Sự im lặng trong phòng chỉ huy của Trung tá Vĩnh đặc quánh lại, nặng nề như không khí trước một cơn bão. Ánh sáng duy nhất đến từ tấm bản đồ ba chiều khổng lồ đang lơ lửng giữa phòng, hắt lên những khuôn mặt chai sạn, đầy hoài nghi.
Lần đầu tiên, hai cộng đồng hoàn toàn khác biệt ngồi lại với nhau.
Một bên là những người lính rắn rỏi của Trung tá Vĩnh, mặc những bộ quân phục đã sờn rách, ngồi thẳng lưng, quen với kỷ luật và mệnh lệnh. Mỗi người trong số họ là một cỗ máy chiến tranh mệt mỏi, đã nhìn thấy quá nhiều cái chết để có thể tin vào những phép màu.
Một bên là những đại diện của" Những Người Kế Thừa". Không phải là lính. Họ là một người thợ rèn, với đôi tay chai sạn và mùi kim loại. Một người nông dân, với những nếp nhăn của sự lo toan cho một mùa màng không bao giờ đến. Một người kỹ sư, với đôi mắt mệt mỏi. Những con người bình thường đã bị cuộc đời buộc phải trở thành chiến binh.
Và ở trung tâm của tất cả, là Kiên, Linh, và Thành. Ba linh hồn đầy vết xước, mang trên vai gánh nặng của một nhiệm vụ không tưởng.
Đứng trước tấm bản đồ ba chiều, Kiên không còn là người đàn ông đã sụp đổ trong phòng chỉ huy của chính mình. Anh là một thực thể khác. Một người chỉ huy, đôi mắt anh lạnh lẽo và tập trung, sự đau đớn cá nhân đã được nén lại, biến thành một thứ năng lượng sắc bén, nguy hiểm.
" Một cuộc chiến tranh quy ước là tự sát," Kiên bắt đầu, giọng anh không một chút do dự, cắt ngang sự im lặng. Mỗi từ anh nói ra là một sự thật vật lý, không phải một giả thuyết.
Anh ta không giải thích. Anh ta cho họ thấy.
Anh ta chạm vào màn hình ba chiều. Hình ảnh của tòa tháp Bio-Genesis hiện ra, với những chấm đỏ li ti đang di chuyển bên trong." Mạng Lưới Genesis cho phép Zion điều khiển đội quân của hắn như một người chơi cờ đang điều khiển những quân cờ của mình. Mọi nỗ lực tấn công trực diện, dù là của một tiểu đội hay một trung đoàn, sẽ bị bẻ gãy, từng người một, một cách có hệ thống. Chúng ta sẽ không chiến đấu với một đội quân. Chúng ta sẽ chiến đấu với một bộ óc duy nhất, có hàng ngàn cánh tay."
Anh ta phóng to hình ảnh, cho thấy một đội tuần tra của Vĩnh đang di chuyển ở khu vực ngoại vi. Rồi anh ta chỉ ra một nhóm Thợ Săn đang âm thầm di chuyển trên các mái nhà, tạo thành một vòng vây hoàn hảo." Hắn đã biết về đội tuần tra này của ông, thưa Trung tá. Hắn chỉ đơn giản là đang quan sát. Thu thập dữ liệu. Hắn không tấn công, vì ông không phải là một mối đe dọa."
Sự thật đó, được nói ra một cách lạnh lùng, còn đau hơn cả một sự sỉ nhục.
Anh dừng lại, rồi nói tiếp, giọng anh đanh lại." Nhưng chúng ta có một cơ hội. Một cơ hội duy nhất. Một sự kiện bất thường. Một biến số mà ngay cả một bộ óc như Zion cũng không thể tính toán hết được."
Anh nhìn Linh, rồi nhìn vào khoảng không, nơi hình bóng của Nova dường như đang hiện diện." Con bé đang tự biến mình thành một vũ khí. Và nó đã cho chúng ta một con đường."
Anh ta không nói về" Sóng Genesis". Anh ta không giải thích về chìa khóa. Những từ đó quá trừu tượng, quá mang tính hy vọng.
Anh ta chỉ trình bày một kế hoạch. Một kế hoạch hai giai đoạn, tàn nhẫn và hiệu quả.
" Giai đoạn một," anh nói, giọng đều đều," là điều chúng ta không thể ngăn cản, nhưng phải lợi dụng. Nova sẽ tấn công vào trung tâm mạng lưới của chúng. Khi năng lực của con bé được đẩy đến cực hạn, nó sẽ giải phóng một luồng năng lượng âm tần cực mạnh. Theo những dữ liệu cuối cùng của Vinh Khoa, một sự bộc phát như vậy sẽ không giết chết con bé."
Linh, người đang nín thở, ngẩng phắt lên với đôi môi chực chờ phát ra dấu hỏi. Trong đôi mắt cô lóe lên một tia hy vọng đau đớn, một câu hỏi không lời. Thật chứ?
" Nhưng," Kiên tiếp tục, giọng anh trĩu nặng, anh nhìn thẳng vào Linh, như thể trả lời câu hỏi đó," nó sẽ khiến con bé rơi vào một trạng thái suy yếu chưa từng có. Một sự quá tải toàn bộ hệ thần kinh. Có thể là một cơn hôn mê sâu. Cơ thể con bé sẽ gần như chết lâm sàng."
Anh ta để cho sức nặng của câu nói đó chìm xuống." Và chính luồng sóng đó, luồng sóng mà Zion không thể kiểm soát, sẽ gây ra một sự hỗn loạn tạm thời trong hệ thống che chắn của Mạng Lưới Genesis. Trong vài giây, hệ thần kinh của kẻ địch sẽ bị sốc. Chúng sẽ bị điếc. Chúng sẽ bị mù. Về mặt chiến thuật."
" Giai đoạn hai," Kiên nói, không cho phép mình hay bất kỳ ai chùn bước," sẽ diễn ra ngay trong khoảnh khắc đó. Khoảnh khắc con bé gục xuống. Khoảnh khắc kẻ thù đang hỗn loạn."
" Chúng ta sẽ khai hỏa."
Trên màn hình, một hình ảnh khác hiện ra. Không phải là một bản thiết kế. Mà là một mô phỏng ba chiều của một vũ khí khổng lồ, đang được lắp ráp trong xưởng cơ khí của căn cứ.
" Tôi gọi nó là' Lưỡi Hái'," Kiên nói." Một khẩu pháo điện từ tầm xa. Một giải pháp lý thuyết mà tôi đã thiết kế từ nhiều tháng nay. Tôi đã từng nghĩ rằng nó là không thể. Chúng ta không có đủ nguồn lực, không có xưởng cơ khí, không có các hợp kim cần thiết. Nhưng ở đây," anh ta nhìn Trung tá Vĩnh," chúng ta có tất cả."
" Chúng ta sẽ bắn một viên đạn duy nhất. Một viên đạn không chứa thuốc nổ. Lõi của nó được làm từ toàn bộ số Keramin mà chúng ta có, được nén lại dưới áp suất cực lớn."
Anh ta phóng to mô phỏng." Khi viên đạn này, được bắn đi với tốc độ siêu thanh, va chạm với trạm phát sóng trung tâm của Mạng Lưới Genesis, ngay tại thời điểm nó đang trong trạng thái quá tải vì Sóng Genesis, nó sẽ giải phóng một xung điện từ cộng hưởng. Không phải một vụ nổ. Mà là một tiếng thét của kim loại."
" Xung điện từ đó sẽ thiêu rụi toàn bộ Mạng Lưới Genesis từ bên trong. Mọi con chip sinh học. Mọi bộ giáp. Mọi thiết bị liên lạc. Mọi Vòng Cổ Khống Chế. Chúng ta sẽ không chỉ chặt đứt đầu não của con rắn."
Anh dừng lại, nhìn vào mắt từng người trong căn phòng.
" Chúng ta sẽ rút xương sống của nó trong một canh bạc với những điều kiện đủ chỉ tập hợp được duy nhất tại nơi đây, tại đúng khoảnh khắc này."
