Ánh sáng duy nhất trong căn phòng chỉ huy hắt ra từ màn hình của chiếc máy tính đầu cuối, phủ lên những tấm bản đồ bị vứt tung tóe trên sàn một màu xanh ma quái.
Kiên vẫn gục mặt vào lòng bàn tay. Anh không cử động. Anh chỉ thở. Một hơi thở nặng nhọc của một người đang chết đuối trong một đại dương của những con số.
Linh đứng sau lưng anh, bóng của cô đổ dài trên sàn nhà lạnh lẽo.
" Chúng ta. . . chúng ta phải nói với con bé," Linh thì thầm, giọng cô vỡ vụn như thủy tinh. Một âm thanh lạc lõng trong sự im lặng của căn phòng.
Kiên không cử động.
" Phải nói rằng chúng ta sẽ tìm cách khác," Linh tiếp tục, như đang cố gắng thuyết phục chính mình." Rằng nó không phải. . ." Cô không thể nói hết câu. Nó không phải là biến số cần loại bỏ. Những từ đó quá tàn nhẫn để có thể thốt ra.
Kiên từ từ ngẩng đầu lên. Anh không nhìn cô. Anh nhìn vào một điểm vô định trên bức tường đối diện. Đôi mắt anh đỏ ngầu, trống rỗng. Anh nhìn cô như thể cô đang nói một thứ ngôn ngữ mà anh không thể hiểu.
" Nói gì đây, Linh?" giọng anh khản đặc, không còn sự đanh thép, chỉ còn một sự mệt mỏi vô tận." Nói rằng anh đã tính toán mọi thứ và tất cả chúng ta đều sẽ chết à? Nói rằng anh đã thất bại, rằng anh không phải Dũng, không thể bảo vệ được ai cả?"
Anh đứng dậy, không phải với một sự giận dữ, mà với một sự bồn chồn của một con thú bị nhốt trong lồng. Anh đi đi lại lại trong căn phòng chật hẹp, những bước chân của anh gần như không phát ra tiếng động. Lớp vỏ bọc của người chỉ huy đã vỡ tan. Chỉ còn lại một nhà khoa học đang đối mặt với một sự thật phi lý, một sự thật rằng mọi định luật, mọi quy tắc mà anh ta tin tưởng đều đã sụp đổ.
" Anh đã bán cho họ một lời nói dối," anh nói, giọng anh đầy cay đắng," một liều thuốc độc mang tên hy vọng. Và giờ, anh phải dẫn họ đi vào chỗ chết."
" Vậy thì chúng ta sẽ không đi!" Linh nói lớn hơn, sự tuyệt vọng trong cô biến thành một sự quả quyết, một sự nổi loạn chống lại logic tàn nhẫn của anh." Chúng ta sẽ ở lại đây! Chúng ta sẽ củng cố phòng thủ! Chúng ta sẽ chiến đấu đến người cuối cùng! Chúng ta sẽ không để Nova đi đâu cả!"
Cô bước tới, đối mặt với anh." Con bé chỉ là một đứa trẻ, Kiên à!"
" Nó không còn là một đứa trẻ nữa," Kiên đáp, tiếng anh là một tiếng thì thầm đầy đau đớn. Anh quay lại nhìn cô, và trong mắt anh, là một sự mệt mỏi của cả một thế hệ đã bị đàn áp." Không ai trong chúng ta còn là trẻ con nữa, Linh à. Thế giới này đã tước đi của chúng ta cái quyền đó rồi. Từ rất lâu rồi."
Anh định nói thêm điều gì đó, có lẽ là một phương trình khác, một xác suất khác. Nhưng rồi anh khựng lại.
Một sự im lặng bất thường.
Cái đầu của anh, vốn đang gào thét với những con số và những hình ảnh của sự hủy diệt, đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Anh không còn nghe thấy tiếng vo ve của máy tính nữa.
Anh không còn nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài nữa.
Và anh không còn nghe thấy tiếng của những đứa trẻ đang chơi đùa ở sân dưới, một âm thanh mà anh đã quen thuộc trong những ngày qua. Anh không còn nghe thấy tiếng của Nova, người thường dùng năng lực của mình để tạo ra những âm thanh vui tai cho chúng.
" Con bé đâu rồi?" Kiên hỏi, một câu hỏi không phải dành cho Linh, mà là cho chính sự im lặng đáng sợ vừa bao trùm lấy anh.
Họ lao ra khỏi phòng chỉ huy, không phải như những người lính, mà như những kẻ chết đuối vừa ngoi lên mặt nước, hít lấy từng ngụm không khí của sự tuyệt vọng.
" Con bé đâu rồi? Có ai biết Nova ở đâu không?"
Câu hỏi của Kiên không phải là một câu hỏi. Nó là một tiếng gầm bị bóp nghẹt.
Nhưng mọi người chỉ ngơ ngác nhìn nhau, không ai có câu trả lời.
Họ chạy về phía khu nhà ở, tiếng bước chân của họ vang lên một cách lạc lõng trong sự im lặng bất thường của khu định cư. Căn phòng nhỏ của Nova cửa để mở.
Bên trong, mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp một cách đáng sợ. Chiếc chăn cũ kỹ được dọn phẳng phiu.
Nhưng trên gối, chỉ có con búp bê cháy dở đang ngồi đó, đôi mắt bằng cúc áo của nó nhìn thẳng về phía cửa, như đang chờ đợi.
Bên cạnh nó, là một mảnh giấy được gấp lại ngay ngắn.
Linh lao đến trước. Cô không nhìn vào lá thư. Cô nhìn vào con búp bê. Cô nhìn vào chiếc giường trống. Và cô biết.
Năng lực thấu cảm của cô không cần đến con chữ. Nó cảm nhận được sự trống rỗng, sự quyết tâm lạnh lẽo đã từng ở trong căn phòng này. Nỗi sợ hãi mà cô đã mang trong lòng suốt nhiều ngày qua, nỗi sợ rằng cô sẽ phải nhìn Nova bị kéo đến một xưởng xử lý khác, giờ đây hóa thành một hiện thực còn tồi tệ hơn.
Bàn tay cô run rẩy nhặt lá thư lên.
Cô đọc nó, bức thư trên tay như nặng hơn từng dòng. Từng con chữ như những mũi kim băng đâm vào mắt cô.
Em xin lỗi. Nhưng em không thể để mọi người chết vì em được. . .
Đôi chân cô mềm nhũn. Cô khuỵu xuống sàn nhà lạnh lẽo, lá thư rơi khỏi tay.
Linh ngồi đó, ôm lấy chính mình, và bắt đầu rung lên. Một sự rung động bắt đầu từ lồng ngực, lan ra khắp cơ thể. Một tiếng khóc không thành tiếng, một sự tan vỡ từ bên trong, không có âm thanh, không có nước mắt, chỉ có sự co giật của một linh hồn đang bị xé rách.
Bản năng của một người chữa lành, bản năng của một người mẹ, đã bị nghiền nát. Nó không gào thét đòi cứu vớt. Nó chỉ đơn giản là đang chết. Cô cảm nhận được sự quyết tâm lạnh lẽo của Nova khi viết những dòng này, và điều đó còn đáng sợ hơn cả tiếng khóc. Cô không thấy một anh hùng. Cô thấy một nạn nhân nữa đang tự mình bước vào cái nơi chết tiệt kia. Một đứa trẻ đang tự biến mình thành công cụ.
Và phản ứng duy nhất cô có thể biểu hiện là sự sụp đổ. Tuyệt đối. Vô vọng.
Kiên nhặt lá thư lên.
Anh đọc nó. Một lần. Hai lần.
Ban đầu, phản ứng của anh cũng là một cú sốc. Một cú đấm vô hình vào lồng ngực, rút cạn mọi không khí. Đứa em gái mà anh đã thề sẽ bảo vệ. . .
Nhưng rồi, khi anh đọc đến dòng chữ:" hãy biến cái chết của em thành vũ khí của anh", một điều gì đó đã thay đổi.
Bộ não tê liệt của anh đột nhiên hoạt động trở lại. Một tiếng tách lạnh lẽo vang lên trong đầu. Giống như một cỗ máy vừa được khởi động lại sau một lỗi hệ thống nghiêm trọng.
Những mô phỏng thất bại trong đầu anh bắt đầu chạy lại. Nhưng lần này, có một biến số mới. Một tham số kinh hoàng mà anh chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Một cuộc tấn công từ bên trong.
Một quả bom Keramin, được kích nổ bằng chính năng lượng sống của vật chủ.
Một tín hiệu gây quá tải được phát ra ngay tại trung tâm của Mạng Lưới Genesis, không phải từ bên ngoài, mà từ bên trong.
Một sự hỗn loạn có thể làm cho hệ thống của Zion tạm thời bị mù và điếc.
Anh thấy một con đường. Một khe hở nhỏ hẹp. Một xác suất thành công nhỏ nhoi, có lẽ chỉ 3. 37%, nhưng nó không còn là số không tuyệt đối nữa.
Một tia hy vọng le lói, được thắp lên từ chính tro tàn của sự hy sinh của đứa trẻ mà anh yêu thương.
Nhưng rồi anh nhìn xuống. Anh thấy Linh đang co quắp trên sàn, một cái bóng tan vỡ. Anh nhìn vào con búp bê cháy dở mà Nova để lại.
Và anh ghê tởm chính mình.
Một cơn buồn nôn ập đến. Anh đang làm gì thế này? Anh đang tính toán cái chết của một đứa trẻ như một nước cờ chiến lược. Anh đang biến một thành viên trong gia đình mình thành một vũ khí. Anh đang phản bội lại tất cả những gì Dũng đã hy sinh để bảo vệ. Dũng đã chết để cứu họ. Còn anh, lại đang nghĩ đến việc dùng một người trong số họ làm vật tế thần.
Sự giằng xé nội tâm xé toạc Kiên ra làm hai.
Một bên là Kael, người chỉ huy, nhà chiến lược, kẻ phải tìm mọi cách để chiến thắng, dù cái giá phải trả có tàn nhẫn đến đâu.
Một bên là Kiên, người anh trai, người muốn vứt bỏ tất cả, vứt bỏ những phương trình, những xác suất, lao ra ngoài kia và mang Nova trở về, dù điều đó có nghĩa là tất cả họ sẽ chết cùng nhau trong vô vọng.
Anh đứng đó, giữa hai con người đó, và không thể lựa chọn.
Cùng một bi kịch.
Nhưng nỗi đau đã biến Linh thành một người bảo vệ tuyệt vọng. Phản ứng của cô là bản năng: phải cứu Nova bằng mọi giá, bất chấp logic, bất chấp mọi thứ. Cô sẽ chạy ra ngoài, sẽ gào thét tên cô bé, sẽ làm mọi thứ để ngăn cản bi kịch này, dù nó có vô nghĩa đến đâu.
Và nỗi đau, đã biến Kiên thành một chiến lược gia tàn nhẫn. Phản ứng của anh cũng là bản năng: phải tận dụng cơ hội, phải biến sự hy sinh này thành một thứ có ý nghĩa, phải đảm bảo rằng cái chết của cô bé sẽ không phải là vô ích.
Anh nhìn Linh đang run rẩy trên sàn, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía tòa tháp của Zion.
Một sự lựa chọn không thể tưởng tượng được hiện ra trước mắt anh.
Cứu lấy một người, và để cho tất cả mọi người cùng chết.
Hay hy sinh một người, để cho những người còn lại có một cơ hội mong manh để sống.
Trong khoảnh khắc đó, hy vọng, thứ vừa mới được sinh ra từ ý tưởng kinh khủng nhất, lại trở thành gánh nặng lớn nhất, tàn nhẫn nhất mà anh từng phải gánh.
Anh đứng đó, lá thư trong tay, và anh biết rằng, dù anh có lựa chọn thế nào đi nữa, anh cũng đã thua.
-----------------------------------------------
Từ giờ đến cuối tháng em bận nên truyện sẽ không được đăng đều, mong mọi người thông cảm và vẫn ủng hộ em. Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ!