Bình Minh Suy Tàn

Chương 7.




Cánh cửa thép rít lên một tiếng dài, mệt mỏi, như một tiếng thở dài của chính khu định cư. Nó đóng sầm lại, niêm phong họ khỏi thế giới màu xám bên ngoài. Sự im lặng trong sân tạm bợ gần như tuyệt đối, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở dốc của những người sống sót vừa trở về.

Họ lê bước qua cổng, một đội quân tan tác. Không có niềm vui chiến thắng, chỉ có sự trống rỗng của việc sống sót thêm một ngày nữa.

Dũng là người cuối cùng bước vào. Anh không đi thẳng về phía nhà kho. Anh dựa người vào bức tường bê tông ngay cạnh cổng, cúi đầu xuống. Bờ vai rộng lớn của anh, thứ thường ngày là một biểu tượng của sức mạnh không thể lay chuyển, đang run lên. Không phải một sự run rẩy rõ ràng, mà là một cơn co giật vi mô, gần như không thể nhận thấy, của những thớ cơ đã bị đẩy đến giới hạn tuyệt đối. Một giọt mồ hôi trộn lẫn với nước mưa chảy dài từ thái dương, nhỏ xuống nền đất bẩn. Hơi thở anh nặng nhọc, từng hơi hít vào như một nỗ lực để kéo cả thế giới vào phổi.

Anh ghét sự yếu đuối này. Anh ghét việc cơ thể mình, vũ khí của mình, lại có giới hạn. Cú húc sập bức tường bê tông để cứu Sơn khỏi bị bao vây vẫn còn bỏng rát trong ký ức và trong từng khớp xương của anh. Một hành động bản năng. Một sự hy sinh cần thiết. Nhưng cái giá của nó đang đòi lại.

Kiên, người đi ngay phía trước, dừng lại. Anh không quay lại ngay. Anh chỉ đứng yên, bóng lưng gầy gò của anh tạo thành một sự tương phản sắc nét với thân hình đồ sộ của Dũng. Anh đứng đó trong vài giây, và Dũng có thể cảm nhận được cái nhìn của anh ta ở sau gáy mình, một cái nhìn không có hơi ấm, không có sự quan tâm. Một cái nhìn của sự đo lường.

Rồi Kiên quay lại. Khuôn mặt anh ta không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt thì sắc như một lưỡi dao mổ. Anh ta không nhìn vào khuôn mặt Dũng. Anh ta nhìn vào đôi tay đang chống vào tường của Dũng. Đôi tay đang run.

" Nhiệt độ cơ thể?" Kiên lên tiếng. Giọng anh ta đều đều, không một gợn sóng, cắt ngang sự im lặng mệt mỏi." Nhịp tim ước tính? Có triệu chứng hoa mắt hay tầm nhìn bị thu hẹp sau khi xuất lực cực đại không?"

Dũng từ từ ngẩng đầu lên. Máu dồn lên mặt anh. Anh cảm thấy như mình không phải là một người đồng đội, mà là một cỗ máy vừa hoàn thành một bài kiểm tra sức bền và đang được đánh giá hiệu suất." Anh nói cái quái gì vậy?"

" Tôi đang thu thập dữ liệu," Kiên giải thích một cách rành mạch, tay anh ta lôi ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút chì. Anh ta bắt đầu ghi chép, không thèm nhìn Dũng." Cú phá tường. Một hành động hiệu quả về mặt chiến thuật tức thời, tôi công nhận. Nhưng về mặt quản lý tài nguyên, đó là một thảm họa. Dựa trên khối lượng bê tông và tốc độ của anh, tôi ước tính anh đã tiêu thụ khoảng 4, 500 calo trong vòng ba giây. Một sự đốt cháy năng lượng phi hiệu suất."

Anh ta ngẩng lên, nhìn thẳng vào Dũng." Năng lực của anh, Dũng, là một tài sản của khu định cư này. Và anh đang sử dụng nó một cách liều lĩnh. Nó không phải là một ngọn lửa trại để anh có thể ném bất cứ thứ gì vào. Nó là lõi của một lò phản ứng. Và anh vừa khiến nó gần như quá tải."

Sự phân tích lạnh lùng, phi cá nhân của Kiên giống như việc người ta dùng cồn y tế để rửa một vết thương hở. Nó cần thiết, và nó đau đớn một cách xúc phạm.

" Tôi làm những gì cần làm," Dũng gầm gừ, giọng anh khàn đi. Anh bước tới một bước, xâm phạm không gian cá nhân của Kiên." Khi một trong số chúng ta sắp chết, tôi không có thời gian để lôi cái sổ chết tiệt của anh ra mà tính toán. Tôi hành động."

" Và hành động của anh hôm nay có thể khiến anh không thể hành động vào ngày mai," Kiên đáp, không lùi lại một bước nào. Anh ta thậm chí còn không ngẩng lên khỏi cuốn sổ." Khi con quái vật đó sắp xé xác tất cả, những con số của tôi chính là thứ giữ cho anh có đủ sức mạnh để đối mặt với nó. Không có sự quản lý tài nguyên, lòng quả cảm của anh chỉ là một hình thức tự sát đẹp đẽ. Và nó sẽ kéo theo tất cả chúng ta."

" Tài nguyên?" Dũng gần như hét lên, bàn tay anh siết chặt lại thành nắm đấm." Anh gọi mạng người là tài nguyên sao?"

" Tôi gọi mọi thứ có thể mất đi là tài nguyên," Kiên nói, cuối cùng cũng gấp cuốn sổ lại và nhìn thẳng vào Dũng." Thức ăn, nước uống, đạn dược, thời gian, và cả sức lực của anh. Sự sống sót của cả khu định cư này phụ thuộc vào một phương trình cân bằng. Và hành động của anh vừa làm lệch cán cân đó một cách nguy hiểm. Để hồi phục hoàn toàn, khẩu phần ăn của anh trong hai ngày tới sẽ phải tăng gấp đôi. Điều đó có nghĩa là khẩu phần của bốn người khác sẽ phải giảm đi một nửa. Anh đã cứu một người hôm nay bằng cách đánh cược mạng sống của bốn người vào ngày mai. Đó là sự thật toán học."

Dũng sững người. Cơn giận của anh đột nhiên xẹp xuống, bị thay thế bởi một cảm giác bất lực lạnh lẽo. Anh nhìn thấy sự thật trong logic tàn nhẫn của Kiên. Anh nhìn thấy những khuôn mặt hốc hác của những người khác trong khu định cư.

Nhưng chấp nhận nó không có nghĩa là anh tha thứ cho nó.

Anh không nói thêm một lời nào. Anh chỉ nhìn Kiên với một ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ. Rồi anh quay lưng bước đi, bóng lưng anh toát lên một sự mệt mỏi và cô độc còn nặng nề hơn trước.

Linh, người đã chứng kiến tất cả từ xa, vội vàng bước tới. Cô cầm trong tay một chiếc khăn ẩm và một cốc nước. Cô không biết phải nói gì. Cô cảm nhận được sự đúng đắn trong cả hai người đàn ông. Cô thấy được sự hy sinh của Dũng và sự cần thiết trong logic của Kiên. Và cô thấy được vết nứt đang lớn dần giữa họ.

Cô đưa cốc nước cho Kiên." Anh không nên nói với anh ấy như vậy."

Kiên nhận lấy cốc nước, uống một ngụm." Sự thật không cần phải được nói một cách dễ nghe. Nó chỉ cần được nói ra," anh ta đáp, rồi lại mở cuốn sổ của mình ra." Ghi nhận: Đối tượng phản ứng tiêu cực với việc phân tích hiệu suất. Cần tìm một phương pháp giao tiếp hiệu quả hơn để tối ưu hóa việc tuân thủ quy trình bảo toàn năng lượng."

Linh nhìn anh ta, và lần đầu tiên, cô cảm thấy một sự sợ hãi thực sự đối với Kiên. Anh ta không phải là người xấu. Có lẽ anh ta còn không phải là người. Anh ta là một hệ điều hành đang cố gắng quản lý một thế giới đã sụp đổ.

Cô quay sang nhìn Dũng, người đang ngồi một mình trên một đống gạch vỡ ở góc sân, cúi đầu, hai tay ôm lấy mặt. Anh không phải là một tài sản. Anh là một người đàn ông đang tan vỡ, người đang cố gắng dùng chính những mảnh vỡ của mình để che chở cho người khác.

Và cô nhận ra, nơi trú ẩn của họ không chỉ bị đe dọa bởi những con quái vật bên ngoài hàng rào. Nó còn đang bị mục ruỗng từ bên trong, bởi chính sự khác biệt không thể hòa giải giữa trái tim và bộ não, giữa sự hy sinh và sự sống sót.

Vết nứt đã được hình thành. Và nó sẽ không bao giờ có thể lành lại.

Họ bước vào khu sinh hoạt chung, mang theo mùi của bê tông vỡ, của máu đã khô và của một thất bại cay đắng. Không ai nói gì. Sự im lặng còn nặng nề hơn cả những bao tải nhu yếu phẩm ít ỏi mà họ mang về.

Dũng thả mình xuống một chiếc ghế dài bằng gỗ, một tiếng" rầm" nặng nề. Anh nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh vẫn còn đó: những cái chân dài, sắc như dao của con quái vật đó đang cào xé không khí, tiếng rít của nó, và khuôn mặt kinh hoàng của Sơn ngay trước khi anh lao tới. Anh đưa bàn tay đang run lên của mình ra trước mặt. Nó không còn tuân theo mệnh lệnh của anh một cách tuyệt đối nữa. Một vết nứt đã xuất hiện trong vũ khí duy nhất của anh: chính cơ thể anh.

Linh lặng lẽ bước tới, chiếc hộp sơ cứu bằng kim loại trên tay. Cô không cần hỏi. Cô nhìn thấy vết rách sâu trên bắp tay của Dũng, nơi một trong những cái chân của con quái vật đã sượt qua. Máu đã ngừng chảy, nhưng miệng vết thương vẫn còn đỏ hỏn. Cô quỳ xuống, mở hộp, đôi tay cô làm việc một cách máy móc, thành thạo. Lau sạch bằng cồn. Sát trùng. Băng gạc. Mỗi cử động đều nhẹ nhàng, tập trung.

Kiên đứng ở giữa phòng, lưng thẳng tắp. Anh không nhìn Dũng, không nhìn Linh. Anh nhìn vào bức tường đối diện, như thể đang xem lại một đoạn phim chỉ mình anh thấy.

" Nó đến từ phía trên," anh lên tiếng, giọng đều đều và lạnh lẽo, không nói với ai cụ thể." Trong bóng tối của đường ống thông gió. Chúng ta đã mắc sai lầm. Chúng ta đã phân tích mối đe dọa trên một mặt phẳng hai chiều, trong khi kẻ thù của chúng ta đã tiến hóa để tận dụng chiều thứ ba. Một sai lầm sơ đẳng về mặt chiến thuật."

Giọng anh không có sự hối tiếc hay tức giận. Chỉ có sự phân tích lạnh lùng của một kỹ sư tìm thấy một lỗi trong bản thiết kế.

Dũng không mở mắt." Nó chết rồi," anh gầm gừ, giọng khàn đặc.

" Đúng," Kiên thừa nhận." Với cái giá là một bức tường bị phá hủy, một thành viên bị thương nặng, và tiêu hao một lượng năng lượng không thể tái tạo trong ngắn hạn của anh. Hiệu quả thấp. Tỷ lệ rủi ro trên phần trăm lợi ích không thể chấp nhận được."

Dũng bật dậy, cơn giận át cả sự mệt mỏi." Vậy lần sau tôi nên để nó xé xác tất cả chúng ta để tỷ lệ lợi ích của anh được đẹp hơn à?"

" Lần sau," Kiên nói, cuối cùng cũng quay sang nhìn Dũng," chúng ta sẽ không đi vào một cái bẫy như vậy nữa. Chúng ta sẽ tính toán mọi biến số. Kể cả biến số về sự bốc đồng của anh."

Một tiếng thì thầm lo lắng lan ra khắp phòng. Nỗi sợ về những con quái vật bên ngoài đột nhiên trở nên xa vời. Đây mới là kẻ thù thực sự. Một kẻ thù im lặng, đang bóp nghẹt sự đoàn kết của họ từ bên trong.

Nova đứng nép trong một góc, sau lưng Linh, bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy gấu áo của người phụ nữ. Cô bé nhìn thấy tất cả. Cô thấy vết thương đang rỉ máu của Dũng. Cô nghe thấy những từ ngữ lạnh lẽo như băng của Kiên. Và cô cảm nhận được một con sóng sợ hãi dâng lên từ những người lớn xung quanh khi họ nhìn vào dòng nước bẩn.

Một cảm giác bất lực đến nghẹt thở bóp nghẹt lấy cô. Cô là một cái miệng ăn nữa. Cô là một gánh nặng. Cô không thể chiến đấu như Dũng, không thể tính toán như Kiên, không thể chữa lành như Linh. Cô chỉ là một đứa trẻ vô dụng trong một thế giới đang hấp hối.

" Tại sao. . .?" cô bé thút thít, một âm thanh vỡ nát. Nước mắt bắt đầu trào ra, nóng hổi và mặn chát." Tại sao mọi thứ. . . lại cứ phải tồi tệ đi như vậy?"

Và rồi, nó xảy ra.

Cùng với tiếng nấc nghẹn ngào của cô, một thứ gì đó khác đã thoát ra. Không phải âm thanh. Nó là áp suất. Một sự thay đổi đột ngột trong không khí, như thể một quả bom chân không vừa được kích nổ trong im lặng.

Xoảnggg!

Những bóng đèn trên trần nhà không chớp tắt. Chúng rít lên một tiếng chói tai, dây tóc bên trong chúng rực sáng lên như những ngôi sao siêu tân tinh trong một phần nghìn giây, rồi nổ tung. Căn phòng chìm vào bóng tối lờ mờ, chỉ còn được chiếu sáng bởi ngọn lửa trong thùng phuy.

Những tấm kính ở những ô cửa sổ gần đó không chỉ rung lên. Chúng vỡ vụn. Rắc rắc rắc. Chúng nổ tung vào bên trong, hàng ngàn mảnh thủy tinh nhỏ như mưa bay vào phòng.

Sự im lặng kinh hoàng bao trùm.

Mọi người sững sờ, rồi hoảng loạn. Họ không nhìn vào những bóng đèn đã tắt hay những cửa sổ trống rỗng. Họ nhìn chằm chằm vào Nova.

Ông Hùng, người quản kho, là người đầu tiên chỉ tay." Là nó! Con bé đó!"

Những người mẹ vội vàng ôm lấy con mình, kéo chúng ra xa, dùng cơ thể mình che chắn chúng khỏi cô bé tóc vàng đang đứng chết trân giữa phòng. Sự sợ hãi trong mắt họ không còn là sự sợ hãi về một cái miệng ăn nữa. Nó là sự sợ hãi đối với một thứ không thể hiểu được. Một thứ dị giáo. Một lời nguyền.

Dũng, không một chút do dự, ngay lập tức đứng dậy, di chuyển cơ thể to lớn của mình để che chắn hoàn toàn cho Nova. Ánh mắt anh quét qua đám đông, một lời cảnh báo không lời, tàn nhẫn và tuyệt đối.

Nhưng Nova đã thấy. Cô thấy sự ghê tởm trong mắt họ. Sự sợ hãi. Sự xa lánh. Cô còn hơn cả một gánh nặng. Cô là một con quái vật.

Kiên không lùi lại. Anh đứng bất động, giữa những mảnh kính vỡ, cuốn sổ nhỏ và cây bút chì đã rơi khỏi tay anh từ lúc nào. Bộ não phân tích của anh, lần đầu tiên, đã gặp phải một lỗi hệ thống. Dữ liệu không khớp. Các mô hình không thể áp dụng. Anh đã đọc mọi tập tin mật ở Bio-Genesis." Cường Hóa Cơ Thể"." Tinh Chế Sinh Học"." Tương Thiết Kim Loại". Nhưng không có gì. Không một dòng code nào. Không một báo cáo nào mô tả về một sự bộc phát năng lượng tâm linh thuần túy, một làn sóng áp suất được sinh ra từ sự tuyệt vọng của một đứa trẻ.

Nova không thuộc bất kỳ một phân loại nào. Cô bé là một biến số không xác định. Một con số vô tỷ trong một phương trình vốn đã hỗn loạn. Anh ta đang nhìn một định luật vật lý vừa bị bẻ cong ngay trước mắt mình. Sự tò mò trong mắt anh không còn đơn thuần. Nó đã bị thay thế bởi một thứ mà anh chưa bao giờ cảm thấy: sự hoang mang của một nhà khoa học đối mặt với một phép màu, hoặc một con quỷ.

Giữa sự im lặng căng thẳng, tiếng rít hấp hối của chiếc máy lọc nước lại vang lên, đều đặn và nhẫn tâm, như một tiếng cười nhạo vào sự sống còn mong manh của họ.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận