Bình Minh Suy Tàn

Chương 28.




Khi cánh cửa thép nặng nề của phòng chỉ huy đóng sập lại, cắt đứt mọi tiếng reo hò, mọi ánh mắt kỳ vọng, trả lại một sự im lặng ngột ngạt, lớp mặt nạ của người chỉ huy rơi xuống.

Kiên lảo đảo. Anh đứng yên tại chỗ với chút cố gắng cuối cùng. Nhưng nếu có ai đó ở trong phòng lúc này, họ sẽ thấy bờ vai anh khẽ run lên. Cơ thể anh như nặng thêm cả trăm cân. Sức nặng của hàng trăm sinh mạng, của một lời hứa mà anh không hề muốn đưa ra.

Anh từ từ bước đến bàn làm việc. Sầm. Cây búa tạ được anh đặt xuống sàn.

Anh ngồi xuống. Gục đầu xuống bàn, hai tay vò lấy mái tóc đã lấm tấm bạc của mình. Sự mạnh mẽ, sự đanh thép, sự chắc chắn, tất cả đều biến mất. Chỉ còn lại một người đàn ông đang bị nghiền nát bởi chính trí tuệ của mình.

Căn hầm này từng là thánh địa của logic, nơi anh có thể áp đặt trật tự lên sự hỗn loạn. Nhưng giờ đây, nó là một phòng tra tấn. Xung quanh anh là những tấm bản đồ, những ghi chú nguệch ngoạc. Nhưng chúng không còn là những công cụ. Chúng là những lời buộc tội với niềm tin vô vọng anh đã gieo.

Với năng lực của một Cá nhân Trí tuệ, bộ não của Kiên là một siêu máy tính. Anh không cần phải viết ra. Anh chỉ cần nhắm mắt lại.

Và anh bắt đầu chạy các mô phỏng.

Mô phỏng 1: Trực diện.

Anh đặt ra một hy vọng ban đầu. Một cuộc tấn công tổng lực, sử dụng sự phẫn nộ và số đông để áp đảo. Anh nhập các biến số: 150 người có khả năng chiến đấu, được trang bị vũ khí tự chế, tinh thần đang lên cao, yếu tố bất ngờ.

Kết quả hiện ra trong tâm trí anh, không phải là những con số, mà là những hình ảnh. Rõ nét. Tàn nhẫn.

Anh thấy họ lao ra khỏi cổng, một dòng sông của sự dũng cảm liều lĩnh. Và anh thấy Mạng Lưới Genesis của Zion phản ứng. Nó không phải là một hệ thống phòng thủ. Nó là một hệ thần kinh.

Anh thấy những đội Bạo Thú được điều động, ngay lập tức áp sát gần như không thể cản phá để hình thành những bức tường thịt di động, chặn đứng mọi con đường, dồn lực lượng của anh vào những cái bẫy đã được giăng sẵn.

Anh thấy những Thợ Săn lướt đi trên các mái nhà, như những con sói, mà như những con nhện, giăng một tấm lưới lửa từ trên cao, tàn sát lực lượng của anh từ những góc không thể lường trước.

Anh thấy đội hình của họ bị bẻ gãy, bị xé nát, bị bao vây, như một đứa trẻ bẻ gãy những que tăm.

Tỉ lệ thương vong ước tính: 100%. Thời gian bị quét sạch: 17 phút 28 giây.

Anh xóa dữ liệu, sự thất vọng thoáng qua bị thay thế bằng một sự tập trung lạnh lùng, gần như máy móc. Anh thay đổi chiến thuật.

Mô phỏng 2: Đột kích.

Một nhóm nhỏ. Tinh nhuệ. Anh. Thành. Linh. Nova. Và mười người lính tinh nhuệ và thiện chiến nhất của khu định cư.

Mục tiêu không phải là tòa tháp. Mà là một trong những trang trại người ở Vùng Đất Sét. Giải phóng tù nhân. Tạo ra sự hỗn loạn. Gây ra một vết thương, dù là nhỏ, cho đế chế của Zion.

Hy vọng lại le lói. Kế hoạch này có vẻ khả thi. Tỉ lệ đột nhập thành công, nhờ vào sự am hiểu địa hình của Thành, là 43%. Một con số không tồi.

Nhưng rồi anh chạy mô phỏng cho cuộc rút lui.

Anh thấy họ thành công. Họ phá vỡ những chiếc lồng. Hàng trăm con người được giải thoát. Nhưng sự tự do đó chỉ kéo dài được vài phút.

Ngay khi cuộc tấn công xảy ra, vị trí của họ bị khóa lại trên bản đồ chiến thuật của Zion. Các đội truy kích tinh nhuệ được điều động đến từ ba hướng. Những con Bạo Thú lại tạo thành một vòng vây không thể xuyên thủng. Những con Thợ Săn lại truy lùng họ trong bóng tối.

Họ chiến đấu một cách anh dũng. Họ gây ra thiệt hại. Nhưng cuối cùng, họ bị bao vây và tiêu diệt hoàn toàn.

Tỉ lệ sống sót: 0%.

Hy vọng thứ hai vỡ tan thành từng mảnh.

Mô phỏng 3: Canh bạc.

Anh gạt bỏ mọi chiến thuật thông thường. Chỉ còn một phương án cuối cùng. Một canh bạc tuyệt vọng. Điên rồ.

Ám sát Zion.

Anh cố gắng vạch ra một con đường đến Thánh Điện, dựa trên những gì Thành đã mô tả, dựa trên những lỗi hệ thống mà Zion có thể đã để lại.

Kết quả của mô phỏng không phải là một biểu đồ. Nó chỉ là một dòng chữ màu đỏ, nhấp nháy trong tâm trí anh.

[DỮ LIỆU KHÔNG ĐỦ. XÁC SUẤT THÀNH CÔNG KHÔNG THỂ TÍNH TOÁN. ]

Đó là cách mà một cỗ máy nói bất khả thi.

Logic, thứ vũ khí mạnh nhất của anh, giờ đây trở thành một công cụ tra tấn. Nó không chỉ cho anh thấy sự thất bại. Nó buộc anh phải chứng kiến cái chết của những người anh yêu thương hết lần này đến lần khác, dưới mọi góc độ, với một sự chính xác đến tàn nhẫn.

Anh thấy Linh gục ngã dưới móng vuốt của một Thợ Săn, vầng hào quang của cô vụt tắt.

Anh thấy Thành, một mình chống lại ba tên Bạo Thú, lớp giáp máu của anh ta, bóc ra từng manh giáp vỡ vụn như gốm sứ.

Anh thấy chính mình bị bao vây, cố gắng bảo vệ một thứ gì đó.

Và trong mô phỏng cuối cùng, anh thấy họ đã bắt được Nova. Không phải trong một chiếc lồng. Mà là đặt cô bé lên một chiếc ngai, bên cạnh Zion, như một nữ hoàng của một vương quốc tro tàn.

Anh cảm thấy bất lực. Một sự bất lực tuyệt đối của trí tuệ trước một sức mạnh phi lý.

Anh đã bán cho họ một lời nói dối. Một lời hứa không thể thực hiện. Một liều thuốc độc bọc đường mang tên hy vọng.

Và trong một cơn thịnh nộ câm lặng, một sự nổi loạn chống lại chính bản thân mình, anh làm một điều mà anh chưa bao giờ làm.

Anh giang tay gạt mạnh mọi thứ trên bàn.

Toàn bộ những tấm bản đồ, những ghi chú, những công thức, những gì còn lại của trật tự, bị gạt phăng khỏi bàn, bay tung tóe khắp phòng.

Anh gục đầu vào chiếc bàn kim loại lạnh lẽo, trán anh đập vào bề mặt cứng rắn.

Bên ngoài, anh có thể nghe thấy tiếng của những người lính đang tập hợp, tiếng của những người thợ rèn đang mài vũ khí, tiếng của một cộng đồng đang chuẩn bị cho một cuộc chiến mà anh vừa đẩy họ vào.

Họ đang reo hò tên anh.

Họ đang gọi tên người chỉ huy của họ.

Và Kiên, Kael, người đàn ông của logic, chỉ ngồi đó, trong đống đổ nát của chính vương quốc của mình, và lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy sợ hãi một cách thật sự.

Tiếng cửa thép kẽo kẹt mở ra, một âm thanh lạc lõng trong sự im lặng của anh.

Linh bước vào. Cô không mang theo nước hay thức ăn. Cô không mang theo những lời an ủi. Cô chỉ mang theo sự hiện diện của chính mình, một cái bóng mỏng manh, gần như trong suốt dưới ánh đèn duy nhất còn sót lại.

Trên đường đến đây, cô đã đi qua khu tưởng niệm nhỏ mà mọi người đã dựng lên cho Dũng. Nó không phải là một bức tượng. Nó chỉ là một ụ đá đơn sơ, nơi người ta đặt cây rìu chiến đã cong vênh của anh. Mỗi ngày, đều có người đặt lên đó một thứ gì đó. Một bông hoa dại được hái từ một kẽ nứt bê tông. Một viên sỏi được đánh bóng bởi dòng nước hiếm hoi. Một món đồ chơi bằng gỗ được đẽo gọt vụng về. Hình bóng của Dũng đã không còn là một ký ức. Anh đã trở thành một phần của không khí họ hít thở. Một vị thánh bảo hộ. Một lời nhắc nhở câm lặng về cái giá của sự bình yên mà họ đang có.

Linh đứng đó, trong im lặng, nhìn vào bóng lưng của Kiên. Năng lực thấu cảm của cô, thứ mà cô luôn coi là một lời nguyền, giờ đây đang tra tấn cô. Nó không chỉ cho cô thấy sự tan vỡ của Kiên, một cái hố đen của logic đang tự sụp đổ. Nó còn khuếch đại nỗi ám ảnh của chính cô. Hình ảnh người phụ nữ trong" xưởng xử lý", với đôi tay không còn móng, với nụ cười không răng, chồng lên hình ảnh của chính cô. Cô cảm thấy một cơn đau nhói buốt ở đầu ngón tay, một cơn đau tưởng tượng nhưng lại thật đến rợn người.

" Kiên," cô thì thầm, giọng cô vỡ ra, một âm thanh mong manh trong căn phòng ngột ngạt." Chúng ta không thể. . . trở thành như bà ấy. Em không thể."

Kiên từ từ ngẩng đầu lên. Ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt anh ta, để lộ ra đôi mắt đỏ ngầu và một sự trống rỗng mà Linh chưa bao giờ thấy. Anh ta nhìn vào đôi mắt đầy sợ hãi của cô, và lần đầu tiên, anh ta không thấy một biến số cảm xúc. Anh ta thấy một tấm gương.

Anh ta nhìn thấy nỗi ám ảnh của cô, một nỗi sợ mà logic của anh không thể nào xoa dịu. Anh ta nhìn xuống đoạn cáp Keramin trên bàn, lạnh lẽo như một mảnh vỡ từ địa ngục, một vật chứng cho một sự tàn ác mà chính anh ta, với toàn bộ trí tuệ của mình, cũng không thể nào hiểu được.

" Anh không biết," anh nói, giọng anh vỡ vụn, không còn sự đanh thép, không còn sự lạnh lùng. Chỉ còn sự thật trần trụi của một người đàn ông đã lạc lối." Anh không biết phải làm gì nữa. Mọi con đường đều dẫn đến cái chết. Mọi phương trình. . . đều dẫn đến con số không."

Linh nhìn anh, và trong cơn tuyệt vọng, cô đã thốt ra một câu hỏi. Một câu hỏi như chỉ chực chờ nhảy ra không phải dành cho Kiên, người đang ngồi trước mặt cô. Mà là một lời cầu nguyện, một sự van xin gửi đến một bóng ma.

" Dũng. . . Dũng sẽ làm gì?"

Câu hỏi đó. Cái tên đó.

Nó như một nhát dao cuối cùng, đâm thẳng vào trái tim của sự kiêu hãnh và bất lực của Kiên. Sự bình tĩnh của người chỉ huy, lớp mặt nạ của Kael, tất cả đều vỡ tan.

" TÔI KHÔNG PHẢI DŨNG!"

Kiên gầm lên, một tiếng gầm của sự tra tấn. Anh đấm mạnh tay xuống chiếc bàn kim loại, tiếng rầm rầm vang lên chói tai và cơn đau râm ran Kiên cố phớt lờ. Giọng anh không còn là sự phân tích lạnh lùng. Nó là một tiếng thét của một linh hồn đang bị xé rách.

" Đừng nói tên cậu ấy! Cô có hiểu không?"

Anh ta đứng bật dậy, đi đi lại lại như một con thú bị nhốt." Dũng là một huyền thoại! Dũng là một tấm khiên! Cậu ấy là một vị thần chiến tranh! Vai trò của cậu ấy rất đơn giản! Lao vào và chết một cách anh dũng! Đó là những gì mọi người nhớ về cậu ấy!"

Anh ta dừng lại, quay sang nhìn Linh, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, đầy một nỗi đau điên cuồng." Còn tôi? Vai trò của tôi là gì, Linh? Là tính toán! Là để tìm ra con đường mà không ai phải chết! Là để đảm bảo rằng sự hy sinh của cậu ấy không phải là vô nghĩa!"

Anh ta bật cười, một tiếng cười khô khốc, đầy tự giễu." Và tôi đã thất bại! Thất bại một cách toàn diện! Mọi con số, mọi mô phỏng, mọi phương trình đều nói rằng, chúng ta sẽ chết, Linh à! Chết một cách vô ích! Niềm tin của họ vào tôi. . . cái thứ hy vọng mà họ đang reo hò ngoài kia. . . nó được xây dựng trên cái chết của cậu ấy. Nó được xây dựng trên sự dối trá của tôi!"

Anh ta không còn đi nữa. Anh ta đứng yên. Và rồi, anh ta gục mặt vào lòng bàn tay. Đôi vai của người chỉ huy bất đắc dĩ, người đàn ông của logic, bắt đầu rung lên. Không thành tiếng.

Vẻ ngoài mạnh mẽ đã hoàn toàn sụp đổ. Chỉ còn lại một người đàn ông bị chính trí tuệ của mình dồn vào chân tường, bị gánh nặng của niềm tin và hình bóng của một người anh hùng đè nát.

Linh đứng đó, nhìn Kiên run rẩy như một đứa trẻ mất đi chỗ dựa.

Bản năng của một người chữa lành thúc giục cô bước tới, an ủi anh.

Nhưng cô không làm vậy.

Cô đã học được một điều từ những ngày tháng qua. Có những vết thương không thể được chữa lành bằng những lời nói dịu dàng. Có những nỗi đau phải được để cho nó tuôn trào, phải được để cho nó chạm đến tận cùng của sự tuyệt vọng, trước khi nó có thể bắt đầu quá trình hồi phục.

Cô chỉ đơn giản là bước tới, nhặt chiếc ghế gỗ duy nhất không bị gãy trong phòng lên, và đặt nó xuống bên cạnh Kiên.

Rồi cô ngồi xuống. Trong im lặng.

Cô không nói gì. Cô không chạm vào anh. Cô chỉ ngồi đó. Một sự hiện diện. Một sự đồng hành câm lặng trong vực thẳm.

Họ ngồi đó, hai linh hồn tan vỡ, trong căn phòng chỉ huy đổ nát, trong khi bên ngoài, một cộng đồng đang chuẩn bị cho một cuộc chiến mà họ không biết rằng người chỉ huy của họ cũng đã ngã xuống, từ bên trong.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận