Anh đã đến với họ bằng lí trí, lần này anh sẽ để cảm xúc quyết định.
“Đi thôi! Linh.”
Anh đứng dậy khỏi sàn nhà, khuôn mặt anh không còn sự tan vỡ, không còn sự hoảng loạn. Nó trống rỗng. Một sự trống rỗng đáng sợ của một cỗ máy đã khởi động lại ở chế độ an toàn, bỏ qua tất cả các giao thức cảm xúc. Anh đi đến chiếc tủ sắt ở góc phòng, nơi cất giữ những vũ khí tốt nhất của họ. Anh mở nó ra, không một tiếng động.
Linh ngẩng lên, nhìn anh, đôi mắt cô đỏ hoe." Kiên. . .?"
Kiên không quay lại. Anh chỉ lẳng lặng lấy ra một khẩu súng trường tấn công đã được sửa đổi, kiểm tra băng đạn, lên đạn. Tiếng cạch của viên đạn được đẩy vào nòng vang lên một cách sắc lạnh trong căn phòng. Anh lấy ra những quả lựu đạn khói, những thiết bị gây nhiễu điện từ mà anh đã chế tạo.
Anh không nói một lời nào. Nhưng hành động của anh đã là một câu trả lời. Một câu trả lời còn rõ ràng và quyết tâm hơn bất kỳ lời nói nào.
Linh nhìn thấy điều đó, và một tia hy vọng, không phải là sự nhẹ nhõm, mà là một sự tuyệt vọng, le lói trong mắt cô. Cô không cần logic. Cô không cần kế hoạch. Cô chỉ cần một hướng đi. Và anh đang cho cô điều đó. Cô vội vàng đứng dậy, lau nước mắt, bắt đầu chuẩn bị hộp sơ cứu của mình.
Một nhóm nhỏ, tinh nhuệ gồm năm người lính giỏi nhất, được tập hợp chỉ trong vài phút trước cổng chính. Họ không hỏi gì. Họ chỉ nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt Kiên, và họ tuân lệnh.
Trước khi họ lên đường, Kiên bước đến chỗ Thành, người đã đứng im lặng quan sát mọi chuyện từ một góc tối, giống như một con thú săn mồi đang đánh giá tình hình.
Kiên không nói gì. Anh chỉ trải một tấm bản đồ nhỏ ra trên nắp một chiếc thùng phuy rỉ sét.
Anh chỉ vào một điểm ở phía Đông. Một khu vực có nhiều nhà máy và kho xưởng cũ. Rồi anh chỉ vào một vài điểm khác xung quanh đó, những nơi có thể là các trạm khuếch đại tín hiệu hoặc các tiền đồn nhỏ.
Anh không cần phải nói. Thành hiểu.
Thành nhìn Kiên, rồi nhìn về hướng mà Nova đã đi, hướng về phía tòa tháp của Zion. Chỉ một cái gật đầu giữa hai người đàn ông không còn gì để mất.
Kiên quay lại với đội của mình. Anh nhìn họ, năm người lính, và cả Linh. Họ đang nhìn anh, chờ đợi một mệnh lệnh, một kế hoạch.
Và trong khoảnh khắc đó, Kiên đã làm một điều mà anh chưa bao giờ làm.
Anh ta đã từ bỏ logic.
Anh ta biết rằng mọi mô phỏng đều dẫn đến thất bại. Anh ta biết rằng mọi tính toán đều chỉ ra rằng đây là một nhiệm vụ tự sát. Nhưng anh ta cũng biết một điều khác.
Dũng đã bẻ cong định luật của xác suất bằng ý chí.
Nova đã bẻ cong định luật vật lý bằng cảm xúc.
Có lẽ, đã đến lúc anh ta phải thử.
“XUẤT PHÁT!”
Anh ta không đưa ra một kế hoạch chi tiết. Anh ta không nói về những con số.
" Chúng ta không biết chúng ta đang đối mặt với cái gì," anh nói, giọng anh đều đều, nhưng có một sự thành thật đau đớn trong đó." Chúng ta không có một kế hoạch hoàn hảo. Mọi tính toán đều nói rằng chúng ta sẽ thất bại."
Anh nhìn vào mắt từng người." Nhưng chúng ta sẽ đi. Chúng ta sẽ đi vì chúng ta không thể không đi. Chúng ta sẽ ứng biến. Chúng ta sẽ chiến đấu. Và chúng ta sẽ mang con bé về."
Anh ta không hứa hẹn chiến thắng. Anh ta chỉ hứa hẹn một cuộc chiến.
Và trong sự im lặng đó, những người lính không hề nao núng. Họ siết chặt vũ khí của mình. Họ đã nhìn thấy đủ những cái chết vô nghĩa. Một cái chết có mục đích, dù là mong manh, cũng đáng để đánh đổi.
Kiên quay người lại, dẫn đầu họ bước vào bóng tối.
Anh biết rằng mình đang dẫn họ vào chỗ chết. Anh biết rằng mình đang thực hiện một hành động hoàn toàn phi logic.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, anh không cảm thấy bị giằng xé.
Bởi vì anh không còn là một nhà khoa học đang cố gắng giải một bài toán.
Anh là một người anh trai đang cố gắng cứu em gái mình.
Cuộc truy đuổi bắt đầu.
Họ đi trên chiếc xe quân dụng duy nhất của căn cứ. Tiếng xe đã qua cải tiến vẫn phát ra những tiếng brừm brừm tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để thu hút đám zombie.
Phụt…phụt…
Những viên đạn lao ra từ cây súng giảm thanh vút đi găm thẳng vào giữa trán của những kẻ đang lết đi kia. “Kỹ năng chiến đấu đã được cải thiện nhiều,” Kiên thầm nghĩ, không có quá nhiều hy vọng “nhưng lao vào đó thì vẫn chỉ như ván gỗ chống lại sóng thần.”
Họ lần theo dấu chân của Nova, những dấu chân nhỏ bé và đơn độc trên nền đất bụi bặm của một thế giới đã chết. Kiên đi đầu, đôi mắt anh không còn nhìn vào những con số. Anh đang đọc một câu chuyện khác, một câu chuyện được viết bằng những cành cây bị gãy, những viên sỏi bị xáo trộn.
Nhưng con mồi của họ không phải là một con thú hoảng loạn. Nó là một nhà chiến lược.
Nova, với sự hiểu biết sâu sắc về họ, về cách Kiên suy nghĩ, về cách Linh cảm nhận, đã luôn đi trước một bước. Cô không chạy thẳng. Cô di chuyển như một bóng ma, lợi dụng chính những kiến thức mà Kiên đã dạy cô về việc ẩn nấp, về việc đánh lừa. Cuộc truy đuổi nhanh chóng biến thành một trò chơi mèo vờn chuột đau đớn, một ván cờ được chơi trên một bàn cờ là cả thành phố đổ nát.
Khi họ định đi tắt qua một sườn đồi để rút ngắn khoảng cách, một con đường mà Kiên đã tính toán là tối ưu nhất, mặt đất dưới chân họ đột nhiên rung chuyển.
Nó không phải là một tiếng nổ. Nó chỉ là một tiếng ù trầm, sâu trong lòng đất, như một tiếng thở dài của một người khổng lồ.
Và rồi, sườn đồi phía trước họ bắt đầu trượt xuống. Đá và bụi đất đổ xuống, tạo thành một bức tường tự nhiên, chặn đứng con đường của họ như một cơn sóng hung hãn.
Huỵch…huỵch…bộp…
Cả đám phải lao vội khỏi xe, đất đá đã vùi lấp phân nửa, tước đi phương tiện di chuyển duy nhất của họ.
" Con bé đang cản chúng ta," một thành viên trong nhóm nói, giọng đầy kinh ngạc." Làm thế nào nó có thể. . .?"
" Nó không gây ra vụ lở đất," Kiên đáp, giọng anh lạnh lẽo, nhưng có một sự cay đắng trong đó." Nó chỉ đơn giản là đã lắng nghe. Nó đã cảm nhận được sự bất ổn của kết cấu đất đá ở đây. Nó đã biết trước rằng nơi này sẽ sụp. Và nó đã dụ chúng ta đi vào."
Linh đứng đó, nhìn vào bức tường đất đá." Nó không muốn chúng ta đi theo," cô nói, giọng cô đầy đau đớn." Nó đang bảo vệ chúng ta, theo cách của nó."
Trong lúc đó, ở một hướng khác, Thành di chuyển như một bóng ma. Anh đã tách ra khỏi Kiên và Linh từ lúc nào. Anh không lần theo dấu vết. Anh đang đi săn.
Anh lợi dụng sự hỗn loạn, khi sự chú ý của các đội tuần tra của Zion đều đang đổ dồn về phía cuộc truy đuổi Nova, một sự kiện mà hắn chắc chắn đang theo dõi.
Với những bước di chuyển của một kẻ đã quen săn mồi, Thành tiếp cận một tiền đồn ở khu vực phía Tây, một khối nhà bê tông xám xịt, được bao bọc bởi hàng rào thép gai và những camera tự động. Anh trốn ngay trên tầm nhìn, trên một tòa nhà cao tầng đối diện, một vị trí mà không ai ngờ tới.
Con sói chỉ đứng đó, hoà vào bầu trời với một tiếng hú câm lặng.
“Chết tiệt thật, hệ thống này gần như không có kẻ hở. Chúng ta chỉ gặp may tại Vùng Đất Sét”
Anh dành hàng giờ để ghi nhớ lịch trình đổi gác, sau quãng thời gian có thể bào mòn ý chí của bất kì ai.
Anh vạch ra các điểm mù của camera, những góc khuất mà hệ thống tự động không thể bao quát, dựa trên sự phản chiếu của ánh sáng trên những vũng nước đọng và kinh nghiệm của một chỉ huy đội thu hoạch trước đây.
Anh quan sát các nhóm tuần tra, nhận ra chúng luôn đi theo một lộ trình cố định gần như tự mãn, một thói quen được sinh ra từ sự kiêu ngạo, từ niềm tin rằng không ai dám tấn công chúng.
Và rồi, anh thấy nó.
Một kẽ hở.
Trong lúc đổi gác, camera ở cổng phụ phía tây, nơi dùng để đưa rác thải và các phế liệu sinh học ra ngoài, sẽ bị vô hiệu hóa trong đúng hai phút để một chiếc xe tải nhỏ đi vào và đi ra. An ninh ở khu vực đó được nới lỏng một cách đáng ngờ. Chúng quá tự tin vào hàng rào và những con quái vật của mình.
Đó là một kẽ hở chết người trong một hệ thống tưởng chừng như hoàn hảo. Một lời mời gọi tràn đầy hương vị tử vong.
Nhóm của Kiên tiếp tục tiến vào một khu vực có những hành lang bê tông đổ nát của một khu công nghiệp cũ. Họ đang chạy qua một hành lang dài, hy vọng nó sẽ dẫn ra một khu đất trống.
Nhưng rồi, một loạt tiếng va chạm nặng nề của kim loại vang lên từ phía trước.
RẦM…RẦM…RẦM…RẦM
Không phải một. Mà là bốn.
Bốn cánh cửa điện tử khổng lồ, vốn đã bị kẹt và gỉ sét sau nhiều năm, đồng loạt sập xuống, chặn đứng lối đi của họ.
Kiên soi đèn pin vào bộ điều khiển của cánh cửa gần nhất. Bảng mạch đã cháy đen. Nó không chỉ bị đoản mạch. Nó đã bị nấu chảy từ bên trong.
" Không phải ngẫu nhiên," anh nói, giọng đầy cay đắng." Con bé đã dùng một xung âm thanh có tần số chính xác, được điều chỉnh để cộng hưởng với các tinh thể thạch anh trong bảng điều khiển. Nó biết chúng ta sẽ đi đường này. Nó đang dồn chúng ta vào đường cụt."
“Nova còn có cả kiến thức về cả máy móc à, anh có vẻ là một giáo viên tốt đấy” Một thành viên trong nhóm thất vọng nhìn Kiên.
Họ cảm thấy một sự bất lực đến cùng cực. Họ không chỉ đang đối đầu với một đứa trẻ đang chạy trốn. Họ đang đối đầu với một bộ óc chiến lược, một bộ óc đã học được tất cả từ chính Kiên và Linh.
Tình yêu thương của cô bé đã trở thành một vũ khí, và cũng là một rào cản không thể vượt qua.
" Chúng ta phải quay lại!" Linh nói, giọng cô đầy hoảng hốt. “Nhanh lên trước khi con bé đi khỏi tầm mắt chúng ta.”
Nhưng Kiên chỉ đứng yên, nhắm mắt lại." Không," anh thì thầm." Quay lại là con đường mà nó muốn chúng ta đi. Quay lại chỉ là con đường duy nhất dẫn về cái khu căn cứ yên bình giả tạo kia."
Anh mở mắt ra, nhìn lên trần nhà tối tăm." Nó đã chặn đường phía trước. Nó đã dự đoán chúng ta sẽ quay lại. Vậy thì con đường duy nhất còn lại. . ."
Anh chỉ tay lên trên.". . . là đi lên."
Cả nhóm liên tục di chuyển và tìm kiếm mọi cánh cửa hay khu vực dẫn lên điểm cao nhất của toà nhà. Linh tìm được một lối đi khác, leo lên những thang bảo trì gỉ sét, đi qua những mái nhà đổ nát. Nhưng họ đã mất quá nhiều thời gian.
Khi họ trèo lên được một tòa nhà cao, họ có thể thấy bóng dáng nhỏ bé của Nova ở phía xa.
Năm người đứng trên mép toà nhà, nhìn về mái tóc vàng tung bay trong gió ở phía xa.
Cô bé không còn chạy nữa. Cô bé đang đứng trên đỉnh của một ngọn đồi, nhìn về phía pháo đài của Zion, một cái bóng đơn độc trên nền trời hoàng hôn đỏ rực như một vết thương đang rỉ máu. Trước khi bước đi, Nova quay đầu nhìn lại về phía năm hình bóng phía sau.
Vút…
Nova nhìn thấy sợi dây cáp thép được bắn về phía toà nhà gần cô, loại cáp chuyên dụng để dùng móc treo và là hy vọng cuối cùng của nhóm tìm kiếm. Giọt nước mắt duy nhất của Nova rơi xuống, cô dùng sức vận một luồng sóng đánh bật mũi tên, đơn giản như thể chỉ là một việc thường ngày.
Khoảng cách giữa họ không hề được rút ngắn. Nó đã trở nên vô hạn.
Họ đang chạy đua với thời gian, nhưng lại bị chính người họ yêu thương cầm chân, bị dắt vào một ván cờ mà họ không thể hiểu được.
“Không ngờ em đã tiến bộ đến thế này, Nova.” Tiếng cười cay đắng của Kiên như nhạt dần theo những cơn gió tanh tưởi và hoà vào màu xám xịt của bầu trời của một thế giới đã và đang chết. Và phía xa, bóng Nova khuất dần.