Bình Minh Suy Tàn

Chương 5.




Tiếng kim loại rít lên. Một âm thanh chói tai, nghiến ngấu, xé toạc sự im lặng mệt mỏi của buổi chiều tà.

Dũng ghì chặt tấm tôn rỉ sét vào vai, mép kim loại sắc lẹm gần như cắt vào lớp áo bảo hộ đã sờn rách. Anh không để tâm. Cơn đau ở vai chỉ là một sự thật vật lý, một thứ có thể đo đếm được, không giống như cơn đau vô hình vẫn luôn cuộn xoáy trong lồng ngực. Anh bước đi, từng bước một, đôi giày lính nặng trịch của anh lún sâu vào mặt đất đã bị cày nát thành bùn sau cơn mưa đêm qua. Mỗi bước chân là một nỗ lực, sức nặng của tấm tôn ép anh chúi người về phía trước, các cơ bắp ở lưng và chân anh căng cứng như dây đàn.

Anh đang đi dọc theo vành đai phía Tây của khu định cư, nơi mà người ta tự gọi là" Khu Kế Thừa". Một cái tên quá kêu so với thực tại. Thực tại là một mớ hỗn độn của những tấm tôn rỉ sét như thế này, những chiếc xe bus cũ kỹ được kéo ra làm chướng ngại vật, và những vòng dây thép gai được chăng một cách vụng về giữa các cột đèn. Đây là bức tường của họ. Mỏng manh. Đáng thương. Nhưng nó vẫn đứng đó.

Tiếng kim loại lại rít lên khi anh đặt tấm tôn xuống cạnh một khoảng trống trên hàng rào. Anh đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu. Không khí có mùi của bùn đất, của sắt rỉ, và của khói bếp từ khu nhà ăn trung tâm. Đâu đó trong khu định cư, có tiếng trẻ con la hét, một tiếng la hét của sự vui đùa, không phải sợ hãi. Âm thanh đó, đối với hầu hết mọi người, là một bản nhạc của hy vọng. Đối với Dũng, nó là một nhát dao.

Anh quay người, bắt đầu đi về phía kho vật liệu để lấy tấm tiếp theo. Anh không cần nghỉ. Nghỉ ngơi là lúc những hình ảnh quay trở lại. Công việc, sự mệt mỏi thể chất, đó là liều thuốc của anh.

" Anh Dũng!"

Một giọng nói vang lên từ phía sau. Dũng không dừng lại ngay. Anh giảm tốc độ một cách từ từ, như một cỗ máy cần thời gian để hãm phanh. Anh quay lại.

Đó là Sơn, một cậu thanh niên gầy gò, mặt còn búng ra sữa, được giao nhiệm vụ làm liên lạc viên cho ban quản trị. Cậu ta luôn thở hổn hển, như thể không khí của thế giới mới này quá nặng để cậu ta có thể hít thở.

" Ban quản trị. . . muốn mời anh. . . tham dự buổi họp tối nay," Sơn nói, cố gắng lấy lại hơi." Để. . . để thảo luận về việc phân chia lại lịch gác đêm ạ."

Dũng nhìn Sơn. Anh không nhìn vào mắt cậu ta. Anh nhìn vào một vệt bùn dính trên má cậu. Anh không nói gì. Sự im lặng của anh là một bức tường, dày hơn và kiên cố hơn bất kỳ hàng rào kim loại nào.

Sơn bối rối gãi đầu. Cậu ta đã quá quen với điều này, nhưng nó chưa bao giờ trở nên dễ dàng hơn." Họ nói. . . vai trò của anh rất quan trọng. . . nên ý kiến của anh. . ."

Dũng khẽ lắc đầu, một cử động nhỏ đến mức gần như không thể nhận thấy. Rồi anh quay người, tiếp tục bước về phía kho vật liệu.

" Nhưng. . ." Sơn gọi với theo, giọng cậu có chút tuyệt vọng." Ít nhất. . . chị Lan ở bếp có để dành cho anh một ít khoai nướng. Chị ấy nói anh làm việc cả ngày. . ."

Bước chân của Dũng khựng lại chỉ trong một phần nghìn giây, trước khi tiếp tục đều đặn. Khoai nướng. Món mà con gái anh từng rất thích. Món mà vợ anh hay làm vào những buổi tối mùa đông.

Anh không quay lại. Anh chỉ giơ một bàn tay lên, một cử chỉ không rõ ràng, có thể là" cảm ơn", cũng có thể là" đừng làm phiền". Rồi anh đi khuất vào bóng tối của nhà kho.

Sơn đứng đó một mình, nhìn theo bóng lưng to lớn, lầm lũi của Dũng. Cậu thở dài. Người đàn ông đó là một vị thần hộ mệnh và cũng là một bóng ma của khu định cư này. Họ an toàn hơn nhờ có anh. Nhưng họ không bao giờ có thể chạm vào anh.

Bên trong nhà kho, Dũng tựa lưng vào một chồng bao tải xi măng đã hóa đá. Bóng tối ở đây đặc quánh và an toàn. Anh nhắm mắt lại. Nhưng bóng tối sau mí mắt không bao giờ yên tĩnh.

Một bàn tay nhỏ bé, mềm mại nắm lấy ngón tay út chai sạn của anh." Ba ơi, ba xem con vẽ này! Con ngựa có cánh!" Giọng con bé líu lo như chim. Anh đã cười. Một nụ cười thực sự, làm ấm cả lồng ngực.

Mùi dầu gội hương hoa bưởi của vợ anh khi anh ôm cô từ phía sau lúc cô đang nấu ăn. Cô sẽ bật cười, khẽ mắng anh làm cô mất tập trung. Anh sẽ vùi mặt vào tóc cô, hít một hơi thật sâu, cảm thấy rằng tất cả mọi thứ trên đời này đều đúng vị trí của nó.

Chiếc kẹp tóc màu hồng. Nằm trong một vũng nước đã khô. Một màu hồng chói gắt, vô lý, giữa một thế giới đã chết.

Dũng mở bừng mắt. Hơi thở anh dồn dập. Anh đấm mạnh vào bức tường xi măng bên cạnh. Một cú đấm không phát ra tiếng. Các khớp ngón tay của anh chỉ lún vào bề mặt cứng rắn, cơn đau buốt sắc lẹm chạy dọc cánh tay. Cơn đau vật lý. Tốt. Nó có thật.

Anh đứng dậy, đi về phía tấm tôn tiếp theo. Nặng hơn tấm trước. Anh ghì nó lên vai, sức nặng của nó gần như khiến anh khuỵu xuống. Nhưng anh không khuỵu. Anh đứng vững, cắm chặt đôi chân xuống đất. Anh là một bức tường. Tường thì không được phép sụp đổ.

Tối đó, Dũng không đến buổi họp. Anh cũng không đến nhà ăn để lấy phần khoai nướng. Anh đứng gác ở chòi canh số 3, vị trí xa nhất, cô độc nhất, nhìn ra vùng đất chết chóc bên ngoài hàng rào. Màn đêm buông xuống, nuốt chửng mọi thứ.

Anh không đứng một mình. Bên cạnh anh, tựa vào lan can, là một cây búa tạ. Cán gỗ của nó đã mòn vẹt và nhẵn bóng vì mồ hôi tay anh. Anh không bao giờ dùng nó để chiến đấu. Nó quá nặng, quá chậm. Nhưng anh luôn mang nó theo trong những phiên gác của mình.

Anh từ từ ngồi xuống, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo của chòi canh. Anh lấy từ trong túi áo ra một miếng vải nhỏ. Anh cẩn thận mở nó ra. Bên trong là một mảnh vỡ của chiếc kẹp tóc màu hồng. Chỉ là một mảnh nhựa nhỏ, cạnh đã bị mẻ.

Anh không khóc. Nước mắt là một thứ xa xỉ đã cạn kiệt từ lâu. Anh chỉ ngồi đó, trong bóng tối, dùng ngón tay cái to bè của mình nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt nhẵn bóng của mảnh nhựa. Anh vuốt đi vuốt lại, một cử chỉ lặp đi lặp lại, một nghi thức vô nghĩa, một lời cầu nguyện câm lặng gửi đến những bóng ma mà chỉ mình anh nhìn thấy.

Anh là Dũng. Bức tường của Khu Kế Thừa. Người đàn ông mạnh nhất ở đây.

Và trong lòng bàn tay anh là tất cả những gì còn lại của thế giới đã sụp đổ của mình. Một mảnh vỡ. Nhẹ hẫng. Và nặng hơn bất cứ tấm kim loại nào anh từng vác.

--------------------------------------------

Tiếng động cơ gầm gừ một cách mệt mỏi trước khi tắt hẳn, để lại một sự im lặng gần như tuyệt đối bao trùm lấy cổng phía Nam của Khu Kế Thừa. Mọi người đã chờ sẵn. Họ không nói chuyện. Họ chỉ đứng đó, những khuôn mặt hốc hác, lo âu, nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải bọc thép đang nhỏ những giọt nước mưa và bùn xuống mặt đất. Chờ đợi là một phần của cuộc sống ở đây, một sự thực hành của đức tin và nỗi sợ hãi.

Cánh cửa sau của chiếc xe mở ra với một tiếng kẽo kẹt rỉ sét. Dũng là người đầu tiên nhảy xuống. Anh không nhìn vào đám đông. Ánh mắt anh quét một vòng quanh hàng rào, kiểm tra những điểm yếu, một thói quen đã ăn vào máu. Anh cao lớn, lầm lì, và sự hiện diện của anh mang lại một cảm giác an toàn nặng nề, như một bức tường thành.

Những người khác trong đội tuần tra lần lượt bước xuống, khuôn mặt họ hằn lên sự kiệt sức. Họ mang theo những thùng hàng nhựa, một vài bao tải. Một mẻ lưới thành công. Đám đông bắt đầu xì xào, một tiếng thở phào nhẹ nhõm lan tỏa.

Nhưng rồi, sự im lặng quay trở lại. Nặng nề hơn trước.

Hai người cuối cùng không mang theo hàng hóa. Họ đang dìu một người thứ ba. Là Bao, một cậu nhóc chỉ mới mười bảy tuổi, mặt trắng bệch, ướt sũng mồ hôi dù trời đang lạnh. Cậu ta đang cố gắng bước đi, nhưng một bên chân không còn tuân theo ý muốn của cậu.

Thời gian như đông cứng lại. Một người phụ nữ đứng ở hàng đầu tiên, tay ôm miệng. Mẹ của Bao. Bà không hét lên. Bà chỉ phát ra một âm thanh nghẹn ngào, một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt.

Dũng quay phắt lại. Anh nhìn thấy. Chiếc quần của Bao, phần ống chân phải, bị xé toạc. Và bên dưới lớp vải rách, trên làn da tái nhợt, là một dấu răng. Một hình bán nguyệt hoàn hảo. Sẫm màu. Viền ngoài đã bắt đầu tấy đỏ, sưng lên.

Khuôn mặt như tạc tượng của Dũng không thay đổi, nhưng bàn tay đang buông thõng của anh siết chặt lại thành nắm đấm, những khớp ngón tay trắng bệch. Anh lại thấy nó. Cái dấu hiệu đó. Dấu hiệu của sự kết thúc. Anh cảm thấy mùi của căn hộ cũ của mình, mùi của sự im lặng và mất mát. Anh quay đi, không phải để trốn tránh, mà để ra lệnh. Giọng anh khàn đặc." Đưa cậu ta vào khu y tế. Cách ly ngay lập tức. Không ai được vào, ngoại trừ tôi và ban quản trị."

Khu y tế chỉ là một căn phòng rộng được trưng dụng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc cố gắng một cách vô vọng để át đi mùi của bệnh tật và nỗi sợ. Bao nằm trên một chiếc giường xếp, cơ thể run lên từng hồi dù đã được đắp hai lớp chăn. Cơn sốt đang thiêu đốt cậu từ bên trong.

Bên ngoài, mẹ của cậu đang gào khóc, những tiếng nấc của bà xuyên qua cánh cửa đóng kín.

Bên trong, có ba người đứng nhìn.

Dũng đứng ở cuối giường, hai tay khoanh lại. Anh không nhìn vào mặt Bao. Anh nhìn vào vết cắn. Nó dường như đang tối màu hơn, những mạch máu li ti xung quanh đang chuyển sang màu tím. Anh đang nhìn vào kẻ thù. Cây rìu chiến của anh đeo sau lưng, lạnh lẽo và nặng trịch. Nó là một sự thật đơn giản trong một thế giới phức tạp.

Kiên đứng ở góc phòng, cách xa chiếc giường. Anh không thể hiện cảm xúc gì. Anh chỉ quan sát. Một tay cầm một chiếc đồng hồ bấm giờ, tay kia ghi chép vào một cuốn sổ nhỏ.

Anh không ghi chép về tình trạng của Bao. Anh đang thu thập dữ liệu." Nhiệt độ cơ thể tăng 1. 2 độ trong mười lăm phút. Tần suất co giật: bốn lần một phút, không đều. Sắc tố da xung quanh vết thương lan rộng với tốc độ khoảng 0. 5 centimet mỗi mười phút." Anh ngẩng lên, nhìn người đứng đầu ban quản trị.

" Dựa trên quỹ đạo phân rã tế bào quan sát được ở ba trường hợp trước, chúng ta có một khung thời gian khoảng năm giờ bốn mươi phút trước khi chức năng vỏ não ngừng hoạt động hoàn toàn và các hành vi bản năng chiếm quyền kiểm soát. Tôi đề nghị hành động trong vòng ba giờ tới để đảm bảo an toàn tuyệt đối."

Giọng anh lạnh như dao mổ. Anh đang nói về việc kết liễu một con người như thể đang thảo luận về việc gỡ bỏ một phần mềm bị lỗi.

Và Linh, cô đứng nép mình bên cạnh tủ thuốc, cố gắng trở nên vô hình. Nhưng cô không thể không nhìn. Cô là một y tá. Cô thấy một cậu bé đang chết dần. Cô thấy cơn sốt, sự mất nước, cơn mê sảng sắp ập đến. Cô thấy nỗi đau. Cô thấy sự thất bại. Quy trình của họ là một sự thừa nhận thất bại. Họ chỉ có một công cụ duy nhất cho một căn bệnh: cái chết.

Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Cô nhớ lại căn phòng kho tối tăm. Cái lạnh của cánh cửa thép sau lưng. Và cảm giác của một thứ gì đó sai trái, một thứ gì đó đã thay đổi bên trong cô. Cô luôn giấu nó đi. Tay áo dài của cô che đi vết sẹo, nhưng nó không che được cảm giác rằng cô là một sự ô uế, một kẻ sống sót không xứng đáng.

Nhưng bây giờ, nhìn Bao quằn quại, nhìn khuôn mặt vô cảm của Kiên, nhìn sự câm lặng chết chóc của Dũng, một thứ gì đó khác trỗi dậy bên trong cô. Không phải lòng dũng cảm. Mà là sự tức giận. Một sự tức giận đến tuyệt vọng.

" Không. . ." Giọng cô yếu ớt, gần như là một tiếng thì thầm.

Kiên và Dũng quay lại nhìn cô.

" Không thể như vậy được nữa. . ." Cô lặp lại, giọng lớn hơn. Cô bước ra khỏi bóng tối, run rẩy, nhưng ánh mắt cô cháy lên." Chúng ta không thể. . . chỉ đứng nhìn được nữa."

Dũng bước tới, chắn đường cô." Tránh ra, Linh. Đây không phải việc của cô."

" Nó là việc của em!" Linh hét lên, sự sợ hãi và tức giận trộn lẫn vào nhau. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của Dũng, và lần đầu tiên, cô không nhìn thấy một bức tường. Cô nhìn thấy một vực thẳm." Để cậu ấy chết như thế này. . . không khác gì cách họ đã chết! Không khác gì cách gia đình chúng ta, những người đã từng. . . từng là một sinh vật tri giác…"

Câu nói bị bỏ lửng, nhưng nó đánh trúng đích. Một cái gì đó thoáng qua trên khuôn mặt Dũng. Một sự co giật. Nỗi đau.

Linh bước qua anh." Cháu xin mọi người. Chỉ một lần thôi. Nếu cháu thất bại. . . thì hãy làm những gì mọi người phải làm."

Họ để cô vào trong một mình. Cánh cửa đóng lại sau lưng. Chỉ còn cô và cậu bé đang chết.

--------------------------------------------

Linh quỳ xuống bên cạnh giường. Hơi nóng từ cơ thể Bao phả vào mặt cô. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Bàn tay cô run đến mức cô phải nắm chặt chúng lại. Cô từ từ xắn tay áo bên phải lên, để lộ ra vết sẹo. Nó trắng nhợt, phẳng lì, một hòn đảo của làn da chết trên cánh tay cô.

Cô nhắm mắt lại. Cô đặt hai bàn tay run rẩy của mình lên vết thương trên chân Bao, một tay ở trên, một tay ở dưới, không chạm trực tiếp vào vết cắn.

Ngay khi da thịt cô chạm vào, một cơn sốc điện chạy dọc cơ thể.

Nó ở đó. Cô cảm nhận được nó. Một thứ năng lượng lạnh lẽo, ghê tởm, như một bầy côn trùng đang bò lúc nhúc dưới da thịt Bao. Nó có sự sống, một ý thức riêng, đầy thù địch và đói khát. Nó đang phân rã, đang tiêu thụ, đang biến đổi.

Nhưng cùng lúc đó, khi nó cảm nhận được cô, một thứ khác bên trong cô gầm lên để đáp lại.

Vết sẹo trên tay cô bỏng rát. Cơn đau không phải là một cảm giác nóng. Nó là một cảm giác của sự ma sát, của hàng triệu tinh thể băng đang nghiến vào nhau với một tốc độ không tưởng. Tiếng ù trong hộp sọ cô quay trở lại, dữ dội, đau đớn. Cô nghiến chặt răng, một tiếng rên rỉ bật ra từ cổ họng. Toàn bộ ý chí của cô, toàn bộ sự sống của cô, được dồn vào một điểm duy nhất: Đẩy lùi.

Từ lòng bàn tay cô, không có một vầng sáng xanh nào cả. Không có phép màu đẹp đẽ. Chỉ có một sự biến dạng của không khí. Một gợn sóng nhiệt mờ ảo, như không khí phía trên một con đường nhựa vào ngày hè nóng bức.

Cô cảm nhận được hai nguồn năng lượng đang xung đột bên trong cơ thể Bao, và cô là chiến trường. Sinh lực của cô bị hút cạn như nước chảy ra từ một cái bình vỡ. Đầu óc cô quay cuồng. Bóng tối bắt đầu vây lấy rìa thị giác của cô. Nhưng cô không buông tay. Cô cảm nhận được sự kháng cự của thứ năng lượng kia. Nó đang yếu dần. Nó không bị" trung hòa". Nó đang bị xé nát, bị nghiền vụn bởi một thứ năng lượng khác còn nguyên thủy và bạo liệt hơn.

Thứ năng lượng của cô.

Rồi, mọi thứ chìm vào bóng tối.

Khi Linh tỉnh lại, điều đầu tiên cô cảm nhận là sự kiệt sức đến tận cùng xương tủy. Cô đang nằm trên sàn. Đầu cô gối lên một thứ gì đó mềm mại. Một chiếc áo khoác.

Cô mở mắt. Mẹ của Bao đang ngồi bên cạnh, không khóc. Bà chỉ nhìn cô, đôi mắt sưng húp của bà chứa đầy một thứ cảm xúc mà Linh không thể gọi tên.

" Cậu bé. . ." Linh thều thào, cổ họng khô khốc.

" Nó ngủ rồi," người mẹ thì thầm." Cơn sốt đã hạ."

Linh quay đầu nhìn. Bao đang thở đều. Vết cắn trên chân cậu vẫn còn đó, nhưng nó không còn sưng tấy hay tím bầm. Nó chỉ là một vết thương. Một vết thương bình thường.

Bí mật của cô đã bị phơi bày.

Cô ngồi dậy, nhìn ra ngoài căn phòng. Cánh cửa đang mở. Một đám đông nhỏ đứng đó, im lặng. Họ không còn nhìn cô như một người tị nạn tội nghiệp. Họ nhìn cô như thể cô là một thứ gì đó vừa bước ra từ trong kinh thánh, hoặc từ một cơn ác mộng.

Dũng đứng gần nhất. Anh không nhìn cô với sự biết ơn. Anh nhìn cô với sự cảnh giác, sự hoài nghi của một người lính nhìn vào một loại vũ khí mới mà anh ta không hiểu cách hoạt động.

Kiên đứng sau anh ta, cuốn sổ nhỏ vẫn trên tay. Nhưng anh ta không ghi chép. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt anh ta ánh lên một sự tò mò lạnh lẽo, gần như là khoa học. Anh ta không nhìn một người phụ nữ. Anh ta đang nhìn một sự dị thường. Một biến số không thể giải thích vừa phá vỡ mọi phương trình của anh ta.

Linh kéo tay áo xuống, che đi vết sẹo của mình. Nhưng đã quá muộn.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận