Bình Minh Suy Tàn

Chương 29.




Nép mình trong bóng tối của hành lang, với bức tường bê tông lạnh lẽo không chút hơi ấm áp vào lưng, Nova đã nghe thấy tất cả. Từng lời nói, từng tiếng nấc nghẹn, từng sự im lặng nặng như chì của Kiên và Linh.

Năng lực của cô, thứ đã được Linh dạy để lắng nghe thay vì gào thét, giờ đây là một lời nguyền. Nó không cho cô nghe thấy âm thanh. Nó buộc cô phải cảm nhận.

Sự sụp đổ của Kiên không phải là một tiếng thét. Nó là một tiếng ù cao tần, chói tai, vang lên từ sâu trong hộp sọ của Nova. Một cơn đau như bị hàng ngàn mảnh kính vỡ cào xé vào não bộ. Cô cảm nhận được sự hỗn loạn của những phương trình đang tự hủy diệt, sự co giật của một logic đang bị tra tấn. Vị của ozone và kim loại cháy khét tràn ngập trong miệng cô. Nó là âm thanh của một cỗ máy hoàn hảo vừa bị vỡ tan.

Nỗi kinh hoàng của Linh lại là một cảm giác khác. Nó không phải là một âm thanh. Nó là một cái lạnh. Một cái lạnh lẽo, trống rỗng, bắt đầu từ đầu ngón tay của Nova và từ từ bò lên cánh tay. Cô cảm thấy một cơn đau nhói buốt ở từng móng tay, một cơn đau ma quái, như thể chúng đang bị rút ra khỏi da thịt. Cô ngửi thấy mùi của thuốc sát trùng và nỗi sợ hãi đã kết tinh. Nó là cảm giác của một con bướm đang bị ghim chặt lên một tấm bảng bằng những cây kim, đôi cánh của nó vẫn còn đang đập một cách yếu ớt.

Cô không thể chịu đựng được nữa.

Lặng lẽ lùi lại, đôi chân trần của cô di chuyển không một tiếng động trên nền bê tông lạnh lẽo, thoát ra khỏi cơn bão cảm xúc đó, và bước về phía quảng trường trung tâm.

Đêm đã khuya, nhưng Khu Kế Thừa không ngủ.

Dưới ánh lửa bập bùng từ những thùng phuy, một cộng đồng đang chuẩn bị cho một cuộc chiến mà họ không thể thắng.

Không có tiếng reo hò. Không có những bài diễn văn hùng hồn. Chỉ có âm thanh của sự chuẩn bị.

Tiếng keng. . . keng. . . keng. . . đều đặn của cây búa của ông Ba, người thợ rèn, đang nện lên một thanh kim loại nóng đỏ. Ông không rèn một cánh cửa. Ông đang rèn những mũi giáo thô sơ, những lưỡi dao từ những mảnh vỡ của thế giới cũ. Mỗi nhát búa của ông là một tiếng gầm của sự phẫn nộ, của một người cha đang biến nỗi đau của mình thành vũ khí.

Tiếng xoẹt. . . xoẹt. . . của những người đàn ông đang mài những thanh kim loại phế thải bị gãy thành những vũ khí sắc bén. Khuôn mặt họ hằn lên sự căm phẫn, mồ hôi chảy dài trên những vầng trán lấm bẩn.

Nova đi qua khu nhà trẻ, nơi đã được biến thành một bệnh xá tạm thời. Cô thấy ông Hùng, người kỹ sư đã bị bẻ gãy tay, giờ đang ngồi đó, một cánh tay bó bột, tay còn lại đang chỉ dẫn một nhóm thanh niên cách sửa chữa lại những bộ giáp tự chế. Mỗi động tác của ông đều chứa đựng một sự quyết tâm cứng rắn. Ông không thể chiến đấu, nhưng ông sẽ đảm bảo rằng những người chiến đấu sẽ có một lớp vỏ bảo vệ, dù là mỏng manh.

Gần đó, trong bóng tối của một hiên nhà, một người mẹ đang khẽ hát ru cho đứa con say ngủ trong lòng. Giọng bà du dương nhưng mang đậm màu thê lương. Nó vỡ nát. Bà không hát về những giấc mơ đẹp. Bà hát về những cánh đồng và bầu trời trong xanh, một thế giới đã không còn tồn tại. Một lời ru của sự mất mát, một nỗ lực tuyệt vọng để giữ lại một chút trong sáng cho một linh hồn chưa bị vấy bẩn.

Nova nhìn họ. Thu lấy mọi hình ảnh vào đôi mắt mang màu của hi vọng. Một màu hoàng kim.

Cô nhìn thấy sự kiên cường của họ. Cô nhìn thấy sự hy sinh của họ. Cô nhìn thấy lòng dũng cảm của họ.

Và cô cảm thấy một tình yêu thương bao la, một sự gắn kết với những con người này, gia đình duy nhất mà cô từng có.

Nhưng rồi, một hình ảnh khác lại chen vào tâm trí cô.

Hình ảnh về lò mổ.

Hình ảnh người phụ nữ trong xưởng xử lý.

Hình ảnh đôi bàn tay không còn móng.

Hình ảnh nụ cười không răng.

Và hình ảnh những cái khay thu hoạch.

Cô chợt nhận ra. Lòng dũng cảm của những con người này, dù đẹp đẽ đến đâu, cũng chỉ là một ngọn nến lung linh trước một cơn cuồng phong. Họ sẽ chiến đấu. Họ sẽ hy sinh. Và sự hy sinh của họ sẽ chỉ trở thành một dòng dữ liệu trên màn hình của Zion.

[ Khu vực kiểm soát: Tăng 15%.

Giá trị thu hồi của các mẫu vật chiến đấu: Thấp. ]

Cô không thể để điều đó xảy ra. Cô không thể để họ chết một cách vô nghĩa như vậy. Cô không thể để lòng dũng cảm của họ trở thành một bi kịch, một con số trong một bản báo cáo.

Lưng cô đầy mồ hôi lạnh, đôi tay và đôi môi run rẩy như ngọn cỏ đứng trước cơn bão.

Họ không thể thắng bằng cách chiến đấu như những con người. Họ không thể thắng bằng lòng dũng cảm. Họ không thể thắng bằng sự hy sinh.

Để chống lại một cỗ máy, bạn không thể dùng trái tim.

Bạn phải trở thành một cỗ máy tốt hơn. Hoặc một con quái vật đáng sợ hơn.

Cô trở về phòng mình. Căn phòng nhỏ bé, nơi đã trở thành tổ ấm của cô trong 5 năm qua. Ga giường xanh nhạt với chăn và gối được gấp gọn gàng, những món đồ chơi bằng gỗ tuy méo mó nhưng chứa đầy sự kính trọng của những đứa trẻ. Và trên tường, bức ảnh vẽ tay bằng những nét chì hoạ nên hình ảnh của Dũng, một anh hùng thầm lặng.

Cô ngồi xuống mép giường. Cô nhìn những món đồ của mình, những mảnh ghép của một tuổi thơ không trọn vẹn.

Một hòn đá cuội nhẵn bóng mà Dũng đã nhặt cho cô bên một dòng suối cạn. Anh đã nói rằng nó giống như cô, cứng rắn và im lặng.

Một bông hoa dại màu tím, đã được Linh ép khô và đặt trong một khung ảnh tự chế. Linh đã nói rằng nó là một phép màu, một sự sống kiên cường mọc lên từ đống tro tàn.

Và con búp bê cháy dở, người bạn đồng hành câm lặng của cô.

Cô ôm chặt con búp bê vào lòng. Nó là một lời nhắc nhở về những gì đã mất, và những gì cô phải bảo vệ bằng mọi giá.

Cô lấy ra một mảnh giấy nhỏ và một mẩu bút chì. Bàn tay cô không run. Nét chữ của cô rõ ràng và dứt khoát. Đây không phải là một bức thư tuyệt mệnh của một đứa trẻ tuyệt vọng. Đây là một bản kế hoạch. Một chiến lược.

Cô viết. Vội vã. Chính xác. Không một từ thừa.

____________________________________________

Kiên, Linh, Thành,

Em xin lỗi. Nhưng em không thể để mọi người chết vì em được.

Kiên, em nghe thấy anh. Anh nói anh không phải là Dũng. Anh nói đúng. Anh không phải là một tấm khiên. Anh là một thanh gươm, một thanh gươm được rèn từ trí tuệ. Nhưng một thanh gươm cần một điểm yếu của kẻ thù để đâm vào. Em sẽ tạo ra điểm yếu đó. Anh đã dạy em rằng mọi hệ thống đều có điểm yếu.

Có lẽ em chính là điểm yếu của Zion. Em biết anh đang cố gắng tìm cách phá vỡ mạng lưới của hắn. Nhưng anh cần một tín hiệu đủ mạnh để quá tải nó, một thứ gì đó mà hắn không thể lường trước. Năng lực của em, khi được đẩy đến cực hạn, có thể tạo ra một tần số siêu âm độc nhất. Có lẽ, vào khoảnh khắc em chết, nó sẽ là tín hiệu đó.

Linh, chị đã dạy em rằng sức mạnh không phải là để hủy diệt. Em hy vọng lần này, sự hủy diệt của em có thể mang lại sự chữa lành cho tất cả mọi người.

Xin hãy sống tiếp. Đừng đến cứu em. Hãy dùng em. Hãy biến sự chú ý của Zion vào em thành cơ hội của anh. Hãy biến cái chết của em thành vũ khí của mọi người.

Cảm ơn mọi người vì đã cho em một gia đình.

Nova.

_____________

Khi viết xong, cô gấp lá thư lại, đặt nó ngay ngắn trên giường, bên cạnh con búp bê.

Cô nhìn chúng một lần cuối.

Rồi cô quay người, đi về phía khu tưởng niệm của Dũng.

Cô đứng trước ụ đá, trước cây rìu chiến đã rỉ sét. Cô không nói gì. Cô chỉ cúi xuống, và đặt con búp bê cháy dở của mình xuống ngay bên cạnh những bông hoa dại và những viên sỏi.

Dưới sự che chở của bóng đêm, Nova một mình bước ra khỏi một kẽ hở phía sau khu định cư. Cô không mang theo vũ khí, chỉ có một sự quyết tâm lạnh lẽo trong đôi mắt.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận