Bình Minh Suy Tàn

Chương 8.




Trong nhiều tháng, tiếng" gầm gừ. . . tạch. . . tạch" đều đặn của chiếc máy lọc nước đã trở thành nhịp tim của Khu Kế Thừa. Nó là một âm thanh nền, một lời hứa câm lặng về sự sống, đến mức không ai còn để ý đến nó nữa. Nó là Thần Sấm của họ, một vị thần bằng kim loại và ống dẫn, người biến cái chết màu nâu thành sự sống trong suốt.

Nhưng tối nay, nhịp điệu đã thay đổi.

Tiếng" gầm gừ" trở nên khàn đặc, yếu ớt. Tiếng" tạch. . . tạch" trở nên rời rạc, ngập ngừng, như một người đang cố gắng nói nhưng lại hụt hơi.

Lúc đầu, chỉ vài người để ý. Những người kỹ sư, những người có đôi tai được rèn giũa để nghe thấy những sai lệch nhỏ nhất trong một hệ thống. Họ dừng việc đang làm, ngẩng đầu lên, lắng nghe. Một cái nhíu mày. Một cái nhìn trao đổi đầy lo lắng.

Rồi những người khác cũng bắt đầu nhận ra. Một sự im lặng dần lan tỏa trong khu sinh hoạt chung, không phải là sự im lặng của bình yên, mà là sự im lặng của việc nín thở lắng nghe. Tiếng cười của trẻ con tắt ngấm. Cuộc tranh luận về việc gia cố hàng rào phía đông bị bỏ dở. Mọi hoạt động dừng lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về góc phòng, nơi vị thần của họ đang hấp hối.

Tiếng rít trở nên chói tai hơn, một âm thanh của kim loại đang nghiến vào nhau trong sự đau đớn tột cùng. Rồi nó ho. Một tiếng" khục. . . khục. . ." khô khốc. Dòng nước chảy ra từ vòi không còn là một dòng chảy ổn định. Nó bắt đầu giật cục, chảy ra rồi lại ngừng, như thể đang co giật.

Và rồi, màu của nó thay đổi. Từ trong suốt, nó chuyển sang màu vàng nhạt, rồi màu nâu đục.

Một tiếng" ôi không" thì thầm từ một người phụ nữ nào đó.

Tiếng rít cuối cùng của chiếc máy là một tiếng kêu ai oán, kéo dài, trước khi tắt ngấm hoàn toàn.

Và trong sự im lặng đột ngột đến choáng váng đó, chỉ còn một âm thanh duy nhất.

Tách.

Một giọt nước cuối cùng, màu nâu sẫm như bùn, nhỏ xuống chiếc xô kim loại bên dưới.

Và rồi, im lặng. Một sự im lặng tuyệt đối. Cái chết.

Bác Lành không cần phải gọi mọi người tập trung. Họ đã ở đó. Cả khu định cư, gần một trăm con người, đứng thành một vòng tròn im lặng xung quanh cỗ máy đã chết. Họ nhìn vào nó như thể đang nhìn vào một ngôi mộ mới đào.

Bác Lành, người trưởng khu, một người đàn ông có đôi vai đã còng xuống vì sức nặng của quá nhiều quyết định, bước tới. Bên cạnh ông là Kiên. Trong hai giờ đồng hồ vừa qua, Kiên và đội kỹ thuật của anh đã làm việc không ngừng nghỉ. Tháo dỡ, kiểm tra, lắp lại. Khuôn mặt của Kiên, như thường lệ, không biểu lộ cảm xúc, nhưng có một sự căng thẳng trong cách anh ta siết chặt chiếc cờ lê trong tay.

Bác Lành đứng trước mọi người. Ông không cần phải hắng giọng. Mọi sự chú ý đã dồn vào ông. Ông nhìn một lượt đám đông, nhìn vào những khuôn mặt hốc hác, những đôi mắt đầy hy vọng và sợ hãi.

" Bộ lọc chính. . . đã bị vỡ," giọng ông khàn đặc, mỗi từ như một viên sỏi được kéo lên từ một cái giếng cạn." Chúng tôi đã cố gắng sửa chữa. Nối lại. Nhưng áp suất không còn nữa. Nó. . . nó đã chết hoàn toàn rồi."

Sự im lặng vẫn tiếp diễn, nhưng nó đã thay đổi. Nó không còn là sự im lặng của sự chờ đợi. Nó là sự im lặng của sự choáng váng, của việc không muốn tin vào những gì tai mình vừa nghe.

" Lượng nước dự trữ," Bác Lành tiếp tục, giọng ông gần như vỡ ra," đã được kiểm kê lại. Tất cả các thùng. Tất cả các bình chứa."

Ông quay sang Kiên.

Kiên bước lên một bước. Anh ta không nhìn vào đám đông. Anh ta nhìn vào cuốn sổ nhỏ của mình, như thể những con số trên đó có thể che chắn anh ta khỏi cảm xúc của những người xung quanh." Tổng dung tích khả dụng: một nghìn một trăm linh hai lít. Với mức tiêu thụ tối thiểu được tính toán cho 97 nhân khẩu, bao gồm cả trẻ em và người già, lượng nước này sẽ cạn kiệt trong. . . ba ngày."

Anh ta dừng lại, lật một trang giấy." Chính xác hơn là 78 giờ đồng hồ, nếu chúng ta ngừng mọi hoạt động vệ sinh cá nhân và chỉ sử dụng nước cho việc uống và sơ chế thực phẩm cơ bản."

Ba ngày. 78 giờ.

Con số đó không treo lơ lửng. Nó rơi xuống. Giống như một tảng bê tông, rơi xuống giữa đám đông, đè bẹp mọi không khí, mọi hy vọng, mọi suy nghĩ.

Một đứa bé ở phía sau bắt đầu khóc, một tiếng khóc ré lên vì cảm nhận được nỗi sợ hãi của mẹ nó. Nhưng người mẹ không dỗ nó. Bà chỉ ôm chặt lấy nó, mặt bà vô hồn.

Đó là lúc sự đồng nhất của nỗi sợ hãi vỡ ra thành hàng trăm mảnh vỡ cá nhân.

Kiên vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ của mình. Nhưng tay anh ta đang run. Một sự run rẩy rất nhỏ, nhưng nó ở đó. Anh ta đã thất bại. Logic của anh ta, các kế hoạch bảo trì của anh ta, các tính toán của anh ta, tất cả đều đã thất bại trước một sự thật vật lý đơn giản: sự ăn mòn của những tác nhân không có trong quá khứ.

Anh ta ghét những biến số không thể kiểm soát. Và đây là biến số lớn nhất. Anh ta bắt đầu lẩm bẩm một mình, những thuật ngữ kỹ thuật, những con số, cố gắng dùng logic để xây một bức tường chống lại sự hỗn loạn đang ập đến.

Linh đứng giữa đám đông, hai tay cô tự động ôm lấy chính mình. Cô là một y tá. Cô biết cơ thể con người sẽ như thế nào sau 24 giờ không có nước.

Sau 48 giờ. Sau 72 giờ. Cô không thấy một thảm họa sắp xảy ra. Cô đang thấy nó. Cô thấy những đôi môi nứt nẻ, những làn da nhăn nheo, những đôi mắt trũng sâu. Cô thấy những đứa trẻ lịm đi vì kiệt sức. Cô thấy những người già yếu ớt nhất sẽ ra đi đầu tiên.

Năng lực của cô, thứ có thể chữa lành một vết thương do quái vật gây ra, lại hoàn toàn bất lực trước kẻ thù nguyên thủy và tàn nhẫn nhất này.

Dũng không nhìn vào ai cả. Ngay khi nghe thấy con số" ba ngày", phản xạ của anh không phải là sợ hãi. Nó là hành động. Mắt anh ngay lập tức quét qua đám đông, không phải để tìm kiếm sự đồng cảm, mà để đánh giá mối đe dọa.

Anh thấy sự hoảng loạn manh nha trong mắt một vài người đàn ông. Anh thấy sự tuyệt vọng có thể biến thành bạo lực để tranh giành những giọt nước cuối cùng. Tay anh vô thức di chuyển về phía cán rìu. Kẻ thù của anh không còn ở ngoài kia nữa.

Nó đã ở ngay đây, trong căn phòng này, trong chính sự khát khao sống sót của đồng loại. Và rồi anh cảm thấy một bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo nắm lấy tay mình. Nova. Anh nhìn xuống, và trong đôi mắt của cô bé, anh không thấy sự sợ hãi. Anh thấy một câu hỏi. Một sự tin tưởng tuyệt đối rằng anh sẽ giải quyết được việc này. Sức nặng của cái nhìn đó còn nặng nề hơn bất kỳ tảng bê tông nào.

Bác Lành nhìn tất cả những điều đó. Ông thấy sự tan vỡ.

Ông hắng giọng, một lần nữa thu hút sự chú ý." Chúng ta. . . có một lựa chọn," ông nói, giọng mệt mỏi." Ở lại đây và chờ đợi. . . hoặc đi. Đi vào thành phố. Đến Trạm Bơm Trung Tâm bên bờ sông. Nơi đó đã bị bỏ hoang từ những ngày đầu. Nhưng có thể. . . có thể nó vẫn còn hoạt động. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy nước ở đó."

Ông không cần phải nói phần còn lại. Mọi người đều biết. Trạm Bơm Trung Tâm nằm ở trung tâm của địa ngục, nơi những kẻ bị nhiễm tập trung đông nhất.

Đi, có nghĩa là đối mặt với một cái chết gần như chắc chắn.

Ở lại, có nghĩa là đối mặt với một cái chết chắc chắn.

Bản án đã được đọc. Và giờ, họ phải chọn cách thi hành nó.

Bản án ba ngày vẫn còn treo lơ lửng trong không khí ngột ngạt của khu sinh hoạt chung. Sự im lặng ban đầu của sự choáng váng giờ đây đã vỡ ra thành một tiếng vo ve hỗn loạn của sự sợ hãi. Những tiếng thì thầm. Những tiếng khóc nấc bị kìm nén. Những cái nhìn hoang dại trao cho nhau, tìm kiếm một câu trả lời không tồn tại.

Bác Lành đứng đó, bất động, khuôn mặt già nua của ông như một tấm bản đồ của sự thất bại. Ông đã đưa ra hai lựa chọn, và cả hai đều là những con đường dẫn đến địa ngục.

Giữa lúc đó, một tiếng động sắc lạnh cắt ngang sự hỗn loạn. Tiếng của một chiếc ghế xếp bằng kim loại bị đẩy ra trên sàn bê tông.

Là Kiên.

Anh ta bước lên phía trước, vào khoảng không gian trống rỗng giữa ban quản trị và đám đông. Anh ta không nói gì ngay. Anh ta từ từ trải ra một tấm bản đồ cũ kỹ, ố vàng, được cuộn tròn trong một ống nhựa. Tấm bản đồ được trải ra trên một chiếc bàn trống, những góc của nó tự động cong lên như thể đang cố gắng che giấu những bí mật của mình. Anh ta dùng bốn viên pin cũ để chặn bốn góc. Một hành động có trật tự, có phương pháp, giữa một biển cảm xúc hỗn loạn.

Chỉ khi đó, anh ta mới ngẩng đầu lên.

" Có một lựa chọn thứ ba," anh ta nói. Giọng anh ta không lớn, nhưng nó lạnh và sắc đến mức cắt đứt mọi tiếng thì thầm. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh ta.

Anh ta chỉ vào một điểm trên bản đồ. Một khu vực được khoanh tròn bằng mực đỏ." Khu Công nghệ cao. Mười lăm cây số về phía đông bắc. Nơi này. Cơ sở Nghiên cứu và Phát triển số Bảy của Bio-Genesis."

Một vài người lớn tuổi hơn khẽ rùng mình khi nghe thấy cái tên đó. Bio-Genesis. Cái tên của những vị thần đã tạo ra địa ngục này.

" Nó có một hệ thống lọc nước tuần hoàn khép kín, được thiết kế để hoạt động độc lập bằng nguồn năng lượng địa nhiệt trong ít nhất năm mươi năm," Kiên tiếp tục, giọng anh đều đều như một bản báo cáo kỹ thuật." Công suất đủ để cung cấp nước sạch cho một thành phố nhỏ. Về mặt lý thuyết, nó vẫn còn hoạt động."

Một tia hy vọng, mỏng manh như tơ nhện, bắt đầu len lỏi vào trong không khí.

" Và về mặt thực tế?" Bác Lành hỏi, giọng khàn đặc.

Kiên ngẩng lên khỏi tấm bản đồ, và lần đầu tiên, có một cái gì đó khác trong mắt anh ta. Một sự lạnh lẽo còn sâu hơn cả logic." Về mặt thực tế, nó nằm ở trung tâm của một trong những khu vực thiếu thông tin nhất mà chúng ta từng ghi nhận. Mật độ của những kẻ bị nhiễm có thể lên tới hàng ngàn. Và. . . nó không bị bỏ hoang hoàn toàn."

Anh ta dừng lại, để cho sức nặng của câu nói đó thấm vào." Dữ liệu cuối cùng chúng ta chặn được cho thấy có hoạt động của con người ở đó. Có tổ chức. Được trang bị. Chúng không phải là những người sống sót. Chúng là những kẻ cai ngục."

Sự im lặng kinh hoàng bao trùm. Kẻ cai ngục. Từ đó gợi lên những nỗi sợ hãi còn tồi tệ hơn cả những con quái vật.

Ông Hùng bật cười, một tiếng cười khô khốc, đầy cay đắng." Cậu điên rồi, Kiên! Cậu đang nói chúng ta phải đi vào một cái tổ ong và đối mặt với cả lũ ong thợ và cả người nuôi ong luôn à? Cậu đang yêu cầu chúng ta tự sát!"

" Không," Kiên đáp." Tôi đang đưa ra một phân tích rủi ro. Rủi ro của việc ở lại đây là 100% tử vong trong vòng 78 giờ. Rủi ro của việc đi đến đó. . . thấp hơn 100%."

" Thấp hơn bao nhiêu?" một người khác hét lên." 99% à?"

" Đó là một nhiệm vụ tự sát!" Ông Hùng gầm lên, khuôn mặt ông đỏ bừng." Cậu sẽ ném đi những người mạnh nhất của chúng ta! Dũng! Linh! Cậu! Để rồi sao? Để bị giết ở đó? Hay tệ hơn, để bọn cai ngục đó lần theo dấu vết về đây và làm gỏi tất cả chúng ta? Tôi thà chết khát còn hơn là chết dưới gót giày của một tên lính Bio-Genesis!"

Sự hoảng loạn bùng nổ. Nhiều người đồng tình với ông Hùng. Tiếng la hét, tiếng tranh cãi, tiếng trẻ con khóc. Khu sinh hoạt chung biến thành một cái chợ vỡ của sự tuyệt vọng.

" Vậy chúng ta ngồi đây chờ chết sao?"

Một giọng nói trẻ, đầy thách thức, vang lên, cố gắng át đi sự hỗn loạn. Là Sơn. Cậu ta trèo lên một chiếc bàn, khuôn mặt gầy gò của cậu đỏ bừng vì giận dữ." Chúng ta đã sống sót đến tận bây giờ chỉ để ngồi đây và để cổ họng mình khô lại sao? Chúng ta đã chiến đấu, chúng ta đã mất mát! Để làm gì? Để chết như những con chuột trong một cái bẫy à?"

Cậu ta quay sang phía Dũng, người vẫn đứng im lặng trong một góc từ đầu đến giờ, một ngọn núi lửa đang ngủ." Dũng! Anh sẽ không ngồi yên, đúng không?"

Một hành động bất ngờ xảy ra. Dũng không nói. Anh chỉ lẳng lặng tháo cây rìu chiến ra khỏi lưng. Anh bước tới chiếc bàn nơi Kiên đang trải bản đồ, gạt những viên pin ra, và đặt cây rìu xuống giữa tấm bản đồ.

RẦM.

Tiếng kim loại nặng nề va vào mặt bàn gỗ vang lên như một tiếng sấm.

Mọi cuộc tranh cãi, mọi tiếng la hét, đều tắt ngấm.

Cả căn phòng im phăng phắc.

Dũng không nhìn ai cả. Anh chỉ nhìn vào lưỡi rìu đang nằm trên tấm bản đồ, ngay trên vị trí của cơ sở nghiên cứu. Đó không phải là một lời tình nguyện. Đó là một sự thật đã được quyết định.

Sự im lặng sau tiếng sấm đó còn nặng nề hơn trước. Mọi ánh mắt giờ đây không còn nhìn vào Kiên hay ông Hùng nữa. Chúng đổ dồn về phía Linh.

Linh đứng đó, co mình lại, hai tay ôm chặt lấy khuỷu tay. Cô cảm thấy như mình đang đứng giữa một phiên tòa. Một bên là logic tàn nhẫn của Kiên và hành động tuyệt đối của Dũng. Một bên là nỗi sợ hãi thực tế của ông Hùng và sự im lặng của những người yếu đuối.

Bản năng của cô gào thét.

Trốn đi. Mày đã sống sót. Mày không nợ họ bất cứ thứ gì. Mày không phải là một vị thánh. Mày chỉ là một người may mắn.

Nhưng rồi cô nhìn thấy họ. Cô thấy một cô bé đang nhìn mình, đôi mắt to tròn, trong veo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cảm nhận được sự sợ hãi. Cô thấy một bà lão đang ngồi trên ghế, đôi tay nhăn nheo của bà siết chặt lấy nhau, khuôn mặt bà bình thản một cách đáng sợ, như thể đã chấp nhận số phận.

Và cô nhớ lại. Không phải là cuộc tấn công. Không phải là vết sẹo. Mà là những ngày trước đó. Cô nhớ lại cảm giác tự hào khi mặc chiếc áo blouse trắng. Cô nhớ lại niềm tin ngây thơ rằng mình đang giúp đỡ, đang cứu người. Cô nhớ lại những mũi tiêm, những liều thuốc, một phần của một hệ thống mà cô không bao giờ đặt câu hỏi. Một hệ thống đã dẫn đến tất cả những điều này.

Mày không phải là một người may mắn. Mày là một phần của vấn đề.

Suy nghĩ đó như một nhát dao.

Một cuộc chiến tranh nổ ra bên trong cô. Cuộc chiến giữa cái tôi muốn sống và linh hồn không thể sống với chính mình nếu không làm gì cả.

Cô hít một hơi thật sâu, một hơi thở run rẩy. Cô bước lên một bước. Rồi một bước nữa. Cô đi về phía chiếc bàn, đứng bên cạnh Dũng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.

" Cháu. . ." giọng cô nhỏ, gần như vỡ ra," cháu không thể chiến đấu. Nhưng. . . nếu có ai bị thương. . . cháu có thể giúp."

Hành động đó, lời nói đó, từ người được cho là yếu đuối và sợ hãi nhất, có một sức mạnh không thể đo đếm được. Nó dập tắt những tiếng xì xào cuối cùng của sự phản đối. Nó khiến những người đang sợ hãi phải cúi đầu xấu hổ.

" Con cũng đi!"

Một giọng nói trong trẻo, bất ngờ vang lên. Là Nova. Cô bé đã lách ra khỏi sau lưng Dũng từ lúc nào. Cô bé đứng bên cạnh Linh, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy tay người phụ nữ." Con không phải là gánh nặng!"

Bác Lành nhìn bốn con người đang đứng quanh tấm bản đồ.

Ông nhìn thấy một điều không thể tính toán được bằng logic. Một sự cân bằng.

Ông gật đầu một cách chậm rãi, đôi mắt già nua của ông hằn lên một nỗi buồn và một sự kính trọng vô hạn." Nhiệm vụ. . . được phê duyệt," ông nói, giọng khàn đặc." Xin h. . . hãy nhất định trở về."

Không có tiếng vỗ tay. Không có lời chúc tụng. Chỉ có một sự im lặng nặng trĩu sức nặng của một quyết định không thể quay đầu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận