Bình Minh Suy Tàn

Chương 27.




Họ trở về như những bóng ma lết ra từ một cơn ác mộng.

Cuộc hành trình trở về còn tồi tệ hơn cả lúc đi. Nó có sự truy đuổi gắt gao của kẻ thù nhưng không có những tiếng súng rít qua mang tai. Chỉ có sự im lặng. Một sự im lặng bí bách, hữu hình, còn nặng nề hơn cả tiếng gầm của ác quỷ. Họ di chuyển một cách máy móc, những cơ thể rách rưới và kiệt sức đi qua một thế giới đã chết, dưới một bầu trời màu chì không bao giờ thay đổi.

Lớp bụi đỏ của Vùng Đất Sét đã đóng thành một lớp vỏ bọc mỏng trên quần áo và da thịt họ, như thể chính vùng đất đó đang cố gắng nuốt chửng họ, biến họ thành một phần của sự hoang tàn. Nhưng lớp bụi đó không thể che giấu được những vết thương sâu hơn, những vết thương vô hình đang rỉ máu bên trong mà chỉ như vỏ trứng chực chờ vỡ ra.

Thành đi đầu, không phải với tư cách một người dẫn đường, mà như một tảng đá bị dòng sông của sự tuyệt vọng đẩy đi. Anh không nói một lời nào kể từ khi họ rời khỏi lồng giam ảo tưởng đó. Sự im lặng của anh là một bức tường, một sự tự giam cầm. Đôi mắt anh, đôi mắt đã từng chứa đựng sự khinh bỉ của một kẻ đã từ bỏ, giờ đây không còn lạnh lùng trống rỗng. Chúng trĩu nặng một nỗi u uất khi phải quay lại đối mặt với một thế giới mà anh đã cố gắng chạy trốn. Mỗi một tòa nhà đổ nát, mỗi một chiếc xe rỉ sét, đều là một lời nhắc nhở về sự thất bại của chính anh, về sự vô ích của việc chạy trốn. Anh đã từng nghĩ rằng sự cô độc là pháo đài của mình, nhưng giờ đây, sự im lặng của ba người đi phía sau lại là một gánh nặng còn lớn hơn.

Đi ngay sau anh là Linh. Cô di chuyển như một người mộng du, nhưng đôi tay cô không bao giờ nghỉ. Cô kiểm tra lại những miếng băng gạc tạm bợ trên tay Kiên, người đã bị một mảnh kính vỡ cứa vào trong lúc hỗn loạn. Cô đưa bình nước của mình cho Nova, dù cô biết bên trong chỉ còn lại vài giọt. Đó là một phản xạ vô điều kiện của người chữa lành, một nghi thức, một cách để giữ cho đôi tay mình bận rộn và tâm trí không phải nghĩ đến hình ảnh người phụ nữ trong xưởng xử lý. Nhưng cô vẫn thấy. Cô thấy đôi bàn tay không còn móng, thấy nụ cười không răng, và cô ngửi thấy mùi hy vọng giả tạo. Mùi đó còn kinh khủng hơn cả mùi máu. Cô tự hỏi.

“Liệu lòng tốt của mình có phải cũng chỉ là một dạng khác của sự dối trá, một liều thuốc giảm đau tạm thời trước một căn bệnh vô phương cứu chữa?”

Đi cuối cùng là Nova. Cô bé không còn nép sau lưng ai nữa. Cô đi thẳng, lưng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Cô bé ôm chặt con búp bê cháy dở vào lòng, không phải như một món đồ chơi, mà như một vật tế, một biểu tượng cho sự ngây thơ đã bị thiêu rụi. Đôi mắt cô không còn sự sợ hãi. Nó đã được thay thế bằng một sự trống rỗng đáng sợ, một sự trong suốt lạnh lẽo của một mặt hồ đã đóng băng đến tận đáy và một đôi chân vô định.

Và Kiên, anh đi song song cạnh Linh, nhưng tâm trí anh đang ở một nơi khác. Anh cảm thấy sức nặng của từng bước chân, không phải vì mệt mỏi, mà vì gánh nặng của kiến thức. Đoạn cáp Keramin anh lấy được từ xưởng xử lý nằm trong túi áo, lạnh lẽo như một mảnh vỡ từ địa ngục. Nó không phải là một chiến lợi phẩm. Nó là một vật chứng. Một lời buộc tội cho sự tàn ác được xây dựng trên nền tảng của logic hoàn hảo. Anh nhìn vào những người đồng đội của mình, và lần đầu tiên, bộ não của anh không thể phân loại họ. Họ không phải là những cá nhân đột biến với những năng lực cụ thể. Họ là những con người tan vỡ. Và anh đã từng nhìn họ như một loại công cụ.

Khi bóng chiều bắt đầu đổ dài, họ dừng lại để nghỉ trong một trạm xăng bị bỏ hoang. Họ không nhóm lửa. Lửa sẽ thu hút sự chú ý. Họ chỉ ngồi đó, trong bóng tối và cái lạnh, lắng nghe tiếng gió rít qua những khung cửa sổ vỡ.

Kiên lấy ra ba thanh lương khô cuối cùng. Anh ta bẻ một thanh làm đôi, đưa cho Linh và Nova. Anh ta nhìn Thành, người đang ngồi một mình trong góc tối, nhưng Thành chỉ lắc đầu. Kiên không ép. Anh ta bẻ thanh thứ hai, đưa một nửa cho Linh." Em cần nhiều hơn," anh nói, giọng khàn đặc." Em đã yếu hơn nhiều sau cú rơi đó."

Linh nhận lấy, không nói gì.

Và rồi Kiên nhìn vào nửa thanh lương khô cuối cùng trên tay mình. Anh ta nhìn nó một lúc lâu, rồi lẳng lặng đưa nó cho Nova." Ăn đi," anh nói." Ta không đói."

Nova nhìn anh, đôi mắt trống rỗng của cô bé dường như có một chút sự sống trở lại. Cô bé nhận lấy, nhưng không ăn. Cô bé bẻ nó làm đôi, rồi chìa một nửa về phía Thành.

Thành ngẩng lên, ngạc nhiên. Anh ta nhìn vào miếng lương khô, rồi nhìn vào đôi mắt của Nova. Anh ta không thấy sự thương hại. Anh ta chỉ thấy một sự thấu hiểu câm lặng. Anh ta do dự, rồi cũng nhận lấy.

Bốn người họ, ngồi trong bóng tối, im lặng nhai những mẩu lương khô vô vị. Nhạt nhẽo và rào rạo. Một bữa ăn chung đầu tiên. Một sự thừa nhận không lời rằng họ không còn là những cá nhân đơn độc nữa. Họ là một bầy sói bị thương, và họ chỉ có nhau.

Đêm đó, khi mọi người đã chìm vào một giấc ngủ chập chờn, mệt mỏi, Linh không ngủ được. Cô ngồi đó, nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của Nova. Cô bé không còn gặp ác mộng như trước kia, khi cô tự dằn vặt mình vì Dũng. Giấc ngủ của cô bé bình yên một cách đáng sợ.

Linh nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc bết lại trên trán Nova. Cô nghĩ về Dũng, về Sơn. Về người phụ nữ trong lồng kính. Về tất cả những người đã ngã xuống. Năng lực của cô, khả năng chữa lành, dường như chỉ là một trò đùa tàn nhẫn của số phận. Nó có thể vá lành một vết thương trên da thịt, nhưng nó hoàn toàn bất lực trước những vết sẹo trong tâm hồn, trước sự tàn ác của con người.

Cô không còn biết mình là ai nữa.

Cô chỉ biết rằng, họ không phải là những người sống sót ngẫu nhiên.

Họ là những mảnh ghép của một câu đố kinh hoàng. Những sản phẩm lỗi, những vũ khí, những tài nguyên, đã trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm.

Và người tạo ra họ, dù là Zion hay Bio-Genesis, sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ vỡ. Bầu trời vẫn một màu xám xịt.

Ò. . e. . ò…e…ò…

Tiếng còi báo động ở cổng chính vang lên, một âm thanh chói tai, lạc lõng, báo hiệu sự trở về của họ. Nhưng khi cánh cổng thép nặng nề kẽo kẹt mở ra, không có một tiếng reo hò nào chào đón.

Chỉ có sự im lặng.

Những người đang làm việc trong khu định cư - những người đang sửa chữa hàng rào, những người đang phân loại lương thực, những người đang vá lại quần áo - tất cả đều dừng lại. Họ quay đầu, nhìn bốn bóng người rách rưới, kiệt sức, đang từ từ bước qua cổng. Lớp bụi đỏ của Vùng Đất Sét đã đóng thành một lớp vỏ bọc trên người họ, khiến họ trông như những pho tượng bằng đất nung vừa được kéo lên từ một ngôi mộ cổ.

Mọi người không tiến lại gần. Họ chỉ đứng đó, giữ một khoảng cách an toàn, như thể sợ rằng nỗi kinh hoàng mà bốn người kia mang về có thể lây lan qua không khí. Những ánh mắt đổ dồn vào họ. Không phải là sự chào đón. Mà là sự chờ đợi. Những ánh mắt đầy lo âu, hy vọng, và một câu hỏi câm lặng về dáng vẻ của những người trở về. Hơn hết là Thành.

Thành đi đầu, nhưng anh không nhìn ai cả. Anh đi như một người mộng du, đôi mắt đã chết của anh nhìn xuyên qua tất cả, tìm kiếm một nơi nào đó để có thể sụp đổ một mình. Linh đi ngay sau, tay cô dìu Nova, người đang ôm chặt con búp bê cháy dở vào lòng. Linh không dám nhìn vào mắt những người quen. Cô cảm thấy tội lỗi, không phải vì những gì đã xảy ra, mà vì cô đã sống sót để trở về và mang theo một sự thật còn tồi tệ hơn cả cái chết.

Kiên từ từ tiến vào sau cùng. Anh là người duy nhất nhìn thẳng vào đám đông. Anh nhìn vào từng khuôn mặt, từng ánh mắt. Anh không thấy sự chào đón. Anh chỉ thấy gánh nặng. Những đôi mắt mệt mỏi và trầm lặng.

Không cần một mệnh lệnh nào. Tin tức về sự trở về của họ lan đi như một loại virus. Từ các khu nhà, từ các xưởng cơ khí, từ khu nhà trẻ, mọi người bắt đầu đổ ra, bị hút về phía quảng trường trung tâm, một khoảng sân rộng giữa các khu nhà.

Họ tụ tập lại trong một sự im lặng trang nghiêm, gần như tang tóc. Họ đứng thành một vòng tròn lớn, để lại một khoảng trống ở giữa. Họ không chỉ chờ đợi một câu trả lời. Họ đang chờ đợi một bản án.

Kiên bước vào khoảng trống đó. Anh bước lên một cái bục gỗ được kéo lại nằm gần đó. Anh chỉ đứng đó, giữa vòng vây của hàng trăm con người. Một bóng người nhỏ bé, hốc hác, đối mặt với một biển người của sự hy vọng mong manh.

Ngọn lửa hiu hắt dội cái bóng của Kiên lên những dáng hình kì lạ trên các bức tường như có thể tan đi bất kì lúc nào

Anh nhìn xuống đám đông. Anh thấy Bác Lành, người trưởng khu, khuôn mặt già nua hằn lên sự lo lắng. Anh thấy mẹ của Bao, người đã từng khóc trong hạnh phúc, giờ đây lại khóc trong sợ hãi. Anh thấy những đứa trẻ mà Linh vẫn dạy học, đang nép sau chân cha mẹ chúng, đôi mắt to tròn, ngơ ngác.

Anh hít một hơi thật sâu. Không khí của sự an toàn tương đối, không khí của nhà, giờ đây có vẻ xa lạ và ngột ngạt.

Và anh bắt đầu nói.

“Tôi sẽ tóm tắt cho mọi người, đầu tiên …”

Giọng nói của Kiên đều đều, không một chút cảm xúc. Nó là giọng nói của một cỗ máy đang đọc một bản báo cáo thiệt hại. Anh không kể về những trận chiến anh dũng. Anh không nói về sự hy sinh. Anh chỉ trình bày sự thật. Trần trụi. Lạnh lẽo. Không thể chối cãi.

Anh lấy thiết bị đầu cuối của mình ra, kết nối nó với một máy chiếu cũ kỹ. Một hình ảnh mờ nhòe hiện lên trên bức tường bê tông của khu nhà đối diện.

" Đây là những gì còn lại của Làng Hy Vọng," anh nói, giọng anh vang vọng trong sự im lặng tuyệt đối.

Hình ảnh chiếu cảnh một ngôi làng đã bị thiêu rụi, chỉ còn trơ lại những bộ khung đen kịt." Không có một xác chết nào của zombie. Không có dấu hiệu của một cuộc tấn công. Chỉ có những ngôi nhà bị đốt cháy một cách có hệ thống. Và những hàng lỗ đạn trên tường, ngang tầm ngực."

Một tiếng xì xào kinh hoàng bắt đầu lan ra trong đám đông.

“Cái gì. .”

“Bị bắn à…”

“Đáng sợ quá…”

Kiên chuyển sang một hình ảnh khác. Một hình ảnh được chụp từ xa, bằng ống nhòm có độ phân giải cao. Hình ảnh những chiếc lồng kim loại kéo dài đến tận chân trời. Và những bóng người bên trong.

" Đây là những gì Zion gọi là Khu Khai Thác," anh tiếp tục, giọng vẫn đều đều." Nơi con người không phải là nô lệ. Họ là gia súc. Được nuôi nhốt, vỗ béo, để cung cấp thức ăn cho những thí nghiệm của hắn, và cho chính những chiến binh của hắn."

Một người phụ nữ trong đám đông khóc nấc lên, hai tay ôm miệng nhìn lên hình chiếu, một vết xăm hệt như trên cánh tay phải của cô, một dấu hiệu của tình yêu.

Kiên không dừng lại. Anh ta tàn nhẫn. Anh ta phải tàn nhẫn. Anh ta phải bóc trần sự thật, dù nó có đau đớn đến mức nào.

Anh ta tắt hình ảnh, và để cho bóng tối bao trùm lấy bức tường một lần nữa." Và đây," giọng anh ta chùng xuống, gần như là một tiếng thì thầm," là cách chúng tạo ra công nghệ của mình."

Anh kể.

Anh kể về một căn phòng trắng toát, vô trùng. Anh kể về một người phụ nữ không còn răng, không còn móng. Anh kể về những cái khay thu hoạch. Về những lọn tóc, những mẩu móng tay, những vảy da chết. Về niềm hy vọng giả tạo của bà vào một người chồng đã chết từ lâu.

Và khi anh nói đến Mạng Lưới Genesis, về cách Zion đã biến chính sự đau khổ của một con người, sự hy sinh vì tình yêu của một người vợ, thành những con chip sinh học, thành những lớp phủ cho áo giáp, thành một hệ thống liên lạc miễn nhiễm với nhiễu loạn. . .

Một sự im lặng chết chóc bao trùm cả quảng trường.

Nó không còn là sự lo âu. Nó không còn là sự sợ hãi.

Nó là một sự kinh hoàng tột cùng. Một sự ghê tởm đến tận xương tủy.

Nỗi sợ hãi những con zombie, nỗi sợ những cơn bão axit, nỗi sợ đói khát, tất cả đều trở nên nhỏ bé, gần như là một sự an ủi, trước một sự thật còn tồi tệ hơn.

Một địa ngục không phải được tạo ra bởi một loại virus.

Mà là một địa ngục được xây dựng một cách có hệ thống, có phương pháp, có logic, bởi chính con người.

Kiên kết thúc bài báo cáo của mình. Anh không đưa ra một giải pháp. Anh không kêu gọi chiến đấu. Anh chỉ đơn giản là đặt sự thật trần trụi đó xuống chân họ, một gánh nặng mà giờ đây, tất cả mọi người đều phải cùng nhau gánh vác.

Anh nhìn vào đám đông. Anh thấy sự hoài nghi trong mắt một vài người, sự phủ nhận. Anh thấy sự tức giận trong mắt những người lính. Anh thấy sự tuyệt vọng trong mắt những người mẹ. Và anh thấy một sự căm thù lạnh lẽo, một sự quyết tâm cứng như thép, trong đôi mắt của Nova.

Anh đã làm điều anh phải làm. Anh đã nói sự thật.

Và sự thật đó đã phá hủy thế giới của họ một lần nữa, một cách triệt để hơn bất kỳ một vụ nổ hay một cơn bão nào.

Bởi vì nó đã phá hủy đi niềm tin cuối cùng của họ. Niềm tin rằng, dù tồi tệ đến đâu, họ vẫn còn là con người, đang chiến đấu chống lại những con quái vật.

Nhưng giờ đây, họ nhận ra, con quái vật đáng sợ nhất, chính là con quái vật mang hình hài của con người, với một nụ cười, một lời hứa, và một logic hoàn hảo.

Khi Kiên kết thúc, không ai nói gì.

Sự im lặng bao trùm lấy quảng trường. Nhưng nó không phải là sự im lặng của sự hiểu biết. Nó là sự im lặng của sự choáng váng. Sự im lặng của một bộ não tập thể đang cố gắng xử lý một sự thật quá lớn, quá kinh tởm để có thể chấp nhận. Ngọn lửa nhỏ ở trung tâm quảng trường tiếp tục cháy, tiếng gỗ nổ lách tách vang lên một cách kỳ lạ trong sự tĩnh lặng đó, hắt những cái bóng méo mó đang dần mờ đi của hàng trăm con người đang bất động lên những bức tường bê tông.

Họ không còn sợ hãi những con quái vật trong bóng tối nữa.

Bởi vì Kiên vừa chỉ cho họ thấy một con quái vật còn đáng sợ hơn, một con quái vật đang sống dưới ánh sáng, trong những tòa tháp bằng kính và thép, và nó mang hình hài của con người.

“Hức…hu…hu…hức…”

Một người phụ nữ, người có chồng nằm trong số ba người đã mất tích trong đội tuần tra, ngã quỵ xuống đất, đôi vai gầy gò của bà rung lên bần bật. Bà không gào thét. Bà chỉ khóc, một tiếng khóc nấc nghẹn ngào, một âm thanh của sự tan vỡ tuyệt đối.

Tiếng khóc đó như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng.

Nó đánh thức những người khác khỏi sự sững sờ. Sự im lặng bị thay thế bởi một tiếng vo ve của sự hoảng loạn. Những tiếng xì xào. Những câu hỏi không có câu trả lời.

" Trang trại người ư?"

" Trời ơi. . . con trai tôi. . ."

" Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

" Chạy trốn thôi! Chúng ta phải rời khỏi đây!"

" Rời đi đâu? Thế giới này còn chỗ nào an toàn nữa?"

“TẤT CẢ LÀ DO MÀY!”

Đúng lúc đó, một người đàn ông già, to lớn, tách khỏi đám đông gào lên với cái cổ đã nổi gân. Ông đẩy người khác sang một bên, bước đi với một sự giận dữ nặng nề. Đó là ông Ba, người thợ rèn của khu định cư, người đã mất đứa con trai duy nhất trong cuộc tấn công của những kẻ thu hoạch. Đôi tay của ông chai sạn vì búa và lửa, và khuôn mặt ông là một tấm bản đồ của sự mất mát.

Ông ta không bước lên bục. Ông ta đi thẳng đến trước mặt Kiên, người vẫn đang đứng giữa quảng trường. Ông ta chỉ vào mặt Kiên, ngón tay run lên vì giận dữ.

" Mày!" ông gầm lên, giọng ông khàn đặc như tiếng kim loại bị rèn." Là mày! Mày đã mang cái địa ngục đó về đây!"

Kiên đứng yên, không một chút biểu cảm trên khuôn mặt.

" Trước khi mày đến," người thợ rèn gầm lên, nước mắt giàn giụa trong đôi mắt đỏ ngầu của ông," chúng ta chỉ phải chiến đấu với những con quái vật! Chúng ta chỉ phải lo lắng về thức ăn và nước uống! Chúng ta có hy vọng! Mày đã mang cái sự thật chết tiệt của mày về đây, và mày đã giết chết cả hy vọng của chúng tao!"

" Con trai tao," ông nói, giọng ông vỡ ra," nó đã chết để bảo vệ nơi này. Nó đã chết để bảo vệ những đứa trẻ, bảo vệ tương lai. Nhưng nếu tương lai của đồng loại chúng ta là những cái lồng đó, là những nhà máy đó, là trở thành thức ăn, thành vật liệu cho một tên điên nào đó. . . thì cái chết của nó. . . cái chết của nó là vô nghĩa!"

Ông túm lấy cổ áo của Kiên." Nói đi! Mày nói đi! Cái chết của nó có vô nghĩa không?"

Kiên không trả lời. Anh chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông.

" Bỏ anh ta ra, ông Ba!" Ông Hùng, người quản kho, hét lên, cố gắng chen vào." Chuyện này không phải lỗi của cậu ấy! Ít nhất thì bây giờ chúng ta cũng biết sự thật!"

" Sự thật à?" một người khác gào lên." Sự thật là chúng ta sắp chết! Chúng nó biết chúng ta ở đây! Chúng nó sẽ đến! Chúng ta phải chạy ngay bây giờ!"

Sự hỗn loạn bùng nổ. Phe của ông Hùng muốn ở lại, củng cố phòng thủ. Phe của những người hoảng loạn muốn chạy trốn ngay lập tức. Và phe của những người đã mất tất cả, như ông Ba, chỉ muốn một thứ gì đó để trút giận.

Kiên đứng giữa tâm bão, nhưng anh không nghe thấy tiếng la hét của họ. Anh chỉ thấy dữ liệu. Những khuôn mặt méo mó vì sợ hãi là những điểm dữ liệu của sự hỗn loạn. Những tiếng la hét là những biến số không thể kiểm soát. Cả cộng đồng này, hệ thống mà anh đã cố gắng bảo vệ bằng logic của mình, đang trên bờ vực của sự sụp đổ từ bên trong.

Logic của anh ta lạnh lùng đưa ra một kết luận duy nhất.

Một hệ thống hỗn loạn không thể tồn tại. Nó cần một vector. Một hướng đi duy nhất. Dù hướng đi đó có dẫn đến đâu. Nếu không, nó sẽ tự xé xác chính mình trước khi kẻ thù kịp đến.

Anh ta nhìn vào người thợ rèn đang túm lấy cổ áo mình. Anh ta nhìn vào sự đau đớn, sự phẫn nộ trong mắt ông.

Kiên từ từ, nhẹ nhàng, gỡ bàn tay của người thợ rèn ra khỏi cổ áo mình.

Rồi anh bước tới, đi ngang qua ông ta, đến bên cạnh đống lửa, nơi có một cây búa tạ của người thợ rèn, cây búa mà ông ta đã dùng để rèn nên những cánh cửa và hàng rào của khu định cư này, những bức tường của hy vọng.

Kiên cúi xuống, và nhặt cây búa lên.

Nó nặng một cách lạ thường. Không phải sức nặng của kim loại. Mà là sức nặng của hàng trăm sinh mạng.

Anh quay người lại, đối mặt với đám đông đang hỗn loạn. Anh không nói gì. Anh chỉ đứng đó, tay cầm cây búa, cán búa tựa trên vai.

Sự hỗn loạn từ từ lắng xuống. Mọi người ngừng la hét. Họ quay lại nhìn anh. Nhìn người kỹ sư gầy gò, người đã mang về một sự thật kinh hoàng, giờ đây đang đứng đó, tay cầm cây búa nặng nề như trọng trách của người thợ rèn.

Ông Ba, người thợ rèn, nhìn vào cây búa trong tay Kiên. Cây búa của ông. Biểu tượng của sự xây dựng, của sự bảo vệ. Và rồi ông nhìn vào đôi mắt của Kiên. Ông không thấy sự sợ hãi. Ông không thấy sự kiêu ngạo. Ông chỉ thấy một sự quyết tâm lạnh như băng.

Ông từ từ, quỳ một gối xuống.

Xoạt…

Một hành động của sự phó thác. Một sự thừa nhận rằng sự phẫn nộ của ông là vô ích. Rằng họ cần một thứ gì đó khác.

Xoạt…xoạt…xoạt…

Và rồi, như một làn sóng, những người khác cũng làm theo.

Đầu tiên là những người lính, những người hiểu về mệnh lệnh và sự hy sinh. Rồi đến những người phụ nữ, những người mẹ, những người hiểu về sự cần thiết của một người bảo vệ. Cuối cùng, là những người già, những người đã nhìn thấy quá nhiều và chỉ còn biết hy vọng vào một điều không thể.

Họ đồng loạt quỳ xuống, không phải trong sự tôn kính, mà trong một sự im lặng nặng trĩu của sự tuyệt vọng và một tia hy vọng cuối cùng.

Họ đặt niềm tin của mình, tương lai của mình, và cả sự trả thù của mình vào tay anh.

Kiên đứng sững trên bục gỗ, nhìn xuống biển người đang quỳ trước mặt anh. Anh biết, dù lựa chọn của anh là gì, máu cũng sẽ đổ.

Anh vung tay giơ mạnh cây búa lên.

Trước biển người đang chờ đợi, trước những ánh mắt đang đặt trọn niềm tin, sự sợ hãi và cả sự căm hờn vào anh, Kiên hít một hơi thật sâu. Không khí trong quảng trường đặc quánh, nặng trĩu. Cây búa tạ của người thợ rèn vẫn còn trong tay anh, sức nặng của nó là một sự thật vật lý duy nhất mà anh có thể bám víu vào lúc này.

Kiên gằn giọng, một âm thanh vang trong sự im lặng nặng nề." TÔI. . . đã nghe thấy yêu cầu của mọi người."

Anh dừng lại, nhìn vào khuôn mặt của ông Ba, người thợ rèn, người đàn ông đã mất tất cả. Anh thấy trong đôi mắt đó không chỉ là sự phẫn nộ, mà còn là một sự cầu xin câm lặng.

Và rồi, một sự thay đổi diễn ra. Lớp mặt nạ của người kỹ sư, của Kael, của một kẻ quan sát lạnh lùng, được hình thành. Giọng nói của anh không còn khàn đặc nữa. Nó trở nên mạnh mẽ, đanh thép, vang vọng khắp quảng trường, không phải bằng âm lượng, mà bằng một sự rõ ràng đến tàn nhẫn.

" Và tôi đồng ý," anh nói." Chúng ta không thể trốn sau những bức tường này trong khi đồng loại của chúng ta bị đối xử như súc vật. Trốn chạy không phải là một lựa chọn nữa. Nó chưa bao giờ là một lựa chọn."

Anh giơ cao đoạn cáp Keramin, vật chứng từ địa ngục, thứ mà anh đã lấy được từ xưởng xử lý. Dưới ánh lửa leo lét, nó lấp lánh như một con rắn kim loại.

" Đây là xiềng xích của chúng," anh nói, giọng anh như một nhát dao." Đây là mạng lưới của chúng. Chúng nghĩ rằng nó cho chúng quyền kiểm soát, cho chúng khả năng liên lạc trong im lặng. Nhưng chúng đã sai."

Anh siết chặt đoạn cáp trong tay." Bất cứ thứ gì được xây dựng đều có thể bị phá hủy. Bất cứ một mạng lưới nào cũng có một điểm nút trung tâm. Zion đã xây dựng một đế chế dựa trên sự kiểm soát. Chúng ta sẽ lấy đi sự kiểm soát đó. Chúng ta sẽ không tấn công vào những tên lính gác. Chúng ta sẽ không tấn công vào những con quái vật. Chúng ta sẽ tấn công vào hệ thần kinh của con quái vật!"

“TẤN CÔNG! KHÔNG ĐẦU HÀNG! TẤN CÔNG! KHÔNG ĐẦU HÀNG!”

Một tiếng gầm của sự căm phẫn và hy vọng bắt đầu vang lên từ đám đông, lúc đầu chỉ là một vài người, rồi lan ra như một đám cháy, xua tan đi sự im lặng sợ hãi. Họ không cần một kế hoạch phức tạp. Họ cần một kẻ thù chung. Họ cần một mục tiêu để giải tỏa sự đè nén này.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận