Tóc của Linh, mái tóc đã bạc trắng, bay phần phật trong gió, như một lá cờ đầu hàng.
Phía dưới, pháo đài của Zion trải dài như một vết sẹo khổng lồ trên mặt đất, một tổ kiến của trật tự và sự tàn nhẫn.
Và ở phía xa, chỉ còn là một chấm nhỏ mờ nhạt, một bóng dáng đơn độc, đang tiến về phía nó.
Họ đã thất bại.
Linh quỳ xuống, đôi tay gầy guộc của cô bám víu lấy mép đá, như thể sợ rằng cơn gió của sự tuyệt vọng sẽ thổi bay cô đi. Đôi vai cô rung lên, nhưng không có tiếng khóc. Cô không còn nước mắt để khóc.
" Chúng ta. . . đã mất con bé…thật sự đã mất rồi…," cô thì thầm, giọng nói lạc đi trong gió, tan biến vào sự mênh mông của thành phố chết.
Kiên đứng đó, im lặng như một pho tượng được tạc từ băng. Khẩu súng trên tay anh trở nên nặng trĩu, vô dụng. Một cỗ máy giết người hoàn hảo, nhưng lại hoàn toàn bất lực trước một sự hy sinh của một ngôi sao đã trưởng thành. Bộ não siêu việt của anh, thứ đã tính toán hàng ngàn kịch bản, giờ đây hoàn toàn trống rỗng. Một sự im lặng ghê rợn. Mọi phương trình đều đã đi vào ngõ cụt. Mọi con đường đều dẫn đến con số không.
Anh đã nhìn thấy sự thất bại này trong các mô phỏng của mình. Nhưng nhìn thấy nó trên một màn hình dữ liệu và chứng kiến nó bằng xương bằng thịt, là hai vực thẳm hoàn toàn khác nhau.
Đúng vào khoảnh khắc tăm tối và tuyệt vọng nhất, một âm thanh bất ngờ vang lên.
Rè. . . rè. . . Kít. . .
Nó không phải là một âm thanh lớn. Nó khô khốc, lạc lõng, và gần như bị tiếng gió nuốt chửng.
Nó phát ra từ chiếc ba lô của Kiên.
Anh giật mình, như một người chết đuối vừa vớ được một cành cây mục. Anh vội vàng lôi ra một thiết bị liên lạc cũ kỹ, một thiết bị quân dụng mà Trung tá Vĩnh đã đưa cho anh, thứ mà anh đã nghĩ là vô dụng giữa trường nhiễu loạn này. Chiếc đèn báo nhỏ trên đó đang chớp tắt một màu xanh yếu ớt.
Anh áp nó vào tai.
" Kiên! Có … rõ … không? Chết tiệt, trả lời đi!" Giọng nói của Vĩnh, bị bóp méo bởi lớp nhiễu dày đặc của khu vực, vang lên như một tiếng vọng từ một thế giới khác.
" Vĩnh?" Kiên lắp bắp, bộ não logic của anh vẫn chưa thể xử lý được sự phi lý này." Làm sao. . . làm sao anh liên lạc được?"
Linh truyền vào chiếc bộ đàm một trường chống nhiễu tạm thời.
" Một bước đột phá," giọng Vĩnh vang lên, xen lẫn những tiếng rè rè." Cái thứ bột trắng mà cậu đưa cho chúng tôi. . . cái Keramin đó. . . chúng tôi đã tìm ra cách ổn định nó. Tạo ra một lá chắn tần số thấp. Chỉ đủ để gửi một tin nhắn ngắn. . . Kiên, nghe đây, chúng tôi đã giải mã được thêm các tài liệu của Vinh Khoa. Những tập tin được mã hóa lồng vào nhau. Chúng ta đã sai về Nova. Hoàn toàn sai."
Sự im lặng trên đường dây. Chỉ có tiếng gió và tiếng rè rè của tĩnh điện.
“Vậy con bé là một loại vũ khí?” Kiên tiếp lời.
" Zion không chỉ muốn con bé làm một vũ khí," giọng Vĩnh tiếp tục, gấp gáp hơn." Hắn muốn nhiều hơn thế. Nhiều hơn rất nhiều."
" Tài liệu cho thấy năng lực của Nova không chỉ tạo ra sóng âm hủy diệt. Tần số siêu âm độc nhất của con bé, thứ mà Vinh Khoa đã đặt một cái tên rất kỳ lạ trong ghi chú của ông ta. . . Sóng Genesis. . . nó có một khả năng đặc biệt. Nó không phá hủy. Nó cộng hưởng."
" Cộng hưởng với cái gì?" Kiên hỏi, trái tim anh bắt đầu đập mạnh một cách đau đớn.
" Với virus IS-Z," Vĩnh đáp." Thứ virus tiềm ẩn trong cơ thể của hầu hết chúng ta, những người đã sống sót qua đại dịch. Nó hoạt động như một chìa khóa, Kiên à. Một chìa khóa có thể mở ra một cánh cửa đã bị khóa. Đánh thức hoặc khuếch đại tiềm năng đột biến trong mỗi cá nhân."
“Đó là lý do tại sao sau khi trở về sau cuộc giải cứu năm năm trước, thể trạng và sức khỏe em dần được phục hồi? Em tưởng đó chỉ là sự tự chữa lành của cơ thể?” Linh chợt ngộ ra. “Và đó cũng là lí do anh có được năng lực của một Cá nhân Trí tuệ.”
Thông tin mới này không phải là một luồng điện. Nó là một vụ nổ. Một vụ nổ trong tâm trí trống rỗng của Kiên.
Sóng Genesis. . . một chìa khóa. . . có thể đánh thức. . .
Và rồi, nó kết nối. Không phải bằng một phương trình. Mà bằng một tia sét của sự thấu hiểu kinh hoàng.
Nó kết nối với một thứ khác. Lá thư của Nova.
" Hãy biến cái chết của em thành vũ khí của anh."
Anh đã nghĩ rằng vũ khí đó là sự hỗn loạn. Một tín hiệu gây quá tải.
Nhưng anh đã sai.
Cô bé không chỉ cố tình tạo ra một sự xao lãng.
Cô bé còn vô tình tạo ra một đội quân.
Cô bé không đi để chết một mình. Cô bé đi để đánh thức những vị thần đang ngủ yên trong cơ thể của kẻ thù. Cô bé sẽ biến chính pháo đài của Zion, nơi tập trung những kẻ đột biến mạnh mẽ nhất, những kẻ đã từng là con người, thành một bãi chiến trường của những năng lực không thể kiểm soát. Một cuộc nổi loạn từ bên trong, ở cấp độ tế bào.
Một canh bạc cuối cùng. Một hành động của sự hy sinh tuyệt đối.
Hoặc của một sự tàn nhẫn không thể tưởng tượng được.
Bộ não của Kiên, thứ đã bị đóng băng, giờ đây lại hoạt động với một tốc độ điên cuồng. Nhưng lần này, nó không chạy những mô phỏng của sự thất bại.
Nó đang chạy một mô phỏng duy nhất.
Một mô phỏng với một biến số mới.
Một biến số mang tên hy vọng.
Nhưng đó là một thứ hy vọng đáng sợ, một thứ hy vọng được sinh ra từ một sự hy sinh không thể chấp nhận được và sự sợ hãi trước những điều nằm ngoài tầm hiểu biết.
Anh nhìn xuống Linh, người vẫn đang quỳ đó, chìm trong nỗi đau của sự mất mát. Anh nên nói gì với cô? Nói rằng đứa trẻ mà cô yêu thương nhất không chỉ đang đi đến chỗ chết, mà còn đang chuẩn bị để trở thành một quả bom sinh học vĩ đại nhất lịch sử?
Anh nhìn về phía pháo đài của Zion, nơi một cái bóng nhỏ bé đang ngày một đến gần.
Kiên đứng đó, chiếc bộ đàm vẫn áp chặt vào tai. Giọng nói của Vĩnh, bị bóp méo bởi nhiễu loạn, giống như tiếng vọng từ một thế giới khác, một thế giới của logic và chiến thuật mà anh tưởng rằng đã sụp đổ.
Anh không nói gì. Anh chỉ nhìn.
Nhìn về phía pháo đài của Zion, nơi một chấm nhỏ đơn độc đang ngày một đến gần. Nova.
Cộng hưởng. Chìa khóa. Đánh thức.
Những từ đó không phải là thông tin. Nó là những mảnh kính vỡ đang cào xé vào não bộ của anh.
Kiên thò tay vào trong túi áo trước ngực, rút ra đoạn cáp Keramin. Nó lạnh lẽo, im lìm, một vật chứng của một sự tàn ác mà anh không thể hiểu được. Nhưng giờ đây, trong tay anh, nó không còn là một vật chứng. Nó là một biến số. Một biến số mới, một biến số mà anh chưa từng đưa vào phương trình của mình.
Bộ não của anh bắt đầu chạy. Không phải là những mô phỏng của sự thất bại. Mà là một chuỗi những phản ứng hóa học, những dòng chảy năng lượng. Một kế hoạch mới, một kế hoạch còn điên rồ và nguy hiểm hơn bất kỳ thứ gì anh từng nghĩ đến, bắt đầu hình thành từ chính tro tàn của logic.
" Vĩnh," Kiên nói vào thiết bị, giọng anh gấp gáp, không còn sự tan vỡ, chỉ có một sự tập trung cao độ đến đáng sợ." Mạng Lưới Genesis của Zion. . . nó không chỉ là một hệ thống liên lạc. Nó được xây dựng bằng vật chất sinh học. Bằng Keramin, được chiết xuất. Nó có thể truyền đi các tín hiệu điện-sinh học, đúng không?"
" Đúng," giọng Vĩnh đáp lại, có một chút ngạc nhiên." Đó là cách hắn kiểm soát mọi thứ. Từ những tên lính gác cho đến hệ thống chăn nuôi con người của hắn. Thì sao?"
" Nếu. . ." Kiên ngập ngừng, một sự do dự hiếm hoi." Nếu có một vụ nổ năng lượng sinh học cực lớn ngay tại trung tâm của mạng lưới. . . một tín hiệu. . . một tín hiệu Sóng Genesis. . . nó có bị quá tải không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Kiên có thể nghe thấy tiếng hít thở của Vĩnh, tiếng của một người lính già đang tính toán một canh bạc. Người trung uý đang bàn bạc với các nhà khoa học xuất chúng cạnh mình, những người quân sư nơi chiến trường khói lửa.
" Về mặt lý thuyết, có thể," Vĩnh cuối cùng cũng nói." Nó giống như việc đổ cả một dòng sông vào một cái ống nước không thể phá huỷ. Nó sẽ không dồn tại một điểm trong mạng lưới. Nó chỉ đơn giản là. . . sẽ phát tán tín hiệu đó đi khắp nơi. Như một cơn sóng thần. Nhưng nó sẽ không có tác dụng với đội quân của Zion. Tất cả những kẻ đột biến cao cấp của hắn đều đeo Vòng Cổ Khống Chế. Chúng hoạt động như một bộ lọc, một cái cầu chì, ngăn chặn mọi tín hiệu lạ, mọi sự cộng hưởng không mong muốn."
Một nụ cười cay đắng, gần như điên rồ, hiện lên trên khuôn mặt Kiên." Chính nó," anh thì thầm.
Anh đã hiểu ra rồi. Kế hoạch của Nova, dù ngây thơ trong sự hy sinh, lại chính là chìa khóa. Cô bé không biết điều này. Nhưng anh thì biết. Sự liều lĩnh của cô sẽ tạo ra một tín hiệu Sóng Genesis cực mạnh. Một tiếng thét cuối cùng như vụ nổ của một ngôi sao tân tinh. Và nếu họ có thể tìm cách để tiếng thét đó được phát tán qua Mạng Lưới Genesis của chính Zion. . .
Nó sẽ trở thành một vũ khí toàn cục.
Nó sẽ không ảnh hưởng đến những chiến binh đã được thanh tẩy của Zion. Nhưng nó sẽ mở khóa tiềm năng của hàng ngàn người trong những trang trại người. Nó sẽ đánh thức những người lính trong căn cứ của Vĩnh. Nó sẽ tạo ra một đội quân đồng minh khổng lồ, một cuộc nổi loạn từ bên trong, ở cấp độ tế bào.
Nhưng rồi, một câu hỏi khác, lạnh lẽo hơn, sắc như một mảnh băng đâm vào thuỳ trán, hiện lên trong tâm trí anh.
" Vĩnh," Kiên hỏi, giọng anh lạc dần đi, gần như là một tiếng thì thầm." Còn lũ zombie thì sao?"
Sự im lặng.
" Chúng. . . chúng không đeo vòng cổ." Linh nhắc lại.
Sự im lặng ở đầu dây bên kia kéo dài, nặng trĩu. Lần này, nó còn đáng sợ hơn cả câu trả lời.
" Đúng vậy," Vĩnh thở dài mệt nhọc đáp lại, và trong giọng nói của ông, Kiên có thể nghe thấy sự mệt mỏi của một người đã phải đưa ra quá nhiều quyết định không thể tưởng tượng được." Virus IS-Z trong chúng vẫn còn hoạt động. Chỉ là ở trạng thái cơ bản. Sóng Genesis. . . có thể sẽ không giết chúng."
Ông ta dừng lại, hít một hơi." Nó có thể sẽ biến chúng thành một thứ còn tồi tệ hơn. Một cơn ác mộng thực sự. Những con zombie nhanh hơn, mạnh hơn, thậm chí. . . có thể có một chút trí tuệ tập thể. Chúng ta không thể biết chắc được. Không có dữ liệu."
Canh bạc định mệnh đã trở nên rõ ràng trong tâm trí Kiên, với tất cả sự kinh hoàng và quyến rũ của nó.
Họ sẽ kích hoạt một quả bom có khả năng thay đổi cả thế giới.
Nó có thể tạo ra một đội quân đồng minh khổng lồ từ những người tuyệt vọng. Một cuộc cách mạng.
Nhưng đồng thời, nó có thể biến Zion, kẻ đã hấp thụ tinh chất của hàng trăm người, kẻ có thể cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi Sóng Genesis mà không có vòng cổ, thành một con quỷ với sức mạnh không thể tưởng tượng.
Và tệ hơn nữa, nó có thể biến hàng triệu con zombie ngoài kia thành một siêu đại dịch, một cơn sóng thần xác sống có thể nuốt chửng cả những người vừa mới được trao cho sức mạnh.
Họ sẽ phải chiến đấu với một vị thần hùng mạnh hơn, giữa một biển quái vật hung tợn hơn, chỉ để đổi lấy một cơ hội mong manh cho những người khác.
Anh nhìn về phía pháo đài của Zion, nơi Nova đang tiến đến.
Anh không còn thấy một đứa trẻ đang đi đến chỗ chết.
Anh thấy một quả bom hẹn giờ. Một vũ khí có khả năng khai sinh ra một thế giới mới, hoặc hủy diệt tất cả mọi thứ.
Kiên tắt bộ đàm, ném vào chiếc ba lô sau lưng.
Anh quay sang nhìn Linh, người vẫn đang quỳ trên mỏm đá, đôi mắt cô vô hồn nhìn về phía xa.
Anh không nói cho cô biết về kế hoạch đang được vạch ra. Anh không nói cho cô biết về canh bạc này.
Làm sao anh có thể? Làm sao anh có thể nói rằng, sự hy sinh của đứa trẻ mà cô yêu thương nhất có thể sẽ tạo ra một địa ngục còn tồi tệ hơn?
Tri thức chính là vũ khí tối thượng. Và tiếng vọng từ quá khứ của Vinh Khoa, trong khoảnh khắc tăm tối nhất, đã không chỉ mang lại hy vọng.
Nó đã mang lại một con đường mới.
Một con đường được lát bằng sự hy sinh, bằng một canh bạc mà phần thưởng là cả thế giới.
Và cái giá phải trả, có thể là chính linh hồn của tất cả bọn họ.
Anh đứng đó, nhìn về phía quả bom đang từ từ tiến đến mục tiêu. Và lần đầu tiên, anh cảm thấy một sự bình thản lạnh lẽo.
Anh đã tìm thấy một phương trình xứng đáng với trí tuệ của mình.
Một phương trình mà ở đó, dù kết quả là gì đi nữa, thế giới mà họ đã từng biết cũng sẽ kết thúc.