Không có tiếng reo hò. Không có sự đồng tình.
Chỉ có một sự im lặng nặng trĩu.
Kế hoạch của Kiên không phải là một kế hoạch của hy vọng. Nó là một kế hoạch của sự hủy diệt. Một canh bạc mà ở đó, họ đặt cược sự sống của một đứa trẻ, để đổi lấy một cơ hội mong manh.
Trung tá Vĩnh đứng đó, nhìn chằm chằm vào mô phỏng của" Lưỡi Hái". Ông ta là một người lính. Ông ta hiểu cái giá của chiến tranh. Ông ta hiểu sự cần thiết của những quyết định tàn nhẫn.
Thành đứng trong góc tối, khuôn mặt anh ta không biểu lộ cảm xúc. Anh ta đã thấy sự tàn nhẫn của Zion. Và giờ, anh ta đang thấy một sự tàn nhẫn khác, một sự tàn nhẫn được sinh ra từ logic, từ sự cần thiết.
Và Linh, cô ngồi đó, bàn tay siết chặt lại. Cô không nhìn vào Kiên. Cô nhìn vào hình ảnh của tòa tháp Bio-Genesis trên màn hình. Nơi Nova đang ở đó, một mình.
Vĩnh, viên chỉ huy thép, nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch ba chiều của" Lưỡi Hái" mà Kiên vừa trình bày. Ông ta không nhìn Kiên. Ông ta quay sang một kỹ sư cơ khí của mình, một người đàn ông già với mái tóc bạc trắng và đôi tay dính đầy dầu mỡ.
" Khả thi không, ông Toàn?" Vĩnh hỏi, giọng ông ta không một chút cảm xúc.
Người kỹ sư già bước tới, đôi mắt ông sáng lên một sự kinh ngạc không che giấu khi nhìn vào bản thiết kế. Ông ta lướt tay trong không khí, xoay mô hình ba chiều, phóng to từng chi tiết." Thưa Trung tá," ông nói, giọng ông có một sự kính nể." Nó. . . nó hoàn hảo. Từng chi tiết, từ cuộn dây gia tốc điện từ cho đến hệ thống tản nhiệt bằng nitơ lỏng. . . nó vượt xa những gì chúng ta đang có. Nó giống như. . . một bản thiết kế từ tương lai."
Ông ta dừng lại, nhìn Vĩnh." Nhưng việc chế tạo. . . các hợp kim đặc biệt, các vi mạch chịu được nhiệt độ cao, và sự chính xác. . . chúng tôi không có những thứ đó."
" Chúng tôi có."
Một giọng nói trầm, đầy tự hào vang lên. Là ông Ba, người thợ rèn. Ông ta bước lên, đứng cạnh người kỹ sư của Vĩnh." Chúng tôi không có những cỗ máy hiện đại. Nhưng chúng tôi có những đôi tay. Chúng tôi có những lò rèn. Chúng tôi có thể biến một đống sắt vụn thành một bộ phận máy móc tinh vi."
Hai người đàn ông già, một từ thế giới của lý thuyết và công nghệ, một từ thế giới của kinh nghiệm và búa rìu, nhìn nhau. Một sự thấu hiểu không lời được hình thành.
Kế hoạch được định đoạt, không phải bằng một mệnh lệnh, mà bằng một cái gật đầu giữa hai người thợ.
Tranh cãi nối tiếp tranh cãi.
Nhà xưởng lớn nhất của khu quân đội, một con quái vật bằng thép và bê tông từ thời thế giới cũ, đã thức giấc sau nhiều năm ngủ yên trong rỉ sét. Tiếng gầm của những lò nung khổng lồ được tái khởi động vang vọng khắp căn cứ, một âm thanh mà nhiều người lính trẻ chưa bao giờ được nghe. Lần đầu tiên sau nhiều năm, những lò rèn của nó lại rực cháy, không phải để tạo ra vũ khí cho một cuộc chiến tranh quy ước, mà để rèn nên một vũ khí của niềm hy vọng cuối cùng. Một" Lưỡi Hái" để cắt đứt xiềng xích của cả một thế giới.
Không khí bên trong nhà xưởng là một địa ngục có kiểm soát. Sức nóng từ những lò nung tạo ra những gợn sóng không khí, làm méo mó mọi thứ. Mùi của than đá, của kim loại nóng chảy, và của mồ hôi của hàng chục con người hòa quyện vào nhau, tạo thành một mùi hương đặc trưng của sự nỗ lực tuyệt vọng.
Nhưng hy vọng không được tạo ra một cách dễ dàng. Nó được rèn trong lửa, và được thử thách bằng chính sự không hoàn hảo của con người.
Những ngày đầu tiên là một sự hỗn loạn của những bất đồng, một cuộc chiến tranh lạnh giữa hai thế giới.
Các kỹ sư của Trung tá Vĩnh, những người đã quen với những bản vẽ kỹ thuật CAD ba chiều chính xác đến từng micromet, những vật liệu được tiêu chuẩn hóa và những quy trình an toàn nghiêm ngặt, gần như phát điên khi làm việc với những người thợ rèn của" Những Người Kế Thừa".
" Không! Không! Không!" một kỹ sư trẻ tên Khoa, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận và sức nóng, hét lên, tay anh ta chỉ vào một tấm thép vừa được rèn, vẫn còn đang đỏ rực. Anh ta giơ một chiếc máy tính bảng lên trước mặt ông Ba, người thợ rèn chính. Màn hình hiển thị một biểu đồ nhiệt độ phức tạp." Nhiệt độ làm nguội không đồng đều! Nhìn xem, có những điểm nóng cục bộ ở đây! Dưới áp suất của một vụ phóng điện từ, những điểm này sẽ là điểm yếu, nó sẽ vỡ tan!"
Ông Ba, người thợ rèn đã mất cả gia đình, người có đôi tay to như hai cái búa và làn da chai sạn như một lớp giáp, chỉ nhổ một bãi nước bọt xuống sàn. Ông ta cầm lấy một chiếc kẹp khổng lồ, lật tấm thép lại, nhìn nó dưới ánh lửa, rồi dùng búa gõ nhẹ lên nó. Tiếng keng vang lên trong và chắc nịch.
" Bản vẽ của cậu nói rằng chúng ta cần một hợp kim titan-crom để làm khớp nối này," ông nói, giọng ông khàn đặc tiếng khói và kim loại." Nhưng chúng ta đang ở ngày tận thế, cậu kỹ sư ạ. Chúng ta không có titan-crom."
Ông chỉ tay vào một đống sắt vụn ở góc nhà xưởng." Nhưng tôi có vỏ của ba chiếc xe bọc thép cũ, những thanh ray xe lửa mà tôi đã giấu, và một chút mangan mà tôi đã đổi được bằng hai tháng lương thực. Tôi có thể nấu chảy chúng, và tôi sẽ cho cậu một thứ còn cứng hơn, dai hơn cả titan-crom của cậu. Nó không đẹp. Nó không hoàn hảo trên lý thuyết. Nhưng nó sẽ không vỡ."
" Không thể chấp nhận được!" Khoa phản đối." Chúng ta không thể làm việc dựa trên cảm giác! Chúng ta cần những con số, những thông số chính xác!"
Những cuộc tranh cãi như vậy diễn ra hàng ngày, ở mọi công đoạn. Những người lính nói về quy trình. Những người thợ nói về kinh nghiệm. Những người kỹ sư nói về những con số. Những người thợ rèn nói về cảm giác của kim loại trong tay.
Nhưng dưới sự điều phối lạnh lùng của Kiên, người dường như tồn tại ở cả hai thế giới, và sự im lặng đầy uy quyền của Thành, người không nói nhiều nhưng mỗi khi anh ta chỉ vào một mối hàn, tất cả đều phải làm lại, một sự hợp tác bất đắc dĩ đã được hình thành.
Người kỹ sư bắt đầu tin vào đôi mắt của người thợ rèn. Người thợ rèn bắt đầu tôn trọng những con số trên bản vẽ. Họ học cách kết hợp giữa lý thuyết và kinh nghiệm thực tế, giữa công nghệ của thế giới cũ và sự khôn ngoan của một thế giới đã chết.
Và" Lưỡi Hái", từ một bản vẽ điên rồ, bắt đầu thành hình, một sản phẩm của sự bất đồng và đoàn kết.
Và rồi, thảm họa đầu tiên xảy ra.
Sau mười ngày làm việc không ngừng nghỉ, họ đã hoàn thành cuộn dây gia tốc điện từ đầu tiên, một trong ba bộ phận cốt lõi của" Lưỡi Hái". Nó là một tuyệt tác của sự hợp tác, một khối hình trụ khổng lồ bằng đồng và những hợp kim tự chế, được quấn hàng ngàn vòng dây, trông giống như trái tim của một vị thần máy móc.
Hôm nay là ngày thử nghiệm.
Cả nhà xưởng im phăng phắc. Mọi công việc khác đều dừng lại. Mọi người đứng ở một khoảng cách an toàn, sau một vạch sơn màu vàng, nín thở.
Kiên đứng một mình trong phòng điều khiển được che chắn bằng kính cường lực, khuôn mặt anh ta căng thẳng, được chiếu sáng bởi hàng chục màn hình hiển thị các chỉ số.
" Bắt đầu quy trình," anh ra lệnh qua hệ thống loa." Năng lượng mức 10%."
Một tiếng ù trầm thấp bắt đầu vang lên từ cuộn dây. Một vầng sáng màu xanh lam nhạt bao bọc lấy nó.
" Các chỉ số ổn định," một kỹ sư của Vĩnh báo cáo qua bộ đàm.
" Tăng lên 30%," Kiên nói, mắt anh không rời khỏi màn hình đo nhiệt độ.
Tiếng ù trở nên lớn hơn. Vầng sáng xanh lam trở nên rực rỡ hơn. Những tia lửa điện nhỏ bắt đầu nhảy múa trên bề mặt của cuộn dây.
" Nhiệt độ lõi tăng nhẹ, vẫn trong giới hạn cho phép. Từ trường ổn định."
" Tăng năng lượng lên 70%," Kiên ra lệnh, giọng anh không một chút do dự. Đây là ngưỡng thử nghiệm quan trọng.
Những cuộn dây bắt đầu rít lên, một âm thanh cao tần, chói tai, như tiếng gào thét của một linh hồn kim loại. Ánh sáng xanh trắng của điện năng bao bọc lấy chúng, sáng đến mức khiến mọi người phải nheo mắt lại.
Không khí trong nhà xưởng đặc quánh lại, có mùi của ozone bị đốt cháy.
" Nhiệt độ đang tăng quá nhanh!" kỹ sư Khoa hét lên qua bộ đàm." Vượt ngưỡng an toàn 150%! Có một điểm nóng bất thường ở mối hàn số 7!"
" Ngắt kết nối!" Kiên gầm lên.
Nhưng đã quá muộn.
Một trong những mối hàn được thực hiện vội vã, một trong những điểm kết nối giữa kinh nghiệm và lý thuyết, đã không chịu nổi áp lực.
Một tiếng TÁCH khô khốc, sắc lẹm, vang lên.
Và theo sau đó, là một sự im lặng tuyệt đối trong một phần nghìn giây.
Và rồi. . . một vụ nổ.
Nó không phải là một tiếng nổ của thuốc súng. Nó là một tiếng nổ của năng lượng thuần túy. Cuộn dây gia tốc nổ tung thành một cơn mưa mảnh vỡ kim loại nóng chảy, bắn ra mọi phía như những viên đạn. Một quả cầu ánh sáng trắng xóa nuốt chửng cả một góc nhà xưởng, theo sau là một sóng xung kích hất văng tất cả mọi người.
-----------------------------------------------
Sự ủng hộ của mọi người, đó là động lực cũng như lời nhắc để em có thể càng hoàn thiện hơn nữa.
Mọi người đã đọc đến đây đừng tiếc cho em một lời bình luận về truyện để em có thể cải thiện truyện. Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ !