Bình Minh Suy Tàn

Chương 4.




Bê tông lạnh.

Đó là điều duy nhất có thật. Cái lạnh thấm qua lớp vải sờn, gặm nhấm vào xương sống. Phía trên cao, những tòa nhà chọc thủng bầu trời, để lại những vết thương màu xám mà ánh sáng không bao giờ chữa lành.

Bàn tay cô vô thức kéo chiếc mũ trùm xuống thấp hơn, giấu đi thứ ánh sáng phản bội trên tóc mình. Nó là một màu sắc sai trái trong thế giới này. Màu nắng vàng trong trẻo vào bình minh, của một thứ mà cô chỉ biết qua lời kể.

Cái lạnh này là một mỏ neo. Nó giữ cô ở đây, ở thực tại. Nhưng đôi khi, mỏ neo bị đứt.

Một hơi ấm chợt lướt qua sau gáy. Mùi của da thịt sạch sẽ, không phải mùi tro tàn. Một giọng nữ thì thầm, tiếng Việt lơ lớ, một giai điệu đã vỡ.

" My Nova. . ."

Rồi một cái lạnh khác, sắc hơn, vô trùng. Màu trắng. Trắng xóa. Những bức tường trắng, ánh đèn trắng, một khuôn mặt trắng nhợt với đôi mắt xanh như hai mảnh vỡ của bầu trời. Giọng nói của ông không phải là một giai điệu. Nó là một dãy số.

" Sequence 97% stable. Anomaly detected in locus 3. 1. . ."

Bố?

Không. Giọng nói đó không dành cho cô. Nó dành cho người phụ nữ với mái tóc đen dài đang đứng bên cạnh. Mẹ? Bà lắc đầu. Nỗi sợ trong mắt bà không phải dành cho những thứ ngoài kia. Nó dành cho thứ đang ở trong phòng.

" Her vocal resonance. . . it' s changing the harmonic frequency of the sample!"

Một tiếng thét. Là của mẹ? Hay của cô?

Nova mở bừng mắt.

Vẫn là con hẻm. Vẫn là bê tông lạnh. Hơi thở của cô tạo thành những cụm khói trắng mỏng manh. Cô đưa tay lên cổ họng. Vẫn còn đó, một sự rung động âm ỉ, như một con côn trùng bị nhốt dưới lớp da.

Nova đứng dậy, cái bóng nhỏ bé của cô đổ dài trên mặt đất ẩm ướt. Cô không biết mình là sản phẩm lỗi hay một phép màu. Cô chỉ biết một điều.

Giữa một thế giới của những tiếng gầm gừ, cô là một sự im lặng chứa đầy âm thanh.

Mưa.

Nó không rơi xuống, nó gõ. Từng giọt, từng giọt một, như những ngón tay xương xẩu của một kẻ vô hình nào đó, gõ lên mái tôn của cửa hàng tiện lợi. Một nhịp điệu không đều, khi nhanh khi chậm, như một trái tim đang hấp hối. Lạnh. Cái lạnh không chỉ đến từ cơn mưa tháng Bảy, nó trườn lên từ sàn bê tông, thấm qua lớp vải sờn của chiếc áo khoác quá khổ, một thứ quần áo của người đã chết mà cô bé mặc để che giấu sự tồn tại của mình. Nova rùng mình, một cái rùng mình không kiểm soát được chạy dọc sống lưng. Cô kéo chặt tấm áo, hít vào một mùi hương pha trộn giữa vải cũ, bụi bặm và một chút mùi nắng xa xôi còn sót lại từ một kiếp khác.

Nước mưa chảy thành những vệt ngoằn ngoèo trên tấm kính vỡ của cửa ra vào. Nó không phải là nước trong. Nó mang theo bụi bẩn của thành phố, biến tấm kính thành một bức tranh trừu tượng, làm nhòe đi thế giới màu xám bên ngoài. Một thế giới của những hình khối im lìm, của những bộ xương thép vươn lên trời như những lời cầu nguyện đã hóa đá.

Bên trong này, ít nhất, có sự im lặng. Một sự im lặng nặng nề, gần như có thể sờ thấy được. Cô giữ hơi thở, biến mình thành một phần của sự tĩnh lặng đó, và lắng nghe. Tiếng mưa gõ trên mái tôn. Tiếng nước nhỏ giọt từ một lỗ thủng nào đó ở góc phòng, tách, tách, đều đặn như một chiếc đồng hồ đếm ngược đến hư vô. Và tiếng tim đập của chính mình, một âm thanh thình thịch yếu ớt, lạc lõng trong lồng ngực. Một sự phản bội. Âm thanh là kẻ thù.

Cô liếc nhìn những kệ hàng. Chúng không hoàn toàn trống trơn. Đó mới là điều đáng buồn nhất. Một vài chiếc hộp méo mó nằm chỏng chơ, hình ảnh quảng cáo về một loại ngũ cốc có hình con gấu mỉm cười đã phai màu, ố vàng. Con gấu cười với một lời hứa về vị ngọt mà lưỡi cô chưa bao giờ biết đến. Một chai nước ngọt bằng nhựa nằm ngang, logo màu đỏ của nó gần như đã bị bụi che lấp hoàn toàn. Cô đã từng thử liếm một trong những cái chai đó. Nó chỉ có vị của bụi và sự thất vọng.

Lại một ngày không có gì. Cơn đói là một con thú nhỏ, luôn cuộn tròn trong bụng cô. Hầu hết thời gian nó chỉ ngủ, nhưng đôi khi, nó thức giấc và cào vào nội tạng cô bằng những móng vuốt vô hình. Hôm nay, nó đang cào.

Đôi chân trần nhỏ bé của cô di chuyển trên sàn nhà đầy bụi bẩn. Nhẹ. Không một tiếng động. Gót chân xuống trước, từ từ chuyển trọng lượng lên các ngón chân. Một điệu vũ mà cô đã học được từ những con chuột. Cô tránh một mảnh thủy tinh màu xanh lá cây, có lẽ là từ một chai bia. Ánh sáng xám xịt xuyên qua nó, tạo thành một vệt sáng kỳ lạ trên sàn nhà, một viên ngọc lục bảo giữa đống tro tàn. Cô dừng lại nhìn nó một giây, bị mê hoặc bởi một màu sắc không phải là màu xám.

Rồi cô nhìn thấy nó. Một vũng nước đọng gần cửa ra vào, trong vắt một cáchน่า ngạc nhiên. Nước. Không phải thứ nước bẩn trong những vũng lầy ngoài đường. Có lẽ nó nhỏ giọt từ mái hiên. Tim cô đập nhanh hơn một chút. Cô quỳ xuống, nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu mờ ảo trong vũng nước. Một khuôn mặt gầy gò, hai gò má cao, đôi mắt to quá khổ. Và mái tóc. Ngay cả trong ánh sáng yếu ớt này, nó vẫn ánh lên một màu vàng nhạt, một sự dị thường nguy hiểm. Cô vội vàng cúi xuống thấp hơn, đưa miệng đến gần mặt nước.

Và rồi, một cái bóng đổ trùm lên cô.

Nó không đến đột ngột. Nó chỉ đơn giản là xuất hiện, xóa đi hình ảnh phản chiếu của cô, nuốt chửng ánh sáng. Cái lạnh mà cô cảm thấy lúc này không còn đến từ sàn nhà nữa. Nó là một cái lạnh nguyên thủy, một cái lạnh của con mồi khi biết kẻ săn mồi đang ở gần.

Nova ngẩng phắt lên, cổ cô kêu một tiếng răng rắc. Hai cái bóng. Chúng đứng ở ngay ngưỡng cửa, chặn đứng lối thoát duy nhất, biến hình dáng của chúng thành những chiếc bóng đen kịt trên nền trời xám. Chúng không nhìn cô, chưa. Chúng chỉ lắc lư một cách vô định, như những cây rong biển dưới một dòng chảy vô hình. Một trong hai cái bóng phát ra một âm thanh ục ục sâu trong cổ họng, một âm thanh ướt át, như thể phổi của nó chứa đầy bùn.

Cái bóng bên trái bắt đầu lê bước về phía cô. Một chân của nó kéo lê trên sàn, tạo ra một tiếng soàn soạt ghê rợn, một âm thanh của vải thô cọ xát vào bê tông. Nó mặc một thứ gì đó từng là đồng phục của một nhân viên bảo vệ, chiếc áo sơ mi rách nát để lộ ra một mảng da xám ngoét bên dưới.

Nỗi sợ hãi đóng băng mọi khớp xương của Nova. Cô muốn chạy, nhưng đôi chân cô như bị đóng đinh xuống sàn. Cô lùi lại, một bước, rồi một bước nữa. Lưng cô đập vào dãy kệ hàng kim loại.

Keng.

Một chiếc lon rỗng, thứ mà cô đã không để ý, rơi xuống sàn. Âm thanh vang lên như một tiếng súng trong nhà thờ. Nó sắc lẹm, chói tai, và tuyệt đối.

Cả hai cái bóng đều khựng lại. Tiếng lê chân dừng lại. Tiếng ục ục trong cổ họng cũng im bặt. Sự im lặng kéo dài một giây, nhưng trong một giây đó, toàn bộ vũ trụ của Nova co lại chỉ còn bằng tiếng vang của chiếc lon đó.

Rồi chúng quay đầu. Đồng loạt. Một chuyển động máy móc, giật cục. Và lần đầu tiên, chúng nhìn thẳng vào cô. Chúng không có mắt. Chỉ có hai hốc tối, sâu hoắm. Nhưng cô cảm nhận được cái nhìn của chúng, một sự tập trung đói khát, một sự nhận biết.

Mùi hôi thối ập đến. Một mùi của thịt đang phân hủy, của quần áo ẩm mốc và của một căn bệnh không tên. Nova nín thở, nhưng đã quá muộn. Mùi hôi đó đã chui vào phổi cô, vào máu cô. Cô lùi lại, lùi sâu hơn vào bóng tối giữa các kệ hàng. Bàn tay cô quờ quạng phía sau, tìm kiếm một lối thoát không tồn tại. Chỉ có bức tường bê tông lạnh lẽo, thô ráp. Ngõ cụt.

Cái bóng thứ nhất tiến lại gần. Rất gần. Cô không dám nhìn vào khuôn mặt nó nữa. Ánh mắt cô dán chặt vào bàn tay của nó. Những ngón tay dài, cong queo, với những chiếc móng tay đã hóa đen và nứt nẻ. Một trong những ngón tay đó co giật một cách nhịp nhàng.

Cô nhắm chặt mắt, một phản xạ cuối cùng của một sinh vật bị dồn vào chân tường. Bóng tối sau mí mắt còn an toàn hơn thực tại trước mặt.

Cô há miệng, để gào lên, để hét lên, để tạo ra một âm thanh cuối cùng chứng tỏ rằng cô đã từng tồn tại.

Nhưng không có tiếng thét nào phát ra.

Thay vào đó, một thứ gì đó vỡ ra bên trong cô. Một áp lực khủng khiếp, không phải từ bên ngoài, mà từ chính lồng ngực cô, dồn nén lên. Nó không phải là không khí. Nó là một thứ đặc quánh, nóng rực, như kim loại nóng chảy. Sự rung động bắt đầu từ quai hàm, một cơn co giật đau đớn khiến hai hàm răng cô va vào nhau lập cập. Cổ họng cô bỏng rát, không phải cái bỏng của lửa, mà là cái bỏng của sự ma sát, như thể hàng ngàn sợi dây đàn vô hình đang rung lên với một tần số không thể chịu đựng nổi.

Có một âm thanh, nhưng tai cô không nghe thấy. Nó là một tiếng ù trầm, một tiếng rít tần số cao hòa quyện vào nhau, vang lên từ sâu trong hộp sọ cô, như thể chính bộ não cô đang bị đun sôi. Thế giới sau mí mắt cô không còn là màu đen. Nó nổ tung thành những vệt sáng màu tím và xanh lục, những hình ảnh nhiễu loạn như một màn hình tivi hỏng. Cô có thể nếm được vị của ozone, của pin bị rò rỉ trong miệng mình.

Cơ thể cô là một cái chuông đang bị tra tấn. Và rồi, đột ngột như khi nó đến, áp lực biến mất. Sự im lặng trở lại. Một sự im lặng còn nặng nề hơn trước.

Nova mở mắt.

Hai cái bóng không còn lao tới. Chúng đang đứng yên, cách cô chỉ vài bước chân. Nhưng chúng không còn nhìn cô nữa. Cả hai đều đưa những bàn tay dị dạng của mình lên ôm lấy đầu, một cử chỉ rất người mà chính vì thế lại càng thêm kinh hoàng. Chúng đang lắc lư, không phải cái lắc lư vô định như trước, mà là một sự co giật dữ dội. Cái bóng gần cô hơn lảo đảo. Và một dòng chất lỏng sẫm màu, gần như đen, bắt đầu rỉ ra từ lỗ tai nó, chảy xuống cổ. Nó không phải máu. Nó đặc hơn.

Cô không nghĩ. Suy nghĩ là một thứ xa xỉ. Bản năng đang gào thét.

Cô lách người qua khoảng trống hẹp giữa bức tường và cái bóng đang co giật. Da thịt cô gần như chạm vào lớp vải bẩn thỉu của nó. Cô lao ra khỏi cửa hàng, lao vào màn mưa xám xịt, lạnh buốt. Nước mưa tát vào mặt cô, nhưng cô không cảm thấy gì ngoài cảm giác bỏng rát trong cổ họng.

Cô chạy. Đôi chân trần nhỏ bé nện trên vỉa hè nứt nẻ, không còn quan tâm đến những mảnh kính vỡ hay những viên sỏi sắc nhọn. Cô chỉ chạy. Tiếng thở của cô trở thành những tiếng rít đau đớn. Phổi cô như có lửa đốt. Một cơn đau nhói xiên vào hông cô. Nhưng cô không dừng lại. Cô chạy cho đến khi thành phố chỉ còn là một vệt mờ nhòe nhoẹt, cho đến khi không còn một phân khối không khí nào trong phổi.

Cô gục xuống trong một con hẻm khác, một con hẻm giống hệt hàng trăm con hẻm khác. Cô trượt lưng xuống bức tường gạch ẩm ướt, co người lại sau một thùng rác bằng kim loại, thứ mùi rỉ sét của nó lấn át cả mùi mưa. Cô ho, một cơn ho dữ dội, co thắt. Cô nếm thấy vị mặn của máu và vị chua của mật trong miệng.

Cô ngồi đó, run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì những cơn co giật dư chấn. Cô đưa bàn tay run bần bật lên cổ họng, cảm nhận làn da vẫn còn đang rung lên nhè nhẹ, như thể một con ve sầu vẫn đang kêu dưới đó. Sự im lặng bên ngoài thật tuyệt đối. Nhưng bên trong cô, tiếng ù vẫn còn đó, yếu ớt hơn, nhưng vẫn còn.

Trời tối dần. Cơn mưa nhẹ hạt đi. Cơn đói đã biến mất, bị thay thế bởi một nỗi sợ hãi mới, lạnh lẽo hơn cả bê tông. Nỗi sợ không đến từ những cái bóng ngoài kia. Nó đến từ chính cái lồng ngực trống rỗng của cô, từ cái cổ họng đau rát.

Cô muốn khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra, nhưng cô không phát ra tiếng nấc nào. Cô há miệng, và rồi một cơn co thắt hoảng loạn khiến cô ngậm chặt lại. Bàn tay nhỏ bé của cô, dính đầy bụi bẩn và máu của chính mình, tự động bịt chặt lấy miệng, như thể đang cố gắng niêm phong một ngôi mộ, cố nhốt lại một thứ gì đó vừa mới thức giấc.

Cô tự hứa không bao giờ tạo ra âm thanh đó nữa.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận