống đèn led, vào những chiếc camera an ninh nhỏ xíu, gần như vô hình, được đặt ở mọi góc.
“May rằng chúng đã bỏ qua biến số về năng lực của Nova” Kiên thở dài, thầm cảm thán rằng một cái bẫy không góc chết cũng có thể có những khuyết điểm không lường được. “Áp lực từ tiếng hét của Nova giúp chúng ta rơi xuống với gia tốc sang bên trái khoảng 0. 3m/s^2. Nhờ vậy mà chúng ta không rơi thẳng vào kia.”
Anh chỉ vào một cơ chế nghiền nát và những đường ống dẫn các hỗn hợp máu thịt tanh nồng đến khu vực khác.
Linh cảm nhận được mồ hôi lạnh sau lưng. “N. . nó là lò mổ, đó là con. . con ng… ự. . oẹ…” Linh che miệng cố gắng không nôn ra, Nova đứng bên cạnh thì nhanh chóng hướng tầm nhìn đi chỗ khác.
Rè. . . rè. . . Một dải đèn led trên trần nhà chớp tắt, rồi bật sáng, một màu trắng xóa, lạnh lẽo, vô trùng.
Họ đang ở trong một khu vực rộng lớn. Sàn, tường, và trần nhà đều được làm bằng cùng một loại vật liệu, không một kẽ hở. Kiên dẫn cả nhóm đi theo một con đường khuất không có người canh gác.
Và rồi họ thấy bà.
Ở cuối hành lang, trong một căn phòng được ngăn cách hoàn toàn bằng một tấm kính cường lực dày, một người phụ nữ đang ngồi trên một chiếc ghế kim loại đơn giản.
Bà mặc một bộ quần áo trắng mỏng manh, để lộ ra thân hình gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương. Mái đầu của bà đã bị cạo trọc. Không chỉ là cạo. Da đầu bà lở loét, đỏ ửng, như thể đã bị cạo đi cạo lại một cách thô bạo hàng trăm lần.
Quanh cổ bà là một chiếc vòng kim loại mỏng, màu đen, gần như chìm vào da thịt. Một chiếc đèn LED nhỏ trên đó chớp tắt một cách đều đặn, đồng bộ với nhịp tim của bà.
Khi ánh đèn trong hành lang bật sáng, người phụ nữ giật mình, ngước lên nhìn họ. Và đó là lúc họ nhìn thấy phần còn lại của sự tra tấn.
Toàn bộ răng của bà đã bị nhổ đi, khiến khuôn mặt hóp lại một cách đáng thương, chỉ còn lại nướu và một cái miệng trống rỗng móm mém.
Mười đầu ngón tay và mười đầu ngón chân của bà chỉ còn là những mẩu thịt đỏ hỏn, rỉ máu. Không còn một chiếc móng nào. Chúng đã bị cắt, hoặc bị nhổ đi, đến tận cùng của lớp biểu bì.
" Chuyện gì. . . chuyện gì thế này?" một tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra từ Nova, cô bé kinh hoàng đến mức phải quay mặt đi, vùi đầu vào Linh.
“Chị Linh, ít ra những người trong lò mổ có một cái chết nhanh chóng, nhưng thế này thì…”
Linh không thể quay đi. Năng lực của cô đang gào thét. Cô cảm nhận được hai dòng chảy cùng một lúc. Một dòng chảy của nỗi đau thể xác vô tận, của sự bào mòn đến kiệt quệ, một sự sống đang bị rút cạn từng giây, phát ra từ người phụ nữ. Và một dòng tín hiệu khác, một dòng chảy điện-sinh học lạnh lẽo, vô cảm, chính xác như một cỗ máy, phát ra từ chiếc vòng cổ, từ những thiết bị ẩn trong tường, đang theo dõi, ghi nhận và điều khiển.
Người phụ nữ trong lồng kính đang làm việc. Bà yếu ớt đặt đôi bàn tay trần trụi, run rẩy của mình lên một đống thực phẩm thô - những củ khoai, những bắp ngô - đặt trên một cái khay kim loại. Mỗi lần chạm là một lần cơ thể bà co giật vì đau đớn. Nhưng bà vẫn tiếp tục, nhắm mắt lại. Một luồng năng lượng màu xanh lục yếu ớt tỏa ra từ tay bà, thanh lọc những món ăn đó đến mức tinh khiết như pha lê.
Bên cạnh bà, là những cái khay nhỏ, được sắp xếp một cách khoa học. Một cái chứa đầy những mẩu móng tay và móng chân đã được cắt gọn gàng. Một cái chứa những lọn tóc đen dài đã bị cạo đi. Một hệ thống hút chân không nhỏ trên sàn đang từ từ thu gom những vảy da chết của bà, những thứ bụi li ti của một cơ thể đang tan rã.
Khi họ bước đến gần tấm kính, người phụ nữ nhận ra họ. Bà không sợ hãi. Đôi mắt bà, dù đã trũng sâu, lại ánh lên một tia hy vọng mong manh. Bà mỉm cười, một nụ cười không răng đầy bi thảm. Bà khó nhọc chỉ tay vào một cái loa nhỏ gắn trên tường kính.
" Các người. . . đừng làm ồn. . ." bà thì thầm, giọng nói không có hơi, như tiếng lá khô xào xạc.". . . Sắp đến giờ. . . anh ấy nói chuyện rồi."
Bà nhìn họ, ánh mắt khẩn khoản." Ngài đã hứa. . . nếu tôi. . . nếu tôi thu hoạch đủ. . . ngài sẽ thả chồng tôi ra. Anh ấy đang đợi tôi."
Thành đứng sững lại như trời trồng. Toàn bộ cơ thể anh ta đông cứng lại. Anh ta nhận ra người phụ nữ này. Nguyệt Mai. Vợ của một người thợ rèn trong đội của anh ta trước đây, một người đàn ông đã bị chính Kaelen ném vào Đấu trường sáu tháng trước như một lời cảnh cáo cho sự bất tuân.
Anh ta nhìn chiếc vòng cổ trên cổ bà. Anh ta nhìn những cái khay thu hoạch. Và anh ta hiểu. Sự kiểm soát của Zion không chỉ dựa trên sự cuồng tín. Nó còn dựa trên một sự tàn nhẫn vô hạn, được ngụy trang dưới một lòng tốt giả tạo.
Anh ta im lặng. Bàn tay đã siết chặt lại thành nắm đấm, những chiếc gai thép nhỏ đang chực trồi ra dưới lớp da. Anh không thể nói ra sự thật. Giày vò một linh hồn đã tan nát còn tàn ác hơn cả việc giết chết cô ấy.
Nhưng Kiên thì khác. Logic của anh, thứ vũ khí mạnh nhất, giờ đây trở thành nguồn cơn của sự tra tấn. Anh không chỉ thấy một nạn nhân. Anh thấy một hệ thống. Một dây chuyền sản xuất hoàn hảo.
Cái loa. Những cái khay thu hoạch. Tình trạng của người phụ nữ - không tóc, không móng, không răng.
Và rồi anh nhớ lại. Những báo cáo rời rạc về việc lính của Zion liên lạc với nhau một cách hoàn hảo giữa vùng nhiễu loạn Zeta. Báo cáo về những bộ giáp Hoàng Kim có khả năng chống lại sóng âm của Nova một cách tương đối.
Não anh như bị một nhát dao băng đâm thẳng vào.
" Keramin. . ." anh thì thầm, mặt tái đi. “Bà ấy là một người Tinh Chế, như em.”
Linh quay sang nhìn anh, không hiểu.
Anh ta nhìn cô, đôi mắt anh ta mở to, đầy một sự kinh hoàng của một người vừa nhìn thấy bộ mặt thật của con quỷ. Anh giải thích, không phải bằng tiếng thì thầm, mà bằng một giọng nói vỡ nát, đầy ghê tởm, cố gắng không để người phụ nữ bên trong nghe thấy.
" Hắn không thể đưa bà ta về Thánh Điện," anh nói." Năng lực của một người Tinh Chế quá mạnh mẽ. Ở cự ly gần, trường năng lượng thanh lọc của bà ấy, dù yếu, cũng sẽ gây nhiễu loạn cho các hệ thống sinh học phức tạp của chính Zion. Nó giống như đặt một cục nam châm cực mạnh bên cạnh một siêu máy tính."
Anh ta chỉ vào những cái khay." Vì vậy, hắn xây dựng một nhà máy vệ tinh. Một nơi biệt lập. Chỉ để khai thác bà ấy từ xa. Tóc, móng. . . tất cả đều là Keramin. Da chết. . . cũng vậy. Zion đang thu hoạch Keramin từ chính cơ thể bà ấy, một cách có hệ thống."
Anh ta cười, một tiếng cười khô khốc." Và hắn dùng nó để làm gì? Để xây dựng Mạng Lưới! Hắn dùng thứ vật chất sinh học đó để tạo ra một hệ thống liên lạc hữu cơ, miễn nhiễm với nhiễu loạn! Hắn biến đổi nó, tạo ra những con chip sinh học, những lớp phủ cho áo giáp!"
Anh ta quay lại nhìn người phụ nữ." Cái loa kia không phải để nói chuyện! Nó là một trạm phát! Nó đang thu thập năng lượng dư thừa từ quá trình thanh lọc của bà ấy để cấp nguồn cho chính nó! Sự đau khổ của bà ấy không phải là một sản phẩm phụ! Nó là một phần của dây chuyền sản xuất! Để bà ta sống, để bà ta có hy vọng, để bà ta tiếp tục sản xuất cho hắn. . . đó là cách để giữ cho cỗ máy chiến tranh của hắn hoạt động!"
Đôi mắt kiên trùng xuống. Anh đã thấy sự tàn nhẫn. Anh đã thấy sự bạo lực. Nhưng anh chưa bao giờ thấy một sự phi nhân tính được tối ưu hóa đến mức hoàn hảo như vậy.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ cái loa nhỏ gắn trên tường kính.
Nó không phải là giọng của Zion. Nó không phải là giọng của một con người.
Nó là một giọng nói máy móc, hoàn hảo, trong trẻo và sắc nét như pha lê, một âm thanh không thể có được trong thế giới đầy nhiễu loạn này. Một âm thanh của sự vô trùng.
" [ Đơn vị xử lý ]" giọng nói máy móc đó vang lên, không một chút cảm xúc." [ Báo cáo sản lượng Keramin định kỳ.
Sản lượng da chết: 1. 7 gram.
Sản lượng móng: 0. 2 gram.
Sản lượng tóc: 3. 4 gram.
Thấp hơn 12% so với chỉ tiêu. Đề nghị tăng cường tác nhân kích thích để tối ưu hóa hiệu suất. ]”
Sự thật kinh hoàng đã được xác nhận. Không phải bằng một lời thú tội. Mà bằng một bản báo cáo sản xuất.
Người phụ nữ trong lồng kính không phản ứng với giọng nói đó. Có lẽ bà ta đã quá quen với nó. Có lẽ bà ta không còn nghe thấy nó nữa.
Nhưng rồi, một giọng nói khác vang lên. Lần này, là giọng của chồng bà, cũng qua chiếc loa đó, nhưng ấm áp và du dương một cách giả tạo.
" Mai, em làm tốt lắm. Rất tốt. Anh rất tự hào. Cố gắng thêm một chút nữa thôi. Sắp đủ rồi. Anh sắp được về nhà rồi."
Người phụ nữ, Mai, ngẩng lên. Một nụ cười không răng, đầy hy vọng và mệt mỏi, nở trên môi bà." Kiệt, đợi em, em sắp xong rồi" bà thì thầm, giọng nói vỡ nát từ sâu trong một linh hồn." Em sẽ. . . cố … sẽ cố gắng hơn mà."
Và đó, chính khoảnh khắc đó, còn tàn ác hơn cả sự tra tấn thể xác.
Cộp. . . cộp. . . cộp. . .
Tiếng bước chân nặng nề, đều đặn của những đôi giày quân sự bắt đầu vang lên từ cuối hành lang. Chúng đang đến. Những kẻ tuần tra. Hoặc những kẻ bảo trì.
Họ phải đi.
" Chúng ta không thể cứu bà ấy," Thành nói, giọng anh ta khàn đặc, một lời tuyên bố của một sự thật tàn nhẫn mà anh ta đã phải học cách chấp nhận." Cố gắng làm vậy chỉ khiến tất cả chúng ta cùng chết."
Kiên đứng dậy, lảo đảo. Anh ta không nhìn vào người phụ nữ nữa. Anh ta nhìn vào sợi dây cáp nhỏ, được bọc bằng một vật liệu màu đen mờ, kết nối chiếc loa với bức tường.
Trong một hành động gần như vô thức, một phản xạ của một nhà khoa học không thể cưỡng lại được sự tò mò ngay cả khi đối mặt với cái chết, anh ta đã dùng con dao găm của mình, cắt phựt một đoạn dây cáp đó.
Anh ta không biết nó là gì. Anh ta chỉ biết rằng nó không thuộc về nơi này. Anh ta nhét đoạn dây cáp vào túi, một mảnh ghép của địa ngục mà anh ta mang theo.
Họ quay lưng.
Đó là một trong những hành động khó khăn nhất mà họ từng phải làm.
Họ quay lưng lại với một linh hồn đang bị tra tấn. Họ quay lưng lại với sự bất lực của chính mình. Họ quay lưng lại với một phần con người của mình.
Họ bắt đầu chạy, tiếng bước chân của họ vang vọng một cách tội lỗi trong hành lang vô trùng.
Linh là người cuối cùng quay lại. Cô không thể không làm vậy.
Hình ảnh cuối cùng mà cô thấy, hình ảnh sẽ ám ảnh cô trong từng giấc mơ, là đôi bàn tay trần trụi, đầy máu của Mai lại một lần nữa đặt lên đống thức ăn thô. Bà nhắm mắt lại, cơ thể run lên vì đau đớn, nhưng trên khuôn mặt hốc hác, không răng của bà, là một nụ cười thanh thản của một người đang hy sinh vì tình yêu. Một nụ cười của một người đang chờ đợi giọng nói của vị thần dối trá và lời hứa về một người chồng đã chết từ lâu.
Và khi cánh cửa thép cuối cùng đóng sầm lại, cắt đứt hình ảnh đó, Linh biết một điều chắc chắn.
Họ không chỉ chạy trốn khỏi những tên lính gác.
Họ đang chạy trốn khỏi sự thật rằng họ vừa bước ra từ một nhà máy mà nguyên liệu chính là hy vọng, và sản phẩm cuối cùng là sự tuyệt vọng.
Họ đang chạy trốn khỏi một địa ngục được xây dựng một cách hoàn hảo, không phải bằng lửa, mà bằng một tình yêu đã bị bóp méo thành một công cụ tra tấn.
Và mùi của nơi đó, mùi của sự vô trùng và sự thối rữa phảng phất, sẽ ám ảnh họ mãi mãi.