Căn phòng chỉ huy không còn là một nhà tù của sự tuyệt vọng. Nó đã biến thành một thánh địa của lý trí, một nơi mà sự im lặng dồn nén lại, nặng trĩu. Ánh sáng duy nhất đến từ tấm bản đồ ba chiều khổng lồ của pháo đài Zion đang lơ lửng giữa phòng, hắt lên những khuôn mặt chai sạn, đầy hoài nghi.
Kế hoạch về" Lưỡi Hái", vũ khí của niềm hy vọng cuối cùng, đã mang lại một mục tiêu, một hướng đi. Nhưng nó cũng sinh ra một bài toán mới, một bài toán mà Linh không thể nào ngừng suy nghĩ.
Cô bước đến, bóng hình nhỏ bé của cô cắt ngang luồng sáng từ tấm bản đồ, đứng chắn giữa Kiên và mô hình của tòa tháp." Kiên," cô nói, giọng cô run rẩy nhưng đầy một sự quyết tâm không thể lay chuyển." Em cần anh nghe em nói."
Kiên, người đang mải mê tính toán quỹ đạo, ngẩng lên, một chút khó chịu thoáng qua trong mắt anh.
" Kế hoạch của anh," cô tiếp tục," khẩu pháo. . . nó sẽ phá hủy mạng lưới của hắn. Nó sẽ tạo ra sự hỗn loạn. Nhưng sau đó thì sao?"
" Sau đó chúng ta sẽ thắng," Kiên đáp, nhưng giọng anh thiếu đi sự chắc chắn mà anh đã có trước đây.
" Không!" Linh phản đối, đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, không còn sự sợ hãi, chỉ còn sự rõ ràng của một người mẹ." Sau đó Zion sẽ mất đi sự kiểm soát công nghệ của hắn. Hắn sẽ mất đi Mạng Lưới Genesis, mất đi những chiếc vòng cổ. Anh nghĩ một kẻ như hắn sẽ làm gì khi bị dồn vào chân tường? Khi hắn mất đi những món đồ chơi của mình?"
Cô không đợi anh trả lời." Hắn sẽ trở về với bản năng: vũ lực. Và Nova," cô nghẹn lại," con bé sẽ ở ngay đó, trong tay hắn, trong trạng thái suy yếu nhất sau khi đã giải phóng toàn bộ năng lượng. Hắn sẽ không còn dụ dỗ nữa. Hắn sẽ dùng vũ lực để khống chế con bé, để biến con bé thành một tấm khiên sống. Kế hoạch của anh sẽ cứu chúng ta, nhưng nó sẽ giết chết con bé."
Lời nói của Linh như một nhát búa giáng vào kế hoạch vốn đã mong manh của Kiên. Anh biết cô nói đúng. Anh đã quá tập trung vào việc phá hủy hệ thống mà quên mất con người ở trung tâm của nó. Anh quay lại nhìn tấm bản đồ, cảm giác bất lực lại ùa về." Nhưng làm thế nào?" anh gầm gừ, sự thất vọng trong giọng nói của anh gần như hữu hình." Hắn đã bịt mọi lối vào. Không một con chuột nào có thể lọt qua mà không bị phát hiện."
Anh quay lại nhìn Thành, người đã im lặng quan sát từ một góc phòng, giống như một bóng ma." Thành, anh đã ở đó. Anh đã thoát ra được. Phải có một cách nào đó. Một chi tiết nhỏ, một thói quen, một sự sơ suất. Bất cứ thứ gì."
Thành không đáp lại ngay. Anh nhắm mắt lại. Và trong một khoảnh khắc, sự im lặng của căn phòng biến mất, được thay thế bằng những tiếng la hét câm lặng trong tâm trí anh. Mùi của máu. Tiếng rít của kim loại. Cái lạnh của chiếc vòng cổ. Việc nhớ lại là một sự tra tấn.
Nhưng anh nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Kiên. Anh thấy nỗi sợ hãi của Linh. Và anh biết rằng, sự im lặng của anh lúc này đồng nghĩa với cái chết của tất cả bọn họ.
" Có một cách," anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh khàn đặc, gần như là một tiếng thì thầm. Bàn tay anh vô thức đưa lên sờ vào cổ, nơi chiếc vòng kim loại lạnh lẽo đã từng ngự trị, để lại một vết sẹo mờ.
" Zion không chỉ có đội quân đột biến," Thành bắt đầu giải thích, mỗi một từ như được kéo ra từ một vực sâu của ký ức." Hắn có những nhóm thu hoạch. Chúng là những người thường, không có năng lực. Nhưng chúng được tuyển chọn vì hai lý do: thể chất vượt trội, và sự tàn nhẫn đã bị bẻ gãy, được rèn giũa lại thành lòng trung thành mù quáng. Chúng thường xuyên được cử ra ngoài qua cổng D-7 để bắt người, để thu thập tài nguyên."
" Nhưng hệ thống an ninh thì sao?" một kỹ sư của Vĩnh hỏi, người đã im lặng từ đầu đến giờ." Máy quét sinh trắc học, cảm biến nhiệt, máy dò chuyển động?"
" Đó chính là điểm mấu chốt," Thành đáp, anh hít một hơi thật sâu, như thể đang chuẩn bị lặn xuống một lần nữa." Tất cả chúng, không một ngoại lệ, đều phải đeo Vòng Cổ Khống Chế."
Anh siết chặt tay thành nắm đấm, những khớp ngón tay trắng bệch." Đối với chúng, đó không chỉ là một công cụ tra tấn. Đó là một bằng chứng cho sự phục tùng. Một biểu tượng của đức tin. Chiếc vòng này phát ra một tín hiệu nhận dạng cơ bản, một tín hiệu: tôi thuộc về nơi này."
Anh ngừng lại, ký ức ùa về, rõ nét như một vết thương vừa mới rách miệng. Anh nhớ lại cảm giác khi lần đầu tiên chiếc vòng lạnh lẽo đó siết vào cổ mình, một cảm giác của sự sỉ nhục và đầu hàng. Anh nhớ lại một lần, một người trong nhóm thu hoạch của anh, chiếc vòng của hắn bị lỗi, tín hiệu chập chờn.
Ở cổng ngoài, máy quét chỉ' bíp' một tiếng rồi cho qua.
Nhưng khi vào đến vành đai trong, nơi hệ thống kiểm tra nghiêm ngặt hơn, chúng đã phát hiện ra. Chúng không sửa nó. Chúng không thay thế nó.
Chúng kéo hắn ra, ngay trước mặt họ. Và Zion, qua màn hình, đã kích hoạt chế độ trừng phạt.
Hắn đã co giật trên sàn suốt mười phút trước khi chết, miệng sùi bọt mép vang lên những tiếng hét méo mó, cơ thể oằn oại trong một sự đau đớn không thể tưởng tượng được. Zion muốn họ thấy điều đó. Hắn muốn họ biết cái giá của sự không hoàn hảo.
" Đó chính là khe hở," Thành nói, đôi mắt anh lóe lên một tia sáng sắc lẹm giữa sự đau đớn." Sự kiêu ngạo của hắn. Zion quá tự tin vào sự kiểm soát của mình, vào sự sợ hãi mà hắn đã gieo rắc. Ở các khu vực cấp thấp, các vành đai bên ngoài, hệ thống của hắn chỉ quét sự hiện diện của tín hiệu hợp lệ từ chiếc vòng, chứ không kiểm tra chéo danh tính sinh trắc học của người đeo. Hắn cho rằng không một kẻ nào dám tháo chiếc vòng đó ra. Hắn cho rằng không một kẻ nào dám đeo thứ xiềng xích đó một cách tự nguyện. Và hắn cho rằng không ai có thể bẻ khóa nó."
Kiên ngẩng đầu lên. Sự mệt mỏi trong mắt anh biến mất, được thay thế bằng một sự tập trung cao độ. Bộ não của anh ngay lập tức nắm bắt được ý nghĩa của thông tin này.
" Nói cách khác," anh nói, giọng anh có một sự phấn khích gần như bệnh hoạn," nếu chúng ta có được những chiếc vòng đó. . ."
". . . và có thể vô hiệu hóa chức năng kiểm soát của chúng mà vẫn giữ lại tín hiệu nhận dạng. . ." Thành tiếp tục, một nụ cười cay đắng hiện lên trên môi.
". . . thì chúng ta có thể đi thẳng qua cổng trước, như những bóng ma trong hệ thống của hắn," Kiên kết thúc câu nói, một kế hoạch mới, còn táo bạo và điên rồ hơn, bắt đầu hình thành trong đầu anh.
Khi những lời cuối cùng của Thành tan vào không khí, một sự im lặng còn nặng nề hơn cả trước đó bao trùm lấy căn phòng chỉ huy. Nó không phải là sự im lặng của sự choáng váng. Nó là sự im lặng của sự tính toán. Hàng chục bộ óc trong căn phòng đang xử lý một thông tin mới, một kẽ hở, một tia hy vọng mong manh vừa được hé lộ từ một câu chuyện kinh hoàng.
Linh nhìn sang Kiên, chờ đợi. Cô mong đợi một sự bùng nổ, một kế hoạch mới được đưa ra ngay lập tức.
Nhưng Kiên không nói gì.
Anh không nhìn Thành. Anh không nhìn vào tấm bản đồ ba chiều. Anh từ từ quay lại, và nhìn thẳng vào Trung tá Vĩnh, người đã im lặng từ đầu đến giờ.
Vĩnh đứng đó, lưng thẳng, hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt khắc khổ của ông ta không biểu lộ một cảm xúc nào. Một tảng đá. Một bức tường thành của sự bình tĩnh.
Nhưng Kiên, người nhìn thế giới qua những dữ liệu và những sự bất thường, đã nhận ra nó. Một sự bình tĩnh đến lạ thường. Một sự bình tĩnh không tương xứng với sự bất ngờ của thông tin vừa được tiết lộ.
Kiên bước tới bàn điều khiển trung tâm. Anh không nói. Anh chỉ hành động.
Tay anh lướt trên màn hình cảm ứng. Một cửa sổ mới hiện ra trên tấm bản đồ ba chiều. Một báo cáo nhiệm vụ.
[BÁO CÁO TUẦN TRA - ĐỘI 6 - MẤT TÍCH]
" Ông đã biết điều này," Kiên nói. Giọng anh không phải là một câu hỏi. Nó là một lời khẳng định. Một sự thật lạnh lẽo vừa được rút ra từ một biển dữ liệu.
Trung tá Vĩnh không chối. Ông ta chỉ nhìn Kiên với ánh mắt lạnh lùng của một người chơi cờ vừa bị đối thủ nhìn thấu nước đi của mình.
Kiên tiếp tục, giọng anh sắc lạnh như một lưỡi dao. Anh chỉ vào một điểm trên bản đồ, nơi đội 6 mất tích. Rồi anh chỉ vào một điểm khác, nơi Thành đã mô tả về hoạt động của nhóm thu hoạch. Hai điểm đó gần như trùng khớp.
" Đội tuần tra mất tích của ông," Kiên nói, giọng anh hạ xuống, nhưng sức nặng của nó thì tăng lên," họ không phải chỉ đi tuần. Họ không đi tìm nhu yếu phẩm. Họ đang đi săn."
Anh quay lại, đối mặt với viên chỉ huy." Họ đang cố gắng bắt những kẻ trong nhóm thu hoạch để lấy những chiếc vòng đó. Đúng không?"
Không khí trong phòng như đông cứng lại. Những sĩ quan của Vĩnh đứng sau lưng ông ta, tay họ vô thức đặt lên vũ khí. Linh nín thở.
Vĩnh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng ông ta không một chút hối lỗi, không một chút ngạc nhiên. Chỉ có sự thực dụng tàn nhẫn của một người lính đã ở trong cuộc chiến này quá lâu.
" Nhiệm vụ của tôi là đảm bảo sự sống còn của căn cứ này và những người dưới sự bảo vệ của tôi," ông ta nói, nhìn thẳng vào mắt Kiên." Mọi phương pháp đều được cân nhắc. Mọi cái giá đều có thể được trả."
" Kế hoạch tấn công của cậu, dù thiên tài, vẫn có quá nhiều rủi ro, quá nhiều biến số không thể kiểm soát. Kế hoạch của tôi chắc chắn hơn. Một khi chúng tôi có được những chiếc vòng đó, và tìm ra cách để vô hiệu hóa sự điều khiển của chúng, chúng tôi sẽ có một con đường an toàn để đột nhập."
" Và ba người lính đó," Kiên nói, giọng anh đầy mỉa mai," họ chỉ là một cái giá có thể chấp nhận được?"
" Họ là những người lính," Vĩnh đáp trả, giọng ông đanh lại." Họ biết nhiệm vụ của mình. Họ biết cái giá phải trả. Đó là điều mà một người dân sự như cậu sẽ không bao giờ hiểu được."
Sự thật đã được phơi bày. Một sự thật còn lạnh lẽo hơn cả những bức tường bê tông của căn cứ này. Họ không chỉ là đồng minh. Họ còn là những con tốt trên bàn cờ của nhau.
Một sự ngờ vực lạnh lẽo len lỏi vào giữa liên minh mong manh của họ. Những người của Khu Kế Thừa lùi lại một bước, đứng gần hơn về phía Kiên. Những người lính của Vĩnh siết chặt vũ khí, ánh mắt họ đầy thù địch.
Kiên nhìn Vĩnh, rồi nhìn Thành, người đang đứng trong góc tối, một nụ cười cay đắng hiện trên môi, như thể anh ta đã quá quen với sự phản bội này.
Anh biết rằng sự tin tưởng tuyệt đối đã không còn tồn tại.
Nhưng họ có một kẻ thù chung. Và giờ đây, họ có hai kế hoạch.
Những đôi mắt chạm lấy nhau, như thu vào mọi hành động dù là nhỏ nhất. Tất cả dường như nín thở dưới áp lực của một cuộc xung đột có thể xảy ra.
" Kế hoạch của ông đã thất bại," Kiên nói, phá vỡ sự im lặng." Ông đã mất ba người và không thu được gì. Ông không có cách nào để bẻ khóa những chiếc vòng đó, đúng không? Nếu có, ông đã không cần đến chúng tôi."
Anh ta không đợi Vĩnh trả lời. Anh ta quay lại bàn điều khiển.
" Bây giờ, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch của tôi," Kiên nói, giọng anh đầy một uy quyền lạnh lẽo mà không ai trong số những người của Khu Kế Thừa từng thấy ở anh. Anh ta là một nhà chiến lược.
Anh ta chỉ vào mô hình của" Lưỡi Hái"." Với sự hỗ trợ về nguyên liệu và nhân lực của ông, Trung tá. Và trong khi' Lưỡi Hái' được chế tạo, một đội nhỏ, do Thành dẫn đầu, sẽ quay trở lại Vùng Đất Sét. Không phải để bắt người. Mà để lấy những chiếc vòng từ những kẻ thu hoạch."
Anh ta quay lại nhìn Vĩnh." Đó là cách chúng ta kết hợp hai kế hoạch lại. Tăng xác suất thành công. Giảm thiểu rủi ro. Một phương trình tối ưu."
Vĩnh nhìn vào mắt Kiên. Ông ta thấy một sự quyết tâm không thể lay chuyển. Ông ta thấy một bộ óc logic tàn nhẫn, giống như của chính mình. Và ông ta thấy một kẻ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để chiến thắng.
Ông ta gật đầu. Một cái gật đầu dứt khoát." Được. Nhưng quyền chỉ huy cuối cùng của chiến dịch vẫn thuộc về tôi."
" Tất nhiên," Kiên nói, một nụ cười gần như không thể nhận ra thoáng qua trên môi.