Bình Minh Suy Tàn

Chương 35.




Cả nhà xưởng rung chuyển. Đèn phụt tắt. Tiếng la hét kinh hoàng vang lên.

Khi ánh sáng khẩn cấp màu đỏ bật lên, nó soi rọi một cảnh tượng của địa ngục.

Một góc nhà xưởng đã bị phá hủy hoàn toàn. Cuộn dây gia tốc, trái tim của vũ khí, chỉ còn là một đống kim loại cháy đen, méo mó, vẫn còn bốc khói, trông giống như một tổ ong kim loại đã chết.

Linh và đội y tế của cô lao vào, tiếng la hét của những người bị thương hòa cùng tiếng còi báo động inh ỏi. Hai người thợ rèn đứng gần đó đã bị hất văng ra xa. Một người bị một mảnh kim loại nóng chảy găm vào chân, máu tuôn ra xối xả đang hét lên thất thanh. Người còn lại, chính là ông Ba, bị bỏng nặng, quần áo bảo hộ của ông ta đã chảy dính vào da thịt.

Sự hoảng loạn, sự sợ hãi, và sự tuyệt vọng bao trùm lấy tất cả.

Kiên đứng chết trân trong phòng điều khiển, nhìn qua tấm kính đã rạn nứt. Anh nhìn vào đống kim loại cháy đen, nơi từng là thành quả của mười ngày làm việc không ngừng nghỉ của hàng chục con người.

Nó đã tan thành mây khói chỉ trong một giây.

Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất.

Sau khi dập tắt những ngọn lửa cuối cùng và đưa những người bị thương đi, Khoa, người kỹ sư trẻ, lảo đảo chạy về phía phòng điều khiển, khuôn mặt cậu ta trắng bệch, phủ đầy tro bụi.

" Kiên. . ." cậu ta nói, giọng run rẩy." Nó. . . nó không chỉ phá hủy cuộn dây."

Cậu ta chỉ tay về phía một góc khác của nhà xưởng, nơi họ đã cất giữ những vật liệu quý giá nhất." Nó. . . nó cũng ở đó. Toàn bộ số hợp kim titan-vonfram mà chúng ta đã thu thập. . . Nó bị sức nóng làm cho tan chảy hết rồi. Chúng ta không đủ. . . chúng ta không còn đủ để làm lõi đạn nữa."

Sự thất bại đó không chỉ là một nhát búa. Nó là một nhát rìu, chém thẳng vào trái tim của niềm hy vọng cuối cùng của họ.

Cuộc chạy đua dường như đã đi vào ngõ cụt. Hy vọng vừa được thắp lên đã gần như lụi tàn, chỉ còn lại mùi của kim loại cháy khét và sự tuyệt vọng.

Đêm đó, Kiên không ngủ. Nhà xưởng vẫn còn vang vọng tiếng búa và tiếng máy hàn, nhưng trong phòng chỉ huy, chỉ có sự im lặng và tiếng vo ve của những chiếc máy tính. Anh ngồi một mình, giữa một đại dương của sự thất bại. Vụ nổ đã phá hủy gần như toàn bộ số hợp kim titan-vonfram quý giá, biến kế hoạch về" Lưỡi Hái" thành một giấc mơ xa vời.

Hy vọng đã gần như lụi tàn. Gần như.

Đối với một người bình thường, đó là ngõ cụt. Nhưng đối với Kiên, đó chỉ là một phương trình có thêm một biến số lỗi. Và anh từ chối chấp nhận một kết quả bằng không.

Anh ngồi đó, xem lại hàng ngàn tập tin dữ liệu cũ của Bio-Genesis, những mảnh vỡ của một thế giới đã chết. Anh đang tìm kiếm một sự bất thường. Một điểm đen. Một sai lầm của thế giới cũ.

Và rồi, sau nhiều giờ lướt qua những báo cáo tài chính, những email vô nghĩa, anh tìm thấy nó.

Không phải trong một tập tin được đánh dấu" MẬT". Mà trong một phụ lục của một báo cáo về việc hủy bỏ một dự án quân sự, một dự án đã bị xem là thất bại từ trước cả Ngày Tàn.

Một chiếc máy bay ném bom tàng hình thế hệ mới, dự án" Icarus". Ghi chú kỹ thuật cho biết phần cánh của nó được gia cố bằng một loại hợp kim titan-vonfram thử nghiệm để chịu được nhiệt độ cực lớn khi bay ở tốc độ siêu thanh. Và một ghi chú nhỏ, gần như bị bỏ qua:" Sự cố trong lúc bay thử. Mất liên lạc. Vị trí cuối cùng được ghi nhận: tọa độ 87. 34, -12. 45. Nhiệm vụ thu hồi bị hủy bỏ do chi phí quá cao và môi trường không thuận lợi."

Kiên ngay lập tức nhập tọa độ vào bản đồ.

Nó hiện ra. Một khu vực đầm lầy rộng lớn, cách căn cứ của họ khoảng 120km về phía bắc. Một vùng đất chết, ngay cả trước khi thế giới chết.

Họ không có thời gian để tranh cãi. Họ không còn lựa chọn nào khác.

Một đội đột kích nhỏ, gồm mười sáu người, do chính Thành dẫn đầu, đã lên đường vào sáng hôm sau. Kiên muốn đi, nhưng Thành đã từ chối." Nơi đó không cần một bộ não. Nó cần những con thú," anh ta đã nói vậy.

Trong một đầm lầy, sự nặng nề đồng nghĩa với cái chết. Họ chỉ mang theo sự im lặng, kinh nghiệm, và những vũ khí cận chiến cầm tay.

Hành trình đến rìa đầm lầy đã đủ tồi tệ. Nhưng khi họ bước chân vào đó, họ như bước vào một thế giới khác.

Không khí ở đây như đang chảy ra, ẩm ướt, và có mùi của sự sống và cái chết quyện vào nhau một cách bệnh hoạn. Mùi của bùn lầy, của lá cây mục rữa, và của khí mê-tan sủi lên từ mặt nước.

Mặt đất dưới chân họ mềm và lún, mỗi bước đi đều phải dùng sức để rút chân lên khỏi lớp bùn dày. Những rễ cây đước khổng lồ, ngoằn ngoèo như những con trăn, mọc lên từ mặt nước tù đọng, màu xanh đen.

Sự im lặng ở đây cũng khác. Nó không phải là sự im lặng của một thành phố chết. Nó là sự im lặng của một cuộc đi săn. Tiếng vo ve của những loài côn trùng đột biến, to bằng nắm tay. Tiếng sột soạt của một thứ gì đó di chuyển trong những lùm cây rậm rạp. Và thỉnh thoảng, là tiếng" tõm" của một thứ gì đó vừa trườn xuống nước.

Thành giơ cánh tay phải lên, ra hiệu mọi người dừng lại. Anh chỉ tay xuống mặt nước. Một bong bóng khí lớn vừa sủi lên, vỡ ra, và để lại một mùi axit nồng nặc trong không khí.

Họ đang ở trong lãnh địa của chúng.

Sau nhiều giờ lội qua bùn lầy và chiến đấu với những con đỉa đột biến, họ tìm thấy nó.

Chiếc máy bay đã mất một bên cánh nham nhở như thể bị một con thú gặm lấy, đầu máy bay chúc xuống, nằm im lìm với một bộ xương trắng nơi khoang lái.

Nó là một con quái vật bằng kim loại đen, đang chìm một nửa dưới lớp bùn lầy. Hình dáng khí động học, góc cạnh của chiếc máy bay ném bom tàng hình gần như còn nguyên vẹn, chỉ có một bên cánh bị gãy và cắm sâu xuống bùn. Lớp vỏ hợp kim của nó, thứ mà Kiên đang khao khát, gần như không bị ăn mòn, chỉ bị bao phủ bởi một lớp rêu và những loại nấm phát quang kỳ lạ.

Nó là một ngôi mộ. Một ngôi mộ của công nghệ, bị nuốt chửng bởi một thiên nhiên đã hóa điên.

" Chúng ta không có nhiều thời gian," Thành nói qua bộ đàm, giọng anh khàn đặc." Bắt đầu làm việc. Nhanh. Gọn."

Họ lấy ra những chiếc máy cắt plasma cầm tay, một trong những công cụ quý giá nhất của khu định cư. Một người lính bắt đầu cắt vào phần cánh máy bay còn nguyên vẹn.

Tiếng rít cao tần của máy cắt plasma vang lên, xé toạc sự im lặng của đầm lầy.

Đó là một sai lầm.

Một tiếng chuông gọi bữa ăn.

Đầu tiên chỉ là những gợn sóng. Rồi mặt nước bắt đầu sủi bọt, như thể có một thứ gì đó khổng lồ đang thở bên dưới.

Và rồi, chúng trồi lên. Từ từ không chút tiếng động.

Hàng chục con Zombie Chất Dịch, cơ thể chúng phình to, lớp da màu xanh lục trong mờ để lộ ra những cái túi chứa đầy axit đang co bóp. Chúng không gầm rú. Chúng chỉ phát ra một thứ âm thanh ục ục, ướt át, và lao về phía họ.

Cùng lúc đó, từ trên những cành cây đước, những cái bóng khác bắt đầu di chuyển. Những con Zombie Nhện, với những cái chân dài, sắc như dao, di chuyển với một tốc độ kinh hoàng, giăng một tấm lưới chết chóc từ trên cao.

Thành chiến đấu như một bóng ma. Anh không cố gắng chống lại những con Zombie Chất Dịch một cách trực diện. Anh lướt đi, những lưỡi dao bằng máu từ tay anh chém vào những khớp chân yếu ớt của chúng, làm chúng ngã nhào, rồi nhanh chóng kết liễu bằng một nhát đâm vào đầu.

Những người lính khác, đứng thành một vòng tròn, dùng những ngọn giáo bằng thép để giữ khoảng cách với những con quái vật đang trườn tới, trong khi một người vẫn đang cố gắng cắt phần cánh máy bay.

Nhưng chúng quá đông.

Một thành viên trẻ trong nhóm, một cậu bé mới mười bảy tuổi từ" Những Người Kế Thừa", đã bị một con Zombie Chất Dịch tóm được.

Con quái vật không cắn. Nó chỉ đơn giản là ôm lấy cậu bé. Lớp da của nó vỡ ra, và một dòng axit đặc sệt, màu xanh đậm, tuôn ra, bao trùm lấy cánh tay của cậu.

“AAAAAAA…”

Thành giật mình quay đầu hướng về phía âm thanh và thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Cả cánh tay của cậu bé đang tan chảy. Lớp da, cơ bắp, và cả xương, đang bốc khói và biến thành một thứ chất lỏng sền sệt.

Thành, không một chút do dự, lao tới, một lưỡi dao máu sắc lẹm trên tay anh chém đứt cánh tay đã bị hủy hoại của cậu bé ngay dưới vai, một nhát chém chính xác và tàn nhẫn, để ngăn không cho axit lan ra toàn bộ cơ thể.

Cậu bé gục xuống, ngất đi vì đau đớn.

" MANG CẬU TA ĐI!" Thành gầm lên, máu của kẻ thù và của đồng đội văng đầy trên mặt anh." RÚT LUI! BỎ LẠI MỌI THỨ!"

Họ đã có được một mảnh cánh máy bay, chỉ một mảnh nhỏ. Nhưng nó là đủ.

Họ vội vàng khiêng lấy cậu bé đang bất tỉnh và mảnh hợp kim quý giá, rồi bắt đầu một cuộc tháo chạy tuyệt vọng, để lại sau lưng tiếng gầm gừ đói khát của một đầm lầy không bao giờ ngủ yên.

Họ trở về, mang theo đủ số hợp kim cần thiết để hoàn thành" Lưỡi Hái".

Nhưng họ cũng mang theo một người đồng đội đã tàn phế vĩnh viễn, và một lời nhắc nhở rằng, trong thế giới này, mọi tia hy vọng đều phải được trả giá bằng máu và những mảnh vỡ của con người.

Thành, với kiến thức của một kẻ đã từng ở bên trong pháo đài của Zion, làm việc một mình trong một góc tối. Anh không tham gia vào việc chế tạo thân pháo. Anh đang chế tạo viên đạn. Anh giúp các kỹ sư thiết kế một đầu đạn xuyên giáp nhiều lớp, với những hợp kim khác nhau. Anh không nói nhiều, chỉ làm việc. Sự căm thù của anh, nỗi đau của anh, được dồn nén vào từng đường hàn, từng con ốc. Anh biết chính xác cần phải vượt qua bao nhiêu lớp bê tông, bao nhiêu lớp thép, bao nhiêu lớp phòng thủ năng lượng để đến được trái tim của Mạng Lưới Genesis. Viên đạn anh đang tạo ra không chỉ là một vũ khí. Nó là một chìa khóa, được rèn từ sự phản bội.

Linh và những người phụ nữ khác không đứng yên. Họ biến khu nhà ăn thành một nhà máy hậu cần. Họ chuẩn bị thuốc men, lương thực, nước uống. Họ đi lại giữa những người thợ đang kiệt sức, đưa cho họ một cốc nước, một miếng băng gạc. Sự hiện diện của Linh, mái tóc bạc trắng của cô, trở thành một biểu tượng. Cô không còn là một người chữa lành những vết thương. Cô là người giữ cho linh hồn của họ không bị gục ngã. Đôi khi, cô chỉ ngồi đó, trong tiếng ồn của nhà xưởng, và cầu nguyện. Cô không chỉ cầu nguyện cho chiến thắng. Cô cầu nguyện cho Nova, cho linh hồn của cô bé có thể sống sót qua cơn suy kiệt đó. Và đôi khi, cô cầu nguyện cho chính mình…

Và Kiên, anh trở thành bộ não trung tâm của toàn bộ chiến dịch.

Anh không ngủ. Anh ngồi trong phòng chỉ huy, xung quanh là hàng chục màn hình hiển thị những dòng dữ liệu, những mô phỏng, những thông số. Anh không còn chạy những mô phỏng của sự thất bại. Anh đang chạy những mô phỏng của một canh bạc duy nhất.

Anh phải tính toán góc bắn hoàn hảo, quỹ đạo của viên đạn, sức cản của không khí.

Nhưng quan trọng nhất, anh phải tính toán con người.

Anh phải dự đoán được Nova sẽ hành động khi nào. Anh phải cảm nhận được, qua những báo cáo rời rạc từ các đội do thám của Thành, thời điểm mà cô bé sẽ bị dồn đến đường cùng, thời điểm mà cô bé sẽ giải phóng toàn bộ năng lượng của mình.

Anh phải căn chỉnh phát bắn duy nhất của họ vào một khoảnh khắc kéo dài không quá năm giây.

Gánh nặng vẫn còn đó, nhưng nó đã thay đổi. Anh không còn tính toán dựa trên cái chết của Nova. Anh đang tính toán dựa trên sự hy sinh của cô bé. Đó là một sự tàn nhẫn khác, một canh bạc với mạng sống của người mà anh coi như em gái. Nhưng nó là một canh bạc, không phải một sự chấp nhận thất bại. Anh đã chấp nhận vai trò của mình. Anh đã chấp nhận sự lạnh lùng cần thiết của nó. Anh là người duy nhất có thể làm được việc này.

Đêm cuối cùng trước cuộc tấn công.

Sự im lặng bao trùm lấy nhà xưởng. Mọi công đoạn chế tạo đã hoàn thành. Bộ khung của" Lưỡi Hái" dần được dựng lên, đứng đó như một con quái vật bằng thép và hy vọng.

Tất cả mọi người đều tập trung vào một điểm duy nhất.

Kiên, với đôi tay run rẩy một cách gần như không thể nhận thấy, đang cẩn thận lắp viên đạn Keramin vào lõi của quả đạn xuyên giáp khổng lồ.

Nó nhỏ bé. Lạnh lẽo. Và trắng đục.

Nhưng khi ánh đèn của nhà xưởng chiếu vào, nó dường như hấp thụ mọi ánh sáng, tạo ra một vầng hào quang mờ ảo.

Nó không chỉ là một viên đạn.

Nó chứa đựng tất cả.

Một canh bạc.

Một phát bắn duy nhất.

Để thay đổi số phận của cả thế giới với sự điên rồ không ai có thể tưởng tượng được.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận