Bình Minh Suy Tàn

Chương 36.




Nova không bị đưa vào một phòng giam ẩm thấp. Sự đối đãi đó quá tầm thường, quá mang tính người.

Thay vào đó, cô được dẫn đi đến hướng mà mùi máu nặng dần thêm với mỗi bước chân.

Một cuộc hành trình câm lặng qua những hành lang lộng lẫy của" Thánh Điện", một sự báng bổ đối với thế giới hậu tận thế. Sàn nhà bằng đá obsidian đen tuyền, được đánh bóng đến mức mỗi bước chân của cô đều để lại một hình ảnh phản chiếu mờ ảo, một bóng ma rách rưới đang làm ô uế một bề mặt hoàn hảo. Tường không phải là bê tông. Chúng là những tấm đá mã não trắng, có những đường vân màu xám chạy dọc, tự phát ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, lạnh lẽo.

Không khí ở đây mỏng và sắc, có mùi của ozone và một mùi hương hoa lan thoang thoảng, một mùi hương nhân tạo, không một chút tì vết của sự sống tự nhiên.

Đi ngay sau cô, không rời nửa bước, là kẻ đột biến gầy gò, im lặng. Tay hắn luôn cầm một thiết bị hình trụ bằng thủy tinh, bên trong có một lõi Keramin đang xoay tròn, phát ra một tiếng vo ve trầm thấp, gần như không thể nghe thấy, nhưng Nova có thể cảm nhận được nó.

Nó là một sự trống rỗng. Một cái hố đen nhỏ, liên tục hút cạn quả cầu năng lượng đang run rẩy trong lồng ngực cô. Cảm giác đó còn tệ hơn cả xiềng xích. Nó là một sự bất lực hữu hình, một sợi dây xích vô hình, tước đi của cô vũ khí duy nhất, tước đi cả sự lựa chọn về một cái chết vinh quang.

Họ đi, và đi. Qua những khu vườn treo thủy canh, nơi những loài cây không tên quấn quýt lấy nhau, những chiếc lá màu bạc và tím phát ra ánh sáng ma quái. Qua những thác nước chảy ngược lên trên, một sự thách thức ngạo mạn đối với các định luật vật lý.

Không có một người lính gác nào. Không có một vũ khí nào. Chỉ có những người hầu cận mặc lụa trắng, cúi đầu khi họ đi qua.

Cuối cùng, họ đến trước hai cánh cửa khổng lồ được chạm khắc từ xương của một loài sinh vật nào đó mà Nova không nhận ra, và được khảm những đường vân bằng pha lê đen.

Cánh cửa từ từ mở ra, không một tiếng động.

Một luồng không khí khác ùa vào. Luồng không khí này không còn vô trùng. Nó mang theo hơi nóng. Mùi của kim loại bị nung chảy. Mùi của mồ hôi. Và một mùi tanh nồng, quen thuộc của máu đã khô.

Họ đang đứng trên một ban công rộng lớn, một" Đài Phán Xét" được chạm khắc từ cùng một loại xương và pha lê, nhìn thẳng xuống một vực thẳm nhân tạo bên dưới.

Nova bước đến mép của ban công, và cô nín thở.

Nó không phải là một đấu trường. Nó là một cái hố hiến tế khổng lồ, được xây dựng như một hí trường La Mã cổ đại, nhưng với một sự tàn bạo và quy mô của thời đại mới.

Cát bên dưới không phải màu vàng. Nó là một màu đen nhánh của đá núi lửa đã được nghiền nát, một bề mặt hấp thụ mọi ánh sáng, khiến cho mỗi một vệt máu tươi, mỗi một mảnh xương trắng, trở nên rực rỡ và nổi bật như một đóa hoa trên một tấm vải nhung đen.

Ở trung tâm, trên một cái cột bằng thép đen cao vút, được đánh bóng đến mức phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đuốc, là một thanh kiếm duy nhất. Nó được cắm thẳng xuống đỉnh cột, sáng loáng dưới ánh đèn pha, một phần thưởng, một lời mời gọi đến cái chết, hoặc một sự vinh quang còn tồi tệ hơn.

Xung quanh đấu trường, ở mỗi một cột mốc, những ngọn đuốc khổng lồ cháy bừng bừng, ngọn lửa của chúng không phải màu vàng cam, mà là màu xanh lục ma quái, kết quả của một loại khí đốt hóa học nào đó. Chúng hắt những cái bóng nhảy múa, méo mó lên những bức tường cao vút của đấu trường.

Và trên những bức tường đó, là những bức tượng.

Hàng chục bức tượng vĩ đại, được tạc trong tư thế của những vị thần chiến tranh, của những kẻ chinh phạt. Một bức tượng của một Kẻ Tương Thiết, với những lưỡi dao máu đang vươn ra. Một bức tượng của một Kẻ Cường Hóa, với những cơ bắp cuồn cuộn như đá tảng.

Và ở vị trí cao nhất, trang trọng nhất, là hàng chục bức tượng của chính Zion, được tạc trong những tư thế khác nhau. Một Zion đang phán xét. Một Zion đang ban ơn. Một Zion đang hủy diệt. Đôi mắt bằng đá lạnh lùng của tất cả các bức tượng đó đều nhìn xuống, vào trung tâm của đấu trường.

Nơi đây không phải là nơi để chiến đấu.

Nó là một sân khấu. Một nhà thờ. Nơi mà sự sống và cái chết chỉ là một vở kịch được trình diễn cho một khán giả duy nhất.

" Con có thấy nó đẹp không?"

Một giọng nói vang lên ngay bên cạnh cô.

Nova giật mình quay lại. Zion đã đứng đó từ lúc nào.

Hắn mặc bộ giáp hoàng kim lộng lẫy, ôm sát lấy cơ thể, để lộ ra một thân hình hoàn hảo đến phi tự nhiên. Không có cây đinh ba. Không có hào quang. Chỉ có ánh tím toả ra từ đôi mắt.

Sự uy quyền của hắn không đến từ những thứ đó. Nó đến từ sự tĩnh lặng của hắn. Từ cái cách hắn đứng đó, như thể hắn là trung tâm của vũ trụ, và mọi thứ xung quanh chỉ là những vệ tinh xoay quanh hắn.

Đôi mắt màu tím biếc của hắn không nhìn cô. Hắn đang nhìn xuống đấu trường.

" Ta muốn con thấy," hắn nói tiếp, giọng hắn bình thản, vang vọng khắp Đài Phán Xét," vẻ đẹp thực sự của trật tự. Vẻ đẹp của sức mạnh không bị giới hạn bởi những đạo đức giả tạo. Ta muốn con thấy Vinh Quang."

Hắn từ từ quay sang nhìn cô, và lần đầu tiên, Nova nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô không thấy sự tàn nhẫn. Cô không thấy sự độc ác.

Cô chỉ thấy một sự trống rỗng. Một sự trống rỗng vô hạn của một kẻ đã đạt được mọi thứ, và giờ đây chỉ còn lại sự buồn chán.

" Họ gọi ta là bạo chúa," hắn nói, một cái nhếch mép gần như là một nụ cười." Họ gọi ta là ác quỷ. Những kẻ yếu đuối luôn cần một cái tên cho những gì chúng không thể hiểu."

Hắn chỉ tay xuống đấu trường bên dưới." Nhìn xem. Đó không phải là sự hỗn loạn. Đó là sự thanh lọc. Một quá trình chọn lọc tự nhiên được đẩy nhanh. Kẻ mạnh sống. Kẻ yếu phục vụ cho một mục đích lớn hơn. Và những kẻ không có giá trị. . . sẽ trở thành một phần của vẻ đẹp đó."

Hắn nhìn cô, đôi mắt tím của hắn xoáy sâu vào tâm trí cô." Con, ngôi sao nhỏ ạ, con có một giá trị không thể đo đếm được. Nhưng con đang lãng phí nó. Con đang để cho những cảm xúc yếu đuối, những sự gắn kết vô nghĩa, kìm hãm con lại."

Hắn bước tới gần hơn, giọng hắn trở thành một tiếng thì thầm đầy quyến rũ." Hãy ở lại đây, với ta. Ở đây, con sẽ không phải là một vũ khí. Con sẽ không phải là một con mồi. Ở đây, con sẽ học được cách để trở thành một kiến trúc sư. Một vị thần. Giống như ta."

Hắn đưa một tay ra, không phải để bắt lấy cô, mà là một lời mời.

" Hãy cùng ta," hắn nói," xây dựng lại thế giới này theo hình ảnh của chúng ta."

Nó bắt đầu bằng một âm thanh.

Không phải một tiếng còi hay một tiếng tù và. Mà là tiếng rít của kim loại nặng đang được kéo lên, một âm thanh của sự tra tấn, vang vọng khắp cái hố khổng lồ. Bốn cánh cổng sắt ở bốn góc của đấu trường từ từ được kéo lên, để lộ ra những bóng tối sâu thẳm.

Và rồi, trò chơi bắt đầu.

Từ một cánh cổng, khoảng ba mươi con người bị lùa ra, không phải bằng roi da, mà bằng những luồng sáng chói lòa từ phía sau, buộc họ phải chạy về phía trung tâm của đấu trường. Họ gầy gò, rách rưới, và sợ hãi. Họ giống như một đàn cừu bị lùa vào một lò mổ giữa những lời hò reo chửi rủa vang vào màng nhĩ.

Từ ba cánh cổng còn lại, những cơn ác mộng trườn ra.

Những con Zombie Nhện thoăn thoắt bò trên tường, những cái chân dài của chúng cào vào đá, tạo ra những âm thanh ken két rợn người. Những con Zombie Chất Dịch lết đi, để lại sau lưng những vệt axit màu xanh lục đang bốc khói. Và từ cánh cổng lớn nhất, hai tên" Bạo Thú" khổng lồ bước ra, những bức tường thịt và thép di động, tiếng gầm của chúng làm rung chuyển cả nền đá.

Trên các khán đài, hàng ngàn kẻ đột biến cuồng tín gầm lên sung sướng.

Âm thanh đó không phải là một tiếng hò reo. Nó là một bức tường. Một bức tường âm thanh đập vào Nova, khiến lồng ngực cô như bị bóp nghẹt. Họ không chỉ hò reo. Họ hát. Những bài thánh ca méo mó về Zion, về Sự Thanh Lọc, về Vinh Quang. Họ ném những đồng xu kim loại, những vật phẩm cá cược, xuống đấu trường. Chúng rơi xuống như mưa, lấp lánh dưới ánh lửa xanh lục. Họ gào thét tên của những đấu sĩ đột biến mà họ yêu thích, những kẻ đã từng chiến thắng ở đây. Tiếng gầm của họ hòa quyện với tiếng la hét tuyệt vọng của những nạn nhân bên dưới, tạo thành một bản giao hưởng của địa ngục.

Ban đầu, Nova cảm thấy kinh hoàng. Một cảm giác buồn nôn dâng lên từ dạ dày. Cô muốn nhắm mắt lại. Cô muốn bịt tai lại. Nhưng một bàn tay bọc giáp vàng đặt lên vai cô, giữ cô lại. Nó không siết chặt. Nhưng nó có một sức nặng không thể chống cự.

" Hãy nhìn đi," giọng Zion vang lên ngay bên tai cô, không phải một mệnh lệnh, mà là một lời chỉ dẫn." Đừng nhìn vào sự hỗn loạn. Hãy nhìn vào những cá thể. Hãy xem bản chất thật sự của chúng."

Ánh mắt của Nova, một cách vô thức, dán vào một người đàn ông. Anh ta khỏe mạnh hơn những người khác, nhanh nhẹn hơn. Anh ta không chạy trốn một cách hoảng loạn. Anh ta đang tìm kiếm một con đường ngắn nhất đến mục tiêu của mình. Anh ta nhìn lên cái cột thép ở trung tâm, nhìn vào thanh kiếm sáng loáng trên đó.

Anh ta bắt đầu trèo lên vai những người khác, giẫm đạp lên họ, dùng họ như những bậc thang sống để tiến đến gần hơn với sự cứu rỗi duy nhất.

" Thấy chưa?" Zion thì thầm." Đó là bản năng sinh tồn. Cái mà thế giới cũ của các người gọi là ý chí sống. Ở đây, ta gọi nó bằng cái tên thật của nó. Sự ích kỷ."

Khi người đàn ông gần đến nơi, một người phụ nữ mà anh ta vừa giẫm lên, đã dùng một mảnh kim loại sắc nhọn mà cô ta nhặt được, đâm thẳng vào bắp chân anh ta.

Người đàn ông gào lên, và ngã nhào vào vòng vây của một bầy Zombie Nhện.

Đám đông trên khán đài gầm lên một tiếng tán thưởng, còn to hơn trước. Họ không tán thưởng cái chết. Họ tán thưởng sự phản bội.

" Và đó," Zion nói, giọng hắn có một sự hài lòng ghê tởm," là sự thật. Khi bị dồn đến đường cùng, không có đồng loại. Chỉ có những kẻ cạnh tranh. Đó là bài học đầu tiên."

Nova cảm thấy ghê tởm. Một sự ghê tởm đến tận xương tủy. Ghê tởm Zion. Ghê tởm đám đông cuồng tín. Ghê tởm cả cái gọi là vinh quang được xây dựng trên sự tàn sát và phản bội. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má cô, nóng hổi và cay đắng.

Nhưng rồi, giữa sự hỗn loạn đó, cô nhìn thấy một thứ khác.

Một cô gái trẻ, có lẽ chỉ hơn cô vài tuổi, không cố gắng giành lấy thanh kiếm. Cô ấy không chạy trốn một mình.

Cô ấy đang tập hợp những người còn lại, những người già, những người bị thương. Cô ấy hét lên, không phải trong sự sợ hãi, mà là những mệnh lệnh ngắn gọn. Họ dựa lưng vào nhau, tạo thành một vòng tròn phòng thủ nhỏ bé, đáng thương, ngay dưới chân một trong những bức tượng của Zion. Họ dùng gạch đá, dùng những thanh kim loại gãy vụn, dùng chính cơ thể mình để chiến đấu với một sự quả cảm đến phi lý. Họ bảo vệ lẫn nhau.

Họ đã tạo ra một khoảnh khắc của nhân tính. Một đốm lửa nhỏ nhoi, thách thức cả địa ngục.

Trong một khoảnh khắc, Nova cảm thấy một tia hy vọng.

Và rồi, Zion búng tay.

Một cái búng tay nhẹ nhàng, gần như không nghe thấy.

Từ trên cao, từ bóng tối của một ban công khác, một bóng đen lao xuống. Nhanh như một mũi tên. Một Thợ Săn.

Nó đáp xuống ngay giữa vòng tròn phòng thủ. Hai lưỡi dao trên tay nó lóe lên. Một vũ điệu của sự chết chóc.

Và rồi, sự phản kháng kết thúc.

Tất cả bọn họ, những người vừa mới chiến đấu với một lòng dũng cảm phi thường, đều gục xuống. Nhanh gọn. Hiệu quả. Không một chút kịch tính.

Đám đông trên khán đài gầm lên một lần nữa. Lần này, là một tiếng gầm của sự thỏa mãn tuyệt đối. Họ tán thưởng sức mạnh. Tán thưởng sự hiệu quả. Tán thưởng sự hủy diệt đã dập tắt đi một sự phản kháng vô nghĩa.

" Và đó," Zion thì thầm, giọng hắn gần như có một chút buồn bã, như một người thầy đang thất vọng về một học trò chậm hiểu," là bài học thứ hai. Lòng dũng cảm, sự đoàn kết, lòng vị tha. . . chúng là những khái niệm đẹp đẽ. Nhưng trong phương trình của sự tiến hóa, chúng chỉ là những biến số lỗi. Chúng sẽ luôn bị sức mạnh tuyệt đối nghiền nát."

Đám đông vẫn đang gầm lên, một âm thanh của sự thỏa mãn man rợ. Nhưng Nova không còn nghe thấy chúng nữa.

Tai cô ù đi. Mắt cô dán chặt vào khoảng không nơi cô gái trẻ và những người bạn của cô ta vừa mới tồn tại. Không có máu. Không có xác. Chỉ có một vài mảnh kim loại cong vênh và một khoảng lặng trên nền cát đen. Nhanh gọn. Mờ ảo. Như thể họ chưa bao giờ tồn tại.

Một đốm lửa nhỏ của nhân tính, vừa mới le lói, đã bị dập tắt một cách dễ dàng.

" Và đó," giọng Zion vang lên ngay bên tai cô, một tiếng thì thầm bình thản, gần như buồn chán," là bài học cuối cùng. Trong thế giới điên cuồng và hỗn loạn này, sức mạnh là thứ duy nhất còn sót lại. Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu suy tính đều là vô nghĩa."

Trong khoảnh khắc đó, một điều gì đó trong Nova đã thay đổi.

Nước mắt của cô ngừng chảy. Sự run rẩy của cơ thể cô dừng lại. Hơi thở của cô, vốn đang hổn hển vì kinh hoàng, trở nên đều đặn, chậm rãi.

Sự phẫn nộ không biến mất. Sự ghê tởm không biến mất. Chúng chỉ đơn giản là bị nén lại. Chúng cô đặc lại, từ một ngọn lửa bùng cháy thành một lõi băng, lạnh lẽo, sắc bén, và nguy hiểm hơn rất nhiều.

Tâm trí cô, thay vì bị nhấn chìm bởi sự kinh hoàng, lại trở nên trong suốt một cách đáng sợ.

Cô nhìn vào những bức tượng của Zion đang nhìn xuống đấu trường, đôi mắt bằng đá lạnh lùng. Cô nhìn vào đám đông cuồng tín đang gào thét. Cô nhìn vào những người hầu cận với đôi mắt trống rỗng.

“Đây không phải là sức mạnh.” suy nghĩ đó hiện ra trong đầu cô. “Đây là một gánh xiếc. Một buổi biểu diễn được dàn dựng một cách công phu để thuyết phục những kẻ yếu đuối rằng chúng mạnh mẽ, và để thuyết phục kẻ mạnh mẽ nhất rằng hắn là một vị thần.

Vinh quang này là một lời nói dối. Trật tự này là một nhà tù.”

Zion nhìn thấy sự im lặng của cô. Hắn nhìn thấy đôi mắt cô không còn sự sợ hãi, chỉ còn một sự trống rỗng, tĩnh lặng. Và hắn mỉm cười, một nụ cười của sự hài lòng, của một nghệ nhân vừa hoàn thành một tác phẩm điêu khắc. Hắn nghĩ rằng cô đã bắt đầu chấp nhận. Hắn nghĩ rằng bài học cuối cùng của hắn đã thành công, rằng cô đã bắt đầu bị khuất phục bởi quyền lực và vinh quang tàn bạo của hắn.

Hắn quyết định thực hiện một thử nghiệm cuối cùng. Một món quà. Hoặc một sự kiểm tra.

Bằng một cử chỉ gần như không thể nhận thấy, một cái nghiêng đầu rất nhẹ, hắn ra một mệnh lệnh thầm lặng cho tên kỹ thuật viên gầy gò đang đứng trong góc.

Tiếng vo ve trầm thấp từ thiết bị trung hòa sóng trên tay tên kỹ thuật viên đột ngột tắt ngấm.

Ngay lập tức, Nova cảm nhận được nó.

Nó không phải là một dòng chảy. Nó là một cơn sóng thần.

Một dòng thác năng lượng, thứ đã bị kìm nén bấy lâu, ồ ạt chảy về, lấp đầy khoảng trống trong lồng ngực cô. Nó giống như cảm giác của một người đang chết đuối đột nhiên được kéo lên khỏi mặt nước, và không khí tràn vào phổi một cách đau đớn. Quả cầu năng lượng, mặt trời nhỏ đã bị dập tắt, bùng cháy trở lại, mạnh mẽ hơn, giận dữ hơn, và đói khát hơn bao giờ hết.

“Ưm…” Cô khẽ bật ra khỏi miệng.

Bản năng gào thét trong cô. Giải phóng nó. San bằng nơi này. Xé toạc bộ giáp đó. Xé toạc kẻ đang đứng trước mặt ngươi.

Toàn bộ cơ thể cô căng lên, sẵn sàng cho một vụ nổ. Cô có thể cảm nhận được không khí xung quanh mình đang bắt đầu rung động. Những hạt bụi trên lan can của Đài Phán Xét bắt đầu nhảy múa. Tiếng vo ve trong tai cô trở lại, không còn là tiếng ù của thiết bị trung hòa, mà là tiếng gầm của một cơn bão đang hình thành.

Nhưng cô đã không làm vậy.

Bằng một nỗ lực ý chí phi thường, một sự kiểm soát mà cô chưa bao giờ biết là mình có, cô ghì chặt con quái vật bên trong mình lại.

Nó không phải là một cuộc chiến. Nó là một mệnh lệnh.

Tĩnh lặng.

Cô ép nó xuống, nén nó lại, giống như đang cố gắng nhốt một mặt trời vào trong một cái hộp nhỏ. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán cô. Bàn tay cô siết chặt lại thành nắm đấm, những móng tay bấm sâu vào da thịt, tạo ra những vết hằn đỏ ửng. Cô cắn chặt môi dưới, gần như bật máu, để ngăn một tiếng hét, dù là nhỏ nhất, thoát ra.

Đây là lần đầu tiên cô thực sự kiểm soát được nó. Kiểm soát được cơn phẫn nộ của mình. Không phải bằng cách triệt tiêu nó. Mà bằng cách ra lệnh cho nó phải im lặng, phải chờ đợi.

Và nó đã tuân lệnh.

Cơn bão trong lồng ngực cô từ từ dịu đi, không biến mất, mà chỉ thu mình lại, trở thành một quả cầu năng lượng im lìm, nhưng còn đậm đặc và nguy hiểm hơn trước.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Zion.

Sự căm thù đã biến mất. Sự phẫn nộ đã biến mất.

Chỉ còn lại một ánh mắt trong veo. Một sự chấp thuận trống rỗng.

" Con. . ." cô thì thầm, giọng nói của cô có một sự run rẩy, một sự yếu đuối giả tạo một cách hoàn hảo.". . . con hiểu rồi."

Zion nhìn vào đôi mắt đó. Anh ta thấy sự trống rỗng. Anh ta thấy sự run rẩy. Anh ta nghe thấy sự tôn sùng trong giọng nói vỡ vụn đó.

Và hắn không thấy sự dối trá.

Sự kiêu ngạo của một vị thần, sự tự tin vào triết lý của chính mình, đã khiến hắn chỉ nhìn thấy những gì hắn muốn thấy: sự quy phục. Hắn tin rằng màn trình diễn của sức mạnh tuyệt đối, bài giảng về sự thanh lọc, đã thành công trong việc bẻ gãy một linh hồn hoang dã và rèn lại nó theo ý muốn của mình.

" Tốt lắm," hắn nói, giọng hắn đầy sự hài lòng của một người thầy nhìn thấy một học trò xuất sắc." Con có tiềm năng lớn hơn tất cả bọn chúng. Thời khắc của con sắp đến rồi."

Hắn đặt một bàn tay bọc giáp đen lên vai cô, một cử chỉ của sự sở hữu, của sự công nhận." Hãy đi cùng ta. Ta sẽ cho con thấy con thực sự là ai."

Hắn quay người và bắt đầu bước đi, dẫn cô đi sâu hơn vào Thánh Điện.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận