Con đường dẫn đến pháo đài của Zion là một con đường kiêu ngạo đầy rẫy sự xa hoa trống rỗng. Một con đường độc đạo bằng đá bazan đen tuyền, được đánh bóng đến mức phản chiếu bầu trời hoàng hôn đỏ rực như một vết thương đang rỉ máu. Hai bên có màu cỏ bạc dần theo mùa, tạo nên sự đối lập như nhỏ vào đáy mắt sự hoàn hảo. Không một con người, không một con vật, không một cái xác.
Nova bước đi trên đó, một mình.
Bóng hình nhỏ bé của cô đổ dài trên con đường, một cái bóng đơn độc trên một sân khấu khổng lồ. Nova thấy toàn thân như đang đứng giữa trung tâm một cơn bão, vị trí mắt bão ngự trị, nơi mà chỉ một sự di động nhỏ cũng mang lại hậu quả to lớn. Đôi chân khẽ run, đôi mắt đảo quanh liên tục.
Bên trong lồng ngực cô, năng lực sóng âm đã không còn là một cơn bão. Nó đã được dồn nén lại, biến thành một quả cầu năng lượng im lặng, run rẩy, một mặt trời nhỏ đang chờ đợi để sụp đổ.
Cô là một quả bom hẹn giờ. Và cô đang tự mình đi đến điểm kích nổ. Cô đã tính toán. Khoảng cách này, khi cô đến gần cánh cổng, là đủ. Đủ để tiếng thét cuối cùng của cô có thể san phẳng một nửa pháo đài, và tạo ra một sự hỗn loạn mà Kiên có thể tận dụng.
Nhưng đế chế đó đã chờ đợi cô.
Khi cô chỉ còn cách cánh cổng chính bằng titan khổng lồ khoảng một trăm mét, mặt đất xung quanh cô không rung chuyển.
Cạch…xoạch…xoạch…
Từ mặt đất đá bazan, với những âm thanh gần như không thể nghe thấy, hàng loạt những chiếc cột kim loại màu trắng sữa trồi lên. Chúng lướt lên, mượt mà và im lặng, như những chiếc xương mọc ra từ lòng đất. Chúng đan vào nhau trên cao, tạo thành một cái lồng hình vòm hoàn hảo, bao bọc lấy cô, bọc lấy một con chim hoàng yến sa lồng.
Nova khựng lại. Cô lướt mắt nhìn những thanh kim loại từ đỉnh xuống. Chúng trơn nhẵn, không một mối hàn. Những cây cột trụ cảm tưởng với bàn tay của Linh cũng có thể phá được. Chúng được thiết kế để. . . làm một việc khác.
Một sự thật bật ra trong đầu cô…
Cánh cổng chính từ từ trượt sang một bên, khối đá đen đầy những đường vân kim loại biến mất không một tiếng động.
Một đội vệ binh mặc giáp đen bước ra. Nhưng chúng không mang vũ khí. Chúng chỉ đứng thành hai hàng, cúi đầu với đôi mắt gần như không còn một tia cảm xúc.
Kẻ dẫn đầu không phải là một chiến binh. Mà là một kẻ đột biến gầy gò, mặc một bộ đồ kỹ thuật phức tạp, màu trắng, gần như hòa lẫn với những bức tường của Thánh Điện. Trên tay hắn là một thiết bị hình trụ bằng thủy tinh, bên trong có một lõi Keramin đang xoay tròn, phát ra một tiếng vo ve trầm thấp và một vầng sáng xanh dịu, êm ái.
“Ngài ấy quả là một đấng toàn năng…ha ha.” Hắn cất lên cái giọng của kẻ đã lâu không đón ánh bình mình, rè rè và thiếu sức sống.
Tên kỹ thuật viên tiến lại gần cái lồng kính. Hắn không nhìn Nova. Hắn chỉ đặt thiết bị đó xuống một cái bệ nhỏ vừa trồi lên từ mặt đất.
Hắn kích hoạt nó.
Tiếng vo ve trầm thấp trở nên lớn hơn một chút. Và vầng sáng xanh dịu lan tỏa ra, bao trùm lấy toàn bộ cái lồng.
Nova cảm thấy nó.
Quả cầu năng lượng trong lồng ngực cô, mặt trời nhỏ đang chực chờ bùng nổ, vẫn ở đó nhưng không còn do cô chủ động điều khiển. Bị bao bọc bởi một tần số đối nghịch, một sự im lặng nhân tạo, một khoảng trống vô vọng.
Cô đã bị vô hiệu hóa.
“Các ngươi mau thả ta ra, những kẻ như bọn ngươi không phải con người!”
Kế hoạch tự sát của cô, dù cao cả, dù được tính toán, lại vô cùng ngây thơ. Cô đã tính đến sức mạnh của Zion. Nhưng cô đã không tính đến trí tuệ và sự chuẩn bị của hắn. Hắn không đối đầu với sức mạnh. Hắn chỉ đơn giản là vô hiệu hóa nó.
" Thần Zion đang đợi người," tên kỹ thuật viên nói, giọng không một chút cảm xúc, lần đầu tiên ngẩng lên nhìn cô.
Bị tước đi vũ khí duy nhất của mình, bị tước đi cả sự lựa chọn về cái chết, Nova không còn lựa chọn nào khác.
Những thanh kim loại của cái lồng từ từ rút xuống lòng đất. Cô được hộ tống đi vào bên trong như một vị khách danh dự được mời đến một buổi yến tiệc nếu không có áp lực đến rợn người từ những tên lính xung quanh. Tên kỹ thuật viên với thiết bị trung hòa sóng luôn đi cách cô đúng ba mét, không hơn, không kém. Một sự kiểm soát vô hình nhưng tuyệt đối.
Cô đi qua những hành lang được làm từ đá mã não, nơi ánh sáng tự phát ra từ chính những đường vân của đá. Cô thấy những khu vườn treo thủy canh, nơi những loài hoa không tên tỏa ra một thứ hương thơm gây mê hoặc. Cô thấy những thác nước chảy ngược lên trên, một sự thách thức đối với các định luật vật lý.
Nơi đây là một thiên đường nhân tạo. Một sự báng bổ đối với thế giới đổ nát bên ngoài.
Cuối cùng, cô đứng trước hai cánh cửa khổng lồ được làm từ cùng một loại hợp kim đen mờ như chiếc ngai mà cô sắp đối mặt. Chúng từ từ mở ra.
Thánh Điện.
Zion ngồi đó. Đôi mắt tím của hắn khẽ đảo dâng lên trong cô nỗi bất an vô hình như một con thú vô hại trước kẻ săn mồi. Hình bóng hắn như lớn dần lên, lớn dần lên. Kẻ khiến Linh, Kiên và hơn hết là người cha thứ hai của cô nhảy múa như một con rối, kẻ khiến mỗi ngày còn sống trong tầm với của hắn là một nỗi bất an. Lần đầu tiên Nova cảm nhận được những giọt mồ hôi lạnh lan tỏa dần trong lòng bàn tay.
" Chào mừng về nhà, Nova," giọng hắn vang lên, không phải từ bộ giáp, mà dường như từ chính không khí xung quanh, được khuếch đại bởi một hệ thống âm thanh vô hình. Một giọng nói hoàn hảo, không một chút nhiễu.
Nova muốn làm gì đó, làm cái thứ cô đến đây để hoàn thành. Cô cố gắng gọi lại sức mạnh của mình, cố gắng tập trung vào quả cầu năng lượng đang run rẩy trong lồng ngực. Nhưng không có gì xảy ra. Cái cảm giác trống rỗng, vô vọng do thiết bị trung hòa sóng gây ra vẫn còn đó.
Zion dường như cảm nhận được sự cố gắng vô ích của cô. Một cái nhếch mép gần như không thể nhận thấy hiện lên sau lớp mũ giáp.
" Đừng cố gắng, cô bé, chúng ta đâu phải gặp nhau lần đầu." hắn nói." Chiếc vòng cổ Khống Chế thông thường không có tác dụng với con. Ta đã thử nghiệm trên những mẫu vật yếu hơn. Năng lực của con quá hỗn loạn, quá nguyên thủy. Mọi nỗ lực kiểm soát nó một cách thô bạo chỉ khiến nó bùng nổ mạnh hơn. Giống như cố gắng dùng một cái xích để trói một cơn bão."
Hắn liếc nhìn về phía tên kỹ thuật viên vẫn đang đứng trong góc, im lặng như một pho tượng." Nhưng chúng ta đã học được cách làm im lặng cơn bão. Thiết bị Trung hòa Sóng này chỉ là một giải pháp tạm thời được đánh đổi bằng đúng hai trăm sinh mạng. Một khi con hiểu được vị trí thực sự của mình trong trật tự mới, con sẽ không cần đến nó nữa."
" Đây không phải nhà của ta," Nova nghiến răng ken két, rít từng từ một như là sự thách thức.
" Ồ, nhưng nó sẽ là như vậy," Zion đáp, và lần đầu tiên, hắn đứng dậy. Hắn lướt đi, bộ giáp của hắn không tạo ra một tiếng động nào. Hắn đến bên cạnh cô, và giơ tay về phía bức tường kính khổng lồ." Hãy nhìn xem."
Toàn bộ bức tường kính tối sầm lại, rồi sáng lên, hiển thị một hình ảnh ba chiều của thành phố bên dưới. Nhưng nó không phải là một hình ảnh tĩnh. Nó là một dòng dữ liệu sống. Những chấm đỏ li ti của bầy zombie. Những chấm xanh dương của các đội tuần tra của Vĩnh. Và những chấm trắng, những người sống sót trong các khu định cư khác.
" Trật tự," hắn nói, giọng hắn đầy một sự say mê bệnh hoạn." Mục đích. Sức mạnh. Ta đã tạo ra một thiên đường từ tro tàn. Ta đã loại bỏ những biến số lỗi, những kẻ yếu đuối. Ta đã trao cho những kẻ mạnh một mục đích."
Hắn quay lại nhìn cô, đôi mắt màu tím biếc của hắn xoáy sâu vào tâm trí cô." Ta và con, Nova, chúng ta là tương lai. Những kẻ khác chỉ là những bản nháp lỗi của tạo hóa, những bước đi chập chững của quá trình tiến hóa. Chúng ta là những Kẻ Thăng Hoa, là phiên bản hoàn hảo. Cùng với nhau, chúng ta sẽ xây dựng lại thế giới theo hình ảnh của chúng ta."
" Ngươi là một con quái vật! Một kẻ sát nhân!" Nova gào lên, sự phẫn nộ của cô là thứ vũ khí duy nhất còn lại.
Zion chỉ mỉm cười." Lịch sử không được viết bởi những con cừu, cô bé ạ. Nó được viết bởi những con sói."
Đúng lúc đó, một người hầu cận mặc lụa trắng bước vào. Anh ta mang theo một chiếc khay bạc. Trên đó, chỉ có một chiếc ly nhỏ bằng pha lê, chứa một thứ chất lỏng trong suốt. Anh ta đặt chiếc khay lên chiếc bàn đá obsidian bên cạnh Zion, cúi đầu, rồi lùi ra sau, hòa vào bóng tối. Anh ta thực hiện tất cả những điều đó với một sự hoàn hảo của một cỗ máy, không một cử động thừa, không một ánh mắt tò mò.
Zion cầm chiếc ly lên, nhưng không vội uống. Hắn chỉ nhìn cô qua thứ chất lỏng màu vàng kim đang sáng lên dưới ánh đèn.
Và trong khoảnh khắc đó, Nova nhìn vào mắt của người hầu cận.
Trống rỗng.
Không phải là sự sợ hãi. Không phải là sự phục tùng. Mà là một sự trống rỗng tuyệt đối. Một sự vắng mặt của ý chí. Đôi mắt của một cỗ máy sinh học xinh đẹp, đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Và cô chợt nhận ra.
Zion không cai trị bằng sự sợ hãi. Hắn cai trị bằng cách xóa bỏ hoàn toàn khả năng cảm nhận sợ hãi. Hắn không biến họ thành nô lệ. Hắn biến họ thành một phần của chính hắn.
Giết hắn sẽ không giải quyết được gì.
Giết cơ thể vật lý của Zion cũng giống như việc đập vỡ một chiếc màn hình. Hệ điều hành vẫn còn đó, chạy ngầm, và nó sẽ chỉ đơn giản là tìm một chiếc màn hình khác.
Kẻ thù không phải là một bạo chúa.
Kẻ thù là một hệ tư tưởng. Một hệ điều hành.
Để giết một con rồng, phải phá hủy trái tim của nó, không chỉ là cái đầu.
Sự căm thù mù quáng trong Nova không biến mất. Nó chỉ đơn giản là kết tinh lại. Nó trở nên lạnh hơn, sắc hơn, và tập trung hơn. Kế hoạch tự sát của cô thật ngây thơ. Một hành động của cảm xúc. Cô đã sai.
Chiếc vòng cổ trên người hầu cận kia như hoà cùng nhịp thở với những đường dây chạy dưới sàn, những đoạn cáp được bọc lấy bởi sự bệnh hoạn và bóc lột.
Đôi mắt cô không còn nhìn vào bộ giáp vàng, mà nhìn vào những đường cáp Keramin đang chạy ngầm dưới sàn nhà obsidian, phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt, kết nối chiếc ngai, thiết bị trung hòa sóng, và tất cả mọi thứ khác lại với nhau. Cô nhìn vào trạm phát tín hiệu trung tâm, một khối tinh thể lớn đang phát sáng yếu ớt ở giữa phòng, trái tim của Mạng Lưới Genesis.
Zion vẫn đang nói, vẫn đang cố gắng cám dỗ cô bằng những lời hứa về quyền lực và sự bất tử. Hắn nghĩ rằng cô đang nhìn hắn, nhưng không. Thứ cô nhìn vào là một tương lai…