Bình Minh Suy Tàn

Chương 6.




Mùi hôi thối ập đến trước tiên.

Nó không phải là mùi chết chóc đơn thuần, thứ mùi tanh nồng mà Dũng đã quá quen thuộc. Nó phức tạp hơn. Một bản giao hưởng của sự thối rữa. Mùi của rau củ đã biến thành một lớp bùn nhão nhoẹt, mùi của cá khô đã bị ẩm mốc tấn công, và bên dưới tất cả, là một mùi ngòn ngọt, ghê tởm của thịt đã bị bỏ quên quá lâu dưới ánh mặt trời không còn tồn tại. Đây là khu chợ Cái, một cái dạ dày đã chết của thành phố, nơi mọi thứ đi vào và không bao giờ trở ra.

Đội của anh đang di chuyển một cách có hệ thống qua gian hàng chính, những đôi mắt cảnh giác của họ lướt qua những đống đổ nát, tìm kiếm những ánh bạc của đồ hộp, những món quà hiếm hoi của thế giới cũ. Tiếng của Sơn, cậu thanh niên liên lạc viên, vang lên khe khẽ qua bộ đàm." Gian A3 sạch. Tìm thấy sáu hộp cá mòi."

Dũng không trả lời. Anh đã tách ra khỏi đội từ năm phút trước.

Anh không cố ý làm vậy. Nhưng chân anh tự động rẽ vào một con hẻm hẹp hơn, tối hơn, nơi những mái hiên bằng tôn rỉ sét gần như chạm vào nhau, tạo thành một đường hầm nhân tạo. Anh không đi tìm thức ăn. Anh đang săn. Nhưng con mồi của anh không phải là đồ hộp, cũng không phải những cái xác lết đi kia.

Anh đang săn một sự im lặng sai trái.

Kinh nghiệm của một người lính và nỗi đau của một người cha đã dạy anh điều đó. Sự hỗn loạn có quy luật của nó. Những kẻ bị nhiễm có tiếng gầm gừ. Gió có tiếng rít qua những khung cửa vỡ. Luôn có âm thanh. Sự im lặng tuyệt đối, sự im lặng không tự nhiên, mới là thứ nguy hiểm nhất. Nó có nghĩa là một cái gì đó đang nín thở. Một cái gì đó đang chờ đợi.

Và ở đây, trong con hẻm này, sự im lặng đang gào thét.

Anh bước đi, đôi giày lính của anh không phát ra một tiếng động nào trên nền đất ẩm ướt. Cây rìu chiến trong tay anh, một phần mở rộng của cánh tay, được giữ ở một góc độ hoàn hảo để có thể tấn công hoặc phòng thủ ngay lập tức. Mắt anh không nhìn thẳng. Anh quét từ góc tường này sang mái hiên kia, từ một đống giẻ rách có thể che giấu một thứ gì đó cho đến một cánh cửa sổ vỡ vụn trên tầng hai.

Và rồi anh nghe thấy.

Một tích tắc. Giống như tiếng của một con chuột hít thở, nhưng lại thiếu đi sự sột soạt của bốn chân. Giống như tiếng nước nhỏ giọt, nhưng lại không có nhịp điệu. Một âm thanh hữu cơ, bị kìm nén gần như đến mức tuyệt đối. Một cái gì đó sống. Và đang cố gắng để vờ không sống.

Nó phát ra từ bên dưới.

Anh dừng lại, cơ thể cường tráng của anh căng cứng như một sợi dây đàn. Một cái bẫy? Một con thú nhỏ? Hay một thứ gì đó mới, một thứ mà những cơn ác mộng của anh chưa kịp tưởng tượng ra?

Anh từ từ quỳ một chân xuống, cây rìu vẫn ở tư thế sẵn sàng. Mắt anh dò xét mặt đất. Và anh thấy nó. Một nắp cống bằng gang, đã bị kênh lên chỉ vài centimet ở một bên, đủ để một bàn tay có thể lách qua.

Sự im lặng từ dưới đó giờ đây còn nặng nề hơn. Dũng biết rằng bất cứ thứ gì ở dưới đó cũng đã biết có anh ở đây. Nó đang nín thở, giống như anh. Một cuộc đối đầu của sự im lặng.

Anh không hành động ngay. Anh chờ. Một phút. Hai phút. Sự kiên nhẫn là một loại vũ khí mà nỗi đau đã rèn giũa cho anh. Anh lắng nghe nhịp tim của chính mình, một tiếng thình thịch đều đặn, và cố gắng lắng nghe một nhịp tim khác.

Không có gì.

Anh từ từ đặt cây rìu xuống bên cạnh, một hành động của sự tin tưởng có tính toán. Anh không muốn tạo ra một mối đe dọa. Anh bò đến gần miệng cống, hạ thấp người, ghé mắt nhìn vào khe hở.

Bóng tối. Dày đặc. Và mùi hôi còn kinh khủng hơn cả bên ngoài. Mùi của nước tù đọng, của phân hủy, và của nỗi sợ hãi. Nỗi sợ có mùi của riêng nó, một mùi chua và ngai ngái.

Anh chờ cho mắt mình quen với bóng tối. Và rồi, anh thấy chúng. Hai chấm sáng nhỏ, phản chiếu lại thứ ánh sáng yếu ớt lọt vào con hẻm. Một đôi mắt. Chúng không nhìn anh. Chúng nhìn vào cây rìu anh vừa đặt xuống.

Thông minh.

" Ra đi," giọng Dũng trầm và khàn. Anh cố gắng làm cho nó trở nên nhẹ nhàng, nhưng sau nhiều tháng gầm thét trong chiến trận và im lặng trong nỗi đau, dây thanh quản của anh đã quên mất cách để dịu dàng. Giọng anh vang lên như tiếng sỏi đá va vào nhau.

Đôi mắt trong bóng tối biến mất, rồi lại xuất hiện ở một góc khác. Nhanh như cắt.

Dũng không gọi lần thứ hai. Anh biết lời nói là vô ích. Anh ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo, một hành động cho thấy anh không có ý định tấn công. Anh lôi từ trong chiếc túi đeo bên hông ra một thanh lương khô, thứ thực phẩm nén vô vị nhưng quý giá. Anh không nhìn vào miệng cống. Anh nhìn vào bức tường đối diện. Anh bẻ thanh lương khô làm đôi, tiếng" tách" khô khốc vang lên trong con hẻm. Anh đặt một nửa xuống đất, ngay cạnh tay mình. Rồi anh dùng mũi giày, nhẹ nhàng đẩy nó về phía khe hở của nắp cống.

" Ăn đi," anh nói, không phải với thứ ở dưới cống, mà như đang nói với chính mình." Không có virus đâu."

Rồi anh im lặng.

Đây là một cuộc bao vây. Một cuộc chiến của sự kiên nhẫn. Gió rít lên trên những mái hiên. Tiếng bộ đàm của Sơn lại vang lên, lần này có vẻ lo lắng hơn, nhưng Dũng không trả lời. Anh chỉ ngồi đó. Một bức tượng của sự chờ đợi.

Năm phút. Mười phút. Gần nửa giờ trôi qua.

Và rồi, một sự chuyển động trong bóng tối. Một tiếng sột soạt nhỏ. Nửa thanh lương khô bị kéo vào trong.

Dũng không cử động. Anh vẫn nhìn vào bức tường. Anh chờ đợi thêm mười phút nữa trước khi đẩy nửa còn lại vào. Lần này, nó biến mất gần như ngay lập tức.

Anh hít một hơi." Bên ngoài an toàn rồi," anh nói, giọng vẫn đều đều." Mưa đã tạnh. Đi với tôi. Ở dưới đó không tốt đâu."

Sự im lặng. Lần này, nó kéo dài hơn. Dũng gần như đã nghĩ rằng nó đã bỏ đi.

Nhưng rồi, một bàn tay từ từ đưa ra khỏi khe hở. Một bàn tay nhỏ, gầy guộc, những ngón tay dài và dính đầy bùn đất. Nó chạm vào ánh sáng ban ngày, và rồi rụt lại ngay lập tức, như bị bỏng. Rồi nó lại từ từ đưa ra, do dự.

Cuối cùng, chiếc nắp cống bị đẩy lên từ bên trong, một tiếng ken két rỉ sét. Một cái đầu từ từ nhô lên. Mái tóc vàng, bết lại thành từng lọn vì bùn đất và dầu mỡ. Rồi một khuôn mặt nhỏ, lem luốc, với đôi mắt to, hoang dã. Nó nhìn anh không chớp, cơ thể căng cứng, sẵn sàng chui tọt xuống lại bất cứ lúc nào. Là một cô bé.

Dũng nhìn cô bé. Anh không thấy một đứa trẻ. Anh thấy một kẻ sống sót. Anh thấy sự thông minh trong đôi mắt đó, sự tính toán. Cô bé không chui ra vì tin tưởng anh. Cô bé chui ra vì đã tự mình kết luận rằng anh, ít nhất vào lúc này, không phải là một mối đe dọa lớn hơn cái lạnh và cơn đói dưới cống ngầm.

Anh nhìn vào sự kiên cường đến đau lòng trong đôi mắt đó. Và rồi, nó xảy ra. Không phải là một hình ảnh nhòe đi. Mà là một cảm giác chồng chéo. Anh vừa nhìn thấy đứa trẻ xa lạ này, vừa nhìn thấy nụ cười của con gái mình khi nó nhận được một món quà. Anh vừa cảm nhận được cái lạnh của bê tông dưới chân mình, vừa cảm nhận được hơi ấm của bàn tay nhỏ bé của con gái trong lòng bàn tay anh. Hai thực tại va vào nhau trong lồng ngực anh, một cơn đau quen thuộc, nhưng lần này, bên dưới nỗi đau là một cái gì đó khác. Một sự trống rỗng bắt đầu được lấp đầy. Không phải bằng hy vọng. Mà bằng sức nặng. Sức nặng của một trách nhiệm mà anh không hề tìm kiếm.

Anh không nói gì thêm. Lời nói là dối trá. Anh chỉ từ từ đưa tay ra, một bàn tay to lớn, chai sạn vì cán rìu và kim loại. Anh ngửa lòng bàn tay lên. Không phải một lời mời. Mà là một sự lựa chọn. Một sự thật trần trụi.

Đây là tôi. Một người đàn ông đã mất tất cả. Đây là bàn tay của tôi. Nó có thể nắm lấy một cây rìu. Nó cũng có thể che chở. Lựa chọn là của cháu.

Nova nhìn bàn tay đó. Nó to lớn, đáng sợ. Những vết sẹo chằng chịt trên đó kể một câu chuyện bạo lực. Cô bé do dự. Mắt cô bé lướt từ bàn tay anh lên khuôn mặt anh. Cô không tìm kiếm sự dịu dàng. Cô tìm kiếm sự thật.

Và cô thấy nó. Cô không thấy sự thương hại. Cô thấy một sự mệt mỏi vô tận, một nỗi đau đã kết tinh thành một thứ còn cứng hơn cả bê tông. Một nỗi đau mà cô nhận ra. Nó giống như cảm giác khi cô tỉnh dậy mỗi sáng trong bóng tối, một mình.

Cô bé từ từ bước tới. Và cô bé đặt bàn tay nhỏ bé, lấm bẩn của mình vào lòng bàn tay anh.

--------------------------------------------

Tiếng gầm rú của chiếc xe tải là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng ngột ngạt khi nó tiến vào cổng chính của Khu Kế Thừa. Nhưng khi động cơ tắt lịm, một sự im lặng khác, nặng nề và đầy mong đợi, lại bao trùm. Mọi người đổ ra từ những căn hộ tạm bợ, những khuôn mặt hốc hác quay về phía chiếc xe như những đóa hướng dương quay về một mặt trời không còn tồn tại. Họ không nói. Họ chỉ nhìn.

Khi Dũng bước xuống từ cabin, sự im lặng trở nên gần như hữu hình. Anh không nhìn họ. Theo sau anh, một cái bóng nhỏ bé, rách rưới, với mái tóc vàng bết lại, bước xuống một cách ngập ngừng. Nova.

Một tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, như tiếng ong vỡ tổ. Những ánh mắt không còn là sự chào đón. Chúng biến thành sự dò xét, sự tính toán. Một cái miệng ăn nữa. Một người lạ. Một mối nguy tiềm tàng.

Ông Hùng, người quản lý kho lương thực, một người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ và đôi vai gầy nhưng vững chãi của một người đã quen với việc nói không, tách khỏi đám đông. Ông ta bước tới, không nhìn Dũng, mà nhìn chằm chằm vào Nova, như thể đang định giá một món hàng không mong muốn.

" Chúng ta không thể," ông Hùng bắt đầu, giọng khô khốc." Kho đã gần cạn rồi. Thêm một người. . ."

Dũng không trả lời bằng lời nói. Anh chỉ từ từ quay người lại, đối mặt trực diện với ông Hùng. Anh không gầm gừ. Anh không đe dọa. Anh chỉ đứng đó, sự hiện diện vật lý của anh tự nó đã là một câu trả lời. Anh cao hơn ông Hùng cả một cái đầu, vai anh rộng như một cánh cửa. Và anh nhìn thẳng vào mắt người quản kho.

Cái nhìn đó không có sự tức giận. Nó trống rỗng. Một sự trống rỗng đáng sợ hơn cả cơn thịnh nộ. Nó là cái nhìn của một người đã đi qua địa ngục và không còn gì để mất, ngoại trừ cái bóng nhỏ bé đang run rẩy sau lưng anh. Bàn tay phải của anh, bàn tay luôn đeo chiếc găng cụt ngón, khẽ co lại, những ngón tay chai sạn của anh gần như chạm vào cán rìu đeo bên hông.

Đó là tất cả. Một cái nhìn và một cử động không hoàn chỉnh.

Ông Hùng nuốt một ngụm nước bọt khan. Ông ta là người quản kho. Ông ta hiểu về các con số, về sự thiếu hụt. Nhưng ông ta cũng hiểu về bạo lực. Và ông ta đọc được trong sự im lặng của Dũng một ý nghĩa đơn giản và tuyệt đối: động đến đứa trẻ này, và mọi con số trên đời đều sẽ trở nên vô nghĩa.

Người quản kho lùi lại một bước. Rồi một bước nữa, hòa vào đám đông.

Không ai nói thêm một lời nào.

--------------------------------------------

Ngọn lửa nhỏ trong một nửa chiếc thùng phuy cũ kỹ là mặt trời duy nhất của họ. Nó nhảy múa, liếm láp bóng tối, và hắt những cái bóng méo mó, xiêu vẹo của bốn con người lên những bức tường bê tông ẩm mốc. Không khí đặc quánh mùi khoai lang nướng, một mùi hương ngọt ngào, gần như đau đớn trong sự tương phản với thế giới bên ngoài.

Họ ngồi thành một vòng tròn không hoàn hảo, một tập hợp của những góc cạnh không thể khớp vào nhau.

Dũng chiếm một chiếc thùng gỗ, lưng thẳng tắp dù không có chỗ dựa. Anh ăn như thể đó là một nhiệm vụ. Cắn những miếng lớn từ củ khoai nóng bỏng, nhai một cách máy móc, nuốt xuống, rồi lại cắn. Đôi mắt anh không nhìn vào ngọn lửa. Chúng nhìn xuyên qua nó, vào một khoảng không vô định, nơi những ký ức đang cháy âm ỉ. Anh là một pháo đài bằng xương bằng thịt, và bữa ăn này là những viên đá anh đang tự đắp lên tường thành của mình.

Nova ngồi nép sát bên cạnh anh, gần đến mức gần như chạm vào. Cô bé nhỏ đến mức chiếc thùng gỗ gần như nuốt chửng cô. Cô bé không ăn ngay. Cô bé quan sát. Cô nhìn cách Dũng cầm củ khoai, cách anh đưa nó lên miệng. Rồi cô bắt chước, vụng về, dùng cả hai bàn tay nhỏ bé của mình để giữ củ khoai gần như to bằng mặt mình. Cô bé ăn từng miếng nhỏ, nhai thật kỹ, mắt không rời khỏi Dũng. Anh là cực Bắc trên chiếc la bàn đã hỏng của cô.

Đối diện họ, trong một thế giới của riêng mình, là Kiên. Anh ngồi trên một chiếc ghế xếp, một di vật của sự trật tự. Anh không ăn. Anh đang" xử lý" khẩu phần của mình. Bằng một con dao gọt nhỏ, thứ mà anh luôn giữ sạch bong, anh cẩn thận cắt củ khoai thành những khối vuông hoàn hảo, xếp chúng thành một hàng ngay ngắn trên một mảnh giấy gói. Đó không phải là bữa ăn. Đó là một thí nghiệm về hình học, một sự áp đặt trật tự lên sự hỗn loạn của một củ khoai.

Mắt anh không nhìn vào đồ ăn của mình. Chúng liếc qua lại giữa ba người còn lại. Anh không nhìn họ như những người đồng hành. Anh nhìn họ như những biến số. Anh nhìn vào sự mệt mỏi trong dáng ngồi của Dũng, và một phần não của anh đang tính toán lượng calo thiếu hụt. Anh nhìn vào sự run rẩy gần như không thể nhận thấy trong bàn tay của Linh, và đang cố gắng đối chiếu nó với dữ liệu về sự kiệt sức sau khi sử dụng năng lực. Anh nhìn vào Nova, một yếu tố hoàn toàn mới, một sự bất thường không có trong phương trình.

Dũng cảm nhận được cái nhìn đó. Anh không cần phải ngẩng lên. Nó giống như một con côn trùng đang bò trên da mình, một sự xâm phạm lạnh lẽo. Anh ghét nó. Anh không tin vào một người có thể nhìn thấy địa ngục mà chỉ quan tâm đến việc đo đạc nhiệt độ của lửa.

Linh ngồi giữa họ, co mình lại như thể muốn chiếm ít không gian nhất có thể. Cô là cây cầu, và sức nặng của hai bờ vực đang đè lên cô. Cô cầm củ khoai nóng trong tay, nhưng hơi ấm của nó không thể chạm tới cái lạnh bên trong cô. Cô cảm nhận được sự im lặng bảo vệ của Dũng, và nó khiến cô cảm thấy an toàn một cách tội lỗi. Cô nhìn thấy sức mạnh của anh, và nó nhắc cô nhớ đến sự bất lực của chính mình. Năng lực của cô có thể vá lành một vết thương, nhưng nó không thể lấp đầy một vực thẳm.

Cô rụt rè chìa một nửa củ khoai của mình về phía Dũng, phần khoai mà cô chưa hề động đến." Anh. . . anh nên ăn thêm," cô nói khẽ, giọng gần như bị tiếng lửa tí tách nuốt chửng.

Đó là âm thanh đầu tiên trong gần mười phút.

Dũng quay sang. Lần đầu tiên, anh nhìn thẳng vào một người. Anh nhìn vào Linh, rồi nhìn vào miếng khoai. Trong một khoảnh khắc, bức tường băng trong mắt anh như nứt ra, để lộ một cái gì đó khác, một sự mệt mỏi sâu sắc, và có lẽ, một chút dịu dàng. Anh không nói. Anh chỉ từ từ nhận lấy miếng khoai, những ngón tay to lớn của anh gần như nuốt chửng nó. Một sự thừa nhận. Một sự chấp nhận.

" Mức độ hồi phục hiện tại của cô là bao nhiêu?"

Giọng nói của Kiên vang lên, cắt ngang khoảnh khắc mong manh đó như một mảnh kính vỡ. Nó đều đều, vô cảm, không có sự quan tâm, chỉ có sự tò mò của nhà khoa học. Anh đang nhìn Linh.

" Đã có triệu chứng tái phát nào chưa? Chóng mặt? Mất ngủ? Tôi cần dữ liệu để xây dựng một mô hình hồi phục."

Linh giật mình, rụt người lại như bị điện giật. Những câu hỏi đó, cái cách anh ta nói, khiến cô cảm thấy như mình đang nằm trên một bàn mổ. Cô không phải là một con người. Cô là một hiện tượng.

Nova, người đã im lặng từ đầu đến giờ, cũng khựng lại. Cô bé cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Cô bé nhìn thấy cách Linh co người lại, và cô bé sợ. Cô sợ sự lạnh lẽo trong giọng nói của Kiên. Nhưng khi cô nhìn sang Linh, một cái gì đó khác lại trỗi dậy. Một cảm giác quen thuộc đến rùng mình. Cô có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của Linh, không phải bằng mắt, mà bằng sự rung động trong chính cổ họng mình. Một sự đồng thanh của những kẻ bị nguyền rủa.

Bốn người họ. Một pháo đài, một nhà khoa học, một phép màu, và một bí ẩn. Không ai nói chuyện. Ngọn lửa tiếp tục cháy.

Và rồi, từ chiếc radio cũ kỹ đặt ở góc phòng, một thứ âm thanh mà không ai trong số họ đã nghe thấy trong nhiều tháng, vang lên.

Rèèèè. . .

Một tiếng rít của tĩnh điện, chói tai và dữ dội.

Rèèèè. . .

Nó không phải là tiếng nhiễu ngẫu nhiên. Nó có nhịp điệu.

. . . đây là. . . báo cáo. . . ai nghe. . .

Một giọng nói. Méo mó. Vỡ nát. Bị chôn vùi dưới một đại dương tĩnh điện.

. . . lặp lại. . . cứ điểm. . . không còn. . .

Nó chỉ kéo dài vài giây rồi tắt ngấm, chỉ còn lại tiếng lửa cháy và sự im lặng kinh hoàng mà nó để lại.

Tất cả mọi người đều sững lại. Củ khoai trên tay Dũng rơi xuống đất. Con dao của Kiên khựng lại giữa không trung. Linh nín thở. Và Nova, lần đầu tiên, ngước nhìn lên bầu trời đêm qua một lỗ hổng trên mái nhà, như thể đang tìm kiếm một ngôi sao không tồn tại đã gọi tên mình.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